Hai cái quang giáp hoàn toàn đại biểu cho hai loại phong cách, quang giáp trắng đen đường đường chính chính, binh khí dài trên tay đánh ra thu về, mỗi lần sức lực đều nặng nề. Chiêu thức chặt chẽ, liên miên bất tuyệt, gần như không lộ chút kẽ hở. Dùng ánh mắt của một võ thuật gia, Diệp Trùng đối với kỹ xảo binh khí dài của nó đưa ra đánh giá cực cao. Nó giống như đá ngầm trong sóng biển, cho dù sóng có lớn hơn cũng không động đậy chút nào.

Nhưng Hàm gia lại hoàn toàn là một loại phong cách khác, đôi cánh sau lưng đã được thu lại. Hàm gia với thể hình nhỏ thó giống như thích khách ẩn hiện trong bóng tối, không ngừng mượn địa hình, lợi dụng tốc độ, giống như u linh vây quanh quang giáp trắng đen. Chỉ cần đối phương hơi lộ ra kẽ hở, trủy thủ màu xám gỗ trên tay Hàm gia liền vạch ra một hư ảnh. Mỗi lần như vậy, quang giáp trắng đen liền luống cuống tay chân. Còn mười hai xúc tu mềm mại trên lưng Hàm gia xuất quỷ nhập thần, ngụy dị tới mức làm người ta sợ hãi.

Phòng thủ của quang giáp trắng đen càng thêm nghiêm mật, giọt nước không lọt. Điều làm Diệp Trùng kinh ngạc nhất là đối phương hoàn toàn không sử dụng bất cứ vũ khí có tính phòng ngự nào, thí dụ như khiên chắn, mà chỉ dựa vào cây trường thương cổ quái đó hóa giải tất cả chiêu thức của mình. Thủ đoạn thật cao minh! Càng đánh trong lòng Diệp Trùng càng sợ hãi. Với lại, chỉ cần tốc độ của hắn hơi giảm một chút, cây trường thương có dáng vẻ cổ quái đó lập tức như dòi bám vào xương, âm hồn bất tán bám theo Hàm gia, làm cho Diệp Trùng hoàn toàn không dám giảm tốc, chỉ cố hết sức điều khiển Hàm gia điên cuồng vây quanh cái quang giáp này.

Diệp Trùng không biết, đối phương so với hắn càng kinh ngạc hơn. Đối phương đã tận hết sức lực chẳng qua cũng chỉ vừa có thể thủ được. Cách đánh của đối phương ngụy dị dị thường, hai thanh trủy thủ ở trong bóng tối lại không có chút ánh sáng nào. Điều làm hắn buồn bực nhất là góc độ mỗi lần xuất hiện của hai thanh trủy thủ này, toàn bộ đều là chỗ yếu nhất của mình. Ngoài ra, một khi trủy thủ chém ra đao đầu tiên, tiếp theo chính là công kích như cuồng phong bạo vũ, ép tới mức hắn suýt nữa thở không ra hơi. Còn mấy xúc tu đó càng thêm xảo quyệt, lóe lên rồi mất, làm hắn đau đầu vô cùng.

Nếu như để người quen biết hắn biết hắn lại bị người ta ép tới mức độ thế này, không biết có ai tin không.

Hai bên giằng co không nhường nhau, mọi người đều đang so kiên nhẫn. Vô luận ai lộ ra sơ hở trước, vậy thứ chờ đợi hắn chắc chắn là đả kích có tính hủy diệt. Hai người ai cũng không ngờ lâm vào khổ chiến thế này, nhưng đã tới mức độ này, không phải ai nói muốn rời khỏi thì có thể rời khỏi được.

Giống hai cái quang giáp này, Nhuế Băng cà cái quang giáp còn lại cũng lâm vào khổ chiến.

Khẩu súng bắn tỉa màu đỏ trên tay cái quang giáp màu nâu xám đó chính xác vô bì, hơn nữa nhãn lực của sư sĩ đó cũng cao siêu vô cùng. Hắn tự nhiên nhìn ra thứ đối phương mặc là quang giáp mini. Quang giáp mini căn bản không phải đối thủ của quang giáp thông thường, đây là thường thức. Nhưng hắn vô cùng buồn bực phát hiện, thường thức này lại bị đánh đổ ở chỗ này. Lực bạo phát của tên đó quả thật quá đáng sợ, tránh né quả thật đã tới trình độ kinh thế hãi tục. Nếu như chỉ như vậy thì còn tốt chút, điều làm hắn sắp phát điên lên nhất là bộ pháp của đối phương quả thật đã tới mức không hợp thói thường, hắn không có một lần có thể hoàn thành khóa mục tiêu. Mồ hôi lạnh yên lặng men theo cột sống chảy xuống.

Nếu như người hắn gặp phải là võ thuật gia khác mặc Thủ Hộ nói không chừng cũng đã sớm chết mấy lần rồi, nhưng hắn lại xui xẻo gặp phải Nhuế Băng. Thời cổ đại, thứ võ thuật gia sợ hãi nhất chính là vũ khí đại loại như cung tên cường nỏ, loại vũ khí tầm xa này thậm chí có thể làm cho một đứa trẻ chỉ cần huấn luyện sơ sài giết chết một võ thuật gia trải qua mấy mươi năm khổ luyện.

Có sát chiêu thì tất nhiên sẽ xuất hiện phá chiêu. Mấy võ thuật gia tận hết sức lực nghiên cứu làm sao né tránh mấy vũ khí tầm xa trí mạng này, điều này làm xuất hiện kỹ xảo né tránh vũ khí tầm xa. Nhưng mấy kỹ xảo này tùy theo sự hưng thịnh của vũ khí năng lượng mà trở thành chiêu thức hoa hòe hoàn toàn vô dụng, đã sớm bị chôn vùi trong lịch sử. Cho dù có người biết cũng sẽ không đi luyện tập loại kỹ xảo vô dụng này, bởi vì nó hoàn toàn không có giá trị thực dụng.

Đáng tiếc, người hắn gặp phải là Nhuế Băng.

Kỹ xảo võ thuật của Nhuế gia tự thành một mạch, hơn nữa bảo tồn cực kỳ hoàn hảo. Từ nhỏ đã chuyên tâm luyện tập, ngoài ra, người tuân thủ truyền thống nghiêm ngặt như nàng, cơ hồ đối với mỗi một món kỹ xảo xuất hiện trong lịch sử gia tộc mình rồi được bảo tồn hoàn hảo đều thuộc nằm lòng.

Với lại, đừng quên nàng còn là một giới giả. Kỹ xảo trên tay người khác hoàn toàn không có bất cứ giá trị nào, nhưng ở trên tay nàng lại phát ra uy lực khác hẳn. Cộng thêm sự linh mẫn về mặt tinh thần, làm dự đoán của nàng cực kỳ chính xác, điểm này vô cùng tương tự với mấy thuật thừa sư đó của Tông sở.

Chính vì nguyên nhân như vậy nàng mới không bị đối phương đánh trúng. Nhưng nàng hiện giờ cũng không dễ chịu. Không chỉ thể lực tiêu hao vô cùng to lớn, xạ kích chính xác của đối phương cũng gây ra áp lực khổng lồ với nàng, lần nào nàng cũng cảm nhận được áp lực của tử vong một cách sâu sắc. Có ba lần, chùm sáng đỏ đều xuýt xoát xẹt lướt qua nàng.

Hai bên ai cũng không ngờ ở chỗ này lại gặp được đối thủ cường hãn như vậy, bây giờ lại lâm vào khổ chiến thế này, mỗi người đều thầm kêu khổ trong lòng, không thể không dồn hết tinh thần ứng chiến.

Cuối cùng vẫn là đối phương thỏa hiệp. Trong tần số công cộng đột nhiên vang lên một giọng nam trầm ổn: "Anh bạn, chỉ đơn thuần là hiểu lầm. Chúng ta dừng tay thế nào?"

- Được! Diệp Trùng trả lời. Cứ đánh tiếp, tuyệt đối là lưỡng bại câu thương. Thời gian giao chiến dài thế này, đối với thực lực của nhau đều có hiểu biết tương đối. Vô nghi, lúc này cùng nhau bãi chiến mới là kết quả tốt nhất.

Quang giáp trắng đen lập tức co lại phòng thủ, Diệp Trùng vừa nhìn thấy, Hàm gia đột nhiên lui ra sau, trủy thủ dưới sườn giống như rắn độc ẩn giấu vào chỗ bí mật, phát ra bất cứ lúc nào, nếu như đối phương vừa đuổi tới, thanh trủy thủ này tuyệt đối đủ để trí mạng.

Quang giáp trắng đen xẹt một cái, biến vào trong bóng tối.

Hàm gia cũng lẫn vào bóng tối, ẩn thân sau một cột đá. Vừa đứng vững, Nhuế Băng mặc Thủ Hộ liền xuất hiện ở trên vai Hàm gia.

Qua cả nửa phút, Diệp Trùng mới nói: "Bọn họ đi rồi."

Nhuế Băng hít thở gấp rút, vừa rồi nàng vì không bị đối phương bắn trúng, không ngừng chạy đổi hướng, thể lực tiêu hao cực lớn. Hơn nữa, nàng không giống Diệp Trùng, chiến đấu tàn khốc thế này, nàng vẫn là trải qua lần đầu. Ám ảnh tử vong vẫn luôn quanh quẩn trong đầu nàng càng tăng nhanh tốc độ tiêu hao thể lực của nàng. Nếu như không phải nàng tâm chí kiên định vô bì thì nàng đã sớm gục ngã rồi. Tần số của hai người vẫn luôn nối với nhau, tiếng hít thở gấp rút của Nhuế Băng có thể nghe rõ ràng.

Trầm mặc hồi lâu, Diệp Trùng đột nhiên hỏi một câu không đâu vào đâu: "Cô không sao chứ?"

Nhuế Băng ngớ người, nhưng lập tức như không việc gì nói: "Không sao." Thủ Hộ mềm mại dựa sát vào.

Phần mặt Nhuế Băng, một đường cong hơi cong lên trên nhược ẩn nhược hiện trong bóng tối.

- Ừm, vậy thì đi nào.

Hai cái quang giáp dẫn đường đã tiêu tùng. Mà chỗ này vừa đúng là chỗ giao của mấy đường cống ngầm, hết cách, hai người chỉ đành chọn đại một đường trong đó. Hàm gia mang theo Nhuế Băng yên tĩnh, cẩn thận men theo đường cống ngầm bay tới trước.

Rất mau, Diệp Trùng liền phát hiện vận may của họ dường như không tồi. Bởi vì số lượng ống kính nổi trong mỗi góc dọc đường tăng mạnh, xem ra bọn họ thật sự thử đúng đường rồi.

Diệp Trùng hiện giờ cũng không biết Hàm gia và Thủ Hộ rốt cuộc có thể tránh được sự quét hình của mấy ống kính nổi này không. Hai cái quang giáp vừa rồi đó làm sao phát hiện ra bọn họ, Diệp Trùng tới giờ cũng nghĩ không hiểu. Đương nhiên, khả năng lớn nhất chính là quang giáp của bọn họ đã trang bị hệ thống quét hình phi thường cường hãn.

Nhưng đã tới chỗ này lại nửa đường quay về, đó khẳng định là một quyết định khá ngu ngốc.

Men theo đường cống ngầm tiến tới trước, địa thế dần dần hướng lên trên, mực nước phía dưới từ từ trở nên nông, tới phần sau thì đã là mặt đất. Có thể nhìn ra đoạn cống ngầm này bình thường nhất định có người quét dọn, xung quanh có không ít dấu vết.

Trước mắt là một cánh cửa hợp kim, cửa lại đang mở rộng. Suy nghĩ một hồi, Diệp Trùng và Nhuế Băng liền định tiến vào. Khi bay qua cánh cửa hợp kim đó, độ dày của cửa hợp kim rõ ràng dọa Diệp Trùng nhảy dựng lên. Dày tới mười mét, dày như vậy, đừng nói là súng, ngay cả pháo công suất nhỏ chút cũng đánh không hư.

Sau khi đi vào, bên trong bỗng nhiên sáng lạn, một đại sảnh hình tròn, nhưng lại không một bóng người. Khắp nơi trên mặt đất rải rác các loại chip đủ màu, bừa bãi không chịu nổi.

Cẩn thận đi vào trong, vẻ mặt Diệp Trùng lại không khỏi hơi biến sắc. Nơi này là một phòng thí nghiệm, khắp nơi đặt các loại thiết bị dùng để nuôi cấy BD, nhưng mấy thiết bị này đã bị phá hoại, trong các loại vật đựng cũng trống rỗng không có gì.

Lại đi qua vài căn phòng giống như vậy, Diệp Trùng và Nhuế Băng vẫn không phát hiện một ai. Nơi này rõ ràng là một một căn cứ thí nghiệm, xây dựng một căn cứ thí nghiệm quy mô thế này dưới đất, hao phí rất kinh người.

Căn phòng trong cùng là phòng tư liệu, không giống sự bừa bãi của những nơi khác, chỗ này hoàn hảo vô tổn, không có dấu vết có người di dời.

Diệp Trùng từ trong Hàm gia đi ra, Nhuế Băng cũng thu hồi Thủ Hộ. Hai người tò mò đánh giá căn phòng tư liệu này. Trang hoàng trong phòng tư liệu cực kỳ đơn giản, trong góc có một cái tủ cao cỡ một người, bên trong không có cái gì. Chỗ khác xung quanh đều đặt vô số con chíp với đủ quy mô, chúng được đặt theo số hiệu quy định đặc biệt.

Mà trên màn hình ở ngay chính giữa đang hiển thị tình hình xảy ra hiện giờ của các chỗ có ống kính nổi. Nhưng điều làm Diệp Trùng để ý là có một hàng hình ảnh đang dùng một loại tốc độ khá kinh người giảm thiểu từng cái một.

Đột nhiên, trên màn hình xuất hiện hai bóng người. Một người trong đó rõ ràng là vị Từ lão đó của học viện Ân Cách Lạc Đế, người còn lại là một người trung niên. Phương hướng đi vào của hai người chính là phòng tư liệu hai người Diệp Trùng và Nhuế Băng đang ở.

Đánh giá xung quanh một lượt, ánh mắt Diệp Trùng rơi trên cái tủ trong góc đó. Cái tủ chỉ cao hơn một người, miễn cưỡng có thể đủ cho hai người nghiêng mình trốn.

- Vào đây. Diệp Trùng tự mình vào trước, sau đó kêu Nhuế Băng.

Nhuế Băng nhìn thấy chút không gian chỉ còn lại trong tủ đó, một mảng hồng từ phần cổ của nàng lan lên trên, ngập ngừng hai giây, nàng liền chen vào.

Diệp Trùng vội vàng đóng cửa tủ lại.

Cái tủ cực kỳ hẹp, hai người chen chúc ở bên trong, kề sát bên nhau, dọa cho Nhuế Băng cử động cũng không dám cử động. Vô luận ai cử động, cảm giác dị thường trên thân thể đều làm trái tim nàng đập nhanh hơn.

Hai người quả thật dán quá gần vào nhau, hơi thở ấm nóng của Diệp Trùng cũng có thể phun lên cổ phấn của Nhuế Băng.

Một loại cảm giác dị thường lan khắp giữa hai người.

- Cô đang run. Diệp Trùng nói.

- Không có. Trong lời nói của Nhuế Băng mang theo chút mùi vị trấn định một cách miễn cưỡng.

- Cô đích xác đang run, tần suất mỗi phút ở giữa chín mươi hai tới một trăm ba mươi sáu. Diệp Trùng dị thường khẳng định nói. Nếu như cho hắn thời gian, hắn có thể thu hẹp phạm vi con số này hơn nữa, có thể đạt tới mục đích chính xác.

- Không có. Giọng nói nhỏ như muỗi, Nhuế Băng cắn chặt môi, mặt đỏ rực. Đáng tiếc không gian chỗ này, nàng ngay cả cúi đầu cũng không làm được, thân thể vẫn không tự chủ được mà hơi run. Tuy không biết Nhuế Băng tại sao mở mắt nói chuyện mù như vậy, nhưng Diệp Trùng không nói tiếp.

Hai người đều yên lặng, dán sát một chỗ, cả hai đều có thể cảm giác được nhịp tim của đối phương. Không biết tại sao, Diệp Trùng đột nhiên cảm thấy mình có chút miệng khô lưỡi nóng, hơi thở ra cũng giống như lửa, hơi thở trở nên nặng nề.

Dường như cảm nhận được dị dạng của Diệp Trùng, hô hấp của Nhuế Băng cũng trở nên có chút gấp rút.

Phản hồi và góp ý: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212

Nơi mọi người góp gió tạo bão đây: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play