Nghe lời nói của Đường Trọng, tất cả mọi người Trung Quốc ở đây bắt đầu im lặng.
Đúng vậy, vì sao không thể dùng tiếng Trung?
Nên biết rằng, thi biện luận không chỉ là so về kiến thức, nhân phẩm, mà thực ra cũng là so về miệng lưỡi. Cho dù kiến thức anh sâu rộng, nhân phẩm anh tốt, chuẩn bị đầy đủ nhưng nếu anh không thể biểu hiện nó bằng ngôn ngữ thì anh làm sao thắng được?
Văn hoá Trung Quốc và phương Tây khác biệt rất lớn. Một số câu có ý nghĩa thâm sâu người Trung Quốc có thể hiểu nhưng người phương Tây có thể hiểu sao? Thậm chí, chúng tôi còn hoài nghi, anh có thể đem những lời này dịch được đủ nghĩa sang tiếng Anh không?
Lúc tới Yale, Đường Trọng không phải vì trình độ tiếng Anh không bằng những người khác nên mới bị loại bỏ sao? Ít nhất, đội trưởng Kim Sâm đã dùng lý do này để loại bỏ Đường Trọng khỏi đội ngũ dự thi.
Đường Trọng nói, khi hắn ở Yale, hắn đưa ra yêu cầu dùng tiếng Trung để biện luận nhưng kết quả bị từ chối. Điểm này, bọn họ có thể, hiểu dù sao bên kia là sân nhà người ta.
Bây giờ, nơi này là Trung Quốc, là Nam Đại, dựa vào cái gì mà phải dùng tiếng Anh? Chẳng lẽ Tiếng Trung không phải ngôn ngữ của con người sao?
Nhường khách nước ngoài ư? Lúc trước sao bọn hắn lại không nghĩ tới nhường chúng ta?
Chẳng lẽ sinh viên Trung Quốc chúng ta kém hơn sao?
Không thể không nói, yêu cầu nho nhỏ này của Đường Trọng đã kích thích tâm tư của vô số sinh viên.
Đây là không công bằng. Không công bằng ở mỗi mặt này sao?
- Đúng. Phải dùng tiếng Trung Quốc. Tại Trung Quốc chúng ta, tại Nam Đại chúng ta, tất nhiên phải dùng tiếng Trung rồi. Không nói tiếng Trung thì phải nói tiếng gì?
- Những tên người ngoại quốc kia quá giảo hoạt. Đây chỉ là thi biện luận chứ đâu phải thi tiếng Anh. Dựa vào cái gì nhất định phải dùng tiếng Anh chứ? Các người thì thoải mái rồi, muốn nói gì há miệng liền nói được. Tuy thành viên đội chúng ta có giỏi thế nào thì cũng phải nghĩ biện pháp dịch sang tiếng Anh nữa.
- Đúng vậy, nói thẳng ra là chèn ép người khác nha. Dựa vào cái gì mà chúng ta phải làm thêm một công việc nữa hả?
Những đại biểu của Yale nghe không hiểu tiếng Trung, sau khi nghe xong phiên dịch, sắc mặt tất cả liền ngưng trọng.
Bọn hắn đang chuẩn bị toàn lực một kích đánh bại Đường Trọng cùng đoàn đại biểu Nam Đại, khiến bọn họ không thể ngóc đầu lên trước mặt đồng bào của mình.
Đang lúc bọn hắn xoa tay, kề vai chuẩn bị phát uy thì tình huống lại chuyển biến 1800.
Dùng tiếng Trung để biện luận ư?
Kính nhờ, ngoại trừ Mỹ Phù fans hâm mộ của Đường Trọng, yêu thích văn hoá Trung Hoa mà tự học tiếng Trung thì những người khác chỉ biết nói mấy câu như ‘mọi người khoẻ’ hay ‘cám ơn’. Bọn hắn chưa từng nghĩ tới dùng tiếng Trung để thi biện luận nha.
- Đường Trọng, anh sợ à?
Carter khiêu khích nhìn Đường Trọng, nói:
- Các người biết rõ sẽ thua nên muốn dùng lý do vụng về này để ngăn cản chúng tôi sao? Các người không sợ mất mặt à?
- Tôi không sợ.
Đường Trọng cười nói:
- Đồng đội của tôi cũng không sợ. Nếu như sợ thì khi ở Yale chúng tôi cũng sẽ không đồng ý dùng tiếng Anh để thi biện luận.
Ở đây đều là sinh viên, tuy hai người dùng tiếng Anh để đối thoại nhưng mọi người cũng có thể nghe hiểu. Cho dù ai nghe không hiểu thì cũng có thể hỏi người bên cạnh nha. Có rất nhiều bạn học nhiệt tình rất thích chia sẻ cảnh Đường Trọng nêu cao uy danh của trường mình cho càng nhiều đồng bào hơn.
- Ngược lại, các anh sợ sao?
Đường Trọng cười hỏi lại:
- Nếu không sợ thì vì sao các anh lại không đồng ý?
- Chúng tôi đồng ý như thế nào? Căn bản chúng tôi không biết tiếng Trung.
Carter nói:
- Các anh biết chúng tôi không biết tiếng Trung nên mới cố ý đưa ra yêu cầu xảo trá này. Người Trung Quốc thật quá giảo hoạt đấy. Chỉ là, giảo hoạt như vậy sẽ khiến người ta trơ trẽn thôi.
- Tôi hỏi anh mấy câu.
Đường Trọng nhìn Carter nói:
- Trong thi biện luận, dùng ngôn ngữ mà người dự thi am hiểu có quan trọng không?
- Tất nhiên quan trọng.
Carter nói.
Vấn đề này lại khiến hắn băn khoăn. Thực ra hắn muốn nói ‘không quan trọng’. Nhưng nếu hắn nói như vậy thì Đường Trọng nhất định sẽ nói, đối phương cho rằng ngôn ngữ không quan trọng, còn chúng ta lại cho rằng ngôn ngữ quan trọng, vậy thì dùng tiếng Trung để thi biện luận đi.
Thế nhưng, hắn trả lời ngôn ngữ quan trọng thực ra cũng là rơi vào hố mà Đường Trọng đã đào.
Quả nhiên, Đường Trọng bắt luôn cơ hội nói.
- Chúng tôi cũng biết vấn đề này quan trọng. Bởi vì, ý ở trong lời, ý nghĩ thì phải dùng ngôn ngữ để biểu đạt. Nếu như không có ngôn ngữ quen thuộc thì…
- Nhưng tiếng Anh là ngôn ngữ quốc tế thông dụng, tiếng Trung thì không phải.
Lewis cắt ngang lời nói của Đường Trọng, ác liệt nói.
- Đúng. Vì mục đích công bằng, cần phải sử dụng ngôn ngữ quốc tế thông dụng, còn tiếng Trung.
Bush cười ha hả nói:
- Đợi khi tiếng Trung Quốc trở thành ngôn ngữ quốc tế thông dụng thì chúng ta sẽ suy nghĩ lại việc sử dụng tiếng Trung để thi biện luận. Tất nhiên, hi vọng chúng ta sẽ không phải chờ lâu đến ngày đó.
Đường Trọng biết bọn hắn sẽ phản bác, kẻ ngu mới ngồi chờ chết.
- Tiếng Anh là tiếng mẹ để của các anh, còn tiếng Trung là tiếng mẹ đẻ của chúng tôi. Khi ở Yale, chúng tôi đã rất tôn trọng phong tục của các anh, cho nên, chúng tôi sử dụng tiếng Anh để thi biện luận với các anh. Bây giờ, vì cái gì mà các anh không thể tôn trọng phong tục của chúng tôi, sử dụng tiếng Trung Quốc để thi biện luận với chúng tôi? Chúng tôi có thể học giỏi tiếng Anh, vậy vì sao các anh lại không học tiếng Trung của chúng tôi? Là do các anh không học giỏi bằng chúng tôi hay do chúng tôi không đáng giá được các anh tôn trọng?
Lúc Roman nói chuyện còn cười hì hì nhưng ngôn từ lại cực kỳ sắc bén, giàu tính công kích. Cô cũng là người đầu tiên đứng ra ủng hộ Đường Trọng, ‘đồng đội bên ta’ này.
Mấy người Carter không muốn thừa nhận mình học không giỏi bằng người ta, nhưng lại càng không dám nói thẳng ‘chúng ta không tôn trọng các người’. Nếu bọn hắn nói vậy thì chỉ sợ các sinh viên dưới đài này sẽ ném giầy đập chết. Hơn thế nữa, hình tượng của trường học bọn họ cũng sẽ bị huỷ trong chớp mắt.
- Khi ở Yale, chúng tôi sử dụng tiếng Anh để thi biện luận với các anh. Lần đó, các anh chiếm được tiện ích. Hôm nay, tại Trung Quốc, tại Nam Đại chúng tôi mà các anh vẫn yêu cầu chúng tôi dùng tiếng Anh để thi với các anh, các anh vẫn muốn chiếm tiện ích của chúng tôi sao?
Đường Trọng mỉa mai nói:
- Chỉ khi các anh chiếm được tiện ích mới có thể thắng chứ gì? Uy danh hiển hách của trường các anh chính là nhờ việc này mà có được sao?
- Đường Trọng, anh đừng quá kiêu ngạo.
Carter tức giận đứng lên.
Rầm rầm
Dưới đài, vô số sinh viên đứng dậy.
- Tên kia muốn đánh nhau phải không?
- Chỉ cần chúng ta, mỗi người một đạp, mỗi người một đầu ngón tay thì hắn phải chạy về bà ngoại khóc.
- Khốn kiếp, không cho đánh Đường Trọng nhà bọn ta.
- Cô này, người ta còn chưa đánh đâu.
William Vance ngồi ở vị trí khách quý, ngồi bên cạnh hắn, vẻ mặt bình tĩnh là trưởng khoa tâm lý học Nam Đại,Tiêu Dục Hằng.
William Vance không hề bình tĩnh, thậm chí sắc mặt viện trưởng vẫn luôn phong độ cũng có chút khó chịu.
Hắn đã sớm biết Đường Trọng là kẻ khó chơi. Lúc trước, khi Đường Trọng đánh một quyền làm bầm dập mũi Carter rồi lại khiến bọn hắn tức giận mà không có chỗ phát tiết, thì hắn liền biết, kẻ này không giống người bình thường, là một kẻ không dễ khuất phục.
Có người như vậy trong đội ngũ sẽ làm cho toàn bộ thành viên trong đội lộ ra tính ương ngạnh của mình.
Nhưng bây giờ mới biết, hắn vượt xa so với dự đoán của mình.
Hắn chính là một con rắn độc, một con rắn độc mà bình thường luôn che giấu rất tốt nhưng chỉ cần có cơ hội là lao lên cắn mạnh một phát.
Đứng trên lập trường của hắn, tất nhiên, hắn rất phản cảm việc Đường Trọng gây sóng gió trong chuyện này, làm hỏng một cuộc thi biện luận, làm loạn một vở kịch.
Nhưng đứng trên lập trường của Đường Trọng, đứng trên lập trường của Nam Đại, đứng trên lập trường của trưởng khoa Tiêu Dục Hằng bên cạnh hắn đây thì hắn thừa nhận, chiêu thức này của Đường Trọng vừa hợp lý vừa hay không tả xiết.
‘yêu cầu nho nhỏ’ này của hắn mà là yêu cầu nhỏ sao?
Không phải.
Nếu mình không đồng ý thì sẽ như bọn họ chất vấn, các anh dựa vào cái gì mà không đồng ý?
Khi chúng tôi đến Yale có thể đồng ý các anh dùng tiếng Anh để biện luận. Vậy khi các anh tới Trung Quốc, tại sao không thể dùng tiếng Trung Quốc để biện luận với chúng tôi? Chúng tôi tôn trọng các anh, vì sao các anh lại không tôn trọng chúng tôi?
Nếu hắn dám nói một câu ‘ tôi không tôn trọng anh’ hoặc ‘tôi không thể tôn trọng anh’ thì có thể sẽ trở thành sự kiện chính trị quốc tế rồi.
Nhưng nếu muốn hắn đồng ý thì lại càng không có khả năng.
Hắn biết, trong số các sinh viên của hắn, ngoại trừ Mỹ Phù biết mấy câu tiếng Trung đơn giản, còn lại những người khác thì hoàn toàn không hiểu gì.
Ngay cả đối phương nói cái gì mà anh cũng không hiểu thì tranh luận với người ta như thế nào? Lại làm sao mà thắng được biện luận?
Bề ngoài, Đường Trọng chỉ muốn thắng trận thi đấu lần này. Nhưng thực ra, trong lòng Đường Trọng còn muốn đạt được nhiều thứ hơn nữa.
Hắn muốn nói với mọi người, vì cái gì mà Yale đã đánh là thắng. Đó là bởi vì bọn hắn thường xuyên chiếm tiện ích từ người khác. Trên phương diện học tập cùng các trận thi đấu thì bọn hắn đều chiếm được ưu thế.
Trước kia, trong mối quan hệ giữa Yale và Nam Đại thì Yale luôn chiếm vị trí chính. Nhưng về sau, bọn hắn còn có thể giữ vị trí đó không? Ít nhất, hai bên sẽ là ngang hàng đấy.
Còn có một vấn đề quan trọng hơn là, về sau, khi hai bên trao đổi thì sẽ dùng ngôn ngữ nào để trao đổi?
Ở Yale có thể dùng tiếng Anh, vậy chẳng lẽ khi đến Trung Quốc thì phải dùng tiếng Trung sao?
Nếu vậy, đám sinh viên của hắn không phải cũng cần học thêm một môn học nữa sao? Nếu không, khi anh đến địa bàn của người ta thì ngay cả đầu cũng không ngóc lên được.
Đúng vậy. Đường Trọng còn muốn nâng cao sĩ khí cho bạn bè hắn.
Trong hai ngày đi thăm này, William Vance cảm giác rất rõ ràng, khi sinh viên Nam Đại đối mặt với đoàn đại biểu của Yale thì sẽ hơi lo lắng, không thể đoán trước, lúc nói chuyện còn mang theo chút nịnh nọt, thậm chí là a dua.
Nói những sinh viên trẻ tuổi này như vậy là hơi chút tàn nhân, nhưng bọn họ đúng là cho hắn cảm giác như thế, giống như những sinh viên của Yale là tài giỏi hơn người vậy.
Đường Trọng muốn dùng hành động của mình để nói cho đồng bào, bạn học của hắn biết, bọn họ cũng không kém hơn người khác. Nếu mọi người công bằng ngay từ đầu thì biết đâu người thắng sẽ là chúng ta đấy.
Chúng ta có thể đồng thời học tập hai thứ tiếng, chúng ta có thể dùng tiếng Anh để biện luận cùng bọn họ, vậy sao bọn họ lại không dám dùng tiếng Trung Quốc để biện luận với chúng ta?
Người không thể có ngạo khí nhưng nhất định phải có sĩ khí.
Sĩ khí là căn cơ, là tinh thần của một quốc gia, một dân tộc.
Đường Trọng đúng là một tên yêu quái.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT