Trong màn đêm, Diệp Trùng điều khiển Nguyệt Phục Vương ở trên không Vương gia trang thăm dò một lượt, vẫn không tìm thấy mấy người Nhuế Băng. Sự cường đại của hệ thống quét hình “Quang đồng” lại một lần nữa hiện ra trước mắt Diệp Trùng, hắn không khỏi lại một lần nữa cảm khái sự mạnh mẽ của ba đại thế gia ở phương diện quang giáp. Quang giáp cấp bậc Quy tắc không thể nào đại biểu cho trình độ đỉnh cao nhất của ba đại thế gia, nhưng cho dù là vậy, trình độ khoa học kỹ thuật Nguyệt Phục Vương thể hiện ra vẫn làm Diệp Trùng thán phục.
Vô luận là thiết kế chủ thể quang giáp hay là chi tiết tới hệ thống giảm áp bằng chất lỏng, Nguyệt Phục Vương đều có thể nói là hoàn mỹ. Nguyệt Phục Vương còn như vậy, vậy quang giáp đại biểu cho trình độ cao nhất của Diệp gia sẽ có dáng vẻ thế nào?
Diệp Trùng đầy tò mò đối với cái quang giáp đỉnh cao nhất của Diệp gia trong truyền thuyết đó.
- Ngươi rốt cuộc đang tìm ai? Diệp La cuối cùng cũng nhịn không được mở miệng, hắn quả thật nghĩ không ra, với tính cách lạnh nhạt thế này của Diệp Trùng mà lại vội vàng đi tìm kiếm một người nào đó như vậy, điều này vô nghi là làm hắn tò mò cực độ.
- Đồng bạn của ta. Đầu óc Diệp Trùng đang đắn đo, miệng trả lời theo bản năng.
- Ừm. Diệp La lộ ra vẻ bừng tỉnh ngộ, nhưng xem thế nào cũng có chút giả, lập tức cẩn thận hỏi thử: “Nam hay nữ?”
- Nữ. Diệp Trùng thuận miệng đáp.
- Thì ra là vậy! Vẻ bừng tỉnh ngộ của Diệp La lúc này mới là thật sự, cười hì hì nói: “Ta nói mà, thì ra là phụ nữ! Chậc chậc, chẳng trách ngươi gấp như vậy. Nàng ta là bà xã của ngươi?”
- Bà xã? Diệp Trùng có chút nghi hoặc: “Có nghĩa là vợ à?”
- Đúng vậy, đúng vậy. Ngươi thật thông minh! Biểu tình trên mặt Diệp La mang theo chút chế giễu.
- Căn cứ tư liệu đã có, từ góc độ xác suất mà nói, loại khả năng này cỡ năm mươi phần trăm. Diệp Trùng nghĩ đi nghĩ lại, xác định con số này chắc là không có sai lệch lớn, liền cứ nói theo sự thật.
Nhìn thấy Diệp Trùng dáng vẻ đường hoàng dùng một loại ngữ khí đường hoàng đưa ra một đáp án cực kỳ cổ quái, Diệp La không nhịn thêm được nữa, ôm bụng cười lăn cười lộn.
Diệp Trùng cực kỳ kỳ quái nhìn Diệp La. Hắn không hiểu đối phương tại sao lại có phản ứng thế này.
- Có gì không đúng sao? Diệp Trùng không khỏi hỏi.
- Không có… không có… ha ha… thật sự không có… ha ha… Diệp La cười tới mức nước mắt cũng chảy ra.
Cười cả nửa ngày, Diệp La mới dừng lại, nhưng vẫn có thể nhìn thấy cơ nhục khóe miệng hắn vẫn chốc chốc co giật ngụy dị một cái.
- Ta coi như hiểu được ngươi tại sao không trở về rồi. Ài, ngươi nếu như trở về, cái xác suất này tuyệt đối sẽ rớt xuống dưới một phần trăm. Diệp La không biết nghĩ tới cái gì, sắc mặt đột nhiên trở nên u ám.
- Tại sao?
- Ngươi không biết? Ta còn cho rằng người biết chứ. Mọi nam nữ dòng chính trong nhà đều không thể kết hợp với ngoại tộc. Trong giọng nói của Diệp La có mang theo nỗi khổ tâm sâu sắc.
- Không biết! Diệp Trùng trả lời dứt khoát dị thường.
Diệp La kiên nhẫn giải thích: “Thật ra không chỉ là nhà chúng ta. Ba đại thế gia đều là như vậy. Tuy không biết huyết mạch hai nhà khá rốt cuộc có chỗ nào đặc biệt. Nhưng ở một điểm này, bọn họ lại hoàn toàn giống với chúng ta. Huyết mạch của Diệp gia chỉ có ở trong sự kết hợp giữa dòng chính, đời sau sinh ra mới có huyết mạch giống như vậy. Cũng chính vì như vậy, cho nên trong nhà cực kỳ nghiêm khắc đối với việc quản lý hôn nhân của thanh niên dòng chính. Ở trong loại việc này, chúng ta căn bản không có quyền tự chủ.”
- Ngay cả ta, tuy là con trai của gia trưởng, nhưng ở trong việc này cũng không có chút tự do nào. Hì hì, ngươi có lẽ không biết đâu, ta có một người vợ trên danh nghĩa, chúng ta đã hai năm không gặp mặt rồi, nàng sống đời nàng, ta sống đời ta. Ta không muốn về nhà, đây cũng là một trong những nguyên nhân.
- Ngươi nếu như trở về, phỏng chừng cũng thoát không được. Diệp La nhún nhún vai, dáng vẻ vô cùng thản nhiên, chỉ là trong mắt lại lộ ra chút vẻ chán ghét.
- Vận mệnh của ta, chỉ do mình ta quyết định. Trong giọng nói lạnh nhạt của Diệp Trùng lại toát ra sự kiên định không cho phép nghi ngờ.
Trong mắt lóe lên một tia tán thưởng, Diệp La đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, không khỏi nhíu mày: “Chúng ta vẫn luôn rất kỳ quái. Cha mẹ của ngươi là ai, huyết mạch trên người ngươi lại thuần chính vô cùng, bọn họ chắc đều là dòng chính trong nhà mới đúng. Nhưng bây giờ lại tìm không thấy bất cứ tư liệu có thể liên quan nào. Mọi người đều nghĩ mà mà không thông.”
Diệp Trùng yên lặng.
- Được rồi, không nói cái này. Hì hì, không bằng, chúng ta tìm một hai người tới hỏi xem sao? Nói không chừng bọn họ biết chỗ của bà xã ngươi! Diệp La vẻ mặt cười ngầm nói.
--------------------------------
Phượng Túc quyến luyến không nỡ đưa công tắc không gian của “Niết Vũ” trên tay vào tay của trưởng lão, cái quang giáp này đã bầu bạn với nàng rất lâu, tuy ở bộ lạc Hy Phượng, Niết Vũ không xếp vào danh hiệu gì, nhưng ở Tông sở, nó lại được vạn người kính ngưỡng.
Hôm đó, nàng gặp phải tập kích đột nhiên của cô gái mặc bộ đồ luyện công màu trắng bị cướp về đó, hôn mê thời gian khá dài. Nhưng việc đời biến ảo vô thường, cảnh giới của nàng bởi vì kích thích lần này mà có được đột phá, nàng cũng tỉnh lại trước thời gian dự tính của Nhuế Băng rất nhiều.
Chỉ là về sau tìm kiếm Niết Vũ lại hao phí vô số tâm lực của nàng, trước đây không lâu, nàng phí biết bao cực khổ mới tìm thấy Niết Vũ bị Nhuế Băng quăng vào trong hồ.
Có lẽ duyên phận giữa nàng và Niết Vũ thật sự tới lúc kết thúc rồi.Nhìn quang giáp mới tinh trước mắt, trong lòng Phượng Túc phức tạp vô bì. Quang giáp cấp bậc Thanh Hoàng trước giờ vẫn luôn là quang giáp nàng mơ mộng có được, nhưng khi nàng thật sự đối mặt với nó, nàng đột nhiên phát hiện mình không nỡ Niết Vũ tới bực nào.
Nhưng, việc phân phối quang giáp trong bộ lạc có quy định cực kỳ nghiêm khắc, nàng chỉ có tiếp nhận. Cái quang giáp mới này được nàng đặt tên là “Niệm Vũ”, nàng chỉ có thể dùng loại phương thức này để kỷ niệm người bạn đã từng bầu bạn với nàng nhiều năm đó.
Nàng sẽ được phái tới tinh khu tự do, thay thế công tác ở đó của Hoàng Tranh. Trong bộ lạc cho rằng Hoàng Tranh không đủ tinh thông chính vụ, không thích hợp lắm với công tác này. Còn nhận thức đại cục của Phượng Túc khá tốt, lại đúng lúc cảnh giới của nàng có đột phá, vì vậy nàng cũng trở thành lựa chọn tốt nhất.
Máy liên lạc trên cổ tay đột nhiên vang lên, nhìn thấy số liên lạc, nàng không khỏi ngẩn người, nhưng rất mau liền phản ứng lại, mau chóng nối máy.
- Phượng Túc đại nhân, xin ngài lập tức tới phòng tộc trưởng, giới hạn trong vòng mười lăm phút. Giọng lạnh lẽo truyền đạt mệnh lệnh.
Phòng tộc trưởng.
- A! Mặc kệ nàng đã cố gắng nhẫn nhịn, nhưng vẫn nhịn không được mà phát ra một tiếng kinh hô.
- Tin tức này đã được chứng thực. Tộc trưởng bộ lạc Hy Phượng vẻ mặt ngưng trọng, trầm giọng nói: “Hoàng Tranh đã chết. Xem ra quan hệ giữa chúng ta và Lược đồng giả đã bị lộ ở một mức độ nhất định. May mà trước lúc Hoàng Tranh chết đã tiêu hủy tất cả tư liệu. Nghĩ chắc là quan hệ giữa chúng ta và Lược đồng giả vẫn chưa bị lộ triệt để như thế. Lần này ngươi đi, chủ yếu phụ trách phương diện này. Hợp tác lúc trước tạm thời ngừng một khoảng thời gian, hiểu rồi chứ?”
- Hiểu rõ. Phượng Túc giọng trong vắt trả lời.
Tộc trưởng bộ lạc Hy Phượng vừa ý gật đầu: “Tầm nhìn đại cục của ngươi vẫn luôn không tệ, ở Tông sở cũng làm cực kỳ xuất sắc, hy vọng ngươi lần này cũng không phụ kỳ vọng của ta đối với ngươi, cố gắng nỗ lực đi.”
- Vâng!
-------------------------------------
Ở một góc không ai biết khác.
- Xem ra loại thuật toán này ngươi đã hoàn toàn lĩnh hội rồi. Năng lực tính toán hiện giờ của ngươi đã đạt tới trình độ tương đương với ta. Hơn nữa, điều quan trọng nhất là ngươi vẫn có tiềm năng rất lớn. Tư chất của ngươi ở phương diện tính toán mạnh hơn Diệp tử nhiều. Nhưng nếu như ngươi muốn chuyên về hôi vực lĩnh giả, ngươi vẫn cần phải học tập rất nhiều tri thức. Mục Thương bình tĩnh nói với tiểu Thạch đầu.
- Ừm, ta biết. Tiểu Thạch đầu gật đầu, vẫn gương mặt như khúc gỗ: “Mấy tư liệu phương diện này, ngươi lúc nào có thể đưa cho ta?”
- Khoảng năm ngày. Ta cần phải chỉnh lý một chút. Mục Thương hơi tính toán rồi đưa ra một đáp án rõ ràng.
- Được. Tiểu Thạch đầu gật đầu, không nói thêm gì, xoay người trở về trước mặt quang não. Trúc Linh đang luyện tập quan tâm liếc nhìn hắn. Tiểu Thạch đầu không khỏi như khúc gỗ nhếch mép cười với nàng.
Đột nhiên, tiếng kêu điên khùng của Liên Nguyệt truyền ra từ trong phòng thí nghiệm: “Ha ha, quá tuyệt! Ta cuối cùng đã hiểu rồi…” Sau đó chỉ thấy hắn như một trận gió, điên cuồng chạy tới trước mặt Trúc Linh, chụp lấy tay Trúc Linh, miệng kêu gào: “Linh nhi, ha ha. Ta cuối cùng đã hoàn thành ý tưởng cải tạo động cơ này! Ta là thiên tài…” Đôi tay lại không ngừng vuốt ve đôi tay thon đang nắm trong tay, trên mặt lộ ra vẻ mê đắm.
Trúc Linh mặt không biểu tình đột nhiên nhấc chân lên, chỉ nghe thấy một tiếng binh, Liên Nguyệt giống như một túi vải rách bị đá ra xa, cả nửa ngày cũng không bò dậy nổi.
Thu Mạn quét nhìn mọi người đều đang bận rộn, trong lòng lại không khỏi sinh ra vài phần cảm khái. Mấy người trước mắt này xem ra sức mạnh quả thật mỏng manh, nhưng nàng lại biết sức mạnh mấy người ít ỏi này bao hàm.
Một cái quang giáp kỳ quái có hai tính cách dường như không gì không thể, một thiên tài tính toán ngây ngô, một chuyên gia động cơ tài hoa tuyệt vời, lại thêm một thiếu nữ bền chí sở trường chiến đấu, ừm, còn có mình, cô gái sở trường tính toán bố cục.
Một tổ hợp thế này, rốt cuộc có thể tạo ra năng lượng bao lớn?
- Có tin tức của Diệp tử không? Mục Thương hỏi.
- Không có, bọn họ vẫn không tìm thấy tung tích của Diệp tử, hắn giống như đột nhiên biến mất vậy, hơn nữa từ các phương diện cho thấy, không có bất cứ thế gia nào tìm thấy hắn. Thu Mạn bỏ tư liệu trên tay xuống, nhìn Mục Thương. Cái quang giáp cụt tay này, tuy hắn đã vô số lần ngạc nhiên vì cái quang giáp này, nhưng mỗi khi nàng nhìn thẳng nó, vẫn nhịn không được mà lại một lần nữa ngạc nhiên phát ra từ tận đáy lòng.
Là ai? Có thể mạnh mẽ tới mức chế tạo được một cái quang giáp thế này?
Ngón trỏ thon mảnh nhẹ nhàng vuốt ve cái cằm nhẵn bóng, tròn trịa, nàng mượn động tác này để làm mình tập trung tinh thần. Nàng biết một cách sâu sắc tính trọng yếu của vị thiếu niên lạnh lùng đó đối với cái quang giáp cụt tay này, nàng không muốn bởi vì điều này mà làm cho mình rơi vào hoàn cảnh bất lợi.
Trong đoàn thể nhỏ bé này, nàng tuy rất quan trọng, nhưng không phải là người không thể thay thế. Nàng từng thử qua sự bỉ ổi và xảo trá của cái quang giáp kỳ quái này khi nó biểu hiện ra một gương mặt khác, một vài mánh khóe của mình ở trước mặt nó hoàn toàn không có bất cứ tác dụng nào.
- Ngoài ra, Thạch gia hy vọng chúng ta có thể cung cấp một vài kỹ thuật lõi, thí dụ như phương diện động cơ. Nói tới chỗ này, nàng không khỏi liếc nhìn Liên Nguyệt vẫn đang nằm xoài kêu la trên đất.
- Ý kiến của cô? Mục Thương bình tĩnh hỏi.
Rõ ràng đối với vấn đề này, Thu Mạn có suy nghĩ của mình: “Ta cho rằng chúng ta có thể lộ ra một bộ phận kỹ thuật không hề quá quan trọng, nhưng, chúng ta cần bọn họ trả thù lao tương đương.”
- Thí dụ?
- Thí dụ một phòng thí nghiệm tiết điểm trên mạng mô phỏng. Dư quang nơi khóe mắt của nàng liếc về phía tiểu Thạch đầu đang vùi đầu tính toán.
Phản hồi và góp ý:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212
Nơi mọi người góp gió tạo bão đây:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT