Diệp Trùng lạnh nhạt nói: "Các vị, các người giờ an toàn rồi."
Mọi người không khỏi thở phào, lộ ra vẻ thả được gánh nặng. Tần Tá hành lễ với Diệp Trùng, cảm kích nói: "Cám ơn các hạ ra tay tương trợ, nếu như không gặp được các hạ, chỉ sợ chúng ta đều..." Trong lời nói, Tần Tá chịu không được thổn thức, tràn đầy cảm kích, nhưng lại không có 1 câu nào nói tới thực tại, tỏ rõ sự tinh minh hơn người của hắn.
Thật ra, Diệp Trùng hiện giờ rất muốn trực tiếp dùng thủ đoạn bạo lực, theo hắn thấy, thủ đoạn bạo lực vô nghi là phương pháp trực tiếp nhất, đơn giản nhất. Tuy có lúc làm cho tình huống trực tiếp trở xấu, nhưng hầu hết thời gian, nó đều không phải là 1 loại thủ đoạn hữu hiệu. Nhưng, trải qua sự hun đúc lâu như vậy của Thương, Diệp Trùng đã sớm hiểu rõ, thủ đoạn bạo lực không hề là phương pháp duy nhất, mà trên đời này còn có nhiều phương pháp xảo diệu hơn.
Đương nhiên, hiểu thì hiểu, nhưng sử dụng lại là 1 việc khác. Tới tận hiện tại, Diệp Trùng vẫn thích dùng phương pháp trực tiếp để đạt tới mục đích hơn.
- Được rồi, ta cũng không nói nhiều với các vị nữa, ta ra tay chỉ vì ta cảm thấy vô cùng hứng thú với thứ các vị thu được, ta nghĩ, các vị nhất định không keo kiệt mà mang thứ các vị thu hoạch được cho ta mở rộng tầm mắt chứ. Diệp Trùng vẫn dùng 1 loại ngữ khí vô cùng lạnh nhạt, khẩu khí đó, giống như nói 1 việc vô cùng bình thường.
Không chút nghi ngờ, ảnh hưởng của Thương đối với Diệp Trùng đang từng bước lộ ra. Từ 1 góc độ nào đó, 1 con tiểu ác ma nào đó liều mạng vung vẩy cái chĩa ba nhỏ của nó, hưng phấn kêu gào, mà ở bên cạnh, Mục lại tự mình nói: "Mức độ lời nói dư thừa nghiêm trọng, hiệu suất giảm 37,8%."
Sự khác biệt của quan niệm giữa Mục và Thương chính ở chỗ này, Mục cho rằng đồ tể chính là đổ tể, tính toán xuống đao ở chỗ nào mới có thêm hiệu quả, còn Thương lại cho rằng sói đội lốt cừu mới càng có tính lừa gạt.
Lời Diệp Trùng như gió thu, quét qua trong lòng mọi người, gần như lập tức, vẻ mặt mọi người đều thay đổi. Bọn họ thế nào cũng không ngờ, vừa thoát ổ sói, lại vào miệng cọp. Sự đe dọa lộ liễu thế này, lại nói lạnh nhạt thế này, mấy người vẫn là lần đầu gặp được.
Còn nữa, đối phương từ đâu mà biết được tin tức? Hành động của đám người mình bí mật, bọn họ có thể xác định tuyệt nhiên không ai biết được. Điều này không khỏi làm mấy người nhìn nhau. Mà Paarl lại đỏ hồng gương mặt già nua, phẫn nộ đến nỗi 2 mắt như phun ra lửa. Tần Tá không khỏi kêu thầm trong lòng không xong, đối phương lại bày ra luôn thế này, vậy nói rõ đối phương biết rành rành đám người mình. Chẳng lẽ gã thần bí này là tới tìm đám người mình sao?
Nhưng trước mắt Tần Tá đã không kịp suy nghĩ nhiều như vậy rồi, đối phương đã dám nói như vậy, vậy thì nhất định không hề cố kỵ gì, có sự chuẩn bị vẹn toàn.
Hơn nữa, sự bình tĩnh thiếu niên này vừa thể hiện ra khi đối phó 5 cái quang giáp đó, Tần Tá không tin trên tay thiếu niên này chưa từng nhuốm máu. Mấy người mình, phỏng chừng trong mắt đối phương chẳng qua cũng chỉ là 5 con cừu chờ mổ.
Trong lòng vội nghĩ, gần như ý nghĩ này vừa thoáng qua trong đầu Tần Tá, hắn liền hiểu hoàn cảnh của đám người mình, khẽ thầm thở dài, mặc kệ thế nào, giữ mạng mới là điều quan trọng nhất.
Tần Tá nhìn ánh mắt đang nhìn mình của Mông Phi Nhi, không biết làm sao, gật đầu.
Mông Phi Nhi cắn chặt cặp môi, trong ánh mắt nhìn Diệp Trùng tràn đầy sự phẫn nộ không cam lòng. Tay phải lại nhẹ nhàng mở túi trên lưng mình xuống, rào rào, trong chốc lát đổ tất cả mọi thứ trong túi ra. Paarl tức đến mức đôi môi run rẩy, ngược lại, Vicent ở bên cạnh, vẻ mặt vẫn thản nhiên.
Chú thích: 维森特: Vicente (Rodríguez Guillén), là cầu thủ đang chơi cho Valencia, Tây Ban Nha.
Đối với sự phẫn nộ của đám người này, Diệp Trùng lười để ý tới. Hắn cúi người xuống, cẩn thận tìm kiếm trong đống toái thạch, tạp vật mà Mông Phi Nhi đổ ra trên mặt đất.
Chỉ thấy Diệp Trùng mau chóng xếp loại đống đồ này, chia ra từng đống từng đống một. Động tác này lại làm tất cả đám người Tần Tá vô cùng kinh ngạc. Chẳng lẽ thiếu niên này biết toàn bộ những thứ này?
Bọn họ nhìn lẫn nhau, rồi Tần Tá đánh mắt với Mông Phi Nhi.
Mông Phi Nhi do dự 1 lát, rồi mở miệng hỏi: "Chẳng lẽ ngài biết những thứ này sao?" Giọng nói Mông Phi Nhi ngọt ngào, êm ái dễ nghe. Mông Phi Nhi là y hộ viên của đám người này, cũng là lão sư của học viện Trung Minh, nhưng thứ nàng dạy là điều bồi học, đồng thời, nàng còn là 1 nhà thực vật học. Mông Phi Nhi 25, 26 tuổi, chính là thời kỳ đẹp nhất của 1 người con gái. Thêm vào bản thân nàng trời sinh xinh đẹp, khí chất sắc sảo làm nàng ở trong học viện Trung Minh rất được lão sư và học sinh khác yêu thích. Thường giao tiếp với người ngoài, Mông Phi Nhi rất dễ dàng có được hảo cảm của người khác.
Tần Tá cũng biết rõ điểm này, rất nhiều người đều vô thức giảm sự đề phòng với phụ nữ. Tuy hắn không yêu cầu quá đáng, thiếu niên này có thể vì thế mà bỏ qua mấy người họ, nhưng chỉ cần là phương pháp có thể giảm sự cảnh giác của đối phương, hắn đều sẽ dùng. Sự cảnh giác của đối phương càng thấp, cơ hội của mấy người mình cũng càng lớn.
Diệp Trùng lúc này lại không nghe thấy lời Mông Phi Nhi, hắn đang giao lưu sôi nổi với Mục.
- Đây là Phi Viêm thạch, là 1 loại khoáng thạch khá hiếm có, có tác dụng tăng năng lượng, thường dùng trang bị để kích hoạt vũ khí năng lượng cỡ lớn.
- Đây là Vũ Hôi Nham, loại khoáng vật này tuy dễ nhìn, nhưng tác dụng đối với chúng ta không hề lớn, nhưng nó là 1 loại tài liệu xây dựng khá tốt.
- Cục màu lục này là Tinh Lục thạch, chủ yếu dùng để chế đồ trang sức, nó là 1 loại đá quý, nhưng rất ít gặp ở 5 thiên hà lớn, ta hoàn toàn không nhìn thấy báo cáo liên quan. Nó có đòi hỏi tương đối với công nghệ cắt gọt.
Theo như đánh giá của Mục, Diệp Trùng không ngừng phân loại mấy cục đá ở trên đất này, thứ có ích thì chia làm 1 loại, với hắn mà nói, thứ không có ích phân làm 1 loại. Cuối cùng, dư lại 1 khối dạng keo mềm mềm giống giọt nước, nếu như không phải Diệp Trùng tinh mắt, chắc hẳn sẽ không chú ý tới vật nhỏ bé này.
Để nó trong lòng bàn tay, cảm giác ấm áp truyền tới, tự động phát nhiệt? Điều này làm trong lòng Diệp Trùng có hơi kinh ngạc.
Diệp Trùng không khỏi hỏi: “Mục, đây là cái gì?”
Mục trầm mặc 1 hồi, mới nói: “Đây là Lệ thạch, tên khoa học là Cao năng lượng phức thức giao trạng vật.” (Vật dạng keo phức thức năng lượng cao)
Từ ngữ khí của Mục, Diệp Trùng phát giác ra sự bất phàm của Lệ thạch to như giọt nước này: “Thứ này có ích không?”
Giọng nói của Mục rất mau khôi phục như thường: “Có ích. Nó là vật chất có mật độ năng lượng cao nhất đã được biết đến, sản lượng của nó thậm chí còn hiếm hơn Đa côn thạch. Dùng nó làm hạch tâm của tấm năng lượng, có thể tăng cường dung lượng của tấm năng lượng rất lớn. Hơn nữa, năng lượng của bản thân nó cực kỳ đáng giá, với lại, sau khi tiêu hao hết của bản thân nó, nó liền trở thành 1 vật tích trữ năng lượng rất tốt. Tàu vũ trụ trang bị loại tấm năng lượng này có năng lực đi xa cực mạnh. Mà quang giáp trang bị loại tấm năng lượng này, năng lực chiến đấu sẽ tăng lên 5 lần. Đáng tiếc tư liệu trong kho dữ liệu của ta có 1 bộ phận bị hư hại, phương pháp chế tạo tấm năng lượng lệ hạch khiếm khuyết không đầy đủ, nếu như ngươi có hứng thú, có thể thử bổ sung nó. Đương nhiên, vật chất khác dùng chế tạo tấm năng lượng lệ hạch, chúng ta vẫn không có khá nhiều bộ phận. Nhưng, là 1 loại khoáng vật cao cấp cực kỳ quan trọng, nó rất có giá trị lưu trữ. Với lại, chúng ta tất yếu phải cố hết sức thử xem có thể tìm được càng nhiều Lệ thạch hơn không.
- Mặc kệ thế nào, thứ này nắm chắc trong tay mình càng làm người ta yên tâm hơn. Câu nói có tính tổng kết cuối cùng của Mục tràn đầy bá khí.
- Có tất yếu vậy không? Diệp Trùng kỳ quái hỏi. Hắn trước giờ chưa từng thấy Mục xem trọng thứ nào như vậy, ngay cả Đa côn thạch cũng không có. Diệp Trùng thấy rằng, cách làm này vốn là không thể nào hoàn thành, nếu như là 1 trong 3 thế lực lớn, Diệp Trùng còn có chút tin tưởng. Một mình mình, làm sao có thể độc chiếm tất cả Lệ thạch?
- Rất tất yếu. Mục dừng 1 lát, mới nói: “Trong kho tư liệu của ta còn lưu lại 1 phần tư liệu từng sử dụng tấm năng lượng lệ hạch, từ phần tư liệu này có thể kết luận, quang giáp hoặc chiến hạm trang bị tấm năng lượng lệ hạch cực kỳ đáng sợ. Bất kể là Hắc giác, hay là Tông sở, hay là Hiệp hội sư sĩ, sau khi có được Lệ thạch, thực lực sẽ bành trướng kịch liệt. Một khi như vậy, cân bằng thế lực sẽ bị phá, với ngươi mà nói, đây không hề là 1 kết quả tốt đẹp.”
- Nhưng hành động này rõ ràng ngoài năng lực của chúng ta, nhân thủ của chúng ta không hề đủ, ngay cả khai thác khoáng vật, chúng ta cũng không hề có chút kinh nghiệm nào. Diệp Trùng quả thật nghĩ không thông Mục lại nghĩ tới 1 đề nghị không có khả năng thực hiện thế này.
Mục giải thích nói: "Lệ thạch không giống khoáng vật thông thường. Nó là tụ sinh khoáng, thông thường mà nói, nó chỉ tụ tập ở 1 khu vực không hề lớn. Chúng ta chỉ cần theo bọn họ tìm tới chỗ của cục Lệ thạch này, vậy thì xác suất khả năng tìm thấy Lệ thạch khác rất lớn. Theo tư liệu hiện tại, hành tinh từng có Lệ thạch đều đã bị khai thác cạn kiệt. Mấy người này nhất định là tìm kiếm 1 hành tinh nguyên sinh, khoáng vật hiếm có nhiều thế này, không chút nghi ngờ, hành tinh này tới trước mắt vẫn chưa làm Hắc giác, Tông sở và Hiệp hội sư sĩ chú ý. Nếu không, chỉ e hành tinh nguyên sinh này nhất định sẽ bị chiếm lĩnh. Chúng ta phải mau chóng lấy đi tất cả Lệ thạch trước khi bọn họ phát hiện. Lệ thạch khác xa vật tư chiến lược thông thường." Cuối cùng Mục vẫn không quên cường điệu 1 phen.
Diệp Trùng rất mau liền nghĩ thông tất cả mấu chốt, Mục nói không sai, vô luận là phe nào của 3 thế lực lớn một mình lớn nhất đều không phù hợp với lợi ích của bản thân Diệp Trùng. Tuy Diệp Trùng cho rằng sau khi điều tra xong việc tập đoàn Prime thì sẽ tìm 1 hành tinh định cư, khả năng gặp phải 3 thế lực lớn không hề lớn, nhưng nếu lỡ như thì sao? Đây là vấn đề xác suất, không hề là hoàn toàn không thể nào xảy ra. So với nó, vẫn không bằng bóp chết nó từ trong chồi.
Diệp Trùng rất mau liền đồng ý với đề nghị của Mục.
Mông Phi Nhi kinh ngạc phát hiện, thiếu niên trước mắt này giống như không nghe thấy, vẫn vùi đầu sắp xếp mấy thứ đổ ra này. Tất cả khoáng thạch đều bị hắn phân loại để thành từng đống, từng đống, hiện giờ hắn đã bắt đầu sắp xếp thực vật mà mình thu thập. Cảm giác của Mông Phi Nhi đối với thiếu niên trước mắt càng lúc càng thần kỳ, mấy thực vật này đều là tự tay nàng thu thập. Là 1 nhà thực vật học, đối với thực vật không biết, sau khi thu thập, nghiên cứu là 1 loại phương pháp quan trọng. Mà thiếu niên trước mặt gần như khá quen thuộc với mấy thứ không có tập hợp trong sổ tay thực vật bằng tranh, phân loại chúng vô cùng mau chóng.
Mông Phi Nhi lúc này mới nghĩ tới thiếu niên này hình như là 1 điều bồi sư, là điều bồi sư, thường sẽ là 1 nhà thực vật học, điều này vô cùng thường thấy trong giới điều bồi.
Hoàn thành công tác trên tay, Diệp Trùng mới ngẩng đầu lên. Thật ra một mạch từ lúc nãy tới giờ, Diệp Trùng đều ngầm ở trong trạng thái giới bị. Bất kể lúc nào, đều để mình có đủ năng lực phản ứng, điều này đã sớm là 1 loại bản năng của Diệp Trùng. May mà đối phương không hề có cử động sai lệch nào.
Hắn nào biết trong lòng mấy người này, sự cố kỵ với hắn đã tới mức độ thế nào. Mà trong đó lấy Tần Tá làm đầu, Tần Tá là người có nhãn lực tốt nhất trong đám người này, nhưng cũng chính như vậy, hắn ngược lại càng thêm dè chừng và sợ hãi Diệp Trùng.
Diệp Trùng rào rào 1 lượt, đẩy 1 đống khoáng thạch với hắn mà nói không hề có ích bao nhiêu tới trước mặt Mông Phi Nhi, thản nhiên nói: "Mấy khoáng thạch này không hề dùng có ích với ta, trả lại các người." Trên mặt Diệp Trùng nhìn không ra được bất cứ dấu vết ngại ngùng nào, dường như thứ đặt trước mặt hắn vốn dĩ thuộc về hắn vậy.
Mọi người đã không rãnh đi tính toán với loại hành vi vô sỉ này của Diệp Trùng, Paarl nhịn không được trước tiên, mở to mắt, lớn giọng hét: "Anh bạn trẻ, cậu biết mấy khoáng vật này?" Mọi người thấy Paarl mở miệng hỏi, liền đồng loạt ngậm miệng, nhưng ánh mắt đều tập trung trên người Diệp Trùng.
Diệp Trùng vẫn với dáng vẻ lạnh nhạt, nói: "Biết."
Trong mắt mọi người đều không thể tin được, Paarl chụp lấy 1 cục đá màu xám nhạt trong đống khoáng thạch mà Diệp Trùng đẩy tới trước mặt bọn họ, gấp giọng hỏi: "Đây là cái gì?"
- Đây là Vũ hôi nham, là 1 loại vật liệu xây dựng không tồi, độ cứng của nó rất tốt, tính thích ứng với các loại vật liệu kết dính khá tốt. Tính cơ cấu học và lý học của nó khá xuất sắc.
Paarl vội vàng mở hệ thống ghi hình tự động của mình, thấy Diệp Trung không hề lưỡng lự nói không chút suy nghĩ, trong lòng Paarl lập tức tin tưởng 7, 8 phần. Là 1 chuyên gia khoáng vật học, tuy ông ta lần đầu tiên nhìn thấy mấy khoáng thạch này, nhưng ông ta vẫn có năng lực phán đoán lời Diệp Trùng là thật hay giả.
Paarl lúc này giống như 1 học sinh hiếu học, cẩn thận lắng nghe, mà lão sư lại là 1 thiếu niên nhỏ hơn ông ta mấy mươi tuổi.
Paarl cầm 1 cục khoáng thạch khác lên, vẻ mặt mong đợi hỏi: "Vậy cục này thì sao?"
Diệp Trùng lần này lại không trả lợi, mà nhìn mọi người, bình tĩnh nói: "Đối với chủng loại và công dụng mấy loại khoáng thạch này, ta nghĩ ta có thể nói cho các vị, nhưng, tương ứng, ta nghĩ các vị cũng phải lấy tin tức của các vị chia sẻ với ta 1 chút chứ." Tần Tá lúc này càng lúc càng hoài nghi phán đoán của mình, nếu như vừa rồi, hắn còn cho rằng thiếu niên này là 1 thiên tài về mặt khoa học tự nhiên và điều khiển quang giáp, bây giờ hắn lại cảm thấy đối phương rất có khả năng là thiếu công tử của liên minh thương nghiệp lớn nào đó, giả dối mà vô sỉ, nhưng thường vẫn có thể làm được tự nhiên thoải mái thế này.
Nhưng, mặc kệ thế nào, sự mạnh mẽ của Diệp Trùng bước sâu 1 bước vào trong lòng hắn. Trong mắt hắn, hắn vẫn không sao nhìn thấu thiếu niên chỉ khoảng 20 tuổi trước mặt này, nhưng từ 1 góc núi băng đối phương lộ ra mà xét, Tần Tá đã biết thực lực 2 bên đã sớm không tương xứng.
Nhưng, ác ma vẫy vẫy cái cây chĩa ba nào đó rõ ràng là càng thích Diệp Trùng thế này hơn, đương nhiên, Mục tự nhiên vẫn lạnh lùng đứng bên cạnh xem.
Diệp Trùng cuối cùng cũng biết được thân phận của 5 người trước mặt.
Phản hồi và góp ý: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212
Nơi mọi người góp gió tạo bão đây: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT