- Vỏ giáp lớp ngoài bị thủng, xin lập tức sửa chữa. Tiếng điện tử êm tai lúc này lại làm mặt mọi người biến sắc, Diệp Trùng vừa rời khỏi trước quang não lập tức xông tới trước bàn điều khiển chính của quang não, con tàu dao động rất dữ dội, hắn vẫn cần chia một phần sự chú ý để ổn định thân hình.
Mật độ của mấy toái thạch đó quả thật quá lớn, tuy đơn thể của chúng đều vô cùng nhỏ, nhưng dưới xung kích liên tục không ngừng, vỏ giáp ở vài vị trí lập tức bị đánh thủng, tạo nên lỗ thủng nhỏ xíu, mấy lỗ thủng này cho dù nhỏ vô cùng, nhưng nếu như không lập tức sửa chữa, nó sẽ tiến thêm một bước mở rộng ra, tới lúc đó chỉ e chỉ có một kết quả duy nhất tàu tiêu người chết.
Thần kinh Diệp Trùng lập tức căng thẳng, cặp mắt không nháy nhìn chằm chằm màn hình, mười ngón đôi tay đã được nghỉ ngơi linh hoạt tới mức kinh ngạc, giống như hoa tươi nở rộ, lại giống như đang đánh một bản nhạc thần bí, một loạt mệnh lệnh dưới mười ngón tay nhanh tới mức làm người ta hoa mắt, chóng mặt này tuôn ra ào ạt.
Diệp Trùng hiện giờ giống như một nhân viên cứu hỏa, hắn phải dùng tốc độ nhanh nhất để tìm ra chỗ thủng, sau đó cần dùng tốc độ nhanh nhất sửa chữa mấy lỗ thủng này. May mà trong tàu vũ trụ có trình tự sửa chữa chuyên môn, nếu không, cần Diệp Trùng tự mình ra tay sửa chữa, vậy thì có mười Diệp Trùng cũng không đủ dùng.
Nhưng cho dù có trình tự sửa chữa, Diệp Trùng hiện giờ cũng không thoải mái chút nào, thao tác của hắn đã tới cực hạn của hắn. Nếu như lúc này ở đây có một sư sĩ, nhìn thấy tốc độ tay khủng bố của Diệp Trùng, chỉ e kinh sợ tới mức hôn mê tại chỗ. Diệp Trùng vừa nghỉ ngơi chốc lát trong chớp mắt lại mồ hôi đầm đìa.
Diệp Trùng dùng tốc độ kinh tâm thực hiện sửa chữa, nhưng lỗ thủng dùng tốc độ càng kinh người hơn không ngừng xuất hiện.
Lỗ thủng càng lúc càng nhiều, tốc độ của Diệp Trùng hiện tại thấp hơn tốc độ lỗ thủng xuất hiện, nếu như cứ thế này, không tới một phút, con tàu này sẽ bị mấy nham thạch vụn nhỏ xíu này đánh thành tổ ong, sau đó bị xé thành vô số mảnh vụn.
Đầu óc Diệp Trùng đã trống rỗng, hắn điên cuồng thực hiện sửa chữa, tốc độ trên tay hắn đã tới cực hạn của hắn, đôi tay truyền tới cảm giác như sắp bị co rút, nhưng hắn lúc này đã không lo được nhiều như vậy, kiên trì thêm một giây tức là thêm một phần hy vọng.
Diệp Trùng hít thở nặng nề tới mức như trâu thở, Nhuế Băng nhìn chằm chằm hắn, trong cặp mắt bình tĩnh là sự lo lắng và thiết tha.
Lỗ thủng càng lúc càng nhiều, hy vọng giảm nhỏ từng chút một. Không giống sự bình tĩnh trong lòng, trong mắt Diệp Trùng lúc này đầy điên cuồng, hắn hiện giờ đang ra sức vùng vẫy cuối cùng, trong ý thức của hắn không hề có từ ‘từ bỏ’ này.
Vẫn còn hai mươi giây! Trong lòng Diệp Trùng lúc này lại bình tĩnh vô cùng, hắn tính toán chính xác ra số lượng lỗ thủng đạt tới giá trị tới hạn nổ tung của tàu vũ trụ vẫn còn thời gian.
Mười lăm giây! Đôi tay Diệp Trùng điên cuồng múa may trên bàn điều khiển chính.
Mười giây! Hắn không từ bỏ, cắn răng kiên trì.
Tám giây! Cặp mắt hờ hững đó lấp lánh một điểm hy vọng cuối cùng trước khi tuyệt vọng.
Sáu giây! Gương mặt vừa rồi xem ra vẫn mang sự điên cuồng vô tận của Diệp Trùng lúc này lại bình tĩnh nói không ra lời.
Chẳng lẽ đây chính là sắp chết sao? Cuộc đời này thật sự phải kết thúc rồi sao?
Năm giây! Diệp Trùng đột nhiên phát hiện tốc độ của lỗ thủng bắt đầu chậm lại.
Trái tim vừa mới bình tĩnh như nước đọng đột nhiên đập lên điên cuồng, Diệp Trùng có thể nghe thấy rõ ràng mỗi một nhịp đập của trái tim mình. Thời gian vào giờ phút này lại trở nên chậm chạp cực kỳ, tốc độ đôi tay trong mắt hắn cũng phảng phất như chậm lại, mỗi một cái đều rõ ràng như thế.
Mình phải nhanh hơn!
Trong lòng hắn im lặng kêu gào điên cuồng. Năm giây, thời gian chừa cho hắn chỉ có năm giây! Trong năm giây này, hắn không thể có một lần sai lầm trong thao tác nào, bất cứ một lần sai lầm nào cũng cũng đều làm cho hắn chôn vùi chút sinh cơ cuối cùng này.
Bản năng cầu sinh của con người là thứ đáng sợ cực kỳ.
Mệt mỏi vừa rồi đột nhiên không cánh mà bay, đôi tay của Diệp Trùng dùng tốc độ bão táp trước giờ chưa từng có, mà tư duy của hắn cũng bình tĩnh trước giờ chưa từng có. Dưới tư duy vận chuyển tốc độ cao, tất cả mọi thứ đều trở nên chậm chạp mà rõ ràng.
Cuối cùng, ngay lúc giá trị tới hạn nổ tung của con tàu vẫn còn ba giây, tốc độ sửa chữa của hắn và tốc độ của lỗ thủng đạt được cân bằng.
Tốc độ của lỗ thủng giảm chậm từng chút một, thao tác của Diệp Trùng ổn định phi thường, hắn không hề xuất hiện một lần sai lầm, cũng không lãng phí cho dù một mili giây nào.
Năm giây… mười giây… mười lăm giây…
Diệp Trùng từng chút vãn hồi cục thế, khả năng cách nổ tung của con tàu cũng đang giảm từng chút một.
Khi tốc độ tạo ra lỗ thủng thành không, Diệp Trùng đúng lúc sửa xong toàn bộ lỗ thủng trên tàu vũ trụ.
Thành công rồi!
Ngay cả Diệp Trùng vẫn luôn bình tĩnh cũng muốn nhấc tay kêu lớn, nhưng hắn lại phát hiện mình làm không được. Hắn hiện giờ ngay cả một ngón tay cũng không cử động được, toàn thân tựa như rót chì vậy, đầu cũng nặng chình chịch, cảnh tượng trước mắt bắt đầu trở nên có chút mơ hồ, nếu như đầu óc Diệp Trùng lúc này tỉnh táo thì sẽ phát hiện đôi tay của hắn hiện đang rung động không tự chủ, đôi tay hắn đã bị rút gân rồi.
Đáng tiếc hắn nhìn không thấy, ý thức của hắn càng lúc càng xa, ánh sáng trước mắt mau chóng tối đi, trước mắt tối đen, hắn liền không còn biết gì cả.
- Diệp tử! Gương mặt ngọc như băng tuyết xưa nay bất biến trên núi cao vạn mét của Nhuế Băng cuối cùng đã biến sắc, một bước lướt tới bên cạnh Diệp Trùng, đón lấy thân thể mềm oặt ngã xuống của Diệp Trùng.
Trong loáng thoáng, Diệp Trùng với ý thức đã bắt đầu mơ hồ nghe thấy tiếng kêu hoảng này của Nhuế Băng.
Người đầu tiên Diệp Trùng mở mắt nhìn thấy chính là Nhuế Băng, Nhuế Băng lúc này đang yên lặng xoa tay cho hắn.
- Anh tỉnh rồi. Trong giọng nói của Nhuế Băng tràn đầy sự vui mừng.
Thấy Diệp Trùng nửa ngày không nói gì, Nhuế Băng không khỏi có chút khẩn trương: “Anh sao rồi? Chỗ nào không thoải mái?”
Diệp Trùng vẫn nhìn chằm chằm Nhuế Băng, không nói gì.
Nhuế Băng có chút quýnh, tay phải sờ trán Diệp Trùng: “Sao vậy? Đừng dọa ta, anh nói đi!” Nhuế Băng lúc này nào còn có chút phong phạm lạnh nhạt, thong dong của giới giả.
- Cô lo lắng cho ta? Diệp Trùng hỏi.
- Ừ, đương nhiên lo lắng. Nhuế Băng rất kỳ quái nhìn chằm chằm Diệp Trùng.
- Cô quan tâm ta? Diệp Trùng tiếp tục hỏi.
- Ừ, đương nhiên quan tâm. Trong mắt Nhuế Băng đã đầy lo lắng, chẳng lẽ chỉ số thông minh của hắn có vấn đề? Nhưng điều này làm sao lại ảnh hưởng tới đầu óc chứ?
- Tại sao quan tâm ta? Diệp Trùng hỏi, nhìn chằm chằm gắt gao vào cặp mắt của Nhuế Băng.
Trầm mặc nửa phút, “Tôi là vợ của anh.” Nhuế Băng nói qua loa, nàng lập tức hiểu ra đầu óc của Diệp Trùng không hề bị thương.
- Vợ? Phụ nữ sau này vĩnh viễn sống chung với ta? Diệp Trùng nhớ lại trong một cuốn sách có viết như vậy.
Cúi đầu tiếp tục giúp Diệp Trùng xoa tay, trong lời nói hờ hững thốt ra từ miệng Nhuế Băng đầy sự kiên định: “Đúng vậy.”
Nhìn thấy ánh mắt kiên định không đổi trong mắt Nhuế Băng, Diệp Trùng bị lời nói không thể đơn giản hơn này cảm động. Hắn đột nhiên nhớ tới Mục Thương, trước giờ, hắn đều cho rằng chỉ có Mục Thương mới cùng sống với hắn, không ngờ bây giờ lại có một người nói với hắn sẽ vĩnh viễn sống cùng với hắn.
- Tại sao.
- Bởi vì tôi là vợ anh. Nhìn Diệp Trùng, Nhuế Băng nhẹ nhàng nói ra câu này, trong lòng lại không khỏi quay cuồng.
- Vĩnh viễn sống cùng nhau… Diệp Trùng thấp giọng lầm bầm, đột nhiên hắn ngẩng đầu: “Vợ chồng không phải phải hôn sao? Cô dạy ta!”
Tàu nham thạch may mắn vượt qua đơn lãng triều đáng sợ này. Trên thực tế, tàu nham thạch vẫn luôn bị đơn lãng triều này đẩy tới trước, bọn họ hiện giờ hoàn toàn không biết vị trí hiện tại của mình, cảnh tượng về sau có thể nói là ngụy dị vô bì. Hiện giờ sau khi vượt qua đợt xung kích đầu tiên, tàu nham thạch lập tức trở thành một bộ phận của đơn lãng triều này, xung quanh trôi nổi vô số nham thạch vụn nhỏ xíu, nhưng do tốc độ của tàu nham thạch và chúng hoàn toàn như nhau, mấy nham thạch vụn nhỏ suýt nữa làm tàu nham thạch tàu banh người ngủm lúc này lại không có bất cứ lực sát thương nào.
Đứa trẻ tỉnh sớm hơn Diệp Trùng, đánh giá trên dưới Diệp Trùng vừa tỉnh lại, nó dùng giọng con nít non nớt ngây thơ vô tội nói: “Anh to con, anh hiện giờ thật đẹp trai!”
Diệp Trùng nhìn mình, trong lòng cười khổ không thôi. Hắn lần này bị thương cực nặng, đôi tay từ cổ tay tới mỗi khớp ngón tay đều sưng một cục, hơi cử động liền đau vô cùng. Không chỉ như vậy, vai của hắn thậm chí sau lưng cũng đau đớn không thôi.
- Anh to con, anh vừa rồi nói cái gì với bà xã? Hì hì, chị ấy tại sao đột nhiên đỏ mặt như vậy? Còn chạy nữa? Gương mặt đứa trẻ vừa mới còn ngây thơ vô tội lập tức trở nên tà ác dị thường.
Diệp Trùng nghĩ một lát, nói: “Chúng tôi đang thảo luận vấn đề học thuật.” Hôn chắc là thuộc loại kỹ thuật nhỉ, trong lòng Diệp Trùng không xác định lắm nghĩ, đáng tiếc Nhuế Băng không trả lời, hắn không cách nào đưa ra phán đoán, chỉ đành suy đoán như vậy.
- Hì hì… Đứa trẻ rung lắc cái chân nhỏ, cười gian không thôi.
Diệp Trùng đột nhiên nghĩ tới một vấn đề: “Cậu tên là gì?”
- Vũ Sơn. Đứa trẻ trả lời rất dứt khoát.
Đây là một cái tên vô cùng xa lạ, Diệp Trùng không có được bất cứ tin tức có ích nào.
Do dự một lát, Diệp Trùng hỏi: “Cậu biết Thương?”
- Thương? Đứa trẻ tò mò hỏi: “Người này là ai?”
Mỗi một chi tiết thần thái của đứa trẻ đều được Diệp Trùng nắm bắt tỉ mỉ, nhưng điều Diệp Trùng thất vọng là dáng vẻ của hắn không giống nói dối. Chẳng lẽ nó thật sự không biết Thương? Nhưng tại sao mình thường cảm thấy nó rất giống Thương chứ?
Nhưng lòng tò mò của Diệp Trùng vốn dĩ không mạnh lắm, hắn càng không vì lòng tò mò của mình mà làm cho mình lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm. Nếu như không phải đứa trẻ làm cho Diệp Trùng cảm thấy nó và Thương ở vài phương diện nào đó rất giống nhau, Diệp Trùng ngay cả vấn đề này cũng sẽ không hỏi.
- Cậu không biết thì thôi. Diệp Trùng lập tức mất hứng thú.
- Anh to con, thao tác của anh thật tuyệt! Trong mắt đứa trẻ lộ ra vẻ ngưỡng mộ, đầy khâm phục nói: “Ta từng coi qua ghi hình thao tác của anh, thật là quá lợi hại! Dưới tốc độ nhanh như thế vẫn có thể đạt được không sai sót, quá cường hãn rồi!”
- Đây chẳng là gì! Diệp Trùng trả lời không hăng hái lắm, hắn không khỏi nhớ lại tình cảnh Mục kiên trì đốc thúc hắn tiến hành huấn luyên bi thép khi ở hành tinh rác.
- Anh to con, anh có thể dạy ta không? Đứa trẻ mong chờ ngước mặt nhìn Diệp Trùng.
Phản hồi và góp ý:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212
Nơi mọi người góp gió tạo bão đây:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT