- Người ta nói là ăn cơm dau rưa, tại sao qua miệng anh lại thành cơm đại tiện rồi?
- Ăn cơm cùng mấy kẻ đại tiện, không phải cơm đại tiện thì là gì?
- Anh thật giỏi. Tôi ngày càng thích anh rồi, làm sao bây giờ?
- Người lớn nói chuyện, trẻ con ở một bên chơi đi.
Đường Trọng không kiên nhẫn nói. Nha đầu kia sao lại nhảy vào phá hư không khí chứ? Cô nói vậy thì hắn sao có thể hoà thuận đàm phán với bên Chung An Quốc được?
- Đường Trọng, cậu sẽ phải hối hận. Cậu nhất định sẽ hối hận.
Chung An Quốc tức giận quát.
- Cậu biết cậu đang làm gì không? Cậu tát tôi chẳng khác gì tát Trần thiếu gia, tát các công tử của Hoa Bắc. Tôi sẽ khiến các cậu phải chết, khiến các cậu chết không có chỗ chôn, khiến các cậu bị đùa đến chết rồi vứt xác ra đường.
Đường Trọng liền lấy điện thoại từ trong túi áo ra, vừa cười vừa nói:
- Ông từng xem phim cảnh sát hình sự chưa? Tôi đã xem rồi. Trong đó có một câu tôi thấy rất tuyệt và cũng nhớ rất rõ ràng: ông có thể im lặng nhưng từ giờ trở đi những lời ông nói đều được coi là bằng chứng buộc tội ông trước toà.
Đường Trọng ấn loa phát thanh, sau đó từ trong điện thoại truyền ra giọng nói của Chung An Quốc: Chỉ là có người muốn mời cậu Đường và cô Trương đi ăn bữa cơm rau dưa mà thôi.
- Cậu.
Chung An Quốc trợn tròn mắt.
- Cậu dám ghi âm sao.
Tuy hắn có chỗ dựa lớn nhưng nếu bị người khác bắt được nhược điểm thì bọn họ cũng không thể bảo vệ mình được.
Bọn họ chơi chết Đường Trọng, còn mình bị Đường Trọng chơi chết. Kết quả như vậy không phải điều hắn muốn.
- Ông cho rằng chỉ có Trần Kiếm mới có thể ti tiện còn Đường Trọng lại không thể ti tiện một chút sao? Bây giờ là chế độ xã hội cộng hoà, tất cả mọi người đều bình đẳng. Mỗi người chúng ta đều có thể bị xem thường.
Đường Trọng tức giận nói:
- Thấy ông cũng không phải người tốt nên biện pháp tốt nhất là ghi âm từng lời ông nói.
Chung An Quốc muốn chết. Năm đó hắn vào ngành này, người ta còn ví hắn là tiểu Quách Phú Thành. Không ngờ bây giờ tên ranh con này lại nói mình không phải người tốt.
- Dựa theo lệ cũ, ông sẽ chửi vài câu độc ác xong rồi đóng sập cửa đi ra ngoài.
Đường Trọng nói với Chung An Quốc.
Chung An Quốc ngập ngừng nhưng không nói được lời nào.
Hắn đúng là muốn chửi vài câu nhưng nếu hắn làm như vậy thì không phải trúng bẫy của Đường Trọng rồi sao? Không chỉ thế, còn giống như bị hắn sai sử vậy, loại cảm giác này khiến hắn không thoải mái.
Hắn thở phì phì rời đi, thậm chí cũng không đóng sập cửa.
- Thật đẹp trai.
Hai mắt Trương Hách Bản toả sáng nhìn Đường Trọng:
- Đường Trọng, tôi thích nhìn anh đánh người nhất, làm sao bây giờ?
- Xin nhờ, hôm nay tôi không đánh người.
Đường Trọng tức giận nói.
- Nhưng tôi cũng thích nhìn anh mắng chửi người mà.
- Tôi cũng không mắng chửi người ta.
- Tôi thích nhìn anh bị xem thường.
- Cô cỏn thích tôi cái gì?
Đường Trọng nhìn Trương Hách Bản hỏi.
Trương Hách Bản nghĩ nói:
- Tạm thời chỉ nghĩ tới những thứ này.
- Được rồi. Về sau tôi sẽ không đánh người, không mắng người, cũng không để bị coi thường. Tất cả những điều cô thích tôi, tôi đều sửa.
Đường Trọng nói.
Trương Hách Bản cười đến híp mắt nói:
- Đường Trọng, khi anh nói những lời này cũng rất ti tiện nha.
….
Ngô Thư lo lắng nói:
- Đường Trọng, như vậy được không? Chung An Quốc cũng là người có tiếng trong ngành đấy. Bình thường người hắn giới thiệu cũng có chút địa vị. Ví dụ như Trần thiếu gia của tập đoàn Long Quế, cha hắn ở Hoa Bắc được xưng là
đại đô đốc đấy.
Đường Trọng xua tay nói:
- Bình thường những người xưng vương xưng bá đều bị chết sớm.
Dừng một chút hắn nói tiếp:
- Hơn nữa, mọi người gọi tôi là tiểu Hoàng Đế, Hoàng Đế mà phải sợ một cái đô đốc sao?
……..
Đường Trọng biết Ngô Thư vẫn lo lắng, cười an ủi nói:
- Đã quyết định từ chối thì chúng ta cũng không cần nói cái gì khiến chúng thoả mãn. Nếu đã vậy thì hãy để bọn chúng không hài lòng là được rồi. Khi người ta phẫn nộ, chỉ số thông minh thường thấp đi. Nếu hắn làm ra một số việc ngu ngốc thì chính là tạo cơ hội cho chúng ta.
- Đúng vậy, chị Ngô, tin tưởng Đường Trọng là được rồi.
Ngược lại, Trương Hách Bản rất yên tâm, không hề lo lắng sợ hãi.
- Vậy được rồi. Hai người mau chuẩn bị đi, sắp phải lên sân khấu rồi.
Ngô Thư nói.
Trong lòng cô nghĩ, trước cứ nhanh chóng báo cáo chuyện này về công ty để công ty cho người đến giải quyết.
Lúc này, nhân viên của Vạn Thông đẩy cửa vào mời Đường Trọng và Trương Hách Bản lên sân khấu.
Đường Trọng nắm tay Trương Hách Bản, hai người nhanh chóng đi ra ngoài.
Sau đó ngoài sân khấu truyền đến tiếng hô như núi lở biển gầm của fans hâm mộ.
Ngô Thư nghĩ một chút liền gọi điện thoại cho Bạch Tố.
Bây giờ Bạch Tố là trưởng phòng nghệ nhân của giải trí Hoa Thanh, công việc của Ngô Thư cũng thuộc về phạm vi quản lý của cô.
Ngô Thư nói rõ tình huống xong thì đầu bên kia điện thoại im lặng một lúc.
Một lát sau Bạch Tố nói:
- Công ty sẽ nói chuyện với Vạn Thông để bọn họ chiếu cố an toàn của Đường Trọng và Bản Bản. Mặt khác, hãy tin tưởng Đường Trọng, anh ta sẽ xử lý tốt chuyện này.
- Được, tôi biết làm như thế nào rồi.
Ngô Thư nói.
Ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng cô vẫn không hiểu.
Gặp được loại chuyện này không phải do công ty cử người đi giải quyết sao? Tại sao Bạch Tố cũng nói nên tin vào Đường Trọng vậy?
Đường Trọng là một ca sĩ, hắn có thể xử lý tốt quan hệ với các công tử không coi ai ra gì sao?
Nghĩ mãi mà không ra, Ngô Thư liền quyết định không thèm nghĩ nữa. Binh tới tướng đỡ, nước lên đất chặn, sẽ tìm được biện pháp giải quyết thôi.
Ngô Thư đi ra phòng nghỉ, đứng sau đài nhìn Đường Trọng và Trương Hách Bản trên sân khấu đang nói chuyện với fans hâm mộ. Hai người rất được yêu thích và cũng rất biết cách làm nóng không khí. Mỗi lần nói chuyện đều có thể khiến fans hâm mộ kích động la to không kiềm chế được.
Sau khi nói chuyện là phần ký tên. Các Fans hâm mộ đã sớm mua album ca nhạc xếp hàng chờ Đường Trọng cùng Trương Hách Bản tới kí tên.
Đây là một quá trình dài dòng và buồn chán, dựa theo kế hoạch thì phải kéo dài khoảng hai tiếng rưỡi. Tất nhiên, nhìn hàng ngũ xếp hàng hiện tại thì hai giờ sợ là không đủ.
Ngô Thư thấy tổng giám đốc Hồ Tư Tiến của Vạn Thông đi đến liền nhanh chóng đi lên nói:
- Tổng giám đốc Hồ, vừa rồi công ty gọi điện tới nói muốn nhờ Vạn Thông bảo vệ an toàn cho hai ca sĩ của chúng tôi.
Sở dĩ chọn sân khấu tại quảng trường Vạn Thông là vì công ty Hoa Nghị cùng với Hoa Thanh và tập đoàn Vạn Thông đã đạt thành hợp tác. Nếu là đối tác thì Vạn Thông phải có trách nhiệm bảo vệ sự an toàn cho Đường Trọng và Trương Hách Bản.
Hồ Tư Tiến biết Ngô Thư nói về cái gì, thở dài nói:
- Ngô quản lý, chúng ta đã quá quen với loại chuyện này rồi. Có ca sĩ chấp nhận bữa tiệc này cũng có người không chấp nhận nó. Cho nên, với tình huống như vậy thì những người ở giữa như chúng tôi không tiện ra mặt. Mong cô thông cảm.
- Tôi hiểu.
Ngô Thư gật đầu. Cô biết Hồ Tư Tiến nói đúng thực tế. Bọn họ khó mà nhúng tay vào loại chuyện này. Chỉ có thể giao cho người đại diện của ca sĩ và bà mối của đối phương đàm phán mà thôi. Tất nhiên, nếu đàm phán không thành công thì bọn họ cũng có nghĩa vụ đứng ra bảo vệ ca sĩ.
- Cảm ơn Ngô quản lý.
Hồ Tư Tiến cảm kích nói:
- Nhưng thân phận Trần Kiếm không nhỏ. Dù tôi đứng ra nói chuyện cũng không có tác dụng quá lớn. chẳng qua, tôi nhất định sẽ cố gắng bảo vệ an toàn cho ca sĩ.
- Tôi đã báo cáo chuyện này với công ty. Công ty sẽ ra mặt giải quyết.
Ngô Thư nói.
- Vậy là tốt rồi,vậy là tốt rồi.
Hồ Tư Tiến nói.
Đúng lúc này, người ở phía trước hỗn loạn.
Lông mày Ngô Thư nhảy dựng, nhìn về Hồ Tư Tiến.
Hồ Tư Tiến cũng không biết xảy ra chuyện gì, xoay người nói với nhân viên đằng sau:
- Nhanh đi xem là xảy ra chuyện gì.
Nhân viên bảo an thông qua bộ đàm, rất nhanh biết được: người bên phòng cháy chữa cháy tới kiểm tra nói quảng trường Vạn Thông có thể bị hoả hoạn, cần sơ tán người ngay.
- Thật quá khinh người.
Ngô Thư tức giận. Dùng thủ đoạn chính trị để hãm hại người khác nhằm đạt mục đích của cá nhân ở Trung Quốc rất nhiều, nhiều đến nỗi khiến người ta không thở nổi.
Hồ Tư Tiến thở dài nói:
- Ngô quản lý, trước đừng gấp. Tôi đi nói chuyện với bọn họ một tiếng.
- Làm phiền tổng giám đốc Hồ rồi.
Ngô Thư nói.
Hồ Tư Tiến đi nói chuyện với người của phòng cháy chữa cháy còn Ngô Thư đi tới chỗ Đường Trọng và Trương Hách Bản đang được nhân viên bảo vệ.
Đường Trọng vừa kí tên vừa nhỏ giọng hỏi:
- Xảy ra chuyện gì?
- Nhân viên phòng cháy chữa cháy nói ở đây có tai hoạ ngầm phải sơ tán mọi người.
Ngô Thư nói.
- Bọn chúng trả thù nhanh hơn tôi nghĩ.
Đường Trọng nói:
- Chẳng qua thủ đoạn chậm chạp một chút. Xem ra bọn chúng cũng có điều kiêng kị.
- Hay là tạm thời giải tán.
Ngô Thư đề nghị. Nếu Đường Trọng cố ý không nghe mà sau này quảng trường Vạn Thông xảy ra chuyện gì thì chắc chắn bọn hắn sẽ đổ hết trách nhiệm cho Đường Trọng, nói Đường Trọng vì buổi diễn của mình mà không để ý đến an toàn của fans hâm mộ.
Cái tội danh này rất nặng, cô không hi vọng Đường Trọng phải gánh nó.
- Chúng ta cũng không có nhiều lựa chọn.
Đường Trọng nói.
Hắn kí tên vào một đĩa CD, sau đó đẩy ra chiếc ghế đứng lên.
Thấy Đường Trọng đứng lên, tầm mắt mọi người đều nhìn về phía hắn.
Đường Trọng cầm microphone nói:
- Thưa các bạn, thật sự là rất tiếc. Vừa mới tôi nhận được thông báo của ngành phòng cháy chữa cháy nói quảng trường Vạn Thông có tai hoạ ngầm, muốn mọi người giải tán ngay. Ha ha, không biết là ngành phòng cháy chữa cháy Thông Liêu không vừa mắt với tôi hay là trời cao có thành kiến với tôi mà thật vất vả mới có cơ hội gặp mặt mọi người liền phát sinh chuyện như vậy. Tất nhiên, an toàn là trên hết, tôi hi vọng các bạn có thể tuân theo chỉ dẫn của nhân viên chuyên trách trật tự rời đi quảng trường Vạn Thông. Tôi tin rằng tai hoạ ngầm sẽ được gỡ bỏ, chúng ta sẽ còn gặp lại. Tôi cũng xin cam đoan, giờ khắc đó rất nhanh sẽ tới.
!supportLineBreakNewLine]>
đến.
Nhìn thấy có người xa lạ tới, Ngô Thư, người đại diện ban nhạc Hồ Điệp lập tức nghênh đón.
Hai người thấp giọng nói vài câu, sắc mặt Ngô Thư liền thay đổi. Người đàn ông trung niên liếc nhìn Đường Trọng cùng Trương Hách Bản, lại nói mấy câu. Ngô Thư lắc đầu từ chối.
- Quản lý Ngô, tôi khuyên cô tốt nhất là phải lý trí một ít. Người đàn ông trung niên đè thấp giọng nói.
- Nếu như cô muốn hoạt động được tổ chức bình thường, muốn điện ảnh thuận lợi chiếu phim tại Thông Liêu thì tốt nhất là phải phối hợp một ít. Dù sao cũng chỉ là ăn bữa cơm mà thôi, cũng sẽ không thiếu một khối thịt.
Người đàn ông này nói giọng vùng Thông Liêu, không thể nghi ngờ hắn hẳn là người địa phương.
- Tôi không thể đồng ý.
Ngô Thư lại từ chối.
- Cho tới bây giờ ban nhạc Hồ Điệp đều chưa từng làm qua chuyện như vậy. Cũng tuyệt đối không làm chuyện như vậy.
Vì vậy sắc mặt người đàn ông trung niên cũng bắt đầu trở nên khó chịu.
- Không muốn đi cũng phải đi.
Người đàn ông trung niên lạnh giọng khẽ nói.
- Đây là quy củ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT