Đội ngũ mà La Hưng vừa nhìn thấy trên đường hoa vào thành đó để lại ấn tượng cực kỳ sâu sắc với hắn, tinh nhuệ a, đây tuyệt đối là một đội tinh nhuệ, hơn nữa hắn còn nhìn ra mấy người này ai nấy đều là võ thuật gia có thân thủ cực kỳ cao minh, bước đi vô cùng ổn định, nhãn thần trầm uẩn. Điều đáng sợ nhất là sát khí của bọn họ, loại sát khí tôi luyện ra từ trong vô số sinh tử đó, tuyệt đối không thể nào giả trang được. Hơn nữa, từ đầu tới cuối, đội hình của bọn họ bảo trì hoàn chỉnh đến không ngờ, sự ăn ý giữa bọn họ từ đó có thể thấy được đôi chút.
Nếu như chỉ có một người, hắn nhất định sẽ cho rằng đây là một võ thuật gia có thực lực cao cường, nhưng là chín người bọn họ, đích xác mà nói, phải là tám người, thủ hạ đã có người nhận ra, một người trong đó là một thợ săn tự do tên gọi Hải Liên. Nói tới con người Hải Liên này, hắn lại có chút quen tai, là người phụ trách thường trú trong tộc của Cơ Nguyên thành, đối đãi với nhân tài ở dưới, hắn vẫn khá là quen thuộc, thực lực của tên Hải Liên này khá là được, hắn cũng sớm có ý chiêu mộ, nhưng mấy lần đều bị hắn từ chối.
Không ngờ hắn lại ở cùng đám người này, mấy người này rốt cuộc là người gì? La Hưng không khỏi có chút đắn đo.
Nếu như chỉ là một đám võ thuật gia có thực lực mạnh mẽ, vậy thì hắn đã sớm chạy đi chiêu mộ rồi, đối với nhân tài, Tuyết Lai tộc trước giờ đều khao khát cầu hiền. Nhưng tố dưỡng chiến đấu đoàn thể kinh người mà đám người này biểu hiện ra làm hắn rất kinh ngạc. Hắn tin rằng, cho dù là đội quân tinh nhuệ trong tộc, không nói tới trang bị, chỉ ý thức tác chiến đoàn thể này thôi, phỏng chừng cũng không thể nào xuất sắc hơn thế này được.
Đây nào phải là một đám võ thuật gia, đây rõ ràng là một đám chiến sĩ được huấn luyện kỹ càng. La Hưng hiểu rất rõ sự khác biệt của một chiến sĩ và một võ thuật gia.
Thế lực có thể bồi dưỡng ra chiến sĩ thế này tuyệt không phải điều mà thế lực bình thường nào đó có thể làm được, một thế lực chưa biết thần bí, giống như sắp nổi lên mặt nước. Thiên hà Hà Việt, bố cục ba đại thế gia lớn mạnh hình thành đã rất nhiều năm rồi. Đột nhiên chui ra một thế lực không cho người ta biết thế này, sẽ tạo ra ảnh hưởng thế nào với cả thiên hà Hà Việt? Điều này thế nào không làm trong lòng hắn vô cùng cảnh giác chứ?
Hắn vừa rồi đã lẳng lặng gửi đoạn ghi hình đám người này vào thành về trong tộc, hắn tin rằng, mấy người trong tộc đó nhất định có thể phát hiện được sự huyền diệu trong đó, hắn bây giờ đang đợi, đợi chỉ thị trong tộc, đối với đám người đó, hắn đã ra lệnh thủ hạ bám đuôi.
Tích tích tích. Máy liên lạc trên bàn vang lên.
La Hưng lập tức trở nên kích động, trong tộc ra chỉ thị cho mình trước giờ đều là dùng văn bản mật, chưa từng dùng máy liên lạc, xem ra mình lần này quả nhiên là đã tóm được một con cá lớn rồi.
Hít sâu hai cái, bình ổn sự kích động trong lòng, hắn cố gắng làm mình giữ hình tượng vững vàng, bắt máy liên lạc.
Một cô gái mặc đồ trắng xuất hiện trong màn hình nổi của máy liên lạc, quần áo trắng như tuyết, tóc dài phủ vai. Mặt lạnh như sương, làn da như tuyết mềm mại vô cùng, mũi xinh môi đào, tạo thành một gương mặt ngọc xinh đẹp đầy vẻ kinh tâm động phách, nhưng ánh mắt sắc bén giống như có thể đâm xuyên phế phủ của người ta, làm người ta không dám nhìn thẳng.
- Ngươi chính là La Hưng? Giọng nói lành lạnh trong trẻo như băng lăng va chạm, nhưng lại làm người ta cảm thấy giống như có hàn ý đâm thẳng vào mặt.
La Hưng cung kính trả lời: "Là thuộc hạ." Ai da, lại là Tuyết nữ tự mình truyền lệnh, tên này quả nhiên là có lai lịch lớn a.
Tuyết nữ Gia Hứa gật gật đầu: "Ừm, không tồi, có thể luôn giữ được cảnh giác, cũng không uổng trong tộc một phen bồi dưỡng đối với ngươi, công lao lần này của ngươi, trong tộc ghi nhớ rồi."
La Hưng mừng rỡ trong lòng, trên mặt lại không dám lộ ra vẻ kích động quá mức.
- La Hưng! Tuyết nữ quả đoán quát.
La Hưng run rẩy trong lòng, lập tức nghiêm túc nói: "Thuộc hạ có."
- Trưởng tộc lệnh: lập tức bắt giữ, bằng bất cứ giá nào. Giọng nói của Tuyết nữ lạnh lẽo.
- Vâng! La Hưng không dám có chút do dự nào, cong người nhận lệnh.
Thần sắc Tuyết nữ thả lỏng đôi chút, nói: "Tất cả thuộc hạ của ngươi đều có thể điều động, tất cả lực lượng bổn tộc ở hành tinh Lạc Huyền, ngươi cũng có thể điều động, nếu như nhân thủ không đủ, tất cả ám tuyến cũng có thể dùng, đối với việc này, trong tộc đã truyền thông báo khẩn cấp tới những người phụ trách khác."
La Hưng thầm kinh hoảng, không ngờ mấy người này lại quan trọng tới mức độ thế này, không chỉ ban bố trưởng tộc lệnh hiếm thấy, hơn nữa còn cho mình điều động tất cả lực lượng của hành tinh Lạc Huyền, ngay cả ám tuyến vẫn luôn cực ít điều động, thậm chí cũng có thể lấy ra, mấy người này rốt cuộc có lai lịch thế nào? Trong lòng hắn kinh hãi vô cùng, chỉ e nhiệm vụ lần này không tốt như trong tưởng tưởng, ám tuyến vẫn luôn được trong tộc cực kỳ coi trọng, bọn họ có một số thậm chí đã tiềm phục mấy mươi năm, một khi lộ ra thì chỉ có một con đường chết. Tộc trưởng lại vì mấy người này mà ngay cả mấy ám tuyến này cũng phải điều động? Điều này cũng có nghĩa là tộc trưởng thậm chí đã vì mấy người này vào trong tộc mà chuẩn bị tốt lực lượng của cả hành tinh Lạc Huyền. Chỉ sợ chuyện này kết thúc, tất cả lực lượng trong tộc ở hành tinh Lạc Huyền đều lộ ra hết.
La Hưng liều mạng nuốt nước bọt, quả nhiên là cá lớn, nhưng chỉ e cá lớn lần này không phải dễ nuốt như vậy, từ bằng bất cứ giá nào này trong tộc trưởng lệnh làm hắn phát lạnh toàn thân. Mẹ nó, nói không chừng lần này mình phải dính vào trong này. Bất giác, trong lòng La Hưng dậy lên một dự cảm không may.
Tuyết nữ liếc nhìn La Hưng một cái, nói: "Tộc trưởng còn có vài điểm dặn dò, thứ nhất, gã đàn ông được bảo vệ ở giữa trong bản ghi hình đó phải bị bắt sống, người khác tận hết khả năng bắt sống, nếu như tình huống không cho phép, có thể sử dụng bất cứ biện pháp nào. Thứ hai, ta nghĩ, họ Diệp và bộ lạc Hy Phụng nhất định cũng đã nhận được tin tức, bọn họ nhất định cũng sẽ ra tay, một nhiệm vụ khác của ngươi chính là bảo đảm hắn không được rơi vào tay hai phe khác, nhớ kỹ, sự quan trọng của một điều này vẫn trên tộc trưởng lệnh, ý của tộc trưởng, chúng ta tốt nhất là có thể có được, thà bỏ cho hắn rời đi cũng tuyệt không thể cho người khác có được, hiểu chưa? Nếu như ngay cả để hắn rời khỏi cũng không thể, vậy thì ngươi nên biết làm sao rồi." Ánh mắt Tuyết nữ nhìn La Hưng mang theo chút ý nghĩa sâu xa.
Mồ hôi lạnh trên lưng La Hưng soạt một cái chảy xuống.
- Đương nhiên, tộc trưởng suy nghĩ tới lực lượng bên đó của ngươi cũng có hạn, tất cả nhân viên chiến đấu của ba hành tinh gần đây đều đã bắt đầu tập trung chỗ đó của ngươi, ngoài ra, trong nội phủ thập đại, trừ ta và A Liên ở lại ra, người khác đang tới bên đó của ngươi, nhưng do liên quan tới khoảng cách, năm ngày sau mới có thể tới nơi.
La Hưng lúc này đã kinh ngạc nói không ra lời, nội phủ thập đại lại đến tới tám người, đây tuyệt đối là hành động lớn hiếm thấy mấy mươi năm nay. Nhưng năm ngày sau mới tới được, nước xa này làm sao có thể cứu được cơn khát gần chứ? La Hưng không khỏi nhếch lên chút cười khổ.
Nhìn thấy La Hưng cười khổ, Tuyết nữ cũng không biết làm sao: "Tuy thời gian năm ngày có chút dài, nhưng đây đã là tốc độ nhanh nhất của chúng ta, nhưng may mà hai phe khác ở hành tinh Lạc Huyền cũng không hề có sư sĩ át chủ bài trú đóng, ngươi là người thông minh, cố gắng nỗ lực, nhiệm vụ lần này hoàn thành rồi, tộc trưởng sẽ đặc biệt ghi ngươi vào bổn tộc."
Sau khi đóng máy liên lạc, La Hưng bị thất thần, hắn thế nào cũng không ngờ trong tộc lại xem trọng đám người này như vậy, không, nên nói là người được bảo vệ đó, ý của tộc trưởng rất rõ ràng, chính là phải bắt sống tên đó, người khác sống chết mặc kệ. Nhưng một câu nói cuối cùng của Tuyết nữ lại làm trái tim hắn không thể đè nén mà nóng lên, ghi vào gia tộc, trời ạ, đây là vinh dự mức độ nào chứ, ngoại tộc muốn được ghi vào trong bổn tộc cực kỳ khó khăn, có vài tiền bối thậm chí vất vả mấy chục năm, tới cùng cũng không sao được ghi vào trong bổn tộc.
Chính ngay lúc này, máy liên lạc lại vang lên lần nữa.
- Thủ lĩnh, đám người đó sắp ra thành rồi. Trên màn hình, tên thủ hạ đó của mình gấp giọng nói. Điều này cũng lay tỉnh La Hưng lại từ trong trầm tư, thầm mắng mình một câu. Ở lúc này mà lại thất thần, xem ra mình thật sự là bị thanh thế lần này trong tộc dọa khiếp rồi.
- Chặn bọn họ lại. La Hưng trầm giọng ra lệnh: "Điều động toàn bộ võ thuật gia, giữ bọn họ lại, nhớ kỹ, nhất định phải bắt sống."
- Vâng, thủ lĩnh, người chờ tin tức tốt đi. Thủ hạ đó hưng phấn nói. Mấy thủ hạ này đã điều tới chỗ này được một khoảng thời gian rồi, nhưng trước giờ vẫn không có bất cứ hành động nào lớn một chút, ngày nào cũng nhàn rỗi tới mức phát hoảng, cũng khó trách lần hành động này làm bọn họ hưng phấn như vậy. Võ thuật gia thủ hạ của hắn có hơn ba mươi người, toàn bộ bọn họ đều trải qua tôi luyện khổ tu, thực lực cá nhân không cần phải hồ nghi.
Đột nhiên, máy liên lạc trên tay vang lên gấp rút, khi nhìn thấy rõ người gọi là ai, vẻ mặt La Hưng không khỏi hơi thay đổi.
- Thủ lĩnh, sư sĩ của họ Diệp và bộ lạc Hy Phụng đột nhiên bắt đầu tập hợp, tình huống khác không rõ. Trong lời nói trầm thấp ẩn ước có chút vội vã.
Đáng chết, bọn họ quả nhiên bắt đầu động rồi, La Hưng không khỏi nguyền rủa sư sĩ của hai phe dữ dội trong lòng.
Đoàn người Diệp Trùng mau chóng chạy trên đường về phía thành, Diệp Trùng trước giờ âm trầm, hắn và ba thế lực lớn giao thủ mấy lần, đối với thực lực của bọn họ, hắn có thể hội sâu sắc. Hắn căn bản đã xác định, đám người này của mình nhất định là bị bọn họ phát hiện rồi.
Diệp Trùng thế nào cũng không ngờ ba đại thế gia của thiên hà Hà Việt lại có liên hệ dây mơ rễ má với ba thế lực lớn, bọn họ hiện giờ phải dùng tốc độ nhanh nhất tới chỗ Tang Mộc, lấy ra quang giáp mới có sức đánh một trận, sau đó với tốc độ nhanh nhất trở về vành đai toái tinh tử vong, năm ngàn người Tang tộc có quang giáp tông ủi, cho dù là ba đại thế gia liên thủ cùng tới, muốn thảo phạt cũng không phải dễ như vậy.
Bởi vì duyên cớ của Diệp Trùng, vẻ mặt mọi người đều không tốt, dáng vẻ đằng đằng sát khí, người đi trên đường ai nấy đều chỉ sợ là tránh không kịp, mấy người Diệp Trùng lúc này cũng không lo bảo lưu thực lực được, ai nấy đều toàn lực vung chân mà chạy, Hải Liên đáng thương, bởi vì sợ hắn kéo chân mọi người, Tang Thiết lại một tay xách lấy hắn.
Đồng tử Diệp Trùng đột nhiên co rút lại.
Ở giữa tiếng kêu gào phía trước, ba mươi người thoải mái, chỉnh tề đứng chờ bọn họ.
- Các vị hà tất hốt hoảng như vậy? Ha ha, không bằng nấn ná thêm vài ngày, thưởng thức một chút Hương tễ ngư (cá đuôi phụng thơm) đặc hữu của Tuyết Lai tộc chúng tôi rồi đi cũng không chậm mà. Một người đứng đầu sang sảng nói. Người đi xung quanh nghe nói Tuyết Lai tộc làm việc, vội vàng nhường chỗ, nhưng vẫn có vài kẻ lớn gan ở lại một bên nhìn xem, trong lòng mấy người này vô cùng tò mò, Tuyết Lai tộc làm việc trước giờ khá nói lễ tiết, cực ít to gan lớn mật như vậy. Mấy người này rốt cuộc là người gì? Lại làm cho Tuyết Lai tộc khẩn trương như vậy?
Diệp Trùng căn bản để ý tới, với hắn, phí lợi hoàn toàn không cần thiết.
Thấy Diệp Trùng không để ý, mấy người còn lại tự nhiên cũng không có bất cứ phản ứng nào, nhưng vẻ mặt Hải Liên bị Tang Thiết xách trên tay đã sợ đến mặt không còn chút máu, trong lòng kêu khổ không thôi. Ở thiên hà Hà Việt, đi trêu chọc ba đại thế gia, đó không phải không muốn sống sao? Lần này chỉ e mình nhảy vào Hoàng hà cũng rửa không sạch. Vừa nghĩ tới thế lực của ba đại thế gia, Hải Liên ngay cả ý đập đầu chết cũng có.
Thấy mấy người Diệp Trùng không hề có ý dừng bước, vẻ mặt người đứng đầu trầm xuống: "Chẳng lẽ các vị ngay cả chút mặt mũi này cũng không cho hay sao?"
- Ra tay, không chừa kẻ nào. Giọng nói lạnh nhạt của Diệp Trùng làm trái tim mọi người nhảy lên.
Gần như đồng thời, tốc độ của mấy người Tang Thiết đột nhiên thay đổi, chỉ thấy bóng người loáng lên, trong không khí chỉ lưu lại vài tàn ảnh.
Đám võ thuật gia của Tuyết Lai tộc nào ngờ lại thật sự có người dám ra tay với bọn họ, lập tức hoảng hốt.
Nếu như nói, so với trình độ sư sĩ, người Tang tộc chẳng qua chỉ thuộc vào trình độ hoang dại, thì kỹ xảo cận chiến của bọn họ lại đã đạt tới mức độ kinh thế hãi tục. Năm trăm năm trở lại đây, kỹ xảo thực chiến vì sinh tồn mà không ngừng tôi luyện, trọng lực cao của Thiên vực trì và sự tôi luyện của trọng lực vực đã sớm làm cho thân thể bọn họ đạt tới đỉnh phong của con người.
Lại thêm vào sự phối hợp yểm hộ chiến thuật ăn ý lẫn nhau, Tang tộc, một tộc cường đại trong bốn đại thế gia năm trăm năm trước này, lần đầu tiên phô diễn trước mắt người đời sức mạnh của bọn họ.
Vô luận là sức mạnh, hay là tốc độ, trình độ mạnh mẽ của thân thể, hoặc là kỹ xảo, thậm chí còn có phối hợp chiến thuật, hai phe căn bản không ở cùng cấp độ.
Đây là cuộc đồ sát đơn phương, mà phương pháp thiết huyết hình thành ở nơi cực kỳ hiểm ác như Thiên vực trì cũng lần đầu tiên phô diễn trước mặt người đời. Cho dù là thép hợp kim cũng phải hóa thành mảnh vụn bay tán loạn, huống chi là thân thể con người do máu thịt tạo thành.
Mấy người Tang Thiết ra tay đẫm máu vô cùng, thường là đứt chi vỡ đầu, máu thịt bắn tung tóe, người vây xem bên cạnh suýt nữa thì nôn mửa, ngay cả Tang Lăng, ra tay cũng tàn nhẫn dị thường, xem tới mức người bàng quang hít hà khí lạnh.
Đây hoàn toàn loạn lên rồi(1), không có bất cứ chiêu thứ hoa hòe nào, có chỉ là tốc độ nhanh tới mức gần như không sao dùng mắt thường nắm bắt được, chiêu thức đơn giản, mau lẹ, nửa phút, trên đất chỉ còn lại một đống thi thể và máu thịt. Trong nửa phút này, trừ tiếng bốp bốp tay thịt đụng nhau, tiếng xương vỡ, tiếng phun máu xì xì, còn có tiếng kêu thảm thiết của mấy võ thuật gia Tuyết Lai tộc, mấy người thần bí này lại không có ai phát ra bất cứ tiếng động nào, bọn họ yên lặng cướp đi tính mạng.
Vẻ mặt người xung quanh ai nấy đều không còn chút máu, nhao nhao lùi lại, sợ bị vạ lây (2).
Chú thích: (1)NV là bầy dê, ý chỉ tán loạn không có tổ chức như bầy dê, hễ gặp cỏ là cắm đầu giành ăn lẫn nhau.
(2)NV là một thành ngữ chỉ việc thành bị cháy, mọi người kéo tới hào nước bảo vệ thành lấy nước, nước dùng hết, cá cũng chết theo.
Phản hồi và góp ý: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212
Nơi mọi người góp gió tạo bão đây: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT