Sắc mặt Nhuế Băng xấu tới cực điểm, nhìn thấy quái vật như thủy triều ở bên ngoài, tuy đã là giới giả nhưng ác cảm trời sinh của phụ nữ đối với động vật như là chuột thường không tốt lắm.

Lần trước ở hành tinh Nguyệt Mang, Thạch Phù Âm bị hoảng sợ, tình trạng thân thể vốn dĩ không tốt liền trở xấu, vì vậy liền chuyển tới hành tinh Chu Gian có trình độ trị liệu cực kỳ tiên tiến. Không chỗ nào để đi, Nhuế Băng liền dứt khoát ở lại bên cạnh Thạch Phù Âm. Đối với cô gái yếu đuối này, nàng rất thương xót.

Thạch Sùng Minh đã ra ngoài làm việc, hiện giờ chỉ có hai người nàng và Thạch Phù Âm. Trên đường đột nhiên chui ra lượng lớn quái vật làm Nhuế Băng kinh ngạc vô cùng.

Nhuế Băng chính mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình một con đường phồn hoa biến thành địa ngục nhân gian. Máu thịt tung tóe, người đi đường né tránh không kịp lập tức bị xé thành vô số mảnh, máu thịt, nội tạng lập tức giống như mưa bay đầu trời, cảnh tượng làm người ta phát run.

Tiếng than khóc, tiếng kêu thảm, tiếng khóc, tiếng gọi bi ai, tiếng kêu hoảng sợ chói tai, cả thế giới giống như đột nhiên loạn lên vậy.

Nhuế Băng đứng bên cửa sổ, trừng trừng nhìn thảm kịch xảy ra ở dưới, trong lòng dậy lên trăm loại cảm giác.

Thế giới này sao thế? Tại sao lại như vậy?

Có một người đi đường phản ứng hơi chậm, bị một con chuột cắn chân, chít chít vài cái liền nuốt cái chân đó vào bụng, cặp mắt đỏ rực lấp lánh hung quang. Cơn đau kịch liệt đột nhiên mất chân làm gương mặt người đi đường đó thoáng cái nhăn nhúm, nhưng không đợi hắn phản ứng lại từ con đau, bầy chuột như thủy triều lập tức chôn vùi hắn. Ánh mắt Nhuế Băng sắc bén vô cùng, mỗi một chi tiết của biểu tình trước khi chết của người đi đường đó đều bị nàng bắt được. Gương mặt đột nhiên nhăn nhúm đó quay cuồng trong đầu Nhuế Băng, trong lòng đau đớn lại cảm giác trái tim đang co giật.

Hít một hơi thật sâu, hồi phục sự bất định trong lòng, Nhuế Băng bắt đầu tỉ mỉ đánh giá tình thế, nhưng khi nàng nhìn rõ tình trạng phía dưới, vẻ mặt nàng không khỏi biến đổi.

Mấy con chuột này cường hãn vô bì, sức mạnh lớn tới mức kinh người, hơn nữa hai hàm răng của nó càng đáng sợ hơn. Tường do vật liệu phức hợp cao cường độ chế thành trước mặt chúng giống như bánh quy vậy, chít chít vài cái liền cắn xuyên qua.

Cứ thế này, ở trên này chỉ có một con đường chết, Nhuế Băng suy tính. Toàn bộ tòa nhà tổng hội y học dùng vật liệu phức hợp chế tạo, căn bản không sao chống đỡ được mấy hàm răng đó của bọn chuột.

Xem ra chỉ đành đánh cuộc! Thần quang trong mắt của Nhuế Băng lấp lánh, là một giới giả, cục thế có tồi tệ hơn cũng không sao làm dao động sự bất khuất của nàng.

Đi tới trước giường Thạch Phù Âm, vừa đúng lúc Thạch Phù Âm tỉnh lại, mở cặp mắt ra, nhìn thấy Nhuế Băng, kêu lên một tiếng ngọt ngào: "Băng tỷ tỷ."

Nhuế Băng sờ sờ trán của Thạch Phù Âm, nhẹ giọng hỏi: "Cảm giác thế nào?"

- Cảm giác tốt nhiều rồi. Vẻ mặt của Thạch Phù Âm trắng bệch, nhưng vẫn cười ngọt ngào.

Thương xót nhìn Thạch Phù Âm đang cười, trong lòng Nhuế Băng lại vô cùng lo lắng, nếu như không ở tổng hội y học, chỗ khác căn bản không có điều kiện trị liệu tốt thế này, bệnh tình của Thạch Phù Âm sẽ tiếp tục trở xấu hay không? Nhưng trước mắt cũng không có cách khác có thể nghĩ được, Nhuế Băng cắn răng, nói với Thạch Phù Âm: "Tình hình bên ngoài rất loạn, chúng ta hiện giờ phải rời khỏi chỗ này, đợi lát nữa ta cõng cô."

- A! Thạch Phù Âm kinh ngạc vô cùng: "Vậy Minh thúc thì sao?"

Nhuế Băng lắc đầu: "Tôi cũng không biết hắn tại sao không trở về, có thể gặp phải tình huống gì đó rồi." Suy đoán của Nhuế Băng hoàn toàn chính xác, Thạch Sùng Minh trước mắt cũng bị nguy, hơn nữa cục thế so với chỗ này của bọn họ càng thêm nguy hiểm.

Đi tới trước cửa sổ nhìn xuống dưới, Nhuế Băng biết không thể nán lại, lập tức để cho Thạch Phù Âm mau chóng mặc quần áo. Thạch Phù Âm cuống quít, phí rất nhiều sức mới mặc xong, bỏi vì cơ thể yếu ớt sợ lạnh, nàng mặc giống như một con heo nhỏ.

Nhuế Băng đi tới trước giường, roạt roạt vài cái, xé cả tấm trải giường thành vài sợi vải. Nhuế Băng lấy một sợi vải nhẹ nhàng buộc lên đôi mắt của Thạch Phù Anh, nàng không muốn tiểu cô nương nhìn thấy thảm trạng giống như địa ngục ở bên ngoài. Dường như dự liệu tới gì đó, Thạch Phù Âm cười ngọt ngào với Nhuế Băng, vâng lời để Nhuế Băng giúp mình buộc kín cặp mắt, vô cùng ngoan ngoãn. Nhuế Băng lấy tai nghe âm nhạc bên giường, đeo giúp Thạch Phù Âm. Hiệu ứng âm thanh của loại tai nghe âm nhạc này cực tốt, một khi mang lên thì hoàn toàn cách ly với bên ngoài, trong tai chỉ có tiếng âm nhạc tuyệt vời đó.

Buộc chặt Thạch Phù Âm trên lưng, Nhuế Băng không có bất cứ lưỡng lự và sợ hãi nào, triển khai thân hình.

Diệp Trùng quay đầu nhìn lại, một cô gái trên tay ôm một đống chip, hoảng sợ nhìn mặt đất xung quanh nàng ta. Mặt đất xung quanh nàng như nước sôi sùng sục, không ngừng cuộn lên.

Mũi chân Diệp Trùng nhấn một cái, lướt tới bên cạnh nàng, một tay chộp nách nàng, tiếp đó thân hình xoay một cái, xông mạnh tới trước.

Rào rào, chip trên tay cô gái đó rơi một loạt, mặt cô gái đó lập tức không còn chút máu, kêu lên: "Chip của ta, chip của ta!"

Nàng ta không ngừng ra sức giãy giụa trên tay Diệp Trùng, hy vọng có thể thoát khỏi đôi tay của Diệp Trùng, quay lại nhặt con chip. Nhưng tay của Diệp Trùng giống như cái kiềm sắt, vô luận nàng ta giãy giụa thế nào cũng không sao thoát được từ tay của Diệp Trùng.

- Thả ta ra! Thả ta ra! Chip của ta, hu hu, chip của ta! Nàng liều mạng đấm Diệp Trùng, nhưng vẫn không có chút tác dụng nào, nàng đột nhiên cúi thấp đầu, hung hăng cắn một cái trên tay Diệp Trùng!

Ánh mắt Diệp Trùng biến lạnh, tay trái vung lên!

Bốp! Một cái tát vang lên rõ ràng vô cùng, trên gương mặt vô cùng mỏng manh của cô gái đó lập tức hiện lên năm vết tay đỏ rực!

- Ngươi... ngươi đánh ta? Cô gái đó lắp bắp nói, mặt đầy vẻ khó tin.

- Cô xác định cô muốn chết? Diệp Trùng nhìn cũng không nhìn nàng ta, giọng nói lạnh nhạt như gió thu. Cô gái đó toàn thân phát lạnh, trên mặt vẫn không thể tin được. Thời gian học tập của Diệp Trùng rốt cuộc là quá ngắn, vừa gặp phải loại thời khắc khẩn cấp này, thói quen lúc trước, tư duy lạnh lùng lập tức chiếm thế thượng phong.

Nếu như cô gái này nói phải, Diệp Trùng tuyệt đối sẽ lập tức buông tay. Trong đầu hắn không hề có quan niệm nam nữ, chỉ là hắn cho rằng, vô luận là ai, trong tình huống thế này vẫn không nói đạo lý như vậy, đó là một việc không sao hiểu được. Nếu là lúc trước, nói không chừng hắn vừa rồi đã vặn gãy cổ của nàng ta. Nhưng không thể không nói, Diệp tử của chúng ta vẫn có tiến bộ, hắn hiện giờ chẳng qua chỉ buông tay đang nắm cô gái đó ra mà thôi, tuy nhiên kết quả cũng chỉ là một con đường chết.

Sau lưng hắn, chuột như thủy triều từ chỗ cô gái đó đứng vừa rồi chui ra, lan ra bốn phương tám hướng.

Chân Diệp Trùng càng nhanh, chạy về phía một tòa nhà học đường trước mặt, hắn đã không có thời gian chú ý cô gái trên tay đó rốt cuộc là thế nào. Xung quanh tòa nhà học đường trước mặt đứng đầy quang giáp, cái nào cũng như gặp đại địch, trên không cũng có rất nhiều quang giáp trôi nổi, vũ khí đều ở trạng thái sẵn sàng, chỉ vào mặt đất.

Thấy Diệp Trùng qua tới, quang giáp ở trước vội vàng nhường ra một khe hở. Diệp Trùng xoay người một cái liền đi vào tòa nhà học đường.

Trong tòa nhà học đường, có người co lại trong góc, có người thấp giọng nức nở, có người ngơ ngẩn xuất thần, có người nghiến răng nghiến lợi. Nhưng trên mặt mỗi người đều là sự kinh hoảng và sợ hãi, tai họa đột nhiên tới này làm mỗi người đều khó mà tiếp nhận.

- Cô Griffiths, là cô Griffiths!

- Cô Griffiths!

Mấy học sinh nữ vừa nhìn liền nhận ra cô gái trên tay Diệp Trùng, nhao nhao vây lại, thậm chí còn có người khóc lóc lao bổ vào lòng của Griffiths. Griffiths lúc này lại biểu hiện ra cử chỉ hoàn toàn không giống như vừa rồi, vỗ lưng học sinh nữ, nhẹ giọng an ủi.

Thật là kỳ quái, Diệp Trùng liếc nhìn Griffiths trước sau có biến hóa hoàn toàn khác nhau. Một mình ngồi xuống ở trong góc, hắn cần chỉnh lý tốt mạch suy nghĩ, mọi thứ này phát sinh quá đột nhiên, hoàn toàn không có bất cứ báo trước nào! Mấy con chuột này vì sao biến thành thế này? Không đúng, hắn đột nhiên nghĩ tới mình hình như còn phát hiện rất nhiều động vật khác. Trong lúc quay đầu liếc nhìn vừa rồi, hắn hình như nhìn thấy sinh vật khác trong đám chuột.

Chẳng lẽ là biến dị? Suy nghĩ này lập tức bị Diệp Trùng phủ quyết. Hắn lớn lên ở hành tinh rác, thấy qua vô số sinh vật biến dị, nhưng không có một loại nào thế này. Mấy con chuột này so với Bách Phệ thử của hành tinh rác cường hãn hơn không biết bao nhiêu lần.

Nhất định là đã xảy ra gì đó!

Hơn nữa, Diệp Trùng phát hiện, mọi người nơi này đều không có phát giác điều khác thường, đây là một việc khá cổ quái. Các tổ chức của hành tinh Chu Gian lại không chút phát giác việc này, điều này thế nào có thể làm người ta không cảm thấy cổ quái?

Nhưng mấy việc này với mình có quan hệ gì chứ? Diệp Trùng lập tức quăng vấn đề này đi. Nếu như tình hình thật sự tồi tệ tới mức độ đó, cùng lắm mình tìm một tàu vũ trụ trốn về hành tinh Dật Cúc. Với hắn mà nói, cướp một tàu vũ trụ không hề là việc quá khó khăn gì, chỉ là đáng tiếc, mình học tập văn học, lịch sử chỉ mới vừa nhập môn, việc xây dựng hệ thống tri thức chỉ mới vừa bắt đầu thì lại cắt ngang như vậy rồi.

Đối với Diệp Trùng, không có ai chú ý tới hắn, trong lòng mọi người lúc này hoảng hốt, lại có ai đi chú ý tới một học viên chứ?

Bên ngoài truyền tới tiếng đánh nhau kịch liệt, trừ Diệp Trùng, mọi người đều ngẩng đầu, nhìn ra ngoài tòa nhà học đường. Bọn họ từ nhỏ đã lớn lên trong hoàn cảnh hòa bình này, nào có ai thấy qua chiến đấu thật sự, ngược lại, Diệp Trùng cúi đầu dưỡng thần, không vì tình huống bên ngoài mà dao động.

Tình trạng chiến đấu cực kỳ kịch liệt!

Diệp Trùng suy nghĩ không sai, không chỉ có một loại sinh vật biến dị là chuột, trên thực tế, gần như tất cả dã thú đều giống như trong một đêm trải qua biến dị mạnh mẽ vậy.

Nhưng cũng may, hiện giờ xuất hiện toàn là động vật bò đi, không hề có động vật bay, nếu không, vậy thì chỉ e ưu thế ở trên không của quang giáp cũng sạch sẽ chẳng còn gì. Chủ lực tác chiến bên ngoài hiện giờ căn bản đều là một số giáo viên, bọn họ đều có kinh nghiệm tác chiến, xử lý tình huống cũng hợp lý hơn, chính là dưới sự dẫn dắt của bọn họ, đám học viên mới không bị hỗn loạn.

Nhưng sinh mệnh lực của mấy dã thú sau khi biến dị này cực kỳ bền bỉ, bị chùm tia laser xuyên thủng, chỉ cần không phải là nơi yếu hại liền giống như hoàn toàn không chịu ảnh hưởng. Với lại, lực bạo phát của mấy dã thú này cực kỳ kinh người, động tác nhanh cực kỳ, vô cùng khó nhắm trúng. Nhưng may mà số lượng đông đảo, tùy tiện bắn xuống, tám chín phần có thể bắn trúng.

Giống với năm thiên hà lớn, thiên hà Hà Việt cũng là công kích tầm xa chiếm ưu thế, nhưng trước mắt lại cần gấp quang giáp cận chiến, không có quang giáp cận chiến ngăn cản ở phía trước, đám dã thú như thủy triều này lập tức sẽ nhấn chìm tòa nhà học đường này một cách vô tình. Tới lúc đó, người ở chỗ này sẽ không ai may mắn thoát khỏi.

Sức tấn công của mấy con chuột này khá kinh người, đặc biệt là khi mấy mươi con ong lao lên, đó tuyệt đối là một con ác mộng!

Vù, một cái quang giáp lui vào trong tòa nhà học đường, cao giọng hét: "Còn có bạn học nào có quang giáp không? Chúng ta cần chi viện! Bạn học có quang xin lập tức điều khiển quang giáp, chuẩn bị chi viện. Đặc biệt là quang giáp cận chiến." Mắt điện tử chậm rãi quét nhìn xung quanh, chỉ nghe thấy sư sĩ bên trong trầm giọng nói: "Tình hình hiện giờ rất nguy cấp, mong mọi người lấy dũng khí ra! Ta hy vọng mọi người hiểu một việc, vận mệnh của chúng ta nằm trên tay của chúng ta! Thất bại, chỉ có chết!"

Toàn thân cái quang giáp này đầy vết thương, nhìn mà giật mình, ngay cả khiên chắn ở tay trái cũng bị cắn mất một miếng. Cái quang giáp này nói xong, lập tức quay người bay ra, tiếp tục tham gia chiến đấu.

Trong học viên không ngừng có người đứng bật dậy, trong lúc nguy nan này, mọi người đều bắt đầu phấn đấu vì vận mệnh của mình.

Phản hồi và góp ý: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212

Nơi mọi người góp gió tạo bão đây: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play