Là đàn ông làm việc nhanh chóng.

Đường Trọng giải thích nói.

Hắn nghiêm túc dò xét ánh mắt Thu Ý Hàn thì thấy đáy mắt cô vẫn thản nhiên, chân thành, thanh tịnh, không có một chút dấu vết ngụy trang nào. Chẳng lẽ cho tới bây giờ cô gái nhỏ này vẫn chưa vào xem trang web diễn đàn có nhiều người xem là “chủ topic, người tốt bình an cả đời” sao? Cho tới bây giờ mà vẫn chưa xem qua màn ảnh nhỏ Đông Dương?

Ở phương diện này, cô thật sự kém quá xa người bạn cùng lứa tuổi là Trương Hách Bản. Trương Hách Bản người ta thế mà đã thành VIP của diễn đàn cao cấp, là người cống hiến công huân cho diễn đàn, là cô gái có quyền xem tất cả các diễn đàn mà không bị chặn.

Nếu Đường Trọng ngẫu nhiên muốn cải thiện cuộc sống một chút hoặc muốn thưởng thức một chuyện mới gì đều mượn tài khoản cao cấp của Trương Hách Bản.

Nhưng nhìn sự bảo vệ của Thu gia với Thu Ý Hàn và bản thân tính cách của Thu Ý Hàn thì nói không chừng thật sự có khả năng này.

- Khi nào xem một bộ phim kinh điển với cô ấy đây?

Đường Trọng thầm nghĩ:

- Vẻ mặt của cô ấy nhất định rất đáng yêu nhỉ?

Sau đó hắn liền nhìn chằm chằm Thu Ý Hàn rồi cười hắc hắc.

Thu Ý Hàn không hiểu nhìn Đường Trọng, nói:

- Anh cười cái gì?

Cô sờ lên mặt mình, hỏi:

- Trên mặt em có gì à? Có phải có mẩu rau không?

- Không.

Đường Trọng lắc đầu.

- Vậy anh cười gì? Ánh mắt thật kỳ quái.

Thu Ý Hàn không giải thích được nói:

- Làm việc rất nhanh không phải có hiệu suất sao? Vì sao anh lại sợ phóng viên viết về anh như vậy?

- Ở một phương diện khác, không có đàn ông nào thích bị người khác tán thưởng là làm việc hiệu suất đâu.

Đường Trọng vẻ mặt thành thật nói:

- Em còn nhỏ nên không hiểu. Về sau sẽ hiểu.

- Ừm...

Thu Ý Hàn gật đầu:

- Vậy bây giờ phải làm sao đây? Cứ mặc kệ những ký giả kia ghi loạn sao? Tin tức sẽ lan sang nước mình. Anh sẽ bị người ta mắng.

- Không sao.

Đường Trọng vừa cười vừa nói:

- Kết quả cuối cùng nhất định là anh chuyển bại thành thắng. Tiết mục như vậy người xem đều xem chán rồi, không có chờ mong gì đâu.

- Vậy bọn họ muốn xem cái gì?

- Muốn thấy anh thua.

- Anh thua à?

- Em thấy anh ngốc không?

Đường Trọng hỏi.

Thu Ý Hàn lắc đầu, nói:

- Không ngốc.

- Vậy thì được rồi.

Đường Trọng vừa cười vừa nói:

- Anh không ngốc, vậy thì sao phải thua?

Thu Ý Hàn cười khanh khách, nói:

- Em thích nhìn thấy anh lúc thắng. Đàn ông lúc thua chỉ có thể làm người ta đồng tình, đàn ông lúc thắng có hào quang vạn trượng.

Đường Trọng kinh ngạc nhìn Thu Ý Hàn, nói:

- Những lời này do em nghĩ ra à?

- Anh thấy em ngốc không?

- Ngốc.

Đường Trọng nói.

Thu Ý Hàn uể oải nói:

- Ở trên tạp chí đấy, không phải em nghĩ ra đâu.

Thấy Thu Ý Hàn thương tâm, Đường Trọng đưa tay cầm chặt bàn tay nhỏ bé phấn nộn của cô, nói:

- Em đã thay đổi rất nhiều. Em càng ngày càng tốt hơn. Từ từ sẽ được, cho bản thân một chút thời gian.

- Ừm.

Thu Ý Hàn nghiêm túc gật đầu.

- Cho dù không thay đổi thì cũng không sao. Ngốc cũng được mà.

Đường Trọng nói.

- Không được, không được.

Thu Ý Hàn lắc đầu như lắc trống, nói:

- Em nhất định phải thay đổi. Sau khi đi Paris, em đã nghĩ rất nhiều. Em thấy anh nói đúng.

- Anh nói gì?

Đường Trọng hỏi:

- Ý anh là trong những lời mà anh đã từng nói, em thấy lời nào đúng?

- Còn nhớ bữa tiệc đón sinh viên Nam Đại mới không?

Thu Ý Hàn đưa tay chống cằm, trên mặt lộ ra vẻ hoài niệ. Vì Đường Trọng, vì người trong nhà ngăn cản, cô đã rời xa trường học và bạn bè thân thuộc, bay qua trăm núi ngàn sông để đến một đất nước lạ lẫm. Cô lại sống ở đây, cô vẫn vô ưu vô lự, nhưng vô số lần tỉnh lại trong đêm khuya, cô thường nhớ lại những người yêu mến và quý trọng cô.

- Nhớ.

Đường Trọng gật đầu.

- Em lên sân khấu tặng hoa cho anh, anh không chấp nhận.

Thu Ý Hàn vừa cười vừa nói. Khóe miệng cô hơi nhếch lên, cái mũi khẽ nhún, trong mắt như có mật, vẻ mặt ngọt ngào. Có lẽ ngày đó là ngày cô có dũng khí nhất, là kỷ niệm đẹp nhất của kiếp này.

- Sau đó chúng ta đi tản bộ trong sân trường, anh đã nói với em những lời đó. Anh hỏi em, nếu bà ngoại không cho hai chúng ta ở cạnh nhau thì làm sao, nếu cha mẹ em bắt em phải ở cạnh Cơ Uy Liêm thì sao? Nếu vì ngăn cản chúng ta mà bọn họ uy hiếp, đe dọa, mua chuộc thì làm sao bây giờ...

- Đúng vậy, anh đã hỏi như thế.

Đường Trọng cười khổ:

- Anh là người luôn thấy thiếu an toàn, luôn lấy suy nghĩ xấu xa để suy đoán người khác.

- Em nghe thấy mấy câu này thật sự là rất sợ. Cho tới bây giờ em đều không muốn, không muốn lại xảy ra những chuyện như vậy. Trong mắt em, bà ngoại em, cha mẹ em đều là những người tốt nhất thế giới. Sao bọn họ lại có thể làm ra những chuyện như vậy được? Giờ em mới nhớ em còn nợ anh một câu trả lời thật sự.

Thu Ý Hàn vẻ mặt thành thật nhìn Đường Trọng, nói.

Đường Trọng trìu mến nhìn cô gái nhỏ. Hắn đã biết câu trả lời của cô.

- Giờ em biết em phải làm gì rồi.

Thu Ý Hàn nói. Cô nắm chặt nắm đấm lại, nói:

- Em phải bảo vệ anh.

Đường Trọng phụt một tiếng rồi nở nụ cười, nói:

- Em phải bảo vệ anh?

- Đúng.

Thu Ý Hàn gật đầu. Cô như không biết đó là một việc bị chê cười.

- Em phải bảo vệ anh. Em là người thân yêu nhất của bọn họ. Em sẽ thuyết phục bọn họ, cảm hóa bọn họ. Nếu em kiên trì thì nhất định bọn họ sẽ thỏa hiệp. Em sẽ ngăn những chuyện này xảy ra. Em sẽ nói cho bọn họ biết, bọn họ tổn thương anh thì chính là tổn thương em. Em vĩnh viễn không tha thứ.

Vĩnh viễn không tha thứ!

Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc của cô gái nhỏ, trái tim Đường Trọng không hiểu sao lại rung động.

Thu Ý Hàn lại dùng tới những lời này với những người mà cô tín nhiệm, yêu quý nhất. Điều này đủ thấy cô có tình thâm ý trọng với Đường Trọng cỡ nào.

Đường Trọng là cô, cô cũng là Đường Trọng. Người yêu sâu đậm vốn dĩ nên hợp hai làm một.

Bọn họ tổn thương Đường Trọng thì cũng là tổn thương cô.

Đây là cam đoan, là hứa hẹn. Là lời thề đẹp nhất thế gian.

Một nữ sinh thề thốt như vậy với một người đàn ông, cái này buồn cười sao?

Không buồn cười!

Tình yêu chính là lực lượng bá đạo nhất thế gian. Nó dễ như trở bàn tay, nó vô công bất khắc, nó có thể lập tức làm tan rã tầng tầng những bức tường cứng rắn dày đặc đang bọc quanh trái tim Đường Trọng.

Nó làm Đường Trọng yếu ớt như một đứa trẻ mới sinh.

Đường Trọng đứng lên, đi đến trước mặt Thu Ý Hàn, quỳ một gối trước mặt cô, hai tay nắm bàn tay nhỏ bé của cô lại, để đầu mình vào trong lồng ngực cô.

Giống như đứa trẻ được người mẹ của mình ôm ấp, cái này làm hắn cảm thấy tâm linh sung sướng, cả người hoàn toàn trầm tĩnh lại.

Ngoại trừ bóng lưng chòm râu dài, hắn đã tìm được cảm giác an toàn trong ngực một cô gái.

Không thể tưởng tượng được, cô gái này lại là Thu Ý Hàn.

- Thật sự mệt mỏi quá..

Đường Trọng khẽ nói.

Không ai biết hắn đã trải qua cuộc sống thế nào, không ai biết hắn đã lớn lên trong hoàn cảnh thế nào.

Lúc hai ba tuổi, trong mắt những đứa trẻ khác là những món đồ chơi và khuôn mặt tươi cười của hắn thì trong mắt hắn là chân tường ngục giam âm u ẩm ướt và chòm râu dài với khuôn mặt vô cảm.

Lúc bốn năm tuổi, những đứa trẻ khác chơi đùa với những người bạn nhỏ. Tranh nhau một món đồ chơi nho nhỏ hoặc ai lau nước mũi lên quần áo người khác thì đều là chuyện lớn, còn có thể vì như vậy mà bắt đầu khóc nhè rồi bắt đền. Hắn thì bị chòm râu dài giám sát đứng tấn. Lúc mới đầu không đạt yêu cầu còn bị chòm râu dài dùng nhánh cây đánh không thương tiếc.

Da tróc thịt bong, máu tươi chảy đầm đìa.

Lúc đó hắn còn hay khóc.

Lúc bôi thuốc, chòm râu dài đã nói với hắn:

- Khóc đi. Giờ không đổ lệ thì sau phải đổ máu.

Lúc nhỏ, hắn đã thầm nghĩ:

- Ông gạt người, giờ tôi vừa đổ lệ lại vừa đổ máu.

Lần đầu tiên chòm râu dài dẫn hắn xem phạm nhân xử bắn, hắn đã sợ tới mức đái ra quần.

Lúc nổ súng không giống như những bộ phim trên TV, không đứng cách mười thước nổ súng mà người thực hiện trực tiếp đứng sau lưng phạm nhân rồi bắn vào đầu hoặc cổ người đó một phát.

Pằng...

Một viên đạn bắt ra, cái đầu giống như quả dưa hấu bị búa đập, thứ trắng đỏ nổ tung về bốn phía.

Sau khi xong việc, chòm râu dài dùng con dao của ông giúp hắn cắt tóc.

Đây là tập tục của ngục giam. Muốn cắt hết xui xẻo.

Ở đó là trại cai nghiện quốc tế nên phạm nhân bị xử bắn cũng tương đối nhiều.

Vì thế chòm râu dài mang hắn đi xem một lần lại một lần, mãi đến lúc hắn không đái ra quần nữa. Tóc của hắn bị cắt một tầng lại một tầng, cuối cùng thành cái đầu trọc sáng loáng.

Lúc mười một tuổi, chòm râu dài đã dẫn hắn lên núi.

Lúc mười hai tuổi, hắn đã có thể nhẹ nhõm giết sạch đàn sói.

Lúc mười ba tuổi, hắn đi theo chòm râu dài đối chiến, mỗi lần đều bị đánh đến da tróc thịt bong, vết thương chồng chất.

A, lúc mười một tuổi, hắn đã bắt đầu gặp các cuộc tập kích ban đêm. Lúc đó chòm râu dài sắm vai thích khách thật sự giống như sát thủ muốn lấy đi tính mạng của hắn.

Vô số lần, hắn muốn gào thét với chòm râu dài là:

- Tôi là con của ông, tôi là con ruột của ông, ông không thể làm thế với tôi.

Nhưng mỗi khi thấy ánh mắt u buồn lúc chòm râu dài xoa thuốc trị thương cho mình, hắn lại im lặng, cắn răng tiếp tục kiên trì.

Chòm râu dài nói: Tôi dạy dỗ chính là như vậy, cũng chỉ có thể dạy cậu như vậy.

Chòm râu dài nói bên ngoài có rất nhiều người xấu, cậu phải xấu tệ hơn thì mới có thể sống được.

Chòm râu dài nói ít nói chuyện, ra quyền nhiều. Nói chuyện không chắc người khác đã nghe, ra quyền thì nhất định bọn chúng sẽ thấy đau đớn.

Chòm râu dài nói không nên tin bất kỳ kẻ nào, cho dù nó có là người nào...

Chỉ cần là chòm râu dài nói thì hắn đều tin. Chỉ cần là chòm râu dài dạy thì hắn đều ghi ở trong lòng.

Vì chòm râu dài chính là thần trong lòng hắn. Ông chưa bao giờ ôm hắn, càng không giống với những người cha khác, không cõng con mình sau lưng hay để nó ngồi lên cổ.

Vẫn luôn là như vậy, chòm râu dài đi trước, Đường Trọng đi đằng sau. Cái bóng lưng rắn chắc cao lớn kia chính là thứ duy nhất trên thế giới này mà Đường Trọng có thể dựa vào.

Ông yêu hắn!

Ông không nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play