Đôi tay Diệp Trùng bắn ra liên tục, các loại thuốc thử chuẩn xác chui vào bình điều bồi, màu sắc thuốc thử bên trong không ngừng thay đổi, từ nâu thành tím, từ tím thành đỏ, từ đỏ thành vàng, rồi lại biến thành màu lục, từ từ biến thành màu lam cực nhạt. Khi Diệp Trùng bỏ vào loại thuốc thử cuối cùng, cả bình thuốc thử đã biến thành trong suốt.

Cẩn thận tăng nhiệt, hơi nước từng chút bốc lên, cuối cùng trong bình điều bồi còn lại bột phấn màu trắng, trong miệng ngậm Thu mục diệp cố ý mua mang tới, Diệp Trùng cực kỳ cẩn thận thu lấy chút bột phấn này, nhưng công việc vẫn chưa kết thúc, Diệp Trùng lại mang sự chú ý đặt trên một bình điều bồi khác, trong bình điều bồi này chứa một loại chất lỏng dinh dính màu đen, trong chất lỏng không ngừng xuất hiện bọt khí.

Khi chất lỏng dinh dính màu đen trong bình điều bồi không còn xuất hiện bọt khí, Diệp Trùng cẩn thận trút chất lỏng màu đen bên trong ra, loại chất lỏng màu đen này vừa trút ra liền chuyển thành dạng keo.

Thần tình trên mặt Diệp Trùng tập trung tột độ, đôi tay thon dài linh xảo dị thường, sự khống chế chính xác đối với sức mạnh cũng làm cho hắn như cá gặp nước.

Chẳng bao lâu, trước mặt của hắn nhiều thêm tám viên cầu đen lớn nhỏ không đều, nhưng lại không có ngoại lệ, đều tròn như ngọc trai. Đây chính là thuốc mê cực mạnh mà Quản phong tử sử dụng, nó có một cái tên dễ nghe: “Dạ Mê”.

Diệp Trùng không hề dùng tất cả Hạt lựu quả chế “Dạ mê”, hắn vẫn dùng một phần nhỏ để chế tạo thuốc trị thương. Tuy trên tàu Nham thạch có máy trị liệu, nhưng từ nhỏ đã lớn lên ở hành tinh rác, hắn cực kỳ hiểu rõ tính quan trọng của dược phẩm tùy thân. Nhiều lúc, nước xa không cứu được lửa gần.

Khi Diệp Trùng đi ra khỏi căn nhà cỏ, sắc trời cũng có chút mờ mờ tối, mọi người đều ở bên ngoài đợi hắn.

Thấy hắn đi ra, mỗi người đều lộ ra dáng vẻ như bỏ được gánh nặng, Diệp Trùng từ sáng làm một mạch tới hoàng hôn, bọn họ cũng ở bên ngoài đợi hắn gần như cả một ngày. Cơm chiều vẫn là Vương Mông tìm người mang tới, Griffiths thì tám chuyện điều bồi với Ngôn sư. Griffiths đối với điều cố kỵ giữa điều bồi sư ở nơi này hoàn toàn không hiểu chút nào. Mà Ngôn sư đối với loại lý luận hoàn toàn bất đồng này của Griffiths cũng cảm thấy hứng thú vô cùng, hai người nói chuyện khá hợp ý nhau.

- Xem ra tiểu huynh đệ thành công rồi! Chúc mừng, chúc mừng! Lời của Ngôn sư hay làm người ta thoải mái như thế.

- Cám ơn! Diệp Trùng trả lễ, đối phương có thể cho mình mượn dụng cụ để dùng cũng là một người có tấm lòng rộng rãi. Lấy ra một viên thuốc trị thương vừa chế ra, đưa tới trước mặt Ngôn sư: “Xin nhận lấy.” Vương Mông ở một bên nhìn thấy đỏ mắt không thôi, đây chính là một viên thuốc trị thương cực phẩm, là thứ mà biết bao người mơ mộng có được a.

Rõ ràng không ngờ Diệp Trùng lại tặng mình một viên thuốc trị thương, Ngôn sư từ chối nói: “Thứ này quá quý trọng rồi, ta không dám nhận đâu.”

Diệp Trùng không khỏi nhíu mày, tay không thu lại, vẫn đưa tới trước mặt Ngôn sư. Nhìn thấy dáng vẻ của Diệp Trùng, Ngôn sư không khỏi mỉm cười, lần này hắn lại không từ chối, thoải mái nhận lấy: “Vậy thì tại hạ từ chối là bất kính rồi, ha ha, cám ơn hậu lễ của tiểu huynh đệ.”

Trở về chỗ ở vừa đúng lúc cơm tối, yến tiệc lần này do Vương trang chủ tự mình chủ trì, Ngôn sư cũng có mặt. Có thể thấy được, địa vị của Ngôn sư trong Vương gia trang không thấp. Đã đói cả một ngày, Diệp Trùng lại không có bao nhiêu hứng thú nói chuyện, chỉ vùi đầu cắm cúi ăn. Nhìn thấy dáng vẻ ăn như hổ, như sói của Diệp Trùng, vô luận là Vương trang chủ hay là Ngôn sư đều không khỏi mỉm cười.

Từ đó về sau, đãi ngộ mấy người Diệp Trùng nhận được lại tăng lên một tầng, rõ ràng Vương trang chủ cũng biết trong mấy người Diệp Trùng có hai điều bồi sư, nàng còn đặc ý chất vất Ngôn sư vấn đề này, Ngôn sư tự nhiên là nói tốt, Vương trang chủ tin tưởng không chút nghi ngờ.

Mấy người Diệp Trùng cứ như thế ở lại trong Vương gia trang, bọn họ hiện giờ không hề quyết định tiến tới hướng nào, ở lại trong Vương gia trang cũng là một lựa chọn không tồi, hơn nữa nơi này cách tàu Nham thạch cực kỳ gần, nếu như một khi có việc bất ngờ gì xảy ra, bọn họ có thể mau chóng rút lui trở lại tàu Nham thạch.

Cuộc sống mỗi ngày hiện giờ của Diệp Trùng có chút nhàn nhã, hắn mỗi ngày đều tới chỗ Ngôn sư. Ngôn sư tự có khí độ của đại sư, hơn nữa giống với Diệp Trùng, ở phương diện chuyên nghiệp không chút sơ sẩy, tập trung vô cùng. Thành tựu điều bồi của Ngôn sư phi thường cao, so với tưởng tượng của Diệp Trùng còn cao hơn, hai bên thường thảo luận một vài vấn đề, mỗi lúc thế này, Griffiths lại ở một bên yên lặng lắng nghe, điều bồi mà hai người thảo luận và sở học của nàng hoàn toàn không phải là một hệ thống, nhưng nàng vẫn đang nỗ lực học tập, đây là tố chất phải có của một điều bồi sư chuyên nghiệp.

Ngôn sư cực kỳ hân thưởng một điểm này của Griffiths, thường truyền thụ cho nàng một số kiến thức, Griffiths cũng vì vậy mà nhận không ít lợi ích, nàng bắt đầu từ từ nghe hiểu vấn đề hai người thảo luận, dù sao thành tựu về điều bồi của nàng thâm hậu vô cùng, từ đó suy ra thì biết.

Ngôn sư vô cùng kinh ngạc đối với học thức của Diệp Trùng, trí nhớ kinh người, chứa đựng tri thức khổng lồ. Điều duy nhất làm hắn cảm thấy không đủ chính là, từ góc độ của một điều bồi sư chuyên nghiệp mà xét, ứng dụng của Diệp Trùng vẫn vô cùng khiếm khuyết. Hắn cảm thấy Diệp Trùng dường như không hề thường lợi dụng điều bồi để giải quyết vấn đề, điều này làm hắn buồn bực cực kỳ, hắn quả thật nghĩ không hiểu một điều bồi sư tại sao lại không thường lợi dụng điều bồi để giải quyết các loại vấn đề chứ?

Không giống Diệp Trùng, Nhuế Băng mỗi ngày vẫn huấn luyện khắc khổ. Tuy tiến bộ của nàng hiện giờ không phải đơn thuần dựa vào huấn luyện thì có thể được tăng lên, nhưng nàng vẫn không buông lơi tí nào. Cường độ huấn luyện của nàng đủ làm cho mấy kẻ nhập môn võ thuật đó toát mồ hôi, bọn họ có lẽ không sao ngờ được, một giới giả vẫn giống như bọn họ, thực hiện huấn luyện môn cơ bản một cách cơ bản nhất. Thời gian khác, Nhuế Băng lại dùng để minh tức, Diệp Trùng mang toàn bộ tư liệu liên quan tới thuật thừa sư mà hắn biết giao cho nàng.

Trong tất cả mọi người, có lẽ coi như đứa trẻ là sống tốt nhất, hắn mỗi ngày đều cùng một lượng lớn bé gái quấn lấy nhau. Đám phụ nữ đều cực kỳ yêu thích sự đáng yêu của nó, đứa trẻ lại cố ý làm ra dáng vẻ đáng yêu, có sức sát thương cực kỳ, ngay cả Vương trang chủ cũng vô cùng yêu thích đứa trẻ này.

Vương Tử Thạch đi tới trước phòng Nhuế Băng, phong thái ngày trước của hắn đã sớm không còn, hắn bây giờ hốc hác vô cùng, có thể thấy đả kích của thất bại lần trước đối với hắn cực kỳ lớn.

Y chang người gỗ, đứng trọn vẹn tới cả ba mươi phút, thần tình trên mặt hắn không ngừng biến ảo, dần dần, do dự biến mất từng chút một, trên mặt hắn lại khôi phục sự kiên định ngày trước.

- Vương Tử Thạch mặt dày xin cô nương thu tại hạ làm đồ đệ! Giọng nói trong trẻo ngày trước lúc này khàn khàn trầm thấp, nghe được rõ ràng.

Ai cũng không ngờ, câu nói này gây nên phong ba thế nào ở Vương gia trang. Vương Tử Thạch vạn vạn lần cũng không ngờ, câu nói này, quyết định này của hắn sẽ dẫn tới một kết quả thế nào.

Trong phòng, Nhuế Băng nhắm mắt ngồi thẳng như thường, giống như không hề nghe thấy.

Thấy không có hồi âm, Vương Tử Thạch không chút nản lòng, cất giọng: “Vương Tử Thạch mặt dày xin cô nương thu tại hạ làm đồ đệ!”

Trong phòng vẫn yên lặng như tờ.

Vương Tử Thạch bộp một tiếng quỳ xuống, phủ phục lạy sát đất, thần sắc kiên quyết, giọng nói khàn khàn như cũ: “Xin cô nương thu tại hạ làm đồ đệ!”

Mọi người đều đã phát hoảng, thôn dân Vương gia trang xung quanh dùng tốc độ nhanh nhất báo cáo với trang chủ.

Vương Tử Thạch vẫn luôn là kiêu ngạo của cả Vương gia trang, hắn là thần tượng trong lòng của vô số người trẻ tuổi. Một người như vậy lại bái người ngoài Vương gia trang làm thầy! Truyền thừa của võ thuật gia tuy không nghiêm khắc giống như điều bồi sư, nhưng đối với một võ thuật gia có truyền thừa mà nói, quay sang làm môn hạ của người khác là một việc cực kỳ kiêng kỵ.

Lập tức, tin tức này dùng tốc độ cực kỳ kinh người lan ra khắp cả Vương gia trang.

Rất nhiều trang dân đều lập tức quăng công việc trên tay mình xuống, lao về phía bên này. Vô số bóng người nhảy nhót trên nóc nhà, nơi này giống như một từ trường khổng lồ, vô số người tập trung về phía này.

Người xung quanh càng lúc càng nhiều, nhưng lại yên ắng không một tiếng động, không có ai nói chuyện, trong lòng mỗi người đều giống như đè một khối đá lớn, gần như mỗi người đều ý thức được, đây sẽ là bão táp chưa từng có bao lâu nay. Mọi người đều biết rõ, Vương Tử Thạch đang chất vấn, chất vấn võ thuật của Vương gia, trong lòng mỗi người Vương gia đều giống như bị đâm một đao, nhưng bọn họ lại chỉ yên lặng, bởi vì người chất vấn không phải ai khác, mà là sự kiêu ngạo của bọn họ, thần tượng của bọn họ, cao thủ đứng đầu trong lớp trẻ của Vương gia trang, Vương Tử Thạch. Sự sỉ nhục sâu sắc nhoi nhói một cách sâu sắc mỗi người Vương gia, không khí giống như cũng bị ngưng kết lại.

Vương Tử Thạch không hề sợ hãi, thần sắc như thường quỳ ở đó, quyết định hắn hạ này đã trải qua suy nghĩ kỹ càng, từng tiến hành đấu tranh tư tưởng kịch liệt, hắn thậm chí hiểu mình sẽ chịu sự phỉ nhổ của mọi người Vương gia. Nhưng hắn vẫn hạ quyết định này, hắn biết, điều hắn theo đuổi là điểm tột cùng của võ thuật, vì lý tưởng này, cho dù tan thây nát thịt hắn cũng không tiếc.

Diệp Trùng không hề biết một trận bão táp lập tức sẽ tới, hắn lúc này vẫn đang thảo luận điều bồi với Ngôn sư.

- Đồ khốn kiếp! Một cặp vợ chồng trung niên vội vàng chạy tới, người đàn ông trung niên đó nhìn thấy Vương Tử Thạch quỳ ở đó, trong lòng bỗng đau nhói! Người đồ đệ hắn từng sủng ái nhất, ký thác vô số hy vọng của hắn, bây giờ lại quỳ trước cửa người khác, cầu xin người ta thu hắn làm đồ đệ, trong lòng hắn đau như xé, sắc mặt biến đổi mạnh, gương mặt trong khoảnh khắc trở nên tái mét.

Đám đông xung quanh rất tự nhiên mở ra một con đường, người trung niên này chính là sư phụ của Vương Tử Thạch, Vương Lộ. Vương Lộ ở bên ngoài không nổi tiếng, nhưng trong trang lại có danh dự cao quý, thực lực hắn siêu quần của hắn lại cực ít lộ ra. Vợ hắn cũng là một trong những cao thủ trong trang.

Vương Lộ mặt chữ Quốc, bình thường khi không nói chuyện không giận mà tự có uy, thần tình lúc này càng thêm đáng sợ. Vợ của hắn đứng bên cạnh hắn, nhìn Vương Tử Thạch quỳ trên đất, nước mắt bỗng trào ra. Nàng biết chồng mình tốn biết bao tinh lực trên người đồ đệ này, hai người không hề có con, Vương Tử Thạch giống như con của bọn họ vậy.

- Nói, ngươi tại sao phải làm thế này? Vương Lộ bất ngờ không hề phát hỏa, giọng nói bình tĩnh dị thường. Nhưng biết rõ tính khí của chồng, Vương phu nhân lại biết hắn đang phẫn nộ tới cực điểm.

Phản hồi và góp ý:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212

Nơi mọi người góp gió tạo bão đây:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play