Quảng trường Vạn Thông ở gần trung tâm thành phố Thông Liêu, dòng người dày đặc. Mà nửa năm gần đây, nhóm nhạc Hồ Điệp vô cùng nổi danh, Fans hâm mộ Đường Trọng và Trương Hách Bản có rất nhiều. Cho nên, khi nghe thấy bọn họ sẽ chạy tới đây, thoáng cái đã có mấy ngàn người tập trung lại vây xem.

Bởi vì những người khác đều lách vào mà không ra, nếu không thì sẽ có rất nhiều người nữa muốn thấy vẻ mặt thật sự của thần tượng. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên nhóm nhạc Hồ Điệp đến Hoa Bắc mà. Tuy không đến toàn bộ những cũng đủ để an ủi con tim của bọn họ rồi.

Nhóm nhạc Hồ Điệp là một nhóm toàn người trẻ tuổi, đại đa số Fans hâm mộ của bọn hắn cũng đều là người trẻ tuổi.

Những người ôm CD xếp hàng chờ ký tên kia đều là những chàng trai cô gái trẻ. Bọn họ vẻ mặt kích động, thỉnh thoảng cầm điện thoại chụp ảnh Đường Trọng và Trương Hách Bản hoặc chụp ảnh với bạn bè bên cạnh.

Người trẻ tuổi nhiệt tình khó cản, cảm tình rừng rực. Bọn họ xếp hàng chính là muốn Đường Trọng và Trương Hách Bản ký tên. Nghe thấy Đường Trọng nói phòng cháy đến kiểm tra quảng trường Vạn Thông có tai họa ngầm nên bắt đầu kháng nghị không ngừng.

- Trời ạ, không thể nào! Chúng tôi đã biết tin Đường Trọng và Trương Hách Bản đến đây nên đã vui vẻ mấy ngày. Tôi rất muốn Đường Trọng ký tên đấy...

- Cho xin đi, người phòng cháy ăn cứt à? Trước hoạt động cũng không biết kiểm tra an toàn của quảng trường. Giờ hoạt động đã làm được một nửa rồi lại nói cho bọn tôi là có hỏa hoạn. Quần tôi đều tụt rồi, mấy người định cho tôi xem cái này à?

- Trương Hách Bản, em rất thích chị. Em muốn chụp ảnh kỷ niệm với chị...

Âm thanh quát tháo vang lên liên tiếp, cảm xúc của mọi người sắp không khống chế nổi nữa rồi.

Ngô Thư nóng nảy, bước nhanh đi đến rồi nói với Đường Trọng:

- Đường Trọng, cậu khuyên bọn họ đi. Cậu là thần tượng của bọn họ, bọn họ sẽ nghe lời cậu thôi.

Đường Trọng gật đầu, cầm microphone tiếp tụp làm công tác khuyên bảo, nói:

- Mọi người không nên kích động. Tôi cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện này. Nhưng chuyện đã xảy ra, vì an toàn của mọi người, chúng ta cứ tách ra một lát nhé? Tôi cam đoan với mọi người, tôi sẽ gặp mặt mọi người lần nữa. Trước khi tổ chức được một hoạt động ký tên nữa, chúng tôi tuyệt đối sẽ không rời khỏi Thông Liêu, rời khỏi mọi người. Được không?

- Nếu mọi người không nghe theo thì tôi sẽ rất khó xử. Nếu xảy ra chuyện gì thì nhất định sẽ có phóng viên viết bài mắng tôi. Mọi người cũng biết đấy, thanh danh của tôi không phải quá tốt, luôn bị các phóng viên mắng...

Trương Hách Bản cũng cầm microphone lên, nói:

- Đúng vậy, đúng vậy, anh Đường Trọng nói đúng đấy. Anh ấy luôn bị phóng viên mắng, làm thanh danh của tôi và chị Hồi Âm cũng biến thành không tốt. Vì Đường Trọng, vì tôi, vì chị Hồi Âm, mọi người cứ tản ra được không? Mọi người yên tâm, lần này xem như chúng tôi thiếu các bạn. Đợi đến lúc bài trừ tai họa ngầm xong, tôi và Đường Trọng sẽ tổ chức một hoạt động ký tên nữa. Đường Trọng thì tôi không dám cam đoan nhưng Trương Hách Bản tôi nói được làm được.

-...

Đường Trọng tràn đầy hắc tuyến. Có người nào nâng bản thân bằng cách hạ thấp người khác đi như vậy không?

Thần tượng có tác dụng rất lớn.

Lúc Đường Trọng và Trương Hách Bản khuyên nhủ, đám Fans hâm mộ rốt cục cũng tản ra. Nhân viên bảo an cũng khẽ thở dài, tự động tổ chức công tác tách mấy ngàn người này ra.

Nếu ở đây xảy ra chuyện gì, bọn họ cũng phải gánh chịu trách nhiệm.

- Cảm ơn mọi người đã hiểu.

Đường Trọng cảm ơn nói:

- Chúng ta gặp lại sau.

Bỏ microphone ra, Đường Trọng và Trương Hách Bản được bảo tiêu hộ tống đưa về hậu trường nghỉ ngơi.

Hồ Tư Tiến đầu đầy mồ hôi chạy tới, liên tục xin lỗi Đường Trọng và Trương Hách Bản, nói:

- Thật xin lỗi, thật xin lỗi, là do tôi làm không tốt, là trách nhiệm của tôi. Mọi người chịu uất ức rồi.

Ngô Thư sắc mặt khó khăn, nói:

- Giám đốc Hồ, ông liên lạc với bọn họ thế nào rồi.

Hồ Tư Tiến lộ ra vẻ xấu hổ, nói:

- Chuyện không được tốt lắm. Bọn họ nói tai họa ngầm rất nghiêm trọng, để chúng tôi lập tức kiểm tra tu sửa. Thật ngại quá....

- Cái này cũng không trách ông được.

Ngô Thư oán hận nói.

Quả thật, đây chỉ là do bọn hắn từ chối lời mời ăn tiệc của Chung An Quốc thì bên kia mới nghĩ ra thủ đoạn trả đũa. Cho dù quảng trường Vạn Thông kiểm tra tu sửa một ngày một đêm thì cũng không có bất kỳ vấn đề gì. Bên kia cũng có thể nghĩ ra những lý do khác để gián đoạn hoạt động ký tên của bọn hắn.

Chung An Quốc không phải đã nói rồi sao? Đắc tội bọn chúng, ở Thông Liêu nửa bước khó đi.

Cũng chính là vì có đám người kia tồn tại nên ngành giải trí mới có nhiều tấm màn đen tồn tại như vậy.

Nếu những ngôi sao khác gặp phải chuyện như vậy, vì phát triển cá nhân, vì lợi ích của công ty, ngoại trừ thỏa hiệp thì còn có thể làm gì được?

- Giám đốc Hồ, ông cũng không cần tự trách bản thân đâu. Đây không phải là lỗi của ông.

Đường Trọng vừa cười vừa nói. Cho tới bây giờ hắn giữ được vẻ trấn định. Việc này làm Hồ Tư Tiến thầm xem trọng hắn. Người trẻ tuổi này thoạt nhìn không đơn giản.

- Đúng vậy, ông không cần tự trách bản thân đâu. Trước hết cứ sắp xếp cho chúng tôi ăn uống nghỉ ngơi là được.

Trương Hách Bản cũng lên tiếng an ủi nói.

- Cái này không cần đâu.

Đường Trọng vừa cười vừa nói:

- Buổi tối sẽ có người mời khách.

- Vậy sao?

Trương Hách Bản nhìn về phía Đường Trọng, hỏi:

- Là ai mời khách vậy?

- Trần đại thiếu gia Trần Kiếm.

Đường Trọng vừa cười vừa nói.

- A?

Trương Hách Bản mở to mắt nhìn.

Trái tim Ngô Thư cũng nhảy mạnh lên, nói:

- Đường Trọng, như vậy không tốt sao? Nếu không thì chúng ta nghĩ những biện pháp khác xem? Tôi sẽ gọi điện cho công ty, xem công ty có tìm được người dọn dẹp chuyện này không.

Nghe thấy Đường Trọng nói vậy, Ngô Thư lại tưởng hắn chuẩn bị hi sinh bản thân mình hoặc Trương Hách Bản.

- Thật sự là quá tốt.

Trương Hách Bản không có chút e ngại, hai mắt tỏa sáng, nói:

- Lúc nào đây? Tôi rất chờ mong đấy.

-...

Nghe thấy Đường Trọng chuẩn bị tham gia tiệc tối của Trần Kiếm, trong lòng Hồ Tư Tiến khẽ thở dài.

Nhưng ông ta cũng biết Trần Kiếm, biết người trẻ tuổi này mình cũng không thể trêu chọc được.

Người có cốt khí nhiều vô số kể, lại có bao nhiêu người có thể trong sự ngăn trở của cuộc sống mà vẫn có thể ngẩng cao đầu được?

Vừa cười vừa nói:

- Mọi người cứ nói chuyện đi. Tôi có chút chuyện phải đi xử lý rồi.

Đứng trên lập trường của mình, chuyện như vậy không xen vào là tốt nhất. Khích lệ không phải, cản cũng không được, thật sự là vô cùng khó xử.

- Giám đốc Hồ cứ đi trước đi.

Đường Trọng vừa cười vừa nói:

- Những phiền giám đốc Hồ giúp tôi báo với bên dưới là 3 giờ chiều nay buổi ký tên của tôi và Trương Hách Bản sẽ tiếp tục. Phương diện sắp xếp hội trường cũng phải nhờ đến giám đốc Hồ rồi.

- Không có vấn đề, không có vấn đề. Đây đều là việc nhỏ thôi.

Hồ Tư Tiến sảng khoái đồng ý. Nghĩ thầm Đường Trọng và Trương Hách Bản đã đồng ý tham gia “bữa tiệc” thì sẽ không còn trở ngại gì nữa. Việc ký tên tiếp tục là điều có thể lý giải.

Đợi đến lúc Hồ Tư Tiến đi khỏi, Đường Trọng nhìn Ngô Thư, vừa cười vừa nói:

- Chị Ngô, phiền chị liên lạc cho Chung An Quốc.

- Đường Trọng...

Ngô Thư còn chuẩn bị khuyên nữa.

- Chị Ngô, tin tôi đi, không có chuyện gì đâu.

Ngô Thư do dự, nhớ tới lời Bạch Tố lúc cô ấy gọi điện thoại tới, cắn răng lấy ra danh thiếp của Chung An Quốc ra rồi bấm số Chung An Quốc.

Có Ngô Thư đi cùng, lúc Đường Trọng và Trương Hách đi vào thang máy quảng trường Vạn Thông, đã có một chiếc xe Rolls- Royce Cổ Tư xa hoa màu đen ít xuất hiện đang đỗ trước bãi đỗ xe.

Thấy bọn hắn tới, Chung An Quốc ra khỏi xe rồi giúp đẩy cửa xe ra.

Hắn cười ha hả nhìn Đường Trọng, nói:

- Đường tiên sinh, chúng ta lại gặp mặt rồi. Thời gian trôi nhanh quá nhỉ?

- Với tôi mà nói thì thời gian quá chậm.

Đường Trọng vừa cười vừa nói:

- Một giờ trước gọi điện cho cậu, giờ cậu mới đến đón người. Nguyện vọng muốn sớm nhìn thấy thiếu gia Trần đều tan hết rồi.

- Vậy sao? Vậy là do tôi thất trách rồi.

Chung An Quốc bên ngoài cười nhưng trong lòng không cười, nói:

- Nhưng lần đầu tiên tôi tới, nếu Đường tiên sinh và Trương tiểu thư đồng ý ngay thì không chừng giờ chúng ta đang nâng cốc ngôn hoan rồi đây này. Đúng không?

Những lời này ám chỉ Đường Trọng không tán thưởng, không nên đợi đến lúc ăn đau khổ thì mới nhận thua.

- Là bọn tôi nâng cốc với thiếu gia Trần, có liên quan đến ông à?

Đường Trọng xem thường nói:

- Trước mặt Trần thiếu gia, ông có tư cách ngồi xuống không?

- Cậu....

Chung An Quốc suýt chút nữa đã phát hỏa tại chỗ.

Nhưng Đường Trọng nói không sai, giờ hắn không thể làm gì Đường Trọng rồi. Vì bọn hắn đã đồng ý lời mời của Trần thiếu gia, chính là thượng khách của Trần thiếu gia. Nếu mình nói năng không tốt hoặc xảy ra xung đột với bọn hắn thì chỉ sợ Trần thiếu gia sẽ không bỏ qua cho mình.

- Vừa rồi lúc về tôi còn đang nghĩ cậu là người đàn ông cốt khí cỡ nào. Giờ xem ra cái cốt khí này cũng chỉ giữ được ba phút thôi.

- Dùng trên người cậu thì như vậy là đủ rồi.

Đường Trọng nói:

- Nếu giờ tôi tát cậu một cái thì cậu có dám tát lại tôi không?

-...

Chung An Quốc căng cứng ngực. Trước kia chưa gặp qua, thật đúng là không biết có người ti tiện đến trình độ này.

- Chúng ta lên xe đi.

Đường Trọng nói với Trương Hách Bản và Ngô Thư:

- Lãng phí nước miếng với tên hai lúa, có khả năng chúng ta sẽ bỏ qua bữa tiệc hải sản lớn đấy.

-...

Chung An Quốc quyết định không trả lời Đường Trọng bất kỳ cái gì nữa, trong lòng âm thầm cầu nguyện, hi vọng tối nay tâm trạng của Trần thiếu gia tốt.

Xe rời khỏi nội thành náo nhiệt, sau đó chạy tới vùng ngoại thành Thông Liêu vắng vẻ.

Phía trước có một ngọn núi không biết tên. Xe xuyên qua một đoạn đường hầm, quẹo trái quẹo phải rồi đi vào một nơi thế ngoại đào nguyên.

Đào nguyên này ở trong lòng núi, trong đó có núi rừng, hòn non bộ, có sông, còn có các loại động vật kỳ lạ quý hiếm. Sắc trời đã gần hoàng hôn, một tòa nhà ở giữa cây xanh núi xanh thế này giống như chốn bồng lai tiên cảnh mộng ảo.

Xe dừng lại trong bãi đỗ xe, Chung An Quốc đi trước dẫn đường mang bọn người Đường Trọng vào căn nhà đỏ.

Trong tiểu lâu có một căn phòng cực lớn. Năm người đàn ông đang ngồi trước chơi bài, hai cô gái trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp đang ghé vào bên cạnh xem cuộc chiến.

Thấy Đường Trọng và Trương Hách Bản tới, tất cả mọi người đều chuyển tầm mắt lên người bọn họ.

Đường Trọng nhìn bao quát, sau đó ánh mắt rơi vào người đàn ông trẻ tuổi mặc áo sơ mi trắng đang ngồi trên ghế chủ, vừa cười vừa nói:

- Cậu muốn Trương Hách Bản, tôi đã đưa đến rồi đấy.

Trương Hách Bản cui đầu, vẻ mặt Tiểu Kiều xấu hổ.

Người đàn ông trẻ tuổi liếc nhìn người bạn bên cạnh, hai tay khép lại một chỗ, vừa cười vừa nói:

- Cậu mới là bàn ăn tôi chọn.

-...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play