Sân trong của võ đường Cửu Nguyệt đã lụn bại lúc này rõ ràng càng thêm thê lương. Tin tức Lam Dị Hành chết vẫn chưa truyền tới nơi này, nơi này vẫn tĩnh mịch như trước kia.

Cửa lớn của võ quán vẫn còn đang mở, nhưng bên trong lại không nghe thấy bất cứ âm thanh gì.

Nhìn võ quán Cửu Nguyệt gần ngay trước mắt, hô hấp của Nhuế Băng vốn không có bất cứ sự thay đổi nào mặc dù vừa rồi toàn lực chạy như điên lâu như vậy lúc này đây lại trở nên có hơi dồn dập, trên gương mặt như băng tuyết thoáng đỏ hồng.

Nhuế Băng hít sâu 1 hơi, mũi chân điểm 1 cái, thân hình giống như 1 con chim lớn, lướt vào trong võ quán Cửu Nguyệt.

Bên trong võ quán vắng lặng, không có 1 ai. Nhuế Băng bình tĩnh, không chút sợ sệt, đi thẳng vào bên trong, ngược lại Nguy Nguyên bị Nhuế Băng xách trên tay lại không ngừng dáo dác nhìn quanh. Mấy ngày này dưới sự chiếu cố của Nhuế Băng, tính tình Nguy Nguyên trở nên hoạt bát hơn trước không ít.

Diệp Trùng đang chuẩn bị rời khỏi võ quán Cửu Nguyệt. Thương đột nhiên mở miệng: "Diệp tử, đừng đi vội, tới đằng trước xem xem."

- Sao thế? Diệp Trùng kỳ quái hỏi.

- Ngươi đi xem thì biết! Giọng nói của Thương quai quái.

- Ừ! Diệp Trùng tuy đoán không ra Thương đang giở trò quỷ gì, nhưng trước giờ chưa từng nghĩ Thương sẽ hại mình, đối với Diệp Trùng mà nói, cộng sự mà hắn tín nhiệm nhất, trừ Mục, đó chính là Thương. Thương có lúc hay giở chút trò quỷ, nhưng đối với việc lớn tuyệt không làm ra việc quá giới hạn gì.

Diệp Trùng vừa đi ra khỏi phòng liền nghe thấy có tiếng bước chân.

Cao thủ! Trong lòng Diệp Trùng khẽ run. Người bình thường đi đường phần lớn đều là đặt phần sau bàn chân xuống trước, sau đó mới tới phần trước bàn chân. Nhưng âm thanh này, Diệp Trùng rõ ràng có thể nghe được là mũi chân phát lực. Diệp Trùng thường là như vậy, bởi vì mũi chân phát lực càng linh hoạt hơn, thời gian phát lực ngắn hơn, đổi hướng càng bất ngờ hơn. Nhưng đây là phương pháp chỉ có cao thủ sử dụng, bởi vì cái này có yêu cầu khá cao đối với sức mạnh của mũi chân.

Tiếng chân mau chóng tới gần phía bên này.

Diệp Trùng dứt khoát đứng ở trước cửa phòng của Lam Dị Hành, dĩ dật đãi lao. Hôm nay 2 đệ tử của Lam Dị Hành đều không có mặt, trong võ quán không có ai, đánh nhau cũng không sợ kinh động người khác. Hơn nữa Diệp Trùng đoán mấy người Hoa Thiên Giai tới võ quán Cửu Nguyệt e rằng còn 1 khoảng thời gian kha khá. Thời gian vẫn khá dư dả.

Hơn nữa Thương muốn mình xem, vậy nhất định có điểm đặc biệt.

Tiếng chân càng lúc càng gần.

Bốn mắt nhìn nhau.

- Ý, đây không phải là cô gái mặc bộ đồ luyện công đó sao? Diệp Trùng hỏi Thương trong lòng.

- Cô gái mặc bộ đồ luyện công? Ha ha, xưng hô này hay! Diệp tử, ngươi vẫn khá có sức tưởng tượng đó! So với tên Mục không có tình cảm đó vãn tốt hơn nhiều lắm a! Cô gái mặc bộ đồ luyện công... Hắc hắc... Thương ở trong đó cười như sắp té đến nơi.

Nhìn Diệp Trùng trước mặt vẫn lạnh lùng nhưng lại thành thục thêm vài phần, nhất thời giống như có gì đó chặn ngay cổ họng, tuy có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng không biết nói cái gì. Nhuế Băng nhìn Diệp Trùng trừng trừng.

Diệp Trùng cũng không có ý né tránh tí nào. Tuy với hắn mà nói, yêu cầu của cô gái mặc bộ đồ luyện công này khá là quái dị, nhưng trong lòng hắn, vẫn có chút hân thưởng đối với cô gái này.

- Anh, vẫn khỏe chứ? Nhuế Băng nhẹ nhàng thốt ra 1 câu.

Diệp Trùng ngớ ra, gật đầu: "Vẫn còn sống!"

Phụt, Nguy Nguyên bị Nhuế Băng xách trên tay thực sự nhịn không được, phì cười. Nhuế Băng hơi lúng túng, thả Nguy Nguyên đang nắm trong tay xuống. Nhưng cũng chính tiếng cười này của Nguy Nguyên, hóa giải sự ngượng ngập giữa 2 người. Hừ, đích xác mà nói, là sự ngượng ngập của Nhuế Băng, Diệp Trùng gần như không có chút cảm giác nào.

Sống sót, với Diệp Trùng mà nói, là 1 việc cực kỳ không tồi.

- Anh chính là YC? Nguy Nguyên 2 mắt phát sáng nhìn Diệp Trùng.

- Đúng. Diệp Trùng trả lời vô cùng ngắn gọn.

- Tên đáng chết không hiểu việc đời này, lại chõ mõm vào lúc này, Diệp tử, ngươi có thể tiêu diệt hắn đi! Thương nghiến răng nghiến lợi phẫn hận nói, rõ ràng hắn cực kỳ bất mãn đối với việc Nguy Nguyên xuất hiện giữa 2 người Diệp Trùng và Nhuế Băng.

Đối với câu nói này của Thương, Diệp Trùng tự động lựa chọn bỏ qua.

Nhưng Nhuế Băng hình như không hề bất mãn với cử động của Nguy Nguyên, cánh tay trắng vươn ra, nhẹ nhàng nắm lấy cổ áo của Nguy Nguyên, Nguy Nguyên lập tức như 1 con cừu ngoan ngoãn, bị Nhuế Băng xách bỏ ra sau lưng. Nguy Nguyên đáng thương giương mắt nhìn bóng lưng của Băng tỷ, nhưng cũng biết điều lựa chọn ngậm miệng, đáp án hắn muốn có được nhất đã có được.

- Ta tìm người lâu lắm. Nhuế Băng bình tĩnh nói, tình ý trong lời nói lạnh nhạt ngay cả tên ngốc về tình cảm như Nguy Nguyên này cũng nghe ra được.

Nhưng Nguy Nguyên không sao ngờ được, thần tượng của hắn lại là 1 tên còn ngốc hơn hắn về mặt tình cảm.

- Tìm ta? Tìm ta làm gì? Diệp Trùng có chút kinh ngạc hỏi.

Nguy Nguyên ở sau lưng Nhuế Băng không nhịn được trố mắt ra.

Nhuế Băng chua xót trong lòng, vẻ mặt lại không lộ chút nào, chỉ hờ hững nói: "Ta muốn ngươi cưới ta!"

Cằm của Nguy Nguyên lập tức xém chút nữa là rớt xuống đất, trời ạ, trước mắt mình rốt cuộc là 2 quái vật gì vậy chứ, ngay cả bày tỏ tình cảm cũng cá tính như vậy, quả thật là quá sốc rồi!

Câu nói này của Nhuế Băng cũng khơi dậy hồi ức của Diệp Trùng đối với hành tinh Lam Hải, khoảng thời gian sống ở nhà ông Tiền trên hành tinh Lam Hải đó, là khoảng thời gian vui vẻ nhất từ sau khi hắn rời khỏi hành tinh rác.

Nhuế Băng yên lặng nhìn Diệp Trùng, không nói lời nào.

Diệp Trùng hồi thần lại, nhìn Nhuế Băng trước mặt, nói: "Ý nghĩa của từ 'cưới' này ta có thể hiểu sơ sơ, nhưng vô luận từ góc độ nào, hiện giờ nói chuyện này cũng không thích hợp." Diệp Trùng từ con chip hiểu được kiến thức, hầu hết người trên thế giới này đều lựa chọn 1 người khác giới sống chung. Tuy mình vẫn không thể hiểu triệt để tính tất yếu trong đó, nhưng Diệp Trùng đã không còn bài xích như trước kia.

Nếu như phải lựa chọn 1 người khác giới để sống chung, cô gái mặc đồ luyện công màu trắng trước mặt này có lẽ là 1 lựa chọn không tồi, ít nhất có thể luyện tập cận chiến với mình. Diệp Trùng nghĩ như thế là đương nhiên.

- Tại sao? Vẻ mặt Nhuế Băng cuối cùng có hơi thay đổi, nhưng rất mau liền khôi phục bình thường.

- Ta còn có rất nhiều việc phải làm. Trong mắt Diệp Trùng lóe lên 1 tia sát cơ, hắn nghĩ tới cha.

- Lúc nào làm xong? Nhuế Băng hỏi.

- Tình hình không rõ, vẫn không sao đưa ra được kết luận. Diệp Trùng trả lời.

- Ta cùng đi với ngươi. Trong lời nói của Nhuế Băng lộ ra sự kiên định.

Nguy Nguyên đã hoàn toàn há hốc mồm. Chẳng lẽ 2 người trước mặt là 2 cái quang nghĩ trí cảm?

Diệp Trùng lắc đầu: "Năng lực của cô không đủ!"

Thấy Nhuế Băng muốn nói gì, Diệp Trùng tiếp tục nói: "Cô không biết điều khiển quang giáp."

Nhuế Băng trầm mặc.

- Diệp tử, có rất nhiều người đi về phía này. Thương mặc dù rất không muốn làm phiền Diệp Trùng và Nhuế Băng lúc này, nhưng không hề không biết phân nặng nhẹ.

- Có người tới rồi, ta phải đi đây. Diệp Trùng gật đầu với Nhuế Băng, xoay người, mũi chân phát lực, giống 1 con vượn biến dị leo lên Hàm gia.

- Đợi... Nhuế Băng vội vàng kêu lên.

Lúc này bóng đêm đã buông xuống, Hàm gia giống như u linh, mau chóng biến mất trong màn đêm.

Tòa nhà tổng hội y học hành tinh Sí Phong.

Phòng quang não điều khiển chính rộng lớn trên đỉnh tòa nhà lúc này lại có 1 gã đàn ông ở trong đó. Vô luận là cơ cấu nào, phòng quang não điều khiển chính đều là chỗ hạch tâm nhất, sự bảo vệ của nó cũng là nghiêm mật nhất. Trước cửa phòng quang não điều khiển chính có người chuyên canh giữ, muốn mở phòng quang não điều khiển chính, cần mấy lớp khóa mật mã, mấy quyền hạn này cũng chỉ có trong tay mấy người cấp cao nhất. May mà quang não điều khiển chính hiện giờ có chức năng bảo trì trí năng tự động, cực hiếm khi xuất hiện việc cần người bảo trì.

Cả 1 tầng cao nhất của tòa nhà tổng hội y học đều là phòng quang não điều khiển chính, bên trong vắng vẻ. Ngoại trừ 5 cái quang não điều khiển chính cao cấp, cái gì cũng không có.

Diệp Trùng cũng không biết từ đâu tìm được 1 cái ghế, hài lòng ngồi ở đó, bên cạnh là Thương. Thấy không gian bên trong phòng quang não điều khiến chính đủ rộng, Thương liền nhao nhao đòi ngoài đổi gió.

Nghĩ rằng Vương Vi Hành trở về phải tới tổng hội y học, Diệp Trùng và Thương bàn bạc 1 phen, liền dứt khoát tới tòa nhà của tổng hội y học, mà phòng quang não điều khiển chính lại bị bọn họ chọn trúng. Diệp Trùng trên đường tới tổng hội y học đã mua đủ viên nén dinh dưỡng. Mấy thứ thuốc dinh dưỡng thường chỉ dùng dự phòng cho quang giáp này làm Diệp Trùng chờ tới khi Vương Vi Hành trở về tổng hội y học. Trên Hàm gia cũng có chuẩn bị loại viên nén dinh dưỡng này, đề phòng nếu như xảy ra việc phiêu lưu trong vũ trụ, đủ để mình sống vài ngày.

Cả tổng hội y học của hành tinh Sí Phong đã sớm bất tri bất giác nằm trong sự điều khiển của Thương.

Lợi dụng 1 cái quang não điều khiển chính dự bị, Diệp Trùng mở con chip Lam Dị Hành để lại. Hấp tấp xem qua 1 lượt, Diệp Trùng không khỏi thầm khen trong lòng, Lam Dị Hành nhìn giống khúc gỗ, thật ra là người thận trọng, trong con chip này, bắt đầu từ cơ bản của cơ bản, tới kỹ xảo cao cấp nhất, tạo thành 1 hệ thống cực kỳ hoàn chỉnh. Cho dù là 1 người không có bất cứ cơ sở võ thuật nào, cũng có thể theo như trên đó, từng bước 1 học tập. Bên trong còn có rất nhiều thể hội tâm đắc của bản thân Lam Dị Hành. Mỗi 1 động tác đều có hình ảnh do chính bản thân Lam Dị Hành biểu diễn, 1 chiêu 1 thức, không cái nào không giảng giải rõ ràng dị thường, khác hẳn sự tùy tiện khi truyền thụ cho mình.

Đây là tư liệu võ thuật có ích nhất đối với Diệp Trùng tính tới nay. Sở học của Diệp Trùng vốn dĩ thiếu tính hệ thống, tất cả kỹ xảo hiện nay của hắn bất quá cũng chỉ là mấy thứ linh tinh mô phỏng từ người khác. Chỉ là phối hợp với tố chất thân thể siêu cấp của hắn, cũng có thể phát huy uy lực khá mạnh, gặp phải cao thủ bình thường đích xác không thành vấn đề, nhưng nếu gặp phải cao thủ giống như mấy cao thủ trong Hắc giác đó, Diệp Trùng sẽ nuốt không trôi.

Con chip này, đối với loại người có kinh nghiệm thực chiến vô cùng phong phú như Diệp Trùng mà nói, không khác gì báu vật vô giá. Chỉ là qua 1 lượt, Diệp Trùng liền cảm thấy có rất nhiều chỗ lúc trước không có nghĩ tới hoặc là nghi hoặc không hiểu giờ lại rõ ràng, sáng sủa.

Ngoại trừ cơ nhục quái dị đó của Lam Dị Hành cần dùng phương pháp huấn luyện đặc biệt trong thời gian dài, các thứ khác đối với Diệp Trùng mà nói, nắm bắt cực nhanh. Mà cơ nhục quái dị đó Diệp Trùng không hề định luyện tập, sức mạnh của bản thân hắn vốn đã lớn, mà ở phương diện khống chế chính xác cơ nhục, cho dù so với Lam Dị Hành cũng không thua kém chút nào. Nhưng 1 số thủ pháp dùng lực trong đó lại có ích không ít cho Diệp Trùng.

Một buổi tối, trình độ võ thuật của Diệp Trùng lại xảy ra sự thay đổi về chất.

Đương nhiên, đối với 1 điểm này, Diệp Trùng hoàn toàn không có khái niệm, hắn hiện giờ vẫn đắm chìm trong thế giới kỳ diệu đó. Miêu tả về giới giả trong con chip đó cũng làm hắn động tâm không thôi. Nhưng, tuy thực lực của hắn hiện giờ cực kỳ mạnh mẽ, nhưng không biết tại sao, vẫn không thể hội được bất cứ cảm giác có khả năng liên quan tới cảnh giới “giới” này.

May mà Diệp Trùng cũng không để ý, trong con chip, Lam Dị Hành cũng nói rõ sức mạnh của giới giả không phải là tuyệt đối, 1 điểm này thì Diệp Trùng đã có sự thể hội sâu sắc. Đủ hình đủ dạng cường giả Diệp Trùng từng thấy qua, vô luận là cận chiến của Hắc giác, công kích tầm xa chính xác đáng sợ của Hiệp hội sư sĩ, còn có thuật thừa sư, thuật thừa sĩ của Tông sở ngụy dị dị thường, tất cả đều không có cường đại tuyệt đối.

Thậm chí loại thủ đoạn điều bồi xuất quỷ nhập thần đó của Quản phong tử, ngay cả mình cũng không cách nào thoát khỏi sự ám toán của nàng. Diệp Trùng tin tưởng, nếu như Quản phong tử muốn cho mình chết, thì phương pháp nàng ta có thể dùng quả thật là quá nhiều. Càng xâm nhập sâu vào học tập con chip Quản phong tử để lại cho mình, cảnh giác của Diệp Trùng đối với nghề nghiệp điều bồi sư này cũng càng lớn. Đây thật là 1 đám người đáng sợ a!

Loại nghề nghiệp không muốn người ta biết giống như điều bồi sư rốt cuộc còn có bao nhiêu? Ai có thể biết được? Trên thế giới này vĩnh viễn không thiếu cường giả.

Sức mạnh nằm ở chỗ vận dụng, đây là đạo lý mà Diệp Trùng đã biết từ rất sớm. Điều bồi sư sức trói gà không chặt cũng có thể giết chết 1 giới giả dễ như trở bàn tay.

Màn đêm dày đặc, cả hành tinh Sí Phong đã bị ánh đèn đủ màu sắc chiếu sáng. Hành tinh Sí Phong tổng cộng có 3 khu hành chính, khu Thiên Điểu Diệp Trùng đang ở hiện giờ chính là 1 trong số đó, mỗi khi tới cuối thu, ở nơi này đều có thể nhìn thấy bóng dáng vô số loài chim kết thành đàn di trú, cảnh vật hoành tráng, đẹp như 1 kỳ quan.

Chỉ là lúc này vẫn là giữa thu, du khách muốn nhìn thấy cảnh tượng chim chóc tề tựu chắc chắn là phải thất vọng quay về rồi. Khu Thiên Điểu là khu hành chính có kinh tế phát triển nhất của hành tinh Sí Phong, cảnh vạn ngọn đèn vào buổi tối cũng là 1 cảnh quan nổi tiếng của địa phương. Mỗi khi trời tối, trên trời lại trôi nổi rất nhiều ngọn đèn bay thoắt ẩn thoắt hiện, đủ loại màu sắc, tạo hình kỳ lạ. Khi mấy mươi vạn ngọn đèn bay trôi nổi trên không khắp cả khu Thiên Điểu, bầu trời sao cũng trở nên xinh đẹp hơn. Phần lớn mấy ngọn đèn bay này do dân địa phương tự phát làm thủ công, do có hệ thống động lực, rất nhiều ngọn đèn di động thậm chí còn trôi nổi cả mấy năm.

Để không ảnh hưởng giao thông trên không vào ban ngày, mấy ngọn đèn này đều trang bị thiết bị định giờ, mỗi khi trời sắp sáng, chúng sẽ tự động dừng trên 1 số nóc nhà. Mà do dân địa phương yêu thích đèn bay, hầu hết nóc nhà đều dành 1 khoảng trống để cho đèn bay đáp xuống.

Đương nhiên, giao thông buổi tối cũng sẽ trở nên khá khó khăn, mấy ngọn đèn bay này tuy dễ nhìn, nhưng là chướng ngại vật không hơn không kém. May mà mấy ngọn đèn bay này quả thật quá nổi bật trong đêm tối, nên không dễ xảy ra sự cố. Nhưng vừa nghĩ tới trên trời khắp nơi là thứ đồ chơi này, điều đó chắc chắn cũng làm người ta sinh ra cảm giác bước đi khó khăn.

Nhưng nếu như có thể điều khiển quang giáp ra ngoài ban đêm, vậy đương nhiên cũng có nghĩa là trình độ điều khiển quang giáp của ngươi đã khá lắm rồi.

Thông qua kính tầng mái của tòa nhà tổng hội y học, nhìn biển đèn bên ngoài, điểm sáng đung đưa, làm người ta say sưa.

Diệp Trùng hoàn toàn từ trong con chip hồi thần lại, bởi vì kỹ xảo cuối cùng, chính là chiêu thức tự sát hôm đó Lam Dị Hành phát động. Nghĩ tới màn sương máu đầy trời đó, Diệp Trùng không biết tại sao, trong lòng dâng lên vài phần cảm giác không muốn nhìn thấy. Nhưng rất mau, loại tình cảm này bị hắn đè nén xuống, hắn vẫn tỉ mỉ xem qua 1 chiêu cuối cùng này.

Hắn lúc này mới hiểu trong màn sương máu hôm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Dùng tiềm năng kích thích sức mạnh tích lũy của gân thịt, làm cho gân thịt không sao chịu nổi, xảy ra đứt đoạn. Gân thịt đứt đoạn dưới sự thôi thúc của năng lượng tích lũy trở nên cực kỳ cứng rắn, có thể trong nháy mắt đánh xuyên tấm hợp kim dày 5 cm. Nhưng kéo theo đó là cái chết của người sử dụng.

Chẳng trách là chiêu cuối cùng.

- Diệp tử. Thương đột nhiên nói: “Ta có 1 kế hoạch, ngươi tới đây xem.” Giọng nói nghiêm túc làm Diệp Trùng không cách nào làm lơ.

- Kế hoạch gì? Diệp Trùng vừa hỏi vừa bỏ con chip vào lại túi của mình.

- Ngươi xem đi. Quang não điều khiển chính trước mặt Diệp Trùng mau chóng xảy ra biến hóa, hiện ra 1 kế hoạch chi tiết.

Diệp Trùng nhìn sơ qua 1 lượt, không thể kiềm được, 1 hơi lạnh từ đáy lòng dâng lên.

Phản hồi và góp ý: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212

Nơi mọi người góp gió tạo bão đây: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play