Tang gia thôn ở trong một đám núi vây quanh, địa thế hiểm yếu, dã thú xung quanh dưới sự nỗ lực của năm trăm năm đã sớm bị dọn sạch. Diệp Trùng dưới sự dẫn dắt của Tang Phổ, tới một vùng cỏ không xa gần thôn.

Trên mặt cỏ, một vòng tròn chu vi khoảng 1 km hình dáng không theo quy tắc nào do những viên đá lớn nhỏ không đều vây thành. Trong vòng có vài thanh niên đang luyện công, tuy tuổi không lớn, nhưng tiếng gió của quyền cước làm Diệp Trùng không dám coi thường.

Tang Phổ chỉ cái vòng này nói: "Nơi này chính là một cái trọng lực vực, trọng lực của nó ước chừng lớn hơn bên ngoài 1,3 lần, thích hợp cho thanh niên thân thể vừa phát dục hoàn toàn và kỹ xảo vừa mới thành hình luyện tập. Ngài xem, mấy người này chính là thiếu niên vừa mới xuất sư từ tông đường trong thôn. Một khi xuất sư từ trong tông đường ra thì cũng có nghĩa bọn họ đã là một chiến sĩ. Ở chỗ này, bất luận nam nữ, đều phải vào trong tông đường học tập võ thuật, đây là bản lĩnh chúng tôi nhờ vào để sinh tồn."

Khi Tang Phổ nói câu này, vẻ mặt thản nhiên, dường như không hề cho đó là khổ, nhưng Diệp Trùng vẫn nghe ra được sự chua chát trong đó.

- Ngươi tới mang lại hy vọng cho tất cả mọi người chúng tôi. Có lúc cũng rất ngưỡng mộ các người, quang giáp trong mắt các người có lẽ chẳng qua chỉ là một thứ vô cùng phổ thông, nhưng ở chỗ này của chúng tôi lại chỉ là thứ lưu truyền trong truyền thuyết. Ha ha, thật ra chúng tôi không hề có yêu cầu xa xỉ gì, chỉ cần trên tay có vũ khí kim loại. Trong giọng nói của Tang Phổ lộ ra niềm tin mạnh mẽ: "Hừ, chúng tôi là một tộc mạnh mẽ nhất ở chỗ này. Năm trăm năm trở lại đây, trừ chiến sĩ ra, mỗi một đời của Tang gia thôn đều có một hai người thông minh, trí tuệ, nhưng không ai nhìn hiểu nội dung trên mấy con chip đó. Bọn họ chỉ đành dùng phương pháp ngu ngốc nhất, phí tinh lực cả đời để thử, thử đủ thứ. Bọn họ đã tìm thấy Đê nhiệt thạch, đã tìm thấy thực vật có thể trị thương, đã tìm thấy Liệt dương điếu lam... Nhưng bọn họ lại không tìm ra phương pháp chế tạo kim loại. Mỗi một người bọn họ đều ôm sự không cam tâm này mà chết đi."

Tang Phổ sáng rực nhìn Diệp Trùng, lát sau, đột nhiên phì cười: "Tôi sao thế này, chỉ là dẫn ngươi đi xem trọng lực vực, mà lại nói tới chỗ này. Ừm, những thứ này không có quan hệ gì với ngươi, đều là vận mệnh của tộc họ Tang chúng ta mà thôi."

Diệp Trùng im lặng, lại không trả lời, không biết nói gì mới tốt.

Tang Phổ phấn chấn tinh thần, nói: "Ngươi xem kỹ trọng lực vực này."

Diệp Trùng theo lời, không khỏi thận trọng đánh giá trọng lực vực như lời của Tang Phổ này. Không có gì khác biệt a, Diệp Trùng cẩn thận nhìn hai lượt nhưng không phát hiện bất cứ chỗ không giống nào với chỗ khác. Nếu như không phải mấy viên đá này vây thành cái vòng này, Diệp Trùng tuyệt không chú ý tới khu cỏ vô cùng bình thường này là trọng lực vực mà không ai có thể giải thích được nguyên nhân hình thành này.

Nghi hoặc liếc nhìn Tang Phổ, Diệp Trùng lắc đầu, nói: "Hình như không có gì khác biệt."

Tang Phổ đắc ý cười: "Chúng tôi lúc đầu cũng không phát hiện, trọng lực vực lúc đó là chỗ cực kỳ nguy hiểm. Nhưng sau này cuối cùng cũng bị chúng tôi phát hiện ra. Này, ngươi xem, cỏ bên trong trọng lực vực và cỏ bên ngoài có gì khác nhau?"

Diệp Trùng nghe nói ngẩn người, cẩn thận nhìn, lúc này mới nhìn ra một manh mối, thì ra cỏ bên trong chỗ này thấp hơn cỏ bên ngoài một chút, hắn hơi mày mò liền tỉnh ngộ ra.

Nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Trùng, Tang Phổ liền biết Diệp Trùng đã nghĩ ra, nhưng vẫn giải thích nói: "Do quan hệ của trọng lực, thực vật trong trọng lực vực sẽ có khác biệt ở mức độ nhất định với thực vật ở bên ngoài. Nếu như khác biệt trọng lực hai bên càng lớn, khác biệt giữa thực vật cũng càng rõ ràng. Thí dụ trọng lực vực này, trọng lực của nó lớn hơn bên ngoài, thực vật sống bên trong ngắn hơn bên ngoài một chút."

Diệp Trùng hỏi tiếp: "Nếu như trong trọng lực vực không có thực vật thì sao?"

Tang Phổ lộ ra chút tán thưởng, nói: "Ném đá hỏi đường."

Trong lòng Diệp Trùng lập tức hiểu ra, nếu như phía trước có trọng lực vực, vậy thì sẽ làm cho viên đá quăng đi rơi xuống không tự nhiên vô cùng rõ ràng. Phương pháp này đích xác vô cùng không tệ, đơn giản mà thực dụng, không cần máy móc phức tạp, chỉ cần viên đá tiện tay là có được. Hơn nữa, có thể tưởng tượng được khoảng cách bay mà lực tay mấy người này quăng ra nhất định sẽ rất khả quan, cho dù là bước vào một khu vực xa lạ, cũng sẽ không tạo ra ảnh hưởng quá lớn đối với tốc độ tiến tới.

Thật là sự sáng tạo thiên tài a. Diệp Trùng không nhịn được mà khen ngợi trong lòng.

Sau khi bước vào trọng lực vực, Diệp Trùng cảm thấy trên người bỗng nhiên nặng nề, toàn thân giống như treo đầy vật nặng, ngược lại Tang Phổ trông vẫn giống như không có gì, hoàn toàn không có cảm giác.

Mấy người đang luyện tập nhìn thấy Tang Phổ, không khỏi đều lộ ra vẻ tôn kính, hơi cười cười, nhẹ nhàng vỗ vai một người trong đó, cổ vũ vài câu, rồi cùng Diệp Trùng đi tới một góc.

Diệp Trùng thử cử động, tay chân, quả nhiên cảm thấy trầm trọng dị thường, chiến sĩ luyện ra từ trọng lực cao thế này, ở phương diện thân thể cường hãn tuyệt đối là số một. Diệp Trùng tin rằng, cho dù là cao thủ của Hắc giác có năng lực cận chiến cường hãn nhất, dưới tình huống không điều khiển quang giáp mà đánh nhau với những thôn dân của Tang gia thôn này, vậy thì cũng chỉ có một con đường chết.

Khởi động một lát, Diệp Trùng cảm thấy trừ thân thể trầm trọng hơn bên ngoài, không có bất cứ khác biệt gì khác.

Trong trọng lực vực, trừ loại cỏ tím này, còn có vài loại cây xem ra khá dày. Từ góc độ thực vật học, Diệp Trùng phán đoán loại cây này chắc là thuộc về loại nấm. Trên cái mũ nấm hình ô dày cộm có vài chấm trắng, vẻ ngoài màu xám đất làm nó xem ra vô cùng không nổi bật, nhưng thể hình mỗi một cây đều khá lớn, đường kính mũ nấm đều khoảng một mét, thân nấm đầy đặn, rất có cảm giác.

Diệp Trùng vẫn không thấy loại nấm này ở trong phòng của mình, xuất phát từ sự mẫn cảm đối với thực vật chưa biết của một điều bồi sư, hắn không khỏi đi tới trước, cẩn thận quan sát, vừa hỏi: "Đây gọi là gì?"

- Nấm xám. Tang Phổ nói ngắn gọn: "Chúng tôi gọi nó là nấm xám, trông dường như rất mềm, thật ra rất cứng, cắn giống như da, không thể ăn được, thường chỉ mọc ở trong trọng lực vực. Năng lực sinh sôi rất mạnh, nhưng chỉ có ba cây sống chung với nhau. Chúng tôi hiện giờ vẫn không phát hiện có ích gì."

Diệp Trùng sờ một cái, quả nhiên vô cùng cứng rắn, hoàn toàn không giống với sự dày cộm, non mềm của vẻ bề ngoài.

Đồng tử Diệp Trùng bỗng mở to, hắn đột nhiên gập eo, cẩn thận đào miếng đất đó, phân biệt tỉ mỉ, trái tim lại không khỏi đập binh binh lên.

Chẳng lẽ...

Không, hắn vẫn phải xác nhận, Diệp Trùng bỗng nhiên đứng thẳng lên. "Sao thế?" Tang Phàm không khỏi gấp giọng hỏi, vốn tỉ mỉ, hắn rất mau liền phát hiện ra sự thất thố của Diệp Trùng.

Diệp Trùng không nói gì, mà lại mau chóng nhìn quanh. Không xa, ở một góc khác trong cái vòng này, còn có ba cây nấm xám mọc yên lặng ở đó.

Mũi chân điểm một cái, Diệp Trùng giống như một con chim lớn, vọt tới trước ba cây nấm xám này. Tang Phổ phản ứng cực nhanh, ngay lúc Diệp Trùng nhìn về phía ba cây nấm xám khác, hắn đã biết Diệp Trùng nhất định có phát hiện. Hắn không dám lưỡng lự, ngay khi thân hình Diệp Trùng vừa động, hắn liền theo sát sau lưng Diệp Trùng.

Tang Phổ giống như một con dã thú đầy lực bạo phát, chỉ dùng động tác chạy đơn thuần theo sau lưng Diệp Trùng, tốc độ cực nhanh, lại mang theo mỹ cảm không gì so sánh được.

Diệp Trùng vọt tới trước ba cây nấm xám, vừa tiếp đất liền gập eo xuống, tìm kiếm tỉ mỉ dưới phần gốc của nấm xám.

Quả nhiên! Diệp Trùng hít sâu một hơi mới bình phục trái tim hơi kích động của mình, cẩn thận nhón lấy vài hột màu bạc phân tán trong đất ở phần đỉnh của nấm xám.

Mấy hạt màu bạc này, mỗi hạt chỉ nhỏ cỡ hạt đậu xanh, bề mặt u tối, thêm vào lẫn trong đất, bình thường làm người ta rất khó phát hiện.

- Những thứ này là gì? Nhìn hạt màu bạc trên tay Diệp Trùng, Tang Phổ không khỏi mở miệng hỏi.

Liếc nhìn Tang Phổ, Diệp Trùng chậm rãi nói: "Đây chính là kim loại."

Tang Phổ giống như bị sét đánh, không thể tin được nhìn hạt bạc trên tay Diệp Trùng. Đây chính là kim loại làm cho một tộc họ Tang ngay cả mơ cũng muốn sao? Tang Phổ không khỏi hơi run.

Hồi lâu, Tang Phúc mới khôi phục bình tĩnh, nhận lấy một hạt bạc từ tay Diệp Trùng, hơi dùng sức, hạt bạc này liền biến thành một miếng tròn, trái tim vừa mới nóng lên của Tang Phổ trong khoảnh khắc liền lạnh xuống: "Kim loại mềm như vậy thì có ích gì?"

Diệp Trùng đạp đạp nấm xám ở bên chân, vang lên binh binh, không nhanh không chậm nói: "Thứ có ích là nó."

Diệp Trùng cuối cùng cũng biết mình lâm vào sai lầm thế nào. Trước giờ, Diệp Trùng suy nghĩ làm thế nào lợi dụng nhiệt độ cao từ trong Lưu kim quặng để tinh luyện Lưu kim. Cho nên hắn vẫn luôn tìm kiếm làm thế nào để lấy năng lượng trong Đê nhiệt thạch ra để hình thành nhiệt độ cao, để đạt được mục đích tinh luyện kim loại.

Lúc này, hắn đã quên mình còn là một điều bồi sư.

Trong giáo trình của điều bồi sư cũng có mấy cách xử lý lợi dụng điều bồi để mà thu được kim loại trong quặng kim loại. Chỉ là bởi vì kỹ thuật tinh luyện kim loại hiện giờ so với mấy phương pháp này càng đơn giản, tiện lợi hơn, cho nên làm cho Diệp Trùng đã sớm bỏ quên chúng ở góc nào đó không biết.

Đợi đến hôm nay nhìn thấy phần gốc của nấm xám lại sinh ra hạt kim loại như vậy mới làm Diệp Trùng đột nhiên nghĩ tới con đường vẫn luôn bị mình bỏ quên này.

Nếu như Quản phong tử vẫn còn, không biết sẽ có cảm tưởng gì. Diệp Trùng không khỏi cười khổ trong lòng, nội dung mình học hơi nhiều, lại cực ít có thể coi như cực kỳ tinh thông. Ngay cả kỹ xảo cận chiến mình vẫn luôn cho rằng cao siêu, tới Tang gia thôn cũng chịu đả kích lớn.

Hệ thống rễ của nấm xám cắm cực sâu, Diệp Trùng và Tang Phổ hợp lực cũng phí một phen công phu rất lớn.

Mấy người còn lại trong trọng lực vực ngơ ngẩn nhìn hai người Diệp Trùng và Tang Phổ liều mạng chà đạp nấm xám, nhưng nấm xám đó không hề nể mặt chút nào, vẫn cứ không ngã. Hết cách, hai người chỉ đành cùng ôm lấy thân cây nấm xám ra sức, chỉ là tư thế đó ngược lại ám muội không nói ra lời.

Bào tử nấm xám rơi lả tả dính đầy người hai người, làm cho hai người đầu xám, mặt xám đúng với tên gọi.

Trở về thôn, mọi thôn dân của Tang gia thôn dọc đường nhìn thấy Tang Phổ, ai nấy đều lộ ra ý cười. Mấy cô gái trẻ tuổi đó càng nhịn không được, bụm miệng cười trộm.

Mà thật ra cũng là vì hình dáng hiện giờ của Tang Phổ hoạt kê nói không ra lời, trên vai vác một cây nấm xám to lớn, cả đầu mặt đều xám xịt. Nếu như là thôn dân bình thường, người khác không cảm thấy gì, nhưng đây lại là Tang Phổ, hắn là tộc trưởng đời kế, cũng là lãnh tụ trong đám trẻ tuổi, thân phận cao quý, vô luận là lúc nguy hiểm hơn cũng vĩnh viễn thong dong không đổi, nào đã có ai thấy qua hắn chật vật thế này.

Tang Phổ trước giờ trầm tĩnh cũng đỏ bừng mặt, nhưng may mà trên mặt đầy bào tử của nấm xám, trái lại nhìn không ra.

Diệp Trùng lại không nhanh không chậm theo bên cạnh Tang Phổ, vẻ mặt hờ hững, thoải mái như thường.

Phản hồi và góp ý: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212

Nơi mọi người góp gió tạo bão đây: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play