- Thi biện luận ư?

Nghe được yêu cầu này của William Vance, khoé miệng Đường Trọng bắt đầu lặng lẽ cong lên. Hắn buông đôi đũa trong tay xuống, nói:

- Chúng tôi rất tình nguyện, cũng rất quý trọng cơ hội hiếm có này. Có thể quyết đấu với đối thủ tiêu chuẩn cao nhất thế giới là rất có ích đối với việc đề cao tố chất cho sinh viên Nam Đại chúng tôi.

Đường Trọng nhìn về phía Tiêu Dục Hằng, nói:

- Em đề nghị tổ chức cuộc thi biện luận này tại hội trường lớn, mở cửa cho toàn bộ sinh viên của khoa. Chỉ cần là sinh viên của khoa tâm lý học Nam Đại thì đều có thể vào xem.

Trên mặt Tiêu Dục Hằng vẫn mang theo tươi cười, nhưng trong lòng lại không biết Đường Trọng đang suy nghĩ gì.

Lần thi biện luận ở Yale lúc trước, thầy giáo dẫn đội Sư Vĩnh Cương đã về báo cáo lại từ đầu chí cuối cho ông. Lần này đoàn đại biểu Yale lại đưa ra thi biện luận, chắc chắn là muốn thắng lại trận nữa đây. Bọn họ nghĩ muốn tại sân nhà Nam Đại lại đánh thắng mấy người Đường Trọng, cũng như Đường Trọng đánh bại bọn họ tại đại học Yale vậy.

Tâm tư Đường Trọng linh hoạt, không thể không biết quỷ kế của bọn hắn được. Biết rõ ý đồ của bọn hắn mà vẫn đề nghị công khai trận đấu này với mọi người, rốt cuộc hắn định làm gì?

Nếu càng nhiều người biết đội Nam Đại thua thì không phải càng mất mặt sao?

Tuy không rõ trong lòng Đường Trọng đang nghĩ gì, nhưng Tiêu Dục Hằng biết, tên ranh này lại đang đào hố chôn người rồi.

- Nếu cần thiết thì thầy có thể xin trường học.

Tiêu Dục Hằng cười nói. Hội trường lớn là nơi trường học dùng để tổ chức sự kiện lớn, khoa Tâm lý học muốn dùng thì cũng phải báo cáo trường học để chuẩn bị.

- Tôi nghĩ, không chỉ khoa Tâm lý học mà sinh viên khoa khác cũng rất muốn trông thấy phong thái của sinh viên Yale ưu tú đấy.

- Tình bạn thứ nhất, thắng thua thứ hai. Cho bọn nhỏ thêm cơ hội học tập lẫn nhau không phải là mục đích chuyến đi này của chúng ta sao?

William Vance cười nói.

Vốn hắn còn tưởng bên Nam Đại sẽ từ chối, nhưng không ngờ bọn họ lại sảng khoái đồng ý như vậy, mà không chỉ đồng ý còn vượt qua điều kiện bọn hắn mong muốn nữa.

Nếu đoàn đại biểu Yale trước mặt toàn bộ khoa Tâm Lý học của Nam Đại, không, trước mặt toàn bộ sinh viên của Nam Đại đánh bại đội đại biểu của Nam Đại thì những đứa trẻ của hắn nhất định sẽ cảm thấy chuyến đi này thu hoạch rất vui vẻ đây. Đồng thời, việc này chứng minh sinh viên Yale vẫn là con của trời, là đứa con được thượng đế sủng ái nhất.

Nhưng vì sao Đường Trọng lại đồng ý sảng khoái như vậy? Chẳng lẽ bọn hắn tin tưởng sẽ thắng sao? Hoặc là, trong lòng bọn hắn cũng muốn tại sân nhà thắng lại một lần, lấy lại danh dự cho tâm lý học Nam Đại?

- Chỉ sợ sẽ khiến các người phải thất vọng rồi.

William Vance thầm nghĩ.

- Hi vọng lần này Đường Trọng có thể tự mình lên đài.

Carter cười ha hả nói:

- Đã sớm nghe nói Đường Trọng kiến thức uyên bác, lời lẽ sắc bén, là “khẩu chiến’ nổi danh Nam Đại. Lần trước Đường Trọng không lên đài đã khiến chúng tôi cảm thấy thật tiếc nuối. Lần này, Đường Trọng sẽ không để chúng tôi thất vọng chứ?

Đường Trọng do dự một chút nói:

- Nếu trong hội đồng đồng ý cho tôi lên thì tôi nhất định sẽ không từ chối.

- Viện trưởng Tiêu, ý của ông thế nào?

William Vance nhìn Tiêu Dục Hằng, cười hỏi:

- Tôi cũng thấy Đường là thí sinh tốt.

- Được. Tôi đồng ý Đường Trọng lên đài.

Người ta đã bức đến mức này rồi thì Tiêu Dục Hằng cũng chỉ có thể đồng ý.

Tin khoa Tâm lý học của Nam Đại thi biện luận với đoàn đại biểu của Yale đã truyền khắp khoa Tâm lý học, thậm chí là toàn bộ trường đại học Nam Đại.

Thông qua rút thăm làm quyết định, đề tài hai bên biện luận là: lịch sự làm nên anh hùng và anh hùng làm nên lịch sử.

Đoàn Nam Đại biện luận cho quan điểm ‘ lịch sử làm nên anh hùng’, còn đoàn đại biểu Yale biện luận quan điểm ‘anh hùng làm nên lịch sử’

Không ít người cho rằng, tính về đề tài biện luận thì Nam Đại có ưu thế hơn. Vì dù sao đa số mọi người đều cho rằng, chỉ ở trong hoàn cảnh đặc biệt mới có thể xuất hiện anh hùng. Nhưng, anh hùng làm nên lịch sử cũng rất được tán thành. Bởi vì, có rất nhiều người có thể trở thành anh hùng là vì bọn họ tạo nên phong trào, rồi khiến cho dư luận phát triển theo chiều hướng có lợi cho mình. Bọn họ lợi dụng lịch sử, đồng thời cũng chế tạo lịch sử.

Cuối cùng, chẳng biết hươu chết về tay ai, còn phải đánh võ mồm một trận mới có thể đưa ra kết quả.

Đội bên Nam Đại có bốn thành viên tham gia là: Kim Sâm, Roman, Vương Địch Âu cùng Đường Trọng. Bởi vì viện trưởng Tiêu Dục Hằng đồng ý Đường Trọng gia nhập nên chỉ có thể để cháu gái mình là Tiêu Nam Tâm rút lui.

Mà Tiêu Nam Tâm cũng không để ý chuyện này. Cô tìn vào Đường Trọng còn hơn tin chính mình.

Lần này Kim Sâm vẫn là đội trưởng của đội Nam Đại. Hắn cắm cúi trên giấy ghi ghi chép chép một lúc mới ngẩng đầu nói:

- Lần thi này giống với lần trước, chỉ cho phép thắng, không cho phép thua. Chúng ta không chỉ muốn thắng mà còn phải thắng đường đường chính chính. Tại trường học của chúng ta, trước mặt các bạn học của chúng ta, chúng ta phải dùng thực lực chân chính để đánh bại bọn họ.

Hắn vẫn băn khoăn việc lần trước Đường Trọng dùng một phát đấm, loại hành vi dã man này để quyết định thắng bại, nên lần này hắn mới nói là phải thắng đường đường chính chính.

- Đúng vậy. Thi biện luận không phải là thi đấu quyền anh. Chúng ta phải dùng học thức uyên bác để chinh phục bọn họ.

Vương Địch Âu cười ha hả phụ hoạ. Dù sao bây giờ Đường Trọng và cha hắn đã lật bài, không chỉ thế, Đường Trọng đã khiến hắn chịu thiệt không ít nên hắn sẽ không quan tâm mà trước mặt Đường Trọng cạnh khoé hắn.

Đường Trọng giống như không nghe thấy, cúi đầu chơi trò đánh máy bay trong điện thoại.

Kim Sâm biết, trong một phần ba Nam Đại này thì hắn không thể làm gì Đường Trọng.

Thấy Đường Trọng không nói gì, trong lòng hắn nhẹ thở dài, nói:

- Lần này phân công giống lần trước. Roman làm một biện, Vương Địch Âu làm hai biện, Đường Trọng thay Tiêu Nam Tâm ở vị trí ba biện. Tôi làm bốn biện.

- Mọi người cũng đã biết đề tài biện luận. Lần này đề tài rất có lợi cho chúng ta. Chúng ta nên thu thập thật nhiều tài liệu liên quan đến ‘lịch sử làm nên anh hùng’. Ví dụ sống rất có sức thuyết phục, còn hiệu quả hơn 100 câu giải thích của chúng ta. Thời gian chuẩn bị của chúng ta chỉ có đến trưa thôi nên mọi người nhất định phải tranh thủ từng giây một, cố gắng hoàn thành hệ thống luận điểm của chúng ta. Mọi người còn ý kiến gì nữa không?

- Không có.

Roman cùng Vương Địch Âu đáp.

- Vậy thì tan họp.

Kim Sâm vung tay lên, rất có phong phạm của một tướng quân.

Vương Địch Âu bước nhanh tới đuổi kịp Roman cười hỏi:

- Roman, cô đi đâu vậy?

- Tôi đi thư viện tra chút tư liệu.

- Thật trùng hợp, tôi cũng muốn đi tra chút tư liệu, cùng đi nhé.

Vương Địch Âu cười ha hả nói.

Quan hệ của Roman với Tiêu Nam Tâm cũng khá tốt nên biết một số tình tiết mập mờ giữa hai người, cô chủ động chào hỏi Đường Trọng:

- Đường Trọng, buổi chiều anh định đi đâu luyện tập?

- Buổi chiều tôi phải ra ngoài làm việc.

Đường Trọng cười nói. Buổi chiều hắn phải tới đoàn phim ‘bố vợ vạn tuế’ bởi vì hôm nay Trương Thượng Hân thật vất vả bớt được chút thời gian từ buổi hoà nhạc, để hai người quay mấy cảnh quan trọng trong bộ phim này.

- Còn phải ra ngoài làm việc sao?

Roman lo lắng nói:

- Đường Trọng, ba biện rất quan trọng, là điểm công kích chủ yếu của chúng ta. Nếu tư liệu bên anh không đủ thì…sẽ tạo cơ hội cho đối thủ phản kích. Hoàn cảnh của chúng ta sẽ rất nguy hiểm.

Đường Trọng gật đầu nói:

- Tôi hiểu. Cô yên tâm, tôi sẽ chuẩn bị tốt.

- Roman, cô không phải lo lắng.

Vương Địch Âu cười an ủi:

- Đường Trọng là thiên tài của khoa chúng ta. Nếu anh ấy đã tính trước thì chúng ta chỉ việc tin anh ấy là được. Anh ấy nhất định sẽ không làm cho chúng ta thất vọng.

- Phải gọi sư thúc.

Đường Trọng lườm Vương Địch Âu:

- Tôi và cha cậu là huynh đệ, tên của tôi là để cậu gọi hả?

“…….” Mặt Vương Địch Âu liền đỏ bừng. Hắn đã nhiều lần khuyên cha hắn nên đoạn tuyệt quan hệ với ông già Tiêu Dục Hằng, nhưng cha hắn lại không đồng ý.

Mỗi lần nghĩ đến mình phải gọi Đường Trọng là sư thúc, hắn liền cảm thấy cuộc đời của mình là một hồi bi kịch.

Bối phận thấp nên khi nói chuyện với người ta cũng không có trọng lượng nha.

- Lần này bỏ qua. Nếu lần sau còn không lễ phép thì có tin tôi sẽ đánh cậu không?

Đường Trọng nhìn Vương Địch Âu, dùng giọng điệu bề trên dạy bảo kẻ dưới nói:

- Sau khi đánh xong, tôi còn phải tìm cha cậu hỏi xem ông ấy dạy con như thế nào mà để nó không biết lớn nhỏ, không biết lễ phép như vậy.

Vương Địch Âu chạy trối chết.

Bởi vì lần thi biện luận này mở rộng đối với sinh viên khoa Tâm lý học, sinh viên khoa tâm lý chỉ cần có thẻ học sinh là được tự do đi vào, cho nên cuối cùng, nơi thi đấu được tổ chức ở hội trường lớn của khoa tâm lý học.

Thi biện luận còn chưa bắt đầu mà hội trường đã không còn chỗ ngồi. Hội trường vốn có thể chứa được 500 người, miễn cưỡng có thể chứa đủ sinh viên khoa Tâm lý học, nhưng vì còn có các sinh viên ở khoa khác thông qua quan hệ với các sinh viên đến tham dự, mà một số thầy giáo cũng tới tham gia náo nhiệt nên chỗ ngồi lập tức kín mít.

Không chỉ trong hội trường hết chỗ ngồi mà mấy cửa sổ lớn bên ngoài cũng bị đám nữ sinh chen lấn, chật như nêm cối.

Ai bảo Đường Trọng cũng tham gia cuộc thi này chứ?

Chỉ sợ một lúc nữa, những phóng viên kia nhận được tin tức cũng sẽ xông lại đây trực tiếp đưa tin tại hiện trường rồi.

- Đường Trọng, cố gắng lên.

- Đường Trọng, em yêu anh.

- Đường Trọng, anh nhất định sẽ thắng.

Đây là tiếng fans hâm mộ của Đường Trọng. Theo số lượng tiết mục của Đường Trọng tăng lên, danh tiếng hắn ngày càng cao thì số lượng fans hâm mộ của hắn ở trường học cũng tăng cao.

- Cậu cảm thấy cuộc thi lần này ai có thể thắng?

- Tất nhiên là đội Nam Đại của chúng ta rồi. Anh không thấy ngay cả Đường Trọng cũng lên đài rồi sao.

- Đường Trọng lên đài thì sao? Thi biện luận quan trọng là thực lực. Tôi thấy Nam Đại của chúng ta rất khó có cơ hội. Cậu không xem đối thủ của chúng ta là ai à. Đây chính là Yale đấy.

- Tôi ủng hộ Đường Trọng. Đường Trọng lên đài liền nhất định thắng.

Trưởng khoa Tâm lý học Tiêu Dục Hằng phát biểu, Tâm lý học Nam Đại hoan nghênh đoàn đại biểu của Yale đến thăm. Ngoài ra còn chúc cho hai đội tranh luận ra thành tích, tranh luận ra trình độ.

Sau đó, phó trưởng khoa Sư Vĩnh Cương tuyên bố bắt đầu trận đấu.

Đúng lúc này, Đường Trọng đột nhiên đứng lên, trước microphone nói:

- Thưa các thầy cô, các bạn học, trước trận đấu tôi có một yêu cầu nho nhỏ.

Sư Vĩnh Cương là trọng tài, nếu là sinh viên khác đưa ra yêu cầu thì hắn sẽ trực tiếp bỏ mặc hoặc trực tiếp ra lệnh cho hắn ngồi xuống. Nhưng Đường Trọng không phải ‘sinh viên khác’.

Hắn nhìn Đường Trọng, hỏi:

- Yêu cầu gì?

- Khi đoàn đại biểu của Nam Đại tới thăm Yale, cũng đã cùng tâm lý học Yale thi biện luận một lần.

Đường Trọng cười nói:

- Lúc đó tôi đã đưa ra một yêu cầu nhưng yêu cầu này bị từ chối. Yêu cầu của tôi chính là dùng tiếng Trung Quốc để biện luận.

Mọi người cười to.

Lúc anh tại Yale yêu cầu dùng tiếng Trung để biện luận thì làm sao người ta đồng ý chứ?

Mấy người Carter cùng Lewis nhìn nhau, miệng đều có chút cong lên.

Tên ranh này choáng váng đầu à? Sự việc mất mặt như vậy mà cũng kể lại nữa.

- Lần biện luận đó, tất cả thành viên đều phải dùng tiếng Anh. Bây giờ, nơi này là Trung Quốc, nơi này là Nam Đại. Tôi lại đưa ra yêu cầu này.

Đột nhiên Đường Trọng đề cao âm lượng:

- Cuộc thi biện luận lần này, tôi hi vọng tất cả thành viên dùng tiếng Trung.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play