Từ đầu tới cuối, Diệp Trùng không nói câu nào. Người khác đối với điều này cũng không biết làm sao, chỉ cho rằng hắn trời sinh tính tình lạnh nhạt. Trong nhận thức của rất nhiều người, dường như càng là cao thủ, người có tính tình cổ quái trong đó cũng càng nhiều. Ngược lại, ôn hòa và khiêm tốn giống như La Thập thế này khá là ít ỏi.

Chỉ là cứ thế này, Diệp Trùng ở trong mắt mọi người càng trở nên thần bí. Trải qua việc này, sự kính sợ của đám người này đối với hắn đã lên tới đỉnh điểm, ngay cả thị nữ mặc đồ trắng gọi là Oánh nhi ở bên cạnh lão phu nhân đó, nhìn thấy Diệp Trùng cũng chỉ sợ là tránh còn không kịp. Hứng thú của nàng ta đối với La Thập càng lớn hơn, La Thập không có chút dáng dấp cao thủ, một điểm này mau chóng kéo gần cự ly của hai người, hai người rất mau liền trở nên quen thuộc.

Diệp Trùng làm thế này là có đắn đo của chính bản thân hắn. Lừa tên giả đối với hắn mà nói cũng có thể coi như xe nhẹ đi đường quen. Chỉ là hắn cũng biết lắm lời tất có sai sót. Hắn làm sao cũng không ngờ ở nơi này lại gặp phải người của Diệp gia, đối với Diệp gia, hắn khá là cảnh giác. Cho nên hắn dứt khoát không nói lời nào, bày ra dáng vẻ người ham tiền.

Nhưng, Diệp Trùng không sao ngờ được hình tượng hắn đắp nặn nên này lại thành công không ngờ.

Từ khi gặp được mấy người Hàn Việt, Diệp Trùng tổng cộng ra tay hai lần. Nhưng ra tay chỉ có hai lần này lại gầy dựng nên địa vị điều bồi đại sư của Diệp Trùng trong lòng bọn họ. Bản thân việc từ trên trời hạ xuống của hắn đang mang lại cho hắn một lớp màu sắc thần bí, sự xuất hiện của Bích Thối Vũ chỉ tồn tại trong truyền thuyết tiếp sau đó làm người ta liên tưởng tới vị điều bồi sư khủng bố trong lịch sử đó. Từ lúc đó trở đi, Diệp Trùng đã được bọn họ coi như là người kế thừa của vị điều bồi sư khủng bố đó. Mà sau này, im hơi lặng tiếng chế phục toàn bộ bọn họ, sự cường đại của Diệp Trùng trong lòng bọn họ càng kiên cố không thể nào phá vỡ.

Ngay cả La Thập cũng không thoát được, mức độ khủng bố của vị điều bồi sư này có thể thấy được phần nào. La Thập chính là cao thủ có thể tham gia Tông hội, ngay cả võ thuật gia có thực lực mạnh mẽ thế này cũng không có bất cứ sức phản kháng nào trong tay hắn. Có cái gì có sức thuyết phục hơn điều này chứ?

Khi Diệp Trùng vừa biểu hiện ra sự lầm lì, người ta tự nhiên kính sợ tránh xa. Trong đó, chỉ có La Thập từng tới tìm Diệp Trùng hai lần, nhưng hắn cũng không có bất cứ biện pháp nào đối với cục đá Diệp Trùng này. Điều này lại đánh lên một hồi chuông cảnh báo trong lòng Diệp Trùng. Sự cảnh giác trong lòng hắn càng thêm nồng đậm, hắn thậm chí có thể nắm bắt được thần tình dị dạng thoáng lên rồi mất trong mắt của La Thập.

Chẳng lẽ hắn nhìn ra gì đó? Diệp Trùng thầm nghĩ. Một điểm này là chỗ hắn lo lắng nhất, thực lực của La Thập cực kỳ mạnh mẽ, hơn nữa Diệp Trùng tin rằng hắn nhất định ẩn tàng thực lực. Ba đại thế gia đều thích chơi trò này.

Nhưng sự lạnh nhạt của Diệp Trùng không cần cố gắng thì đã hiển hiện ra rất rõ ràng rồi, còn phen này cố ý làm thì giống như một khối băng lạnh vạn năm. Cho dù La Thập muốn ra sức lấy lòng, nhưng vẫn rất mau liền bại trận trở về.

Gần như tất cả thời gian, Diệp Trùng đều ở trong lều của mình, khi đi đường bình thường, hắn mới ra khỏi lều. Mỗi lúc này, trong phạm vi năm mét xung quanh hắn tuyệt không có một ai.

Địa điểm đánh lén đã cách Lục thành rất gần. Không giống sự vắng lạnh lúc ban đầu, dòng người ở chỗ này quả nhiên lớn hơn rất nhiều. Trên đường chốc chốc có thể nhìn thấy một vài người khổ tu. Lục thành là chỗ bổ sung duy nhất xung quanh, bọn họ phải ở chỗ này bổ sung các loại vật phẩm tiêu hao.

Tiến vào Lục thành, thần tình đám hộ vệ của Hàn gia rõ ràng thoải mái hơn nhiều. Lục thành là phạm vi thế lực của Hàn gia, chỉ cần tiến vào chỗ này, bọn họ cũng khá thành công rồi.

Thành chủ Lục thành hiện giờ rất đau đầu. Sau khi hắn được phái tới chỗ này đảm nhận chức thành chủ khi ba mươi tuổi vẫn luôn cẩn thận, chu đáo, chưa từng xảy ra sai lầm quá lớn gì. Hắn hiện giờ đã năm mươi chín tuổi, thêm một năm thì bản thân có thể trở về trong bộ tộc, hắn không muốn trong năm nay xảy ra việc không nên phát sinh gì.

Mệnh lệnh tiếp ứng đoàn người Hàn Việt, hắn đã sớm nhận được. Vì điều này mà hắn cũng chuẩn bị đầy đủ. Lục thành do nằm ở ven thảo nguyên, là thành trấn bổ sung duy nhất trong phương viên năm trăm km, cho nên dòng người cực kỳ phức tạp, trong đó phần nhiều là tham gia khổ tu. Có thể tham gia khổ tu, bản thân điều này đã nói rõ thực lực bản thân của người này. Để bảo đảm trị an trong thị trấn, lực lượng phòng hộ của Lục thành vẫn luôn cực kỳ hùng hậu. Lần này, hắn vì đề phòng vạn nhất, còn đặc biệt rút một bộ phận lực lượng của những thành trấn cùng thuộc Hàn gia xung quanh.

Nhưng bắt đầu từ mấy ngày trước, đột nhiên có lượng lớn điều bồi sư tiến vào Lục thành. Điều này lập tức dẫn tới sự chú ý cao độ của thành chủ, trong thời kỳ mẫn cảm thế này, mấy người này đột nhiên cùng tới cuối cùng là có ý gì chứ?

Nhưng rất mau, người phái ra ngoài thăm dò tin tức trở về báo cáo, hắn mới biết nguyên nhân. Toàn bộ mấy người này đều là đến vì một điều bồi sư thần bí. Nghe nói điều bồi sư thần bí này chính là truyền nhân của người phát minh ra Bích Thối Vũ đỉnh đỉnh đại danh trong lịch sử, hơn nữa hắn sẽ xuất hiện ở Lục thành trong thời gian gần nhất.

Khi nghe thấy tin tức này, thành chủ suýt nữa ngay cả tách trà trên tay cũng rơi xuống đất.

Bích Thối Vũ là cái gì? Cái này quả thật là quá nổi tiếng rồi! Chỉ cần là người hơi có chút tuổi chỉ e là điều biết cả. Là một người sinh ra và lớn lên ở hành tinh Thoát Mộc, hắn đối với đoạn thời gian này đương nhiên là rõ như lòng bàn tay.

Ôn thần này tại sao lại muốn tới Lục thành? Hắn nghiến răng nghiến lợi chửi rủa trong lòng, với lại còn trong thời kỳ mẫn cảm này nữa. Hung danh hiển hách của Bích Thối Vũ làm hắn không dám có chút sơ sẩy nào, vội vàng hướng tới mấy thành trấn xung quanh rút ra, điều tới một đống người. Nhưng do nguyên nhân khoảng cách, mấy người này tới đã là việc của mấy ngày sau rồi.

Nhưng mong là tới kịp, thành chủ thầm cầu nguyện trong lòng.

Nhưng, tình huống về sau lại là điều hắn không ngờ tới. Vị điều bồi sư được lan truyền sôi nổi này lại cùng tới với mấy người Hàn Việt, điều càng làm hắn không ngờ là đồng hành còn có một danh nhân khác: La Thập. Là một trong mười người tham gia Tông hội lần trước của hành tinh Thoát Mộc, hắn đã là thần tượng trong lòng vô số người trẻ tuổi.

Thành chủ sứt đầu mẻ trán, tình huống so với hắn nghĩ thì phức tạp hơn nhiều.

Vô luận là vị điều bồi sư đó hay là La Thập, hắn đều không dám thờ ơ, cũng không dám thờ ơ. Hiện giờ hắn chỉ muốn hai người này có thể thấp giọng chút, nếu không thì làm người ta đau đầu rồi.

Đáng tiếc, việc trên đời này thường là không đúng như mong muốn. La Thập vừa tới, tin tức hắn đã tới Lục thành liền giống như mọc thêm cánh, mau chóng truyền khắp cả Lục thành. Hưởng thụ đãi ngộ giống như vậy còn có vị điều bồi sư thần bí này.

Nhất thời, Lục thành đã sôi sục.

Một người là truyền nhân của người phát minh ra Bích Thối Vũ trong truyền thuyết, điều bồi sư có thực lực thần bí khó dò. Người còn lại lại là một trong mười nhân tuyển Tông hội của hành tinh Thoát Mộc, cũng là nhân vật lãnh đạo trong giới trẻ, thần tượng trong lòng vô số người.

Hai nhân vật thế này tới, Lục thành làm sao có thể bình lặng?

Mà tiếp đó, tin tức vị điều bồi sư thần bí đó im hơi lặng tiếng chế phục mấy trăm cao thủ võ thuật càng giống như quăng một quả bom nặng ký vào trong chảo dầu đã sôi sùng sục. Lúc đầu, rất nhiều người đều xì mũi giễu cợt, cho là ngoa truyền, nhưng lập tức tin tức này liền được chứng thực từ trong miệng của La Thập. Độ lớn của hiệu ứng do tin tức này tạo ra, đặc biệt là giữa các điều bồi sư, tuyệt đối có thể nói là chấn động.

Nếu như nói lúc đầu mọi người chỉ bởi vì tổ sư của vị điều bồi sư thần bí này mà tới, tin tức này mới thật sự làm cho bọn họ nhìn đúng thực lực của vị điều bồi sư này.

Bên ngoài chỗ ở của Diệp Trùng và La Thập thường vây rất nhiều người, mọi người đều mong chờ có thể nhìn thấy hai người này.

Diệp Trùng cũng không ngờ lại có nhiều người cảm thấy hứng thú với mình như vậy. Nhưng điều làm hắn an tâm trong lòng là người bên ngoài chỗ ở của hắn rõ ràng ít hơn người vây bên ngoài chỗ ở của La Thập nhiều, hơn nữa cũng bình tĩnh hơn nhiều. Bên ngoài chỗ La Thập thường tập trung lượng lớn người trẻ tuổi cuồng nhiệt, trong đó không thiếu những cô gái tràn đầy sức sống tuổi trẻ.

Bên ngoài chỗ ở của Diệp Trùng phần lớn là một số điều bồi sư, hầu hết bọn họ chỉ yên lặng liếc nhìn rồi rời đi.

Diệp Trùng tự nhiên là lười để ý tới mấy người này. Hắn mỗi ngày đều nhốt mình trong phòng nghiên cứu, một ngày ba bữa đều do người mang tới. Hắn thậm chí phát hiện thị nữ mang cơm cho hắn mỗi lần đều cố sức kìm nén hô hấp của mình, thậm chí có vài lần mình ngẩng đầu đều dọa nàng ta sợ đến đôi tay phát run.

Bên ngoài rốt cuộc đem mình lưu truyền thành dáng vẻ gì? Diệp Trùng không khỏi cười khổ trong lòng.

Đối với loại việc này, La Thập rõ ràng có đủ kinh nghiệm, xử lý càng thoải mái, tùy tâm. Hắn thậm chí có lúc còn đi ra giao lưu một phen với mấy tên tuổi trẻ này, mỗi lần như thế, tiếng hoan hô lùng bùng lỗ tai thường làm Diệp Trùng tỉnh lại từ trong nghiên cứu đến mức nhập thần.

Trên thực tế, bởi vì điều này, thành chủ đã có mấy ngày không ngủ ngon rồi.

Tuy trong lòng có đôi chút bất mãn, nhưng nhiều hơn là không biết làm sao. Điều duy nhất làm hắn vui mừng là hai ngày này vẫn coi là bình lặng. Hắn đã nhận được mệnh lệnh của gia chủ, công tác hộ tống vốn đã định rõ không cần hắn phụ trách. Gia chủ đã phái ra một đội ngũ do tám trăm cao thủ tạo thành đi suốt ngày đêm tới chỗ này. Điều hắn phải làm hiện giờ chính là phải bảo đảm sự an toàn của lão phu nhân trước khi đội ngũ này tới nơi.

Nhưng, hy vọng của hắn lại một lần nữa rớt vào khoảng không.

Biến cố vẫn xảy ra.

Nhưng không giống với tưởng tượng của hắn, biến cố lại xảy ra giữa ban ngày. Một người bên ngoài phòng của vị điều bồi sư đó đột nhiên không ừ hử gì ngã vật ra đất, sau đó trong thời gian không tới nửa phút, hắn bắt đầu ói một lượng lớn máu, mặt biến thành một loại màu tím làm người ta hoảng sợ.

Có không dưới năm mươi người chứng kiến một màn này!

Mấy điều bồi sư đó lập tức nổi đóa lên, ai nấy mặt trầm như nước. Hành tinh Thoát Mộc không hề lớn, giữa phần lớn trường phái điều bồi hơi có chút lịch sử đều có chút giao tình, việc này lập tức làm cho mấy điều bồi sư này phẫn nộ vì cùng kẻ địch.

Mà tên xui xẻo này đã lâm vào trong hôn mê, bọn họ dùng hết tất cả thủ đoạn, nhưng không có chút tác dụng nào.

Sắc mặt mỗi người bọn họ đều có vài phần không tự nhiên, trong ánh mắt nhìn nhau, đều thấy được sự hoảng sợ sâu sắc trong ánh mắt của nhau.

Nhưng, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Phản hồi và góp ý:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212

Nơi mọi người góp gió tạo bão đây:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play