Cũng trong nháy mắt gã Cự nhân đầu rồng kia bị chấn cho bay lên, một cái trống lớn khác bay tới, ầm một tiếng chấn động, đụng thẳng lên chiếc Cổ thuyền.
Tiếng trống này vừa vang lên, trong Thiên Đình của Ám Sương Lục Đạo Giới tiếng kêu rên vang vọng khắp thiên địa. Đại đạo trong cơ thể không biết bao nhiêu Thần Ma nhao nhao tan rã, nhục thân mục nát, thọ nguyên cực nhanh trôi qua, Nguyên thần héo rũ. Trong khoảnh khắc, trong Thiên Đình đã là bạch cốt chồng chất.
Đám Thần Ma này tu vi thấp kém, chết quá nhanh. Thời điểm nhục thân và Nguyên thần mục nát, bọn họ vẫn còn đứng, bởi vậy có thể nhìn thấy vô số bộ xương cốt đứng thẳng, trong tay vẫn còn cầm Thần binh của mỗi người. Sau đó, đám Thần binh kia cũng mục nát tan rã, xương cốt cũng văng tung tóe đầy đất, nhấc lên từng đoàn từng đoàn bụi bậm.
Đám Thần Ma may mắn còn tồn tại trong Thiên Đình nhất thời rợn cả tóc gáy. Vô số Thần Ma ở bên cạnh bọn họ tử vong mục nát, biến thành xương khô, cái này cũng không khỏi quá khủng bố rồi. Hàn Sương Giới Đế không ngừng quát lớn:
- Tế Chư Thiên! Mau tế Chư Thiên!
Ám Sương Lục Đạo Giới mặc dù không bằng Ba La Lục Đạo Giới, nhưng bài danh trong ba ngàn Lục Đạo Giới cũng thuộc về cho trung du, thực lực nội tình không tầm thường. Trong Thiên Đình, từng tòa từng tòa Chư Thiên bay thẳng lên không trung, lực lượng Chư Thiên tuôn ra, ngăn cản tiếng trống đáng sợ kia ở bên ngoài.
Lực lượng Chư Thiên giống như cầu vồng, hình thành một màn hào quang bao phủ Thiên Đình lại, càng lúc càng dày. Nhưng tiếng trống vừa vang lên, đạo cầu vồng kia cũng nhanh chóng mỏng dần đi, không ngừng tiêu biến. Cũng may tiếng trống cũng không liên tục, bằng không, cho dù là đám Chư Thiên này cũng không thể nào chống lại.
Mà lúc này, Chung Nhạc đã hiện ra chân thân Toại Hoàng, mượn dùng lực lượng của một trăm tôn Hỏa Linh, chống lại ba cái Mộ Cổ. Từng đạo từng đạo liệt hỏa cuộn trào mãnh liệt bay ra, giống như Nộ Long kích động, đánh bay ba cái trống lớn. Dù sao, một trăm tôn Hỏa Linh này cũng là Linh trong Đế tinh của Thời đại Hỏa Kỷ sinh ra, vô cùng cường đại. Mặc dù Mộ Cổ cường đại, nhưng dù sao cũng chỉ là hàng phỏng chế, không phải Mộ Cổ chân chính. Bởi vậy, hắn mượn lực lượng của Hỏa Linh đủ để chống lại ba cái Mộ Cổ này.
Ba cái Mộ Cổ này đúng là có uy năng của Chư Thiên Vô Đạo, nhưng nếu đã vượt qua năng lực có thể trấn áp của bọn chúng, bọn chúng cũng không trấn áp được. Lúc trước, Tư Mệnh đã từng dùng Đế binh Thiếu Hạo Chung chống lại nó, hơn nữa còn thắng được, đánh nát Mộ Cổ, đánh chết Ngục thủ.
Chỉ là, tiếng trống kia không ngừng tằm ăn rỗi lực lượng của Chung Nhạc. Cho dù hắn có Hỏa Linh Viễn Cổ của Thời đại Hỏa Kỷ chống đỡ, mấy phen bị tiếng trống kia trùng kích, cũng khiến cho nhục thân và Nguyên thần hắn ăn không tiêu. Đám Thần Ma của Thiên Đình Ám Sương Lục Đạo Giới kia chỉ là thừa nhận dư ba của tiếng trống, mà hắn thì bị tiếng trống trực diện trùng kích. Hắn cảm giác được nhục thân của chính mình bất cứ lúc nào cũng có khả năng tan rã.
- Đi!
Chung Nhạc đánh văng ba cái Mộ Cổ, thôi động Thiên Dực Cổ Thuyền. Cổ thuyền mở ra ngàn cặp cánh, phá không bay đi.
- Xuống!
Ba gã thủ vệ Thiên Ngục nhất tề chấn động Mộ Cổ. Trong tiếng trống, một ngàn cặp cánh chim của Thiên Dực Cổ Thuyền bị áp chế, không thể không thu hồi. Nhưng tốc độ của Cổ thuyền đã gia tốc tới tận cùng, vẫn tiếp tục xông ra khỏi Thiên Đình, bay về phía thiên ngoại. Hai gã thủ vệ Thiên Ngục lập tức truy sát theo, chỉ lưu Ngục thủ Bính Dần lại.
Hàn Sương Giới Đế nhìn thấy Bính Dần đi tới, trong lòng khẽ động, vội vàng nghiêm túc chuẩn bị. Ngục thủ Bính Dần trở tay lấy ra một tấm lệnh bài, lạnh như băng nói:
- Phụng thiên thừa vận! Giới Đế Ám Sương Lục Đạo Giới nghe chỉ!
Hàn Sương Giới Đế nhìn thấy tấm lệnh bài kia, sắc mặt đại biến, vội vàng cung kính quỳ một chân xuống, cúi đầu nói:
- Hóa ra là Thượng sứ! Không biết Thượng sứ có ý chỉ gì?
Bính Dần mặt không chút thay đổi, lạnh nhạt nói:
- Truyền lệnh cho những Lục Đạo Giới khác, các giới nhất tề xuất binh, chặn đường tên nghịch tặc nghịch thiên vừa rồi kia! Hạ lệnh cho Giới Chủ Giới Đế các giới, những nơi chúng ta đi qua, khắp nơi đều phải tận hết toàn lực hỗ trợ!
Hàn Sương Giới Đế vội vàng xưng vâng. Bính Dần dẫm mạnh chân một cái, đạp trên Mộ Cổ viễn độn phóng đi.
- Thủ vệ Thiên Ngục! Hóa ra bọn họ là thủ vệ Thiên Ngục! Khó trách lợi hại như vậy!
Hàn Sương Giới Đế lộ ra thần sắc khó khăn, trong lòng thầm nghĩ:
- Để ta thông tri những Giới Đế khác? Sợ rằng có chút khó khăn rồi! Hiện tại Giới Đế của ba ngàn Lục Đạo Giới đều là bản thân khó bảo toàn, không biết bao nhiêu Ma đầu cùng hung cực ác nhao nhao chui ra tác loạn. Ba ngàn Lục Đạo Giới đã bị chiếm lĩnh hơn phân nửa, Ám Sương Lục Đạo Giới ta không biết khi nào sẽ thất thủ… Thôi được! Hiện tại thông tri cho mấy vị Giới Đế phụ cận trước, nhìn một chút xem bọn họ có chi viện hay không?
Trên Thiên Dực Cổ Thuyền, tinh thần Chung Nhạc thoáng thả lỏng một chút. Đột nhiên, huyết nhục toàn thân hắn rầm một tiếng ngã xuống, chỉ còn lại một bộ xương đứng ở nơi đó. Hồn Đôn Vũ bị dọa cho sợ hết hồn, suýt chút nữa nhảy bật lên.
- Không sao!
Chung Nhạc tản đi huyết nhục hư nát, huyết nhục mới lập tức trọng sinh, chỉ trong chốc lát đã khôi phục lại như lúc ban đầu, nói:
- Vừa rồi tiếng trống kia đã chấn cho nhục thân ta mục nát, rơi vào suy vong, bởi vậy không thể không tản đi một thân huyết nhục hư nát. Vũ sư huynh, ngươi không sao chứ?
Hồn Đôn Vũ lắc đầu. Vừa rồi Chung Nhạc thủ hộ trước người hắn, không để cho hắn bị tiếng trống trùng kích, ngược lại thương thế của Chung Nhạc mới là nặng nhất.
Lúc này, phía sau lại vang lên tiếng trống. Sắc mặt Chung Nhạc phát lạnh, một lần nữa thôi động Cổ thuyền bỏ chạy.
Hắn vừa đánh vừa chạy, thủy chung cũng không thể thoát khỏi ba gã thủ vệ Thiên Ngục này. Ba gã thủ vệ này giống như dòi bám trong xương vậy. Cho dù hắn dốc sức chiến đấu, bức lui bọn họ, thời điểm muốn tế khởi Thiên Dực Cổ Thuyền chạy đi vẫn sẽ bị bọn họ dùng tiếng trống cắt đứt Thiên Dực Cổ Thuyền. Thậm chí, Chung Nhạc đã lại một lần nữa bỏ rơi bọn họ, dự định thôi động Cổ thuyền bỏ chạy, vẫn lại bị bọn họ không biết dùng thủ đoạn gì tìm được, lại chém giết một trận.
- Ba gã thủ vệ này có thủ đoạn có thể truy tung được phương vị của ta!
Chung Nhạc lại một lần nữa thoát khỏi bọn họ, huyết nhục toàn thân lại một lần nữa hư nát, cặp mày không khỏi nhíu chặt. Cho dù hắn luyện được Bất Tử Chi Thân, cho dù có Hỏa Linh Viễn Cổ hỗ trợ, chỉ sợ cũng không chống đỡ được bao lâu nữa.
Đột nhiên, không gian phía trước chợt xao động, một đạo trường hà hạo hạo đãng đãng đột nhiên xuất hiện. Trên mặt sông vân thải phiêu phù, trên vân thải đứng vô số Thần Ma, uy phong lẫm lẫm, cao giọng quát lớn:
- Kẻ phản nghịch dừng lại! Có nhận ra Tần Liễu Giới Đế của U Hà Lục Đạo Giới hay không?
Chung Nhạc quay đầu bỏ chạy. Lại qua thêm hai canh giờ nữa, phía trước đột nhiên lan tỏa từng đạo từng đạo Thần hà. Chỉ thấy vô số Thần tướng đang vây quanh một vị Giới Đế đứng trong tinh không, cười lạnh nói:
- Kẻ phản nghịch muốn qua cửa ải Tiêu Quang Lục Đạo Giới này của ta sao?
Chung Nhạc quay đầu bỏ chạy. Còn chưa đi được bao xa, đã nghe tiếng pháo ầm ầm, từng chiếc từng chiếc lâu thuyền đại hạm bay tới. Trên Chiến hạm kim quang xán lạn, đứng sừng sững vô số Thần Nhân kim giáp, một vị Giới Đế trong đó uy phong lẫm lẫm, cao giọng nói:
- Ngươi có thể thoát khỏi bao vây tiễu trừ của hai vị Giới Đế Tiêu Quang, Tần Liễu, có thể qua được cửa ải Vũ Dương Giới Đế này của ta sao?
Chung Nhạc một lần nữa quay đầu bỏ chạy, Vũ Dương Giới Đế lĩnh quân giết tới, lại không thể đuổi kịp Thiên Dực Cổ Thuyền.
- Kẻ phản nghịch, có nhớ Ám Sương Lục Đạo Giới hay không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT