Đột nhiên, không có bất cứ dấu hiệu nào, Thích nha lang xung quanh hắn ngã xuống thành từng lớp, từng lớp. Từ đầu tới cuối, Hàn Việt không phát hiện đôi tay quái nhân này có bất cứ động tác nào.

Điều này làm sao có thể? Không chỉ là Hàn Việt, mọi người chú ý tới quái nhân này ai nấy đều lộ ra vẻ không thể tin được.

- Người này kỳ quái! Hàn Việt nhíu mày, thấp giọng nhẹ nói. Với cái nhìn của hắn, xác suất có khả năng nhất của quái nhân này chính là điều bồi sư, công kích phạm vi trước giờ là thủ đoạn đặc hữu của điều bồi sư. Nhưng động tác của điều bồi sư có nhanh cũng tuyệt khó làm tới mức ra tay không dấu vết, càng đừng nói ở trước mặt một đám cao thủ võ thuật. Từ điểm này mà xét, hình như càng phù hợp với đặc điểm của thuật thừa sư. Nếu bàn về việc ra tay đột nhiên và kín đáo, thuật thừa sư không hổ là đứng đầu. Nhưng, chưa từng nghe qua có vị thuật thừa sư nào mạnh mẽ tới mức có thể giết chết Thích nha lang số lượng thế này thành từng lớp, từng lớp. Võ thuật gia? Tuy một cước vừa rồi hắn biểu hiện ra sức mạnh không tồi, nhưng vẫn không có người liên hệ hắn với võ thuật gia.

Người này, rốt cuộc là ai? Trong lòng mỗi người không hẹn mà cùng sinh ra ý nghĩ này.

Diệp Trùng không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của đám người này. Động tác vẩy xéo của hắn ở trên tàu lượn, bọn họ tự nhiên không cách nào nhìn rõ, mà trước khi nhảy khỏi tàu lượn, hắn còn mở mấy cái túi lá có chứa thuốc mê ở trên eo ra. Bên cạnh hắn đã sớm tập trung chất khí có thuốc mê không màu nồng đậm. Trong mấy thứ thuốc mê này có thành phần tăng nhanh tốc độ phát tán chúng trong không khí, điều này làm cho tốc độ phát tán của chúng cực kỳ kinh người.

Loại phương pháp này, cũng chỉ có kẻ có Yên châu như Diệp tử có thể thực hiện được. Cho nên cũng khó trách mấy người Hàn Việt kỳ quái.

Bầu trời lúc này thoáng đãng, không có gió, tốc độ phát tán của thuốc mê cũng chịu ảnh hưởng, chỉ hình thành một khu vực thuốc mê có bán kính khoảng ba mươi lăm mét xung quanh Diệp Trùng. Trong phạm vi này, trừ hắn đứng ra, không có một con Thích nha lang nào có thể đứng được.

Trong bầy sóng không thấy bến bờ, có một khu vực trống trải bán kính ba mươi lăm mét, bên trong nằm đầy xác sói, ở chính giữa nó, một gã ăn mặc vô cùng kỳ quái đứng xách hai cái rương. Bầy sói ở bên ngoài nhấp nhỏm bất an, nhưng không có con nào dám tiến lên.

Ngụy dị. Tuyệt đối là ngụy dị! Cho dù là mấy người Hàn Việt ngang dọc bắc nam, gặp vô số người, vô số việc, loại việc này vẫn là lần đầu tiên gặp phải.

Thấy thuốc mê có tác dụng, Diệp Trùng không khỏi thở phào. Tuy thủ đoạn của hắn vẫn có rất nhiều, nhưng có thể dùng phương pháp đơn giản nhất để giải quyết, đó tự nhiên là tốt nhất. Hắc sâm lâm đều là thứ tốt, nhưng trước khi có quang giáp hắn tuyệt không tiến vào. Điều này cũng có nghĩa thứ mình mang ra từ trong đó dùng một thứ thì ít đi một thứ. Mà có vài thứ, thí dụ Thoát thủy xích sa, hắn ngay cả phương pháp điều bồi cũng không biết, trước khi chưa nghiên cứu ra, hắn không muốn xài hết toàn bộ.

Diệp Trùng tính rời khỏi, hơi phân biệt phương hướng một lát. Chỗ không xa có một con sông lớn, hắn rất mau liền có chủ ý, men theo dòng song đi thường sẽ không sai.

Nhìn thấy quái nhân này định rời khỏi, mấy người Hàn Việt lúc này mới phản ứng lại.

- Hàn Việt của Hàn gia thỉnh cầu tiền bối ra tay cứu giúp! Hàn Việt hướng về bóng lưng của Diệp Trùng hét lớn, một phen khổ chiến lúc trước, cổ họng hắn đã sớm khô khốc muốn vỡ, giọng nói này khào khào khó nghe.

Hàn gia? Diệp Trùng dừng bước, hắn nhớ Hoàng Bạch Y từng nói, một trong hai bộ tộc có tàu vũ trụ ở hành tinh Thoát Mộc chính là Hàn gia.

Thấy quái nhân dừng lại, Hàn Việt mừng rỡ trong lòng, ngữ khí lại càng thêm cung kính: “Nếu như tiền bối chịu ra tay giúp đỡ, Hàn gia tất có báo đáp hậu hĩ!” Câu nói này nói như chém đinh chặt sắt, làm người ta cảm thấy câu nói này của hắn tuyệt đối không phải là một câu nói không. Dư quang nơi khóe mắt liếc nhìn đồng bọn vẫn đang khổ cực chống đỡ ở vòng ngoài, lòng Hàn Việt nóng như lửa đốt, nhưng lại không dám lộ ra ngoài. Ở trong lòng hắn, Diệp Trùng đã bị dán lên cái mác cao nhân tiền bối khác thường. Hắn biết mấy cao nhân thế này phần lớn tính tình quái gở, tự nhiên càng thêm cẩn thận.

- Báo đáp hậu hĩ? Từ này Diệp Trùng hiểu, hắn xoay người lại, hỏi: “Thù lao thế nào?” Câu này hắn hỏi tự nhiên vô cùng. Nguyên tắc giao dịch công bằng. Đây là một nguyên tắc Mục Thương từng nhấn đi nhấn lại với hắn, hắn nhớ rất kỹ càng, cũng đã hoàn toàn đồng ý. Với hắn, mình và mấy người này không có bất cứ liên can gì, không hề có nghĩa vụ đi cứu bọn họ. Nếu như là giao dịch công bằng, hắn ngược lại có thể tiếp nhận.

Không ít người bên cạnh Hàn Việt đều lộ ra vẻ tức giận, coi thường. Phẫn nộ là do, quái nhân này lại vào lúc quan trọng thế này mà vẫn từ từ chậm rãi hỏi giá thế này, thời gian cứ phí một giây đều có khả năng có người ngả xuống. Nguồn gốc của coi thường là do quái nhân này là thế ngoại cao nhân nhưng không ngờ lại con buôn như vậy.

Hàn Việt ngược lại không nghĩ như vậy, hắn thầm mừng trong lòng, xem dáng vẻ đối phương hình như có chút hứng thú với đề nghị của mình. Chỉ sợ đối phương cố chấp, nếu đã mở miệng, vậy thì tốt hơn nhiều. Đối với thực lực của nhà mình, hắn có đầy tự tin, ở hành tinh Thoát Mộc, việc Hàn gia làm không được thì cũng không có ai có thể làm được. Mà điều quan trọng nhất trước mắt là hộ tống lão bà này trở về nhà.

- Không biết tiền bối có yêu cầu gì? Hàn Việt cẩn thận hỏi.

Diệp Trùng nghiêng đầu, lộ ra vẻ suy nghĩ.

Vô luận cảm giác của bọn họ đối với quái nhân này thế nào, mỗi người cũng đều biết, hy vọng sống sót của mình chỉ e chính là ở trên người người này. Trừ chiến sĩ vẫn đang cố sức chống chọi bầy sói ở vòng ngoài cùng, người còn lại đều khẩn trương nhìn quái nhân này, thở mạnh cũng không dám.

Nghĩ cả nửa ngày, Diệp Trùng đưa ra yêu cầu của mình: “Tiền, bản đồ.” Diệp Trùng người không một xu, tiền tự nhiên là cần. Còn bản đồ càng là một trong những thứ hắn cần nhất, nếu không hắn khó mà phân biệt đông tây, muốn lại tiến vào chỗ giống như Hắc sâm lâm, vậy thì thảm lắm.

Đối với việc đi tìm mấy người Nhuế Băng, hắn chỉ có ngầm thực hiện, không thể nhờ sức mạnh của Hàn gia.

Hàn Việt thở phào, quýnh quáng trả lời: “Không thành vấn đề, nhất định thỏa mãn yêu cầu của tiền bối. Nhưng vẫn xin tiền bối mang chúng tôi ra khỏi bầy sói.” Hắn sợ nhất là quái nhân này đưa ra yêu cầu cổ quái kỳ lạ gì đó, vậy thì phiền phức rồi. Tiền đối với Hàn gia mà nói, chẳng qua chỉ là một con số mà thôi. Hắn vẫn nhớ gia chủ từng nói một câu, việc có thể dùng tiền làm được thì không phải là chuyện khó. Đối với bản đồ, đó lại càng đơn giản, Hàn gia có bản đồ gần như hoàn chỉnh nhất của cả hành tinh Thoát Mộc. Đây cũng không phải thứ quá cơ mật gì, phục chế một bản cho người ta sẽ không có gì không tiện.

- Được! Thấy đối phương đồng ý điều kiện của mình, Diệp Trùng trả lời cũng rất sảng khoái. Hai cái túi lá đang mở trên lưng bị hắn cầm trên tay, hắn đi một vòng bên ngoài trận địa phòng thủ của đám người này, bầy sói vây khốn bọn họ lập tức hôn mê.

Mỗi người đều thở phào, đám chiến sĩ vốn dĩ đã chịu gánh nặng tới cực độ liền đặt mông ngồi phịch trên mặt đất, liều mạng hít thở. Diệp Trùng cực kỳ chính xác đối với việc điều khiển phân lượng thuốc mê, không hề lan tới đám người Hàn Việt.

Thì ra là một điều bồi sư, Hàn Việt không khỏi thở phào, chỉ cần biết nghề nghiệp của hắn, vậy thì tự nhiên có phương pháp đối phó với hắn. Không thể nói là Hàn Việt bội ước, chỉ là xuất phát từ một loại tâm lý đề phòng mà thôi. Một người lai lịch bất minh, đương nhiên phải cẩn thận một chút.

- Tiền bối ra tay quả nhiên lợi hại! Đây không hề là Hàn Việt nịnh bợ, mà là lời khen thật lòng. Thấy đối phương giải quyết bầy sói vây khốn đám người mình thoải mải như vậy, hắn tràn đầy lòng tin sống sót đi ra ngoài. Mà mấy điều bồi sư thủ hạ đó của Hàn Việt càng nhìn Diệp Trùng với vẻ mặt tôn kính. Mấy loại thuốc mê mà Diệp Trùng sử dụng, bọn họ lại không biết loại nào, Diệp Trùng ở trong mắt bọn họ càng tỏ ra thêm thần bí. Càng huống chi, việc khống chế chính xác phân lượng thuốc mê Diệp Trùng vừa để lộ ra càng làm bọn họ khâm phục sát đất.

- Nhìn ra trường phái của hắn không? Hàn Việt liếc nhìn quái nhân, nhẹ giọng hỏi Bỉ Bỉ Á. Bỉ Bỉ Á xuất thân từ Tố Vũ hệ, là điều bồi sư lợi hại nhất mà Hàn Việt mang theo lần này. Ở hành tinh Thoát Mộc, Tố Vũ hệ tuy không có tên tuổi lớn như Thiên hệ, nhưng cũng là trường phái lớn không hơn không kém, lịch sử lâu đời. Con cháu xuất thân từ danh môn giống như Bỉ Bỉ Á, kiến thức phần lớn vô cùng rộng rãi.

Con người Bỉ Bỉ Á hơi lùn nhỏ, cực kỳ gầy gò, một cặp mắt linh động dị thường. Nhưng cặp mắt linh động này lúc này đây lại đầy vẻ nghi hoặc, hắn lắc lắc đầu: “Ta cũng không biết, thứ hắn dùng chắc là mấy loại thuốc mê cực kỳ lợi hại. Thuốc mê lợi hại thế này phỏng chừng so với “Tự huyễn” của Thiên hệ cũng cách biệt không xa. Thủ pháp của hắn rất hỗn tạp, hơn nữa đều rất hiếm thấy.”

Thật ra đây là Bỉ Bỉ Á ước đoán cao Diệp Trùng, mấy loại thuốc mê Diệp Trùng đang dùng tuy là lợi hại, nhưng so với “Tự huyễn” của Thiên hệ vẫn có chút khoảng cách. Chỉ là Bỉ Bỉ Á trước giờ chưa từng thấy “Tự huyễn” nên mới có cảm giác sai này.

Hàn Việt không khỏi hỏi: “Có phải là Thiên hệ không?” Ba trường phái dùng thuốc mê nổi tiếng nhất là Thiên hệ, Hàm Minh lưu và Cửu gia. “Tự huyễn” của Thiên hệ, “Băng” của Hàn Minh lưu, “Phù sinh túy” của Cửu gia là ba loại thuốc mê nổi tiếng nhất. Mà ba nhà này, chỉ có Thiên hệ là ở hành tinh Thoát Mộc, cho nên Hàn Việt mới hỏi như vậy.

Bỉ Bỉ Á lại lắc đầu: “Không phải. Dược tính thuốc mê hắn dùng mãnh liệt vô cùng, dược tính thuốc mê của Thiên hệ kéo dài, hai thứ hoàn toàn khác nhau.” Chỉ qua vài giây, Bỉ Bỉ Á cười khổ nói: “Hắn đã đổi ít nhất mười hai loại thủ pháp, nhưng ta một loại cũng không biết.”

Dáng vẻ giống như Bỉ Bỉ Á còn có mấy điều bồi sư bên cạnh hắn, mỗi người bọn họ đều có vẻ mặt chấn kinh, ngưỡng mộ, còn có đau khổ.

Quét nhìn Thích nha lang đã bị hôn mê dưới đất, Diệp Trùng thu túi lá lại. Hắn nếu như cứ thế này mà đi vào giữa đám người của Hàn Việt, vậy thì bọn họ ước chừng sẽ lăn đùng ra hết.

Ánh mắt mỗi người nhìn về phía Diệp Trùng đều đều vẻ kính sợ. Thực lực Diệp Trùng vừa biểu hiện ra đủ làm hắn thu được sự tôn kính của mọi người ở đây.

Mà mười hộ vệ vốn đang thủ ở bên ngoài đó lập tức như tia chớp vây lấy lão bà. Bọn họ cẩn thận nhìn Diệp Trùng, trong ánh mắt đầy sự cảnh giác.

- Không được vô lễ. Lão bà quát mắng mấy hộ vệ này, lập tức cười ôn hòa: “Tiểu tiên sinh không cần tức giận, phản ứng của bọn họ có chút quá mức rồi.” Với tuổi tác của bà, tự nhiên có thể gọi Diệp Trùng là tiểu tiên sinh.

Diệp Trùng gật đầu, không để ý. Hắn không muốn sinh chuyện lôi thôi, với ánh mắt của hắn, tự nhiên nhìn ra sự mạnh mẽ của mười hộ vệ này. Hắn cũng không muốn gây ra phiền phức không cần thiết nào.

Điều hắn đang suy nghĩ là làm sao mang đám người này thoát khỏi bầy sói. Nếu như chỉ một mình hắn, thuốc mê, thuốc ảo giác mang theo trên mình tự nhiên là đủ dùng, nhưng một đám người đông thế này, mấy thứ thuốc mê này lại còn lâu mới đủ.

Hắn phải nghĩ ra phương pháp khác.

Phản hồi và góp ý:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212

Nơi mọi người góp gió tạo bão đây:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play