Tại thời điểm thổ lộ, anh vội vã né tránh. Nhưng không đề cập tới anh thì anh lại cảm thấy mất mát.
Tâm tình Đường Trọng hiện giờ giống hệt một câu nói hiện giờ đang rất hot: Đê tiện còn sĩ diện cãi láo.
Tuy nghe Đường Trọng cười còn khó chịu hơn là khóc nhưng lúc này Tô Sơn cũng không quan tâm tới chuyện này. Thân thể cô hiện giờ đang vẫn rất suy yếu, tính mạng còn chưa được đảm bảo. Cô cũng biết tại sao lại suy nghĩ tới một số vấn đề không hiểu nổi.
Đường Trọng nhìn sắc trời một chút, nói:
- Tôi cõng cô xuống núi. Dù sao ở lại đây cũng không phải biện pháp.
Trên núi rất ẩm thấp, đợi tới khi đêm xuống, sương mù có thể thấm ướt quần áo của bọn họ. Hắn thì cũng không sao, có thể dầm mưa, có thể đốt lửa sưởi, có thể ngâm mình trong nước ba ngày ba đêm cũng không sao. Nhưng thân thể Tô Sơn lúc này không thể chịu nổi sự tra tấn này.
Nếu cô sinh bệnh phát sốt thì tình huống có thể càng nguy cấp hơn rồi.
- Không được.
Tô Sơn từ chối.
- Vì sao lại không được?
- Sát thủ chỉ có mấy người như vậy thôi sao?
Tô Sơn hỏi lại.
- Nếu không chỉ có ba người bọn họ thì những người khác đâu? Bọn họ tới từ lúc nào? Nếu bọn họ biết sự tồn tại của ông nội anh thì giờ anh cõng tôi xuống núi chẳng phải sẽ càng nguy hiểm hơn sao?
- Cô có cách nào xử lý tốt hơn không?
Đường Trọng hỏi.
- Tôi nằm đây, anh trở về cứu ông.
Tô Sơn nói.
- Không được.
Lúc này tới lượt Đường Trọng từ chối.
- Tôi thể để cô một mình ở lại đây được. Cô bị thương như thế, cả sức đứng lên cũng không có. Chẳng may mà bọn họ tìm tới... Dù bọn họ không tìm tới thì cô cũng chưa chắc chống lại được rắn độc, mãnh thú trong núi rừng này.
Hoa Minh Tô Sơn hơi sáng ngời. Hoặc là ánh mắt của cô càng kiên định hơn, tiếng nói lại dịu dàng hỏi thăm:
- Anh đã bao lâu không gặp ông nội rồi?
-...
Đường Trọng không nói gì.
Tô Sơn biết rõ đây là lần đầu hắn gặp ông. Thậm chí trước kia hắn cũng không thể xác định lão sâu rượu là ông nội hắn.
Những chuyện này cô đều thấy tận mắt cả. Cô biết rất rõ, hỏi vấn đề này chính là mình đã nhìn thấu tâm tình của hắn.
- Vài chục năm không gặp người thân, có rất nhiều lời cần nói. Anh đi trò chuyện với ông đi.
Tô Sơn an ủi.
- Tôi cõng cô xuống núi.
Đường Trọng cắn răng nói. Hắn cũng rất cố chấp.
Đúng vậy. Hắn muốn xuống núi với ông.
Rất rất muốn.
Lúc Tô Sơn hôn mê, hắn đã sinh ra ý nghĩ như vậy.
Hắn muốn giấu Tô Sơn ở đây, tự mình vụng trộm trở về thôn.
Rất nhiều lần hắn đã nhảy dựng lên từ mặt đất, nhưng cuối cùng vẫn phải nhẫn nại bỏ qua.
Hắn không dám, cũng không thể.
Tô Sơn vì cứu hắn mà trọng thương chưa tỉnh, mình lại để cô một mình ở lại trong rừng sâu núi thẳm. Đây là chuyện một người đàn ông có thể làm sao?
Thế nhưng nếu không đi thì trong lòng hắn lo lắng vô cùng.
Lão sâu rượu là ông nội hắn, là ông nội mà chòm râu dài để hắn đi tìm. Ông cháu bọn họ gặp nhau lần đầu tiên, thời gian ở chung mới chỉ ngắn ngủi có hai ngày.
Nếu lão sâu rượu có xảy ra chuyện gì thì hắn làm sao bàn giao được với chòm râu dài đây? Hắn làm sao trả lời được với lương tâm mình đây?
Một bên là hồng nhan đã cứu mạng mình, một bên là ông nội chí thân. Đường Trọng phải lựa chọn thế nào đây?
- Đường Trọng.
Tô Sơn nóng nảy.
- Tôi bị thương thế này rồi, anh cõng tôi xuống núi chẳng khác gì mang thêm gánh nặng. Nếu ông không có việc gì thì không sao, nếu có gì nguy hiểm thì anh mang theo tôi tới có thể có tác dụng gì?
Thở dài một hơi, Tô Sơn nói tiếp:
- Anh cũng biết là tôi sợ chết mà. Nếu ông của anh gặp nguy hiểm, anh mang tôi trên lưng thì chỉ là đi chịu chết cùng anh thôi. Tôi từ chối chuyện này.
- Tô Sơn, cô cảm thấy tôi ngu xuẩn lắm sao?
Đường Trọng hỏi.
- Không ngu.
Tô Sơn nói.
- Đã như vậy thì cô cảm thấy lý do vớ vẩn ấy có thể đuổi tôi đi sao?
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
Hắn lấy một lá cây chứa nước, hứng từng chút sương một, lại hỏi Tô Sơn có muốn uống không. Tô Sơn lắc đầu.
Đường Trọng vứt lá cây đi, sau đó ngồi xuống ôm Tô Sơn.
- Vừa rồi chúng ta không phải đã thảo luận chuyện gì tàn nhẫn sao?
Đường Trọng cẩn thận ôm Tô Sơn vào ngực.
- Sinh không thể cùng chỗ nhưng chết có thể cùng nơi. Loại chuyện này tàn nhẫn nhất. Tôi cũng không phải loại đàn ông thích bạc đãi mình.
Tô Sơn thở dài, nói:
- Đường Trọng, anh là người thông minh. Anh cần phải hiểu mình lựa chọn như vậy là ngu xuẩn tới mức nào. Nếu ông xảy ra chuyện gì thì anh ôm tôi như vậy cũng không giải quyết được chuyện gì. Nếu thế thì cả đời này anh có an tâm được không?
- Tôi để cô ở đây, chạy tới cứu ông, tới khi trở về, cô bị người xấu bắt hay bị sói hoang ăn thịt thì tôi có thể an lòng không?
-...
Tô Sơn không nói gì thêm nữa, hai tay chỉ ôm chặt cổ Đường Trọng hơn.
- Làm sao vậy?
Đường Trọng hỏi.
- Sợ ngã.
Tô Sơn nói nhỏ.
- Yên tâm đi. Tôi rất chuyên nghiệp đấy.
- Tôi hiểu mà.
Tô Sơn chỉ đáp một câu.
Đường Trọng nhịn cả buổi, cuối cùng không nhịn được mà giải thích:
- Ý tôi là tôi ôm phụ nữ rất chuyên nghiệp.
- Đúng là anh chuyên nghiệp thật.
-...
Đúng lúc này, Đường Trọng nghe thấy tiếng bước chân dồn dập.
- Có người.
Hắn áp sát vào tai Tô Sơn mà thì thầm, sau đó tránh vào bụi cỏ rất nhanh, giấu thân thể Tô Sơn ở trong đồng cỏ, lại lôi khẩu Desert Eagle ra.
Lần này đi ra ngoài tìm người thân, trên người hắn hầu như không có bất kỳ vũ khí gì. Dù hắn có muốn mang thì cũng không có cách nào mang theo một khẩu Desert Eagle qua trạm kiểm soát sân bay được.
Ngược lại, tổ chức sát thủ cấp thế giới như Kim cương lại có đủ con đường vận chuyển vũ khí tới địa điểm bọn họ chỉ định. Khẩu súng này là chiến lợi phẩm Đường Trọng lấy được từ đám người Lợn Rừng.
Súng cầm trong tay, cảm giác an toàn lập tức tăng lên vô số lần.
Võ công cao cũng sợ đạn mà.
Nếu không phải lúc đó không có súng trong tay thì Đường Trọng sao có thể bị Ngân Hồ kia đuổi chạy như thỏ vậy chứ?
- Có mùi rượu.
Mũi Đường Trọng rất thính, lập tức cảm nhận được mùi vị bất thường nhưng rất quen thuộc trong không khí.
Phì phò...
Tiếng người đi gấp gáp, thở hồng hộc, hơn nữa lúc đặt chân có tiếng nhẹ tiếng nặng, giống như chân bị tật vậy.
- Lão sâu rượu sao?
Đường Trọng gọi dò hỏi.
- Trứng lừa sao?
Tiếng chân người dừng lại.
- Là cháu.
Đường Trọng vui mừng nói.
Hắn thật sự vui mừng, vui tới sắp rơi nước mắt rồi.
Lão sâu rượu không sao, chuyện hắn lo lắng cũng không xảy ra.
Thật tốt quá.
Tô Sơn và lão sâu rượu đều không sao. Hắn không cần phải khó xử nữa, rốt cục không cần phải làm kẻ tiểu nhân lạnh lùng vô tình nữa.
- Trứng lừa, cháu không sao chứ?
Lão sâu rượu bước nhanh về hướng này.
Ông nắm lấy cánh tay Đường Trọng, kích động nói:
- Liệt tổ liệt tông phù hộ. Đứa cháu trai của dòng họ nhà ta...
- Ông nội, cháu là cháu ông.
- Ô, đúng rồi. Nếu cháu mà xảy ra chuyện gì thì ông làm sao nói chuyện được với liệt tổ liệt tông đây?
Lão sâu rượu lo lắng cho Đường Trọng cũng không giống như Đường Trọng lo lắng cho ông ấy.
Không thể không nói, giữa hai người bọn họ vẫn có sự khác nhau rất rõ ràng.
- Ông còn có một cháu gái đấy.
Đường Trọng nói.
- Vậy sao?
Lão sâu rượu lộ vẻ kinh ngạc.
- Sao cháu chưa nói bao giờ thế?
- Ông không hỏi mà.
Đường Trọng nói. Nhưng thật ra là hắn cố ý che dấu sự tồn tại của Đường Tâm. Đường Tâm bị bệnh nặng tại Anh, hắn cũng không muốn để cho ông nội lo lắng đang.
Đợi tới lần này đón ông xuống núi, lại để chòm râu dài tự mình nói với ông những chuyện xảy ra trong mấy năm gần đây đi.
- Hóa ra là như vậy.
Lão sâu rượu nói. Tuy sắc trời đã lờ mờ tối nhưng ánh mắt của hắn lại dáng ngời dị thường. Thấy Tô Sơn nằm trong bãi cỏ, lão kinh hãi hỏi:
- Cô nhóc kia tại sao lại bị thương tới vậy hả?
- Có người đi theo lên núi. Bọn họ muốn giết cháu.
Đường Trọng nói thẳng. Hắn biết không thể dấu chuyện này được.
Hiện giờ lão sâu rượu đã tới thì tốt rồi. Bọn họ tìm nơi trốn trước, đợi tới khi trời sáng rồi nghĩ cách rời núi.
- Ông biết ngay là đám quỷ tây kia tới tìm cháu mà.
Lão sâu rượu gật gật đầu nói.
Đường Trọng chấn động, vẻ mặt tràn ngập kinh ngạc nhìn lão sâu rượu, nói:
Lão sâu rượu rất không thích ánh mắt có vẻ khinh thường này của Đường Trọng.
- Cháu đi ra ngoài hỏi một chút xem. Trong Ngũ Lĩnh thôn này, có nhà ai không có treo vài tấm da sói chết toi hả? Đám sói với gấu đất hung dữ còn bị đánh bại, mấy con quỷ tây này lại không bị đánh bại sao?
-...
Nếu để cho đám sát thủ tinh anh Kim cương kia biết lão sâu rượu so sánh bọn họ với đám sói đất ngu ngốc thì trong lòng bọn họ không biết sẽ có suy nghĩ gì.
Quan trọng nhất là trong lòng lão sâu rượu, bọn họ còn không sánh được với đám sói ngu ngốc kia.
- Các người chuẩn bị đi đâu rồi?
Lão sâu rượu hỏi.
- Chúng cháu lo lắng cho an toàn của ông nên chuẩn bị xuống núi cứu ông.
Đường Trọng nói.
Lão sâu rượu nhìn Tô Sơn một cái rồi nói:
- Ôm cô nhóc này đi cứu ông sao?
-...
Đường Trọng xấu hổ vô cùng.
Vừa rồi hắn còn cảm thấy đó là quyết định quang vinh vĩ đại vô cùng nhưng sao nghe thấy lão sâu rượu nói thì lại thấy mình hèn mọn, bỉ ổi vậy chứ?
- Chẳng qua cũng coi như là cháu có lòng đi.
Lão sâu rượu an ủi:
- Ôm một cô cái đi cứu ông, nói rõ là cháu vẫn còn nhớ ông là ông nội cháu đấy.
- Cháu vẫn luôn nhớ ông là ông nội cháu mà.
Đường Trọng kích động nói, có cảm giác thoải mái như được giải oan vậy.
Sau khi nói xong, hắn lại cảm thấy như có chỗ nào đó không đúng.
- Ông tới rồi thì các cháu cũng không cần xuống núi nữa.
Lão sâu rượu nói:
- Đám quỷ tây kia chắc không biết cháu ở đây. Chúng ta cũng không thể mang tai họa tới thôn được. Tối nay ba ông cháu chúng ta ở trên núi một đêm thôi.
Lão nhìn Tô Sơn, nói:
- Cô nhóc, chịu khổ vậy.
- Ông à, cháu không sao đâu.
Tô Sơn nói.
Lão sâu rượu thỏa mãn gật đầu, nói nhỏ với Đường Trọng.
- Cô nhóc này ngoài việc gầy còm không mắn đẻ ra thì những phương diện khác đều tốt cả.
-......
Đường Trọng sắp khóc rồi. Ông quả nhiên là ông nội cháu mà. Nếu như không nghe âm thanh mà chỉ nhìn thì ai có biết được hắn đang cười hay đang khóc đây?
Cười khóc?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT