Nhìn Diệp Trùng càng lúc càng xa mình, mũi Nhuế Băng đột nhiên cay cay. Nhẫn nhịn nước mắt chực muốn tuôn trào, thân hình hơi rung, nàng giống như một con chim lớn trắng như tuyết vỗ cánh, lướt về phía đoàn người lão già Phá Xa đang chạy vội ở phía trước. Nàng biết điều mình phải làm hiện giờ là cái gì, dư vị còn lưu lại trên môi, nhàn nhạt, mang theo mùi vị đặc biệt của Hựu diệp và hắn.

- Xin ngài hãy ra tay. Vương trang chủ gập người cầu xin. Ông lão vẻ mặt lạnh nhạt, lắc đầu: “Ta sẽ không ra tay, hai vợ chồng nhỏ đó ra tay cũng không quang minh. Hừ hừ, Vương gia, từ lúc nào mà ngay cả chút dũng khí thừa nhận thất bại cuối cùng cũng không có?” Sự khinh thường trong lời nói làm gương mặt vốn thiếu sắc Vương gia chủ trong nháy mắt đỏ lên.

Nhưng nàng chỉ có im thin thít không nói lời nào, mọi thứ xảy ra bên dưới, nàng đều nhìn thấy, lời ông lão làm nàng không nói được gì. Nhưng đối với cử động của vợ chồng Vương Lộ, nàng cũng không thể nói gì, nàng biết, nếu như cứ để sự việc phát triển, trong lớp trẻ sẽ có rất nhiều người có hùng tâm bỏ đi. Mấy người này chính là lực lượng cốt cán của Vương gia, nếu như bọn họ đi rồi, Vương gia trong ba mươi năm sau đó, lực lượng sẽ rớt xuống tận đáy.

Nàng tuyệt đối không cách nào khoan dung cho loại việc này xảy ra trước mặt mình, cho nên đối với những việc làm của vợ chồng Vương Lộ, nàng chọn thái độ ngầm đồng ý. Loại tinh thần bộ tộc hạn hẹp, Diệp Trùng không sao hiểu được, có thể trong tất cả mọi người, chỉ có Nhuế Băng mới có thể hiểu được thôi.

Nhưng ai cũng không ngờ, một người bị cho là điều bồi sư, sức trói gà không chặt lại có thân thủ cường hãn thế này!

Ông lão nhìn chằm chằm mọi việc xảy ra phía dưới, nhịn không được nói: “Sát khí thật nặng!”

Trên thực tế, phía dưới đã máu chảy thành sông. Hỗn chiến và cận chiến là phương thức chiến đấu Diệp Trùng trước giờ thích nhất và sở trường nhất.

Thương kỹ xuất quỷ nhập thần, mũi thương đen thui lúc này lại giống như vì sao lấp lánh trong vũ trụ. Mà quỹ tích phiêu hốt đó, giống như lời thở than của đời người với vận mệnh, khó mà suy xét được. Rực rỡ không thể nói rõ, sáng chói không thể nói rõ, như có như không, một điểm sáng chốc sáng chốc tối đó lại làm mọi người rét run trong lòng.

Diệp Trùng rất hiểu cách làm người của Nhuế Băng, hơn nữa tình hình vừa rồi cũng không cho phép hắn đi chất vấn rốt cuộc xảy ra cái gì. Vốn dĩ hắn muốn lấy Hàm gia ra, nhưng rất mau hắn liền dẹp bỏ ý nghĩ này.

Hàm gia ở chỗ này có ý nghĩa gì, hắn biết rất rõ. Nếu như lấy Hàm gia ra, Diệp Trùng tin rằng, tuy không thể đạp bằng cả Vương gia trang, nhưng tuyệt không có ai có thể ngăn cản mình. Đương nhiên, hắn có thể đi ra, Nhuế Băng đương nhiên cũng không có vấn đề, Diệp Trùng thậm chí còn có thể mang theo vài người. Nhưng, hắn có thể xác định, đã bị xác nhận thân phận là người bên ngoài tới, bọn họ lập tức sẽ chịu công kích mãnh liệt trước giờ chưa từng có.

Điều làm Diệp Trùng kiêng kỵ không chỉ là người của Vương gia, vẫn còn có rất nhiều cao thủ vốn dĩ trung lập.

Thí dụ như chủ tiệm Hoán bảo các, thí dụ như Ngôn sư, sự hiểu biết của mấy ngày nay làm cho Diệp Trùng biết cao thủ của tinh khu tự do đông đảo, chỗ khác còn lâu mới sánh bằng. Mấy cao thủ này đương nhiên không cách nào gây tổn hại cho hắn và Nhuế Băng, nhưng người khác có thể bị nguy hiểm, hơn nữa loại nguy hiểm này là cực kỳ trí mạng.

So với làm bọn họ lâm vào nguy hiểm, Diệp Trùng càng nguyện ý mình lâm vào nguy hiểm hơn, bởi vì hắn đối với thực lực của mình có đủ tự tin, có nguy hiểm hơn cũng không phải không có cơ hội thoát thân. Nhưng nếu như trong số mấy bảo tiêu đó chết đi vài người, vậy căn bản có thể xác định là đừng hòng trở về thiên hà Hà Việt.

Đây là tình huống mà Diệp Trùng không muốn gặp phải nhất.

Cho nên hắn mới ra quyết định xem ra nguy hiểm này, có lẽ không hề hoàn thiện, cũng có lẽ không hề là lựa chọn tối ưu, nhưng trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, đây đã là phương án tốt nhất hắn có thể nghĩ tới, không có thời gian cho hắn suy xét.

Sự thật cũng chứng minh lựa chọn của Diệp Trùng không sai, cho tới giờ, toàn bộ công kích đều là người của Vương gia. Khóe mắt quét qua mấy cao thủ đó, ý coi thường của bọn họ đối với Vương gia lộ ra rành rành. Khối đá lớn nhất trong lòng Diệp Trùng cũng đã bỏ xuống đất.

Đây có phải là trận chiến nguy hiểm nhất từ khi sinh ra tới giờ của mình không, Diệp Trùng đã không có thời gian để suy nghĩ rồi, kẻ địch như thủy triều gần như trong nháy mắt liền nuốt chửng hắn. Mật độ công kích của lần chiến đấu khi gặp phải sinh vật biến dị ở học viện Jersey đó so với lần này hoàn toàn là con nít đánh nhau.

Mỗi người ở chỗ này, nếu như bỏ ở thiên hà Hà Việt đều là cao thủ bậc nhất, nếu như bỏ ở năm thiên hà lớn, vậy thì chính là cao thủ trong cao thủ rồi. Mỗi một tấc không gian xung quanh Diệp Trùng gần như đều có binh khí rạch qua, mà quần áo trên người hắn đã sớm sắp thành sợi vải rồi.

Tốc độ đôi tay của Diệp Trùng đã phát huy tới tột độ.

Bị bao vây, Diệp Trùng đã thành một đám hư ảnh, tiếng binh khí giao nhau dày đặc như mưa bão, từ giờ phút công kích đầu tiên bắt đầu thì hoàn toàn chưa từng dừng lại, mỗi người đều đang chờ đợi, chờ đợi cao trào đột nhiên này qua đi, nhưng ra ngoài ý liệu của mọi người, cao trào càng lúc càng cao, nhưng âm thanh đột nhiên dừng lại trong tưởng tượng không hề xảy ra, tiếng binh khí va chạm đầy khắc khoải không ngừng khảo nghiệm năng lực chịu đựng của tâm lý con người.

Bốn mươi lăm giây!

Diệp Trùng ở dưới sự công kích như cuồng phong bạo vũ này lại sờ sờ chịu đựng bốn mươi lăm giây! Chân một bước không dời. Hắn giống như đá ngầm trong mưa bão, cho dù sóng gió có lớn hơn cũng không lùi một bước.

- Tính cách thật cứng cỏi. Trong mắt ông lão trên Hội Nguyên lầu lộ ra vẻ tán thưởng.

Dáng vẻ của Diệp Trùng hiện giờ chật vật nói không ra lời, trên người hắn như bây giờ không có tấc vải lành lặn, y phục đã sớm dưới sự rạch cắt của vô số binh khí hóa thành vô số mảnh vụn, trong không khí đang lưu động giống như bươm bướm bay tứ tán.

Cho dù động tác của Diệp Trùng có nhanh, ánh mắt có chuẩn, động tác võ thuật có ngắn gọn, nhưng hắn vẫn không thể tránh thụ thương. Nửa thân trên trần trụi giao thoa vô số vệt máu nhỏ bé ngang dọc, hơn nữa số lượng của mấy vệt máu nhỏ bé này vẫn đang tăng thêm với tốc độ kinh người. Vệt máu nhỏ bé từ trong vết thương rỉ ra, nhưng lập tức mau chóng bị mồ hôi như suối chảy làm nhạt đi.

Cho dù Diệp Trùng hiện giờ chật vật không thôi nhưng đã không còn ai lộ ra vẻ coi thường. Hoàn toàn ngược lại, thứ lấp lánh trong mắt mỗi người đều là sự kính phục sâu sắc và không thể tin được.

Có thể chống đỡ bốn mươi lăm giây dưới công kích thế này, đây là khái niệm gì chứ? Điều này cần phản ứng thần kinh đáng sợ thế nào, lại cần động tác võ thuật nhanh ra sao, điều quan trọng nhất là nó cần sự bình tĩnh thậm chí lạnh lùng tới mức nào chứ?

Mà điều làm người ta cảm thấy sợ hãi là, dưới tình thế xấu tuyệt đối thế này, trang dân chết dưới thương của Diệp Trùng đã nhiều tới ba mươi sáu người. Phải biết rằng, đây chẳng qua chỉ mới bốn mươi lăm giây a!

Diệp Trùng hiện giờ cũng cảm thấy nuốt không trôi, thể lực dùng tốc độ kinh người mau chóng suy giảm, công kích kín trời kín đất làm hắn hoàn toàn không cách nào thực hiện suy nghĩ có hiệu quả, hắn hoàn toàn là ở trong một loại trạng thái phản ứng bản năng. Trong lòng hắn vẫn còn ba viên Dạ Mê, nhưng hiện giờ hắn ngay cả thời gian lấy Dạ Mê ra cũng không có.

- Mọi người đều tản ra! Một giọng nói già cỗi như tiếng sấm rền rĩ, vang lên bên tai mỗi người. Gần như mọi người đều không tự kìm chế mà ngẩng đầu, ba bóng người men theo mái nhà đang dùng tốc độ kinh người lao về phía bên này.

- Tổ đường nội thị! Trong đám đông có người nhịn không được mà thất thanh kêu lên, còn mấy người trung lập đang đứng xem lúc này ai nấy cũng đều lộ ra vẻ ngưng trọng. Nếu như nói thanh niên giống như Vương Tử Thạch là một lực lượng cốt cán và trung kiên của bộ tộc, vậy thì Tổ đường nội thị chính là một phòng tuyến cuối cùng của một bộ tộc, cũng là phòng tuyến mạnh mẽ nhất. Tổ đường nội thị chỉ phụ trách bảo vệ tổ đường, bình thường quyết không can thiệp sự vụ trong trang.

Tổ đường nội thị của mỗi một bộ tộc đều là lực lượng thần bí nhất của bộ tộc này, bình thường tuyệt đối khó mà nhìn thấy bóng dáng của bọn họ.

- Quá tốt rồi, mấy người Vân thúc cuối cùng đã tới rồi. Vương trang chủ lúc này lại giống như một đứa trẻ, cao hứng vỗ tay.

Gần như đồng thời, Diệp Trùng cảm thấy áp lực xung quanh đột ngột giảm nhẹ, không kịp suy nghĩ, hắn theo bản năng nắm bắt cơ hội này. Hắn giống như một cái lò xo bị nén tới mức tột cùng, bỗng nhiên, ngoại lực ép bức hắn biến nhỏ, hắn liền bắt đầu phản kích điên cuồng.

Ánh thương đột nhiên bùng lên mãnh liệt!

Đường màu lam và điểm màu lam trong mắt giao thoa ngang dọc, hắn đã không phân rõ đây rốt cuộc là người nào, trong tầm mắt của hắn giống như một bức tranh hình học đơn giản vô cùng, đơn giản tới mức chỉ có điểm sáng và đường thẳng màu lam.

Không có chút lưỡng lự nào, không có chút do dự nào, trong nháy mắt, một điểm quang mang yếu ớt của mũi thương không chút sai lệch ấn lên tất cả điểm màu lam mà hắn có thể nhìn thấy trong tầm mắt.

Một màn máu me nhất đã xuất hiện.

Tiếng kêu thảm thê lương, kèm theo mấy mươi cột máu phun lên cao, mưa máu không có bến bờ bao trùm phạm vi tới cả mười mét xung quanh Diệp Trùng.

Mọi người đều ngớ ra!

Đầu óc Diệp Trùng lúc này mới bừng tỉnh, thầm mắng hồ đồ một câu, bước chân bỗng phát lực, cả thân hình trở nên phiêu hốt. Vận động chiến với hắn mà nói mới là chiến thuật thích hợp nhất ở trước mắt.

- To gan! Khóe mắt ba người đang lao về phía này muốn rách ra, mắt giận mở tròn xoe. Tuy bọn họ bình thường không hỏi sự vụ trong trang, nhưng sự trung thành của bọn họ đối với Vương gia trang dân bình thường còn lâu mới so sánh được. Thảm trạng thế này lại sờ sờ xảy ra trước mặt bọn họ, thế nào có thể làm cho bọn họ không lập tức chạy ào tới?

Tiếng rống của ba người, Diệp Trùng như không nghe thấy, bước chân vừa chạm liền rời đi, hắn giống như một con cá trơn trợt vô cùng, len lỏi tự nhiên trong đám đông. Mà giống như một kẻ thu gặt tử vong, những nơi đi qua, mưa máu phun ra, tiếng kêu thảm thiết liên miên không dứt. Quang mang do mũi thương trông có vẻ hơi ảm đạm lấp lánh hình thành lại sắc bén dị thường.

Mà cây trường thương bình thường vô cùng đó ở trong tay Diệp Trùng linh hoạt dị thường, giống như vật sống. Mạng sống ở trước mặt nó yếu ớt vô bì, toàn bộ chỗ Diệp Trùng nhắm tới đều là điểm sáng màu lam, một thương trí mạng.

Sắc mặt mọi người đều biến đổi, trên Hội Nguyên lầu, màu máu trên mặt Vương trang chủ đã rút mất sạch sẽ.

Diệp Trùng cảm thấy càng lúc càng tự nhiên, thể lực tiêu hao quá độ thậm chí đã bắt đầu hồi phục. Diệp Trùng đột nhiên thay đổi chiến thuật làm đám trang dân xung quanh trở tay không kịp.

Điều này làm bọn họ trả giá nặng nề.

Chính ngay lúc này, tiếng gió cơ hồ nhẹ không nghe thấy đột nhiên vang lên sau lưng Diệp Trùng.

Phản hồi và góp ý:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212

Nơi mọi người góp gió tạo bão đây:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play