Tiến độ công việc rất nhanh, mấy người Tang Phàm rất mau liền luyện quen tay. Quá trình sử dụng phương pháp điều bồi để chế tạo vũ khí kim loại vô cùng đơn giản, yêu cầu đối với người chế tạo rất thấp, được sự đồng ý của Diệp Trùng, mấy người Tang Phàm ra sức mở rộng trong Tang gia thôn, hiện giờ, gần như ai nấy đều có thể làm được.

Nuôi trồng nấm xám cũng vô cùng thuận lợi, Tang Như Bắc nghiên cứu thực vật nhiều năm, rất mau liền tìm ra điều kiện sinh trưởng tốt nhất của nấm xám, bọn họ theo đó mà tìm được vài trọng lực vực thích hợp, làm thành căn cứ chuyên nuôi trồng nấm xám.

Cả Tang gia thôn đều ở trong quá trình cải tạo sản xuất oanh oanh liệt liệt này. Trừ đội chuyên săn bắt, đàn ông trưởng thành còn lại đều chạy ra ngoài tìm Lưu kim quặng, phụ nữ lại theo sau lưng Tang Như Bắc học tập làm sao nuôi trồng nấm xám.

Đội săn bắt đều trang bị mâu mới đồng loạt, đầu mâu Lưu kim ở trên cán Khổ mộc kích cỡ thích hợp, đầu mâu được mài sắc bén lóe lên hàn quang mỹ lệ mà trí mạng, làm mọi thôn dân khác, ai nấy đều ghen tị vô cùng, nhưng vừa nghĩ tới chẳng bao lâu nữa mình cũng có thể có mấy cây mâu mới này, lao động của mọi người dâng cao chưa từng thấy, sự yêu thích của chiến sĩ đối với vũ khí giống như khuôn đúc sự yêu thích của mấy tên công tử bột đối với người đẹp.

Mâu mới ra trận lần đầu liền mang lại thành quả phong phú, lần đầu tiên thú săn mà đội săn bắt bắt được gấp ba lần bình thường, thú săn chất như núi đó làm lão trưởng thôn Tang Đức cười tới mức ngay cả mắt cũng híp lại thành một đường thẳng, điều này cũng lấy sự thật để chứng minh với mọi người sự cường đại của vũ khí kim loại. Mọi thôn dân, khi nhìn thấy Diệp Trùng, ai nấy đều cung kính dị thường, đây là sự tôn kính phát từ nội từ đối với vị tiên sinh đã mang lại hy vọng cho bọn họ. Mà có thể tới trước mặt tiên sinh, nghe lời dạy của tiên sinh, đó là hy vọng thiết tha nhất trong lòng mọi thanh niên.

Cho nên khi Diệp Trùng nói với lão trưởng thôn Tang Đức vẫn cần phụ tá, thanh niên chạy tới trước mặt lão trưởng thôn Tang Đức báo danh, trừ Tang Lăng ra, là tất cả thanh niên của Tang gia thôn. Ngay cả Tang Phổ cũng nhịn không được, muốn chạy đi góp vui, kết quả bị lão trưởng thôn Tang Đức mắng cho một trận.

Cuối cùng, lão trưởng thôn Tang Đức chọn ra mười thiếu niên khoảng 13, 14 tuổi. Mấy thiếu niên này tư tưởng vẫn chưa định hình, năng lực tiếp nhận đối với sự vật mới khá mạnh.

Diệp Trùng sở dĩ vẫn cần phụ tá chính là có liên quan tới công việc hắn hiện đang làm. Đối với công việc chế tạo vũ khí kim loại, Diệp Trùng đã hoàn toàn giao cho Tang Phàm phụ trách, tất cả tâm tư của hắn hiện giờ đều đặt trên nghiên cứu mới, đó chính là nghiên cứu Đê nhiệt thạch.

Hắn biết mình đang chạy đua với thời gian, mục tiêu của hắn là có thể cứu mấy người Mục Thương ra, nếu không, tất cả mọi thứ đều không có chút ý nghĩa nào.

Đê nhiệt thạch đáng chết này, Diệp Trùng tới giờ vẫn không tìm ra phương pháp làm sao kích phát được năng lượng bên trong nó. Đây là chướng ngại lớn nhất đặt trước mặt Diệp Trùng hiện giờ. Không có năng lượng, mọi thứ đều nói suông. Diệp Trùng hiểu, vũ khí kim loại tuy có thể làm cho cuộc sống của Tang gia thôn tốt hơn, nhưng đối với mấy người Mục Thương lại không có bất cứ giúp đỡ nào.

Diệp Trùng hiện đang suy nghĩ có thể hay không lợi dụng tri thức về điều bồi thêm sâu sắc, hắn đã bắt đầu suy nghĩ khả năng của nó dưới góc độ của một điều bồi sư.

Công việc này vẫn chưa từng có người làm qua, trong tất cả tư liệu mà Quản phong tử cho mình, Diệp Trùng không tìm thấy chút đầu dây mối nhợ nào, nhưng tình huống hiện thực lại làm Diệp Trùng hoàn toàn không thể nào ngồi nhìn thế này được, hắn phải làm tất cả thử nghiệm mà hắn có thể nghĩ ra.

Diệp Trùng không hề là một người thích biểu hiện cảm tình ra ngoài, trên thực tế, giữa hắn và Mục Thương chưa từng nói qua vấn đề này, hắn cũng chưa từng nghĩ qua Mục Thương sẽ rời khỏi mình, trong lúc không để ý, Mục Thương đã trở thành một bộ phận trong cuộc sống của hắn, một bộ phận hoàn toàn không thể nào cắt rời được. Trong khoảng thời gian li tán với Mục Thương đó, hắn từng băn khoăn, từng hoảng hốt, nhưng rất mau, hắn liền tìm được một mục tiêu khác ngoài sống sót, đó chính là cứu Mục Thương ra.

Trước giờ, Mục Thương đều đóng vai một người bảo vệ, ngược lại, Diệp Trùng chưa từng làm cho Mục Thương điều gì. Bây giờ, Mục Thương đã sa vào trong biển sương đỏ, sống chết chưa rõ, thứ Diệp Trùng muốn làm chính là cứu Mục Thương ra, đây không phải là cái gọi là hồi báo gì, mà là suy nghĩ đơn giản nhất trong lòng Diệp Trùng.

Điều bồi, cần biết đặc tính của tài liệu. Đây là quy tắc cơ bản nhất của mỗi một ngành nghề, thứ điều bồi thường dùng nhất là thực vật, nhưng thực vật ở nơi này đối với Diệp Trùng mà nói, hầu hết đều là loài mới, tri thức của hắn đối với mấy thực vật này còn không bằng một thôn dân họ Tang chưa trưởng thành. Nhưng so với họ, Diệp Trùng lại có phương pháp khoa học.

Muốn nắm bắt được đặc tính của chúng, vậy thì cần phải làm vô số thực nghiệm, nếu như là bình thường, Diệp Trùng khẳng định sẽ tự mình làm từng chút một, tuy tốc độ có chậm chút, thời gian cần dài chút, nhưng như vậy có thể làm cho mình hiểu biểu càng thêm cơ bản đối với mấy thực vật này.

Nhưng hiện giờ, thứ Diệp Trùng thiếu nhất chính là thời gian.

Cho nên Diệp Trùng cần phụ tá, thôn dân ở chỗ này, về cơ bản, mỗi người đều hiểu rất rõ thực vật địa phương, làm phụ tá thì thích hợp vô cùng. Có bọn họ, Diệp Trùng chỉ cần giảng giải sơ sơ, nói cho bọn họ biết phương pháp thực nghiệm, thao tác và ghi chép cũng có thể giao cho bọn họ, như vậy có thể tăng tốc tiến độ nghiên cứu rất nhiều. Chính ngay Tang Phàm cũng bị Diệp Trùng gọi về, gia nhập vào trong nghiên cứu mới.

Không có ai nghi ngờ gì nghiên cứu của Diệp Trùng, trên thực tế, bọn họ đều ôm tâm tình sùng kính vô bì để tới phòng nghiên cứu mà trong lòng bọn họ không khác gì thánh địa, cho dù trong mắt Diệp Trùng, phòng nghiên cứu này thô sơ như vậy.

Bọn họ từ nhỏ đã được truyền thụ các loại tri thức về thực vật, mấy thứ này đều là kết quả kinh nghiệm của người đi trước tích lũy lại, có một số thậm chí đều là do người đi trước dùng máu đổi về. Có cơ sở, bọn họ đối với điều bồi học làm ít mà được nhiều, tiến triển cực nhanh, rất mau liền nắm được phương pháp thực nghiệm đại khái, Diệp Trùng liền yên tâm để bọn họ thực hiện thực nghiệm đối với các loại thực vật, yêu cầu duy nhất là muốn bọn họ ghi chép tường tận quá trình và kết quả thực nghiệm. Mà Diệp Trùng ngoài thực hiện thực nghiệm giống vậy ra, còn phải phân tích, tổng kết những ghi chép này.

Diệp Trùng hiện giờ đã bắt đầu từ từ thích ứng với hoàn cảnh trọng lực của nơi này. Cho dù ở trong tình huống khẩn trương như vậy, Diệp Trùng vẫn không quên đề cao thực lực của mình, mỗi người ở đây đều là chiến sĩ mạnh mẽ, Diệp Trùng vĩnh viễn không thiếu đối tượng khiêu chiến, năng lực học tập của Diệp Trùng làm cho mọi người từng giao thủ với hắn phải chậc chậc kêu lạ, tiên sinh quả nhiên không hổ là tiên sinh, ngay cả học tập võ thuật cũng nhanh như vậy.

Đối với tiến bộ của mình, ngay cả bản thân Diệp Trùng cũng cảm thấy kinh ngạc, thân thể của Diệp Trùng rất lâu trước đây đã tới trạng thái bình cảnh, cho dù ngẫu nhiên có tiến bộ thì cũng nhỏ nhoi vô cùng. Diệp Trùng từng cho rằng mình đã tôi luyện tới mức độ cao nhất mà con người có thể đạt tới. Nhưng sau khi tới chỗ này, dưới sự kích thích của trọng lực cao, hắn phát hiện thân thể của mình đang điên cuồng cường hóa, bình cảnh vẫn luôn quấy nhiễu hắn giống như trong vô ý mà bị đột phá, làm cho Diệp Trùng có lúc cũng cảm thấy đôi chút khác lạ với thân thể của mình. Điều này cũng làm cho hắn dù đang ở trong tình huống khẩn trương như vậy nhưng vẫn kiên trì thực hiện các loại tôi luyện.

Đối với mấy phụ tá này của Diệp Trùng, ai nấy đều sắp bận đến phát điên rồi, bận đến nỗi ngay cả chân cũng không dính đất, sự tập trung của bọn họ, ngay cả người thầy trên thực tế là Diệp Trùng này cũng cảm thấy có đôi chút toát mồ hôi đầy mặt. Hy vọng mãnh liệt của vài thế kỷ cuối cùng cũng có ánh bình minh, năng lượng bung ra đột nhiên này vượt xa tưởng tượng của Diệp Trùng.

Tiến độ công việc nghiên cứu khá nhanh, theo sự gia nhập của Tang Như Bắc, tiến độ bị đẩy lên một bước lớn, điều này lại làm Diệp Trùng không khỏi cảm khái một phen, một chuyên gia so với một đám tay mơ thì có ích hơn nhiều.

Mỗi ngày Diệp Trùng đều phải thực hiện phân tích, tổng kết kết quả thực nghiệm, rồi lại nhập vào trong quang não, xây dựng một kho tư liệu mới.

Thời gian trôi qua từng chút một, Diệp Trùng vẫn không tìm thấy yếu tố kích hoạt năng lượng bên trong Đê nhiệt thạch, trong lòng hắn càng lúc càng vội, nhưng lại không làm gì được.

Trong trọng lực vực, Diệp Trùng liều mạng phát tiết, thời gian tới gần từng ngày, từng ngày, áp lực trong lòng hắn càng lúc càng lớn, nếu như là người khác, hắn có thể coi như không thấy, nhưng là Mục Thương, hắn không sao làm được điều này.

Tiếng gió quyền cước mãnh liệt, trải qua mấy ngày tôi luyện này, thực lực của Diệp Trùng, cho dù là Tang Phổ cũng không dám xem thường.

Động tác càng lúc càng nhanh, Diệp Trùng bực bội trong lòng, nhịn không được hú dài một tiếng, tiếng hú vang vọng ra xa. Trọng lực vực bình thường khá náo nhiệt giờ đây lại không thấy bóng người, mấy thôn dân này đều chạy đi đào khoáng rồi.

Bây giờ cách thời gian mình và mấy người Mục Thương li tán đã trôi qua được ba tháng rồi, đợi mình tìm thấy yếu tố kích hoạt Đê nhiệt thạch, rồi dùng vật liệu xương chế tạo phi hành khí, chỉ thôn dân Tang gia thôn điều khiển phi hành khí toàn bằng xương, tất cả mọi thứ này, xem ra đều xa xôi muôn trùng. Vừa lại nghĩ tới Mục Thương và cả con tàu Hoa hoa công tử đều bị vây trong biển sương đỏ, Diệp Trùng lòng nóng như lửa đốt.

Mọi thứ trong trọng lực vực đều gặp họa, trước mặt quyền cước của Diệp Trùng, mấy thứ này, cái nào cũng yếu ớt như giấy dán, ngay cả mặt đất cứng như thép cũng bị Diệp Trùng mạnh mẽ đánh thành vài cái hố lớn.

Trước khi vào Thiên vực trì, Diệp Trùng đã có thể dựa vào tay không mà đánh nát cửa hợp kim, nhục thể của hắn hiện giờ mạnh mẽ tới mức không thua kém thôn dân của Tang gia thôn bao nhiêu, nhưng điều làm Diệp Trùng kỳ quái là, mình lại không có chút cảm giác của giới giả nào. Trong con chip Lam Dị Hành cho mình có nói, khi thực lực của võ thuật gia đạt tới một trình độ nhất định, sẽ có một bình cảnh, có người cả đời cũng không sao đột phá được bình cảnh này, mà sau khi hắn đột phá được bình cảnh này, thì sẽ thành giới giả.

Võ thuật gia trở thành giới giả là võ thuật gia đáng sợ nhất, bọn họ không chỉ có nhận thức đối với kỹ xảo cận chiến cao thâm hơn võ thuật gia bình thường rất nhiều, mà điều quan trọng nhất là, sau khi thành giới giả, bọn họ sẽ diễn sinh ra một số bản lĩnh làm người ta không thể tin được.

Thí dụ như Lam Dị Hành, sau khi thành giới giả, sự khống chế cơ nhục của hắn hoàn toàn tới một mức độ quái dị, mấy thứ này căn bản đều không sao dùng sinh lý học để giải thích được, hơn nữa lục thức của hắn cũng trở nên mẫn cảm dị thường.

Nhưng thiết luật đã được chứng thực trên người vô số võ thuật gia này lại không có chút ảnh hưởng nào trên người Diệp Trùng. Diệp Trùng tin rằng thực lực của mình hiện giờ tuyệt đối là cao hơn Lam Dị Hành rất nhiều, nhưng hắn vẫn không sao thể ngộ được cái gọi là cảnh giới của giới giả. Nhưng trong con chip nói, người có thể đánh bại giới giả ở phương diện võ thuật cũng chỉ có giới giả thôi.

Xem ra mình quả thật là quái thai a, Diệp Trùng cười khổ trong lòng, may mà hắn đối với giới giả gì đó không hề để ý, thực lực mới là quan trọng nhất, nếu như mình có thể đánh bại giới giả, có là giới giả hay không trong mắt hắn cũng không hề có quan hệ gì.

Phong cách cận chiến của Tang gia thôn có ảnh hưởng khá lớn tới Diệp Trùng, phong cách ra tay của Diệp Trùng hiện nay hoàn toàn không giống như lúc trước, nhu hòa các loại kỹ xảo cận chiến của Cửu Nguyệt Lam thị, Hắc giác, Tang gia thôn, võ thuật của Diệp Trùng hiện giờ có thể coi như là một phái khác rồi.

Cận chiến tay không với Diệp Trùng mà nói không hề quá quan trọng, điều quan trọng là cận chiến quang giáp, đáng tiếc là tới tận bây giờ, vẫn chưa tìm thấy nguồn năng lượng thay thế mới, Diệp Trùng cũng không dám lấy Hàm gia ra để tập, năng lượng còn lại của Hàm gia, Diệp Trùng vẫn hy vọng sẽ lấy ra cứu mạng trong lúc quan trọng.

Phát tiết một lượt, uất khí trong ngực Diệp Trùng cũng giảm bớt, đúng lúc định trở về tiếp tục nghiên cứu, một người lao vọt như bay về phía này, Diệp Trùng nhìn kỹ lại, thì ra là Tang Phổ.

Tốc độ của Tang Phổ cực nhanh, trong nháy mắt liền tới mép của trọng lực vực, không có bất cứ lưỡng lự nào, nhẹ nhàng bước vào trọng lực vực.

Tang Phổ gấp như vậy, hắn khẳng định là tìm mình có việc.

Quả nhiên, Tang Phổ vừa tới trước mặt Diệp Trùng liền vội nói: "Tiên sinh, mau tới xem."

Phản hồi và góp ý: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212

Nơi mọi người góp gió tạo bão đây: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play