Các thiên binh thiên tướng thở phào, đồng loạt ra tay, Chung Nhạc lập tức khó lòng đột phá đại trận của Thiên Đình.
Vừa rồi tuy các thiên binh thiên tướng kết trận, thi triển trận pháp nhưng không ra tay mà chỉ muốn vây khốn hắn, nhưng giờ ra tay Chung Nhạc liền như rơi vào đầm lầy, không thoát ra được.
Không những không thoát được mà hắn còn có thể bị trọng thương bất cứ lúc nào, rất có khả năng trong nháy mắt là bị chư thần đánh trọng thương, thậm chí có thể buộc hắn phải thi triển Phục Hy chân thân!
Nếu thi triển Phục Hy chân thân thì thật sự chết chắc!
Một cỗ bảo loan hoa lệ bay ra từ trong nguyên thần bí cảnh của hắn. Bốn con tê giác trắng kéo cỗ xe uỳnh một tiếng húc đổ bức tường thiên địa, lao vào không gian Địa Ngục Luân Hồi.
- Nhạc Hầu gia, bọn ta phụng mệnh ở đây ngăn cản Nhạc Hầu gia, mong bỏ qua!
Chung Nhạc vừa lao vào Địa Ngục Luân Hồi thì thấy quỷ hỏa trùng trùng, cờ phướn tung bay, vô số quỷ binh quỷ tướng trên các cỗ thuyền lớn, xếp thành trận chặn đường hắn. Phủ Phán của mười tám tầng địa ngục tế Tang Chung, tiếng chuông vang vọng, tấn công Chung Nhạc ngay khi hắn vào Địa Phủ.
Chung Nhạc hự một tiếng, cả người và xe bị đánh bay ra khỏi không gian Địa Phủ, quay lại thế giới hiện thực.
Trên Thiên Giới, bốn con tê giác kéo xe vừa bay ra khỏi không gian Địa Phủ thì các thiên binh thiên tướng tế ra thiên la địa võng tấn công hắn.
Chung Nhạc thu cỗ xe về, nhanh chóng rơi xuống, người trên không trung lắc mạnh thành một con rắn chui xuống lòng đất.
Các Thổ Địa Công thi nhau từ dưới đất chui lên, kêu lớn:
- Nhạc Hầu gia thông cảm, Giới Đế muốn giữ ngươi lại, ngươi không thể xuống lòng đất.
Những Thổ Địa Công này đều là Sơn thần tộc, phong ấn đại địa lại, Chung Nhạc vừa chui qua mặt đất thì cảm thấy lòng đất cứng vô cùng, không thể nào chui qua được, đành phải lao đi trên mặt đất.
Một tia sáng lóe lên, hắn lao thẳng vào một vị Thổ Địa Công khiến Thổ Địa Công thổ huyết, bay ngược ra sau, hai người rơi xuống chân núi, từ dưới chân núi bò lên hai vị Thổ Địa Công, nhìn nhau bỗng đồng thanh:
- Hắn là giả!
Thiên binh thiên tướng lập tức tung lưới xuống bắt hai Thổ Địa Công kia, chư thần kéo lưới lên, nhấc hai Thổ Địa Công ra nhìn nhau.
Mười vị thiên thần và Đông A, Hy Hòa bay tới, nói lớn:
- Tên nhân tộc đó tinh thông biến hóa, các ngươi cẩn thận!
Đột nhiên một trong hai vị Thổ Địa Công nổ tung, máu thịt bay tứ tung, xương cốt cũng tan tành bắn vào thiên binh thiên tướng, rồi máu thịt xương cốt hợp lại.
Các thiên binh thiên tướng nhìn quanh, không thấy cả Thổ Địa Công lẫn Chung Nhạc thì không khỏi đại loạn. Thiên binh thiên tướng hét lớn:
- Hắn biến thành chúng ta rồi, chỉ cần thấy hai gương mặt giống nhau là bắt lấy cho ta!
Đông A hét lớn:
- Đừng rối loạn, các ngươi không được rối loạn! Đứng yên!
Mệnh lệnh của hắn ai chịu nghe chứ?
Thiên binh thiên tướng rối thành một đống, đều tìm kiếm Chung Nhạc, đột nhiên có người hét lên:
- Ở đây! Có hai người giống hệt nhau! Hắn biến thành ta! Đừng có đánh, ta là thật mà…
- Khốn kiếp, đừng có biến thành ta!
- Mau bắt lấy hắn!
…
Chung Nhạc liên tục biến hóa trà trộn trong thiên binh thiên tướng, nhanh chóng gây nên một trận hỗn loạn, nhân lúc đó thoát ra ngoài. Nhiều thiên binh thiên tướng khác tràn tới, ngược lại tạo cho hắn cơ hội.
- Một đám phế vật!
Trên Thiên Đình, sắc mặt Vân Sơn Giới Đế không tốt cho lắm, trận thế lớn như vậy mà một luyện khí sĩ nhân tộc cũng không bắt được, còn bị hắn tạo hỗn loạn, thực sự khiến hắn quá mất thể diện.
- Thượng Thiên Vương đâu?
Chung Nhạc đang định tranh thủ chạy trốn thì tiếng của Vân Sơn Giới Đế từ xa vọng lại:
- Phái Bát Bộ Thần Tướng của ngươi ra!
- Tuân chỉ!
Tiếng của Thượng Thiên Vương vọng lại:
- Bát Bộ Thiên Thính, Thiên Thị, Thiên Giác, Thiên Mệnh, Thiên Hồn, Thiên Cảm, Thiên Xúc, Thiên Tức, các ngươi hạ giới giúp họ một tay, tìm Nhạc Hầu!
- Lĩnh mệnh!
Bát Bộ Thần Tướng phá trời giáng lâm, Thiên Thính thần tướng dựng đứng đôi tai to, Thiên Thính mở các con mắt lớn, Thiên Giác nhắm mắt, thần thức thứ bảy lan tỏa bốn phương tám hướng, Thiên Mệnh thò ra vô số ngón tay, các sợi tơ như có như không bắn ra khắp nơi…
Chung Nhạc giật mình, liền biết không ổn, Thiên Thính Thiên Thị mấy vị thần tướng đó đều có thần thông riêng, tám người ra tay chắc chắn có thể bắt hắn!
Hắn có thể che giấu huyết mạch, có thể che giấu thần hồn, có thể thay đổi mệnh số nhưng với Thiên Thị, Thiên Thính, Thiên Tức, Thiên Xúc thì hắn không thể che giấu được gì.
Hắn nhanh chóng biến hóa, liên tục thay đổi dung mạo chủng tộc, di chuyển ra bên ngoài, đột nhiên Thiên Xúc cười:
- Đây rồi!
Những cái xúc tu phía sau Thiên Xúc bay về phía Chung Nhạc, đồng thời lúc đó Thiên Thính, Thiên Thị cũng bắt được vị trí của Chung Nhạc, cùng đuổi theo, cười lớn:
- Nhạc Hầu hãy dừng bước!
Chung Nhạc không biến hóa nữa mà hiện nguyên hình, phía sau xuất hiện đôi cánh Kim Ô, đập mạnh bay về hướng một tòa truyền tống đại trận ở Thiên Giới. Tốc độ của hắn cực nhanh, cho dù thiên binh thiên tướng đã phong ấn bầu trời và mặt đất, không thể di chuyển trong không gian, nhưng tốc độ của hắn vẫn vô cùng kinh người, khiến các thần tướng không thể đuổi kịp!
Càng ngày càng gần tới tòa truyền tống đại trận đó, chỉ cần vào đó truyền tống đi là được!
Đột nhiên một tiếng thở dài vọng lại:
- Hay cho Phục Hy, nhiều thiên binh thiên tướng như vậy cũng không giữ được chân ngươi, không hổ là bát đại hoàng tộc xưa kia. Đáng tiếc…
Thần uy hùng hồn bỗng phá vỡ bầu trời, không gian mà thiên binh thiên tướng phong ấn căn bản không cản nổi. Thần uy cuồn cuộn trấn áp Chung Nhạc, thần uy đó cảm giác không gì có thể sánh nổi.
Xương cốt Chung Nhạc bị chèn ép kêu răng rắc, nguyên thần cũng bị trấn áp, nguyên thần bí cảnh suýt nữa bị đè nát.
Hắn không gắng gượng được nữa, Phục Hy nguyên thần không tự chủ được hiện ra chống lại thần uy, cùng lúc đó nhục thân của hắn cũng biến đổi, căn bản không theo sự khống chế của hắn, trực tiếp hiện ra Phục Hy chân thân đầu người mình rắn!
- Quả nhiên là Phục Hy, nhục thân nửa Tiên Thiên nửa Thần!
Giọng nói đó cười, áp lực đột nhiên thu về, Chung Nhạc trán túa mồ hôi lạnh, vội vàng bay về hướng truyền tống trận, quanh người xuất hiện vô vàn đồ đằng văn cùng tràn vào trong truyền tống trận.
Bên cạnh truyền tống đại trận, mấy vị thần minh đang phá truyền tống trận, đã phá được mấy cây thạch trụ, đồ đằng văn của Chung Nhạc bay vào trong trận, cho dù truyền tống trận bị phá nhưng vẫn uỳnh một tiếng được khởi động, ánh sáng truyền tống bắn lên trời.
Chung Nhạc tránh được công kích từ các vị thần minh, lướt vào trong chùm sáng truyền tống, được ánh sáng cuốn đi ra ngoài Thiên Giới.
- Vẫn là bị vạch trần chân thân rồi, giờ có lẽ Thần Hậu nương nương cũng không bảo vệ được ta nữa. Xem ra phải rời khỏi đây, che giấu thân phận huyết mạch rồi tính sau!
Chung Nhạc vừa nghĩ tới đây, đột nhiên từ trên Thiên Đình của Uy Thần Lục Đạo Giới bay ra một tấm gương lớn, gương xoay chuyển, càng ngày càng lớn, phá vỡ không gian xuất hiện ở Thiên Giới.
Tấm gương đó càng ngày càng lớn, thiên sơn vạn thủy hiện ra trong gương, giống như một mảnh đại lục khổng lồ. Đột nhiên ánh sáng chói lòa đón chùm sáng truyền tống. Ánh sáng biến dạng, bị hút vào trong tấm gương đó.
Trên Thiên Đình của Uy Thần Lục Đạo Giới, Tử Quang Quân Vương khẽ vẫy tay, Thiên Nguyên Luân Hồi Kính từ Thiên Giới bay trở về, chuyển động chậm dần, cuối cùng tĩnh lặng hiện lên trên bàn tay hắn.
- Tuy có chút khó khăn nhưng cuối cùng cũng thành công rồi.
Tử Quang Quân Vương thở phào, nói với Vân Sơn Giới Đế:
- Sư huynh, con cá lọt lưới này cuối cùng cũng đã bắt được, cũng coi như xong đại sự. Bên trên rất nhiều người có thể kê cao gối ngủ rồi. Sư huynh cũng được ăn ngon ngủ yên. Lần này sư huynh góp sức nhiều, Tử Quang chắc chắn sẽ nhắc tới công lao của huynh với Đế Quân.
Vân Sơn Giới Đế khách khí nói:
- Ngại quá, ta vốn muốn giúp nhưng bản lĩnh chư thần dưới trướng không đủ, vẫn phải phiền sư huynh đích thân ra tay, trong lòng vô cùng xấu hổ. Còn về công lao thì ta không dám nhận.
Chung Nhạc bị bắt chắc chắn sẽ bị xử chết. Còn chỗ dựa của Chung Nhạc là Thần Hậu nương nương, cấp Thiên Đế, Vân Sơn Giới Đế biết rõ, nếu hắn góp công này thì chắc chắn sẽ bị Thần Hậu nương nương xử lý, chi bằng không cần.
Hắn có thể trở thành Giới Đế đương nhiên rất thông minh, biết tiến thủ.
Tử Quang Quân Vương hiểu rõ cả, cười ha ha, gọi hai đệ tử về, nói:
- Việc này vô cùng quan trọng, ta phải trở về càng sớm càng tốt, thượng báo chứng cứ lên Đế Quân, sau đó mới ăn nói được với vị Địa Hoàng Thiên Đế kia, không thể ở lại lâu.
Vân Sơn Giới Đế nói:
- Không dám giữ sư huynh.
Đông A và Hy Hòa trở về Thiên Đình, đầy sự áy náy, trầm mặc không nói. Tử Quang Quân Vương cười:
- Các ngươi cũng không cần phải buồn bực, hắn là Phục Hy, năm xưa hùng cứ gần trăm vạn năm thời đại Địa Kỷ, có hai mươi ba đời Địa Hoàng Thiên Đế. Địa Kỷ bảy mươi hai triều Thiên Đế thì nhà hắn là hai mươi ba đời, đương nhiên vô cùng lợi hại. Phục Hy chết mà không hết, cuối triều đại sinh ra một hai yêu nghiệt nghịch thiên cũng là bình thường. Các ngươi thất bại cũng không cần để bụng, ngược lại sẽ ảnh hưởng đạo tâm đấy.
Đông A và Hy Hòa vâng lời, cúi người nói:
- Sư tôn định xử lý tên Phục Hy này thế nào?
Tử Quang Quân Vương cười:
- Giao cho Thiên Nguyên Luân Hồi Kính xử lý, sau đó ta tặng cho Ba La Giới Đế, việc này ta không được dính líu quá sâu.
Hắn nói đầy thâm ý:
- Thời đại bây giờ, vẫn có một số người hoài cổ, tâm bất bình. Nếu ta dính líu quá sâu, chỉ sợ không giữ được mạng, sẽ có nguy cơ hồn tiêu phách tán, không thể không cẩn thận.
Hai người không dám hỏi thêm.
Tử Quang Quân Vương lên bảo loan, cùng kiều thê mỹ quyến vào truyền tống trận rời đi.
Vân Sơn Giới Đế thở phào, nghĩ bụng:
- Cuối cùng cũng đi rồi. Hắn ở bên cạnh, ta thật áp lực quá.
Cỗ bảo loan của Tử Quang Quân Vương vào vũ trụ hư không, được ánh sáng cuốn đi tới Ba La Lục Đạo Giới. Sau hơn một tháng, đột nhiên tốc độ truyền tống chậm lại, thấy trong vũ trũ tối tăm bỗng có đám sương mù vô biên tràn tới khiến ánh sáng truyền tống dừng lại.
- Ta biết trên đường sẽ gặp yêu ma quỷ quái!
Tử Quang Quân Vương khẽ cười, vẫn ngồi đó, lấy một cây đàn ra đặt trên đầu gối khẽ gảy một bản đàn. Tiếng đàn vang lên, từ trong đám sương mù kia vọng ra tiếng hự, sương tan, ở đó còn lại vài vết máu.
Tử Quang Quân Vương định lấy số máu đó đi thì đột nhiên chúng bốc hơi sạch sẽ.
- Cũng cẩn thận đấy!
Ánh sáng truyền tống lại tiếp tục, mấy ngày sau từ trong hư không lại truyền ra tiếng quỷ khóc, các thần nữ và Đông A, Hy Hòa nhìn thì thấy một mảnh đại lục hoang vu không biết từ khi nào đã xuất hiện phía trước. Trên đại lục đó la liệt xương khô, khiến người khác không rét mà run.
Đột nhiên những bộ xương trắng đó đứng dậy, đều là xương đầu ngươi mình rắn, những bàn tay xương trắng to lớn xuyên qua bóng đêm tấn công cỗ xe.
- Đã chết mà còn dám gây chuyện? Các ngươi lên!
Tử Quang Quân Vương sắc mặt ngưng trọng, không gảy đàn nữa, đứng trên đầu xe, cầm kiếm chém những bàn tay xương trắng kia, vô số xương vụn bay tung tớ.
Cỗ xe đi qua đại lục hoang vu này, đột nhiên uỳnh một tiếng, cả đại lục cùng vô số xương trắng biến mất.
- Giả ma giả quỷ!
Tử Quang Quân Vương hừ lạnh, đột nhiên lại có cả biển máu từ trong vũ trụ tràn tới, hết đợt sóng này tới đợt sóng khác, giống như sắp nhấn chìm cả vũ trụ trong huyết hải vậy.
Tử Quang Quân Vương trán toát mồ hôi lạnh:
- Chắc chắn có thế lực thân cận Phục Hy đang ngấm ngầm làm mưa làm gió. Ta sẽ toàn lực làm phép vượt qua huyết hải này. Khi ta làm phép trong đầu không có bất cứ điều gì khác, các ngươi điều khiển xe. Hãy nhớ, dù có nhìn thấy bất cứ cái gì cũng coi như không thấy, không được để bị mê hoặc, nếu không các ngươi có chết cũng không biết tại sao đâu!
Hắn gỡ mũ xuống, cởi bỏ buộc tóc, tóc buông xõa, đứng trên nóc xe, cầm kiếm làm phép, cỗ xe lao đi trong huyết hải.
- Đừng quên lời ta nói, dù thấy gì cũng coi như hư vô!
Tử Quang Quân Vương nói lớn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT