Trên đời không có tường không lọt gió, không có sói không háo sắc, không có người phụ nữ nào có thể giữ bí mật, cũng không có mê cung không bị phá.
Có lẽ người ngoài sẽ không nghĩ đến việc Fans của T4 gây rối ở buổi biểu diễn của Hồ Điệp thực tế là khổ nhục kế của Đường Trọng.
Nhưng Bạch Tố, Lâm Hồi Âm, Trương Hách Bản đều là những người bên cạnh Đường Trọng, chỉ số thông minh lại không thấp nên có thể nhìn ra một số dấu vết từ các chi tiết nhỏ và phản ứng của Đường Trọng.
Tuy nhiên, các cô chỉ hoài nghi mà không thể xác định chắc chắn. Bởi vậy, các cô muốn Đường Trọng chính miệng nói ra đáp án.
- Nói thật cái gì?
Đường Trọng hỏi. Sau đó như bừng tỉnh đại ngộ nói:
- Là lúc giữa giờ tôi đi toilet nữ, gặp được một nữ nhân viên sao?
- Ai muốn biết cậu đi toilet nam hay toilet nữ chứ?
Bạch Tố dùng sức véo cánh tay Đường Trọng, giả vờ tức giận nói:
- Chúng tôi hỏi là việc trong buổi diễn đấy. Rốt cuộc cậu đã làm gì?
- Thỏi phát sáng sao?
Đường Trọng cười.
- Việc đặt những thỏi phát sáng kia các cô đều biết đấy thôi. Không chỉ thế, việc này là cô phụ trách, giờ còn hỏi tôi làm gì?
Việc đặt thỏi phát sáng dưới mấy vạn ghế ngồi đúng là do Bạch Tố chỉ đạo.
Vì đã có người của Bác Nghệ trà trộn vào chụp ảnh, quay video diễn tập nên mấy người Đường Trọng phải suy nghĩ xem Bác Nghệ đang mang thù hận với bọn họ nặng như vậy thì còn dùng thủ đoạn nào để phá rối bọn họ nữa không.
Bởi thế, bọn họ thử đứng trên lập trường của Bác Nghệ rồi đứng trên lập trường của mình để nghĩ đối sách.
Mất điện.
Mất điện là đòn sát thủ mà chúng có thể sử dụng. Với thân phận của Quách Vân Tung muốn cho sân vận động Hoàng Long mất điện trong vài phút hoặc cắt điện thì chỉ cần một cuộc điện thoại mà thôi.
Nhưng loại ám chiêu này lại có lực sát thương rất lớn. Buổi hoà nhạc mà không có điện thì mắt không thể nhìn, tai không thể nghe, chẳng lẽ để fans hâm mộ ngồi chờ điện sao?
Vì thế, mọi người bắt đầu nghĩ đối sách. Cuối cùng nghĩ ra việc dùng thỏi phát sáng.
Quả nhiên hiệu quả rất tốt.
Tuy mọi người không thể nhìn thấy biểu lộ lúc đó của ông chủ Bác Nghệ nhưng cũng biết sẽ vô cùng thú vị.
Nhìn thấy Đường Trọng vẫn còn giả vờ hồ đồ, Trương Hách Bản tức giận nói:
- Ai hỏi anh chuyện này, chúng tôi đều đã biết việc này rồi. Biện pháp vẫn là tôi nghĩ ra được. Chúng tôi hỏi là muốn biết việc về mấy tên fans của T4 kia cơ mà, bọn họ là anh sắp xếp vào phải không?
- Sao lại là tôi được.
Đường Trọng kêu oan.
- Sao tôi có thể làm loại chuyện đó chứ?
- Anh có thể.
Bạch Tố cùng Trương Hách Bản đồng thời nói.
Đường Trọng bất đắc dĩ nói:
- Các cô đã không tin tôi thì còn hỏi tôi làm gì?
- Chúng tôi muốn nghe cậu nói thật. Bạch Tố nói.
Đường Trọng càng phản bác thì cô càng khẳng định chuyện này là hắn làm. Bởi vì theo tính cách của hắn, nếu hắn không làm thì sẽ nghĩ cách bắt kẻ đứng đằng sau mà không phải vội vàng chối bỏ quan hệ như vậy. Cái tên con trai này muốn đấu cùng cô ư, còn non lắm.
- Tôi nói thật đấy. Các cô tin hay không thì tuỳ.
Đường Trọng nhất quyết không nhận, nói:
- Chúng ta là đồng đội đấy, các cô sao có thể chụp mũ lên đầu tôi như thế. Tôi chỉ là một học sinh bình thường, làm sao có thể nghĩ ra việc làm âm hiểm như thế được. Hơn nữa, tôi cũng không tìm ở đâu được nhiều người giúp đỡ như vậy.
- Anh làm được.
Lâm Hồi Âm chợt nói.
Lâm Hồi Âm vừa dứt lời, Bạch Tố cùng Trương Hách Bản đều kinh ngạc nhìn cô.
Bình thường cô sẽ không tham gia mấy việc tranh cãi này nhưng hôm nay làm sao vậy?
Thấy biểu tình hai người quái lạ, Lâm Hồi Âm lặp lại:
- Hắn làm được.
Rồi cô cúi đầu uống nước không nói gì nữa.
Bạch Tố cười khanh khách, nói:
- Giả vờ đi. Nhìn cậu còn giả vờ đến bao giờ. Ngay cả Hồi Âm đều không nhìn được, cậu vẫn còn giấu sao. Nói thật đi, chúng tôi sẽ không phê bình cậu. Ngược lại chúng tôi sẽ còn khích lệ cậu đấy.
Thấy Đường trọng mỉm cười không đáp, Bạch Tố nói tiếp:
- Không thể không nói một bước cờ này thật sự rất hay. Những người kia tới quấy rối chẳng khác gì phá trận đấu giữa chúng ta với T4, chỉ một lúc đã định sẵn T4 là bên bị chán ghét. Dù sau này họ có giải thích thế nào cũng không có người tin. Bất kể việc gì xảy ra trong buổi diễn của chúng ta thì mọi người sẽ hoài nghi do bọn họ làm.
- Không chỉ thế, bọn họ ngu ngốc khiến cho người ta cảm thấy Bác Nghệ đều là một đám ngu ngốc. Sau đó, T4 sẽ bị người ta mắng là ngực to không não. Chẳng qua cậu có biết về sau bên T4 cũng bị cúp điện không?
- Tôi mới biết qua mạng thôi.
Đường Trọng nói:
- Làm sao bọn họ cũng mất điện nhỉ? Chẳng lẽ cũng có người ghét họ hay như trên mạng nói, bọn họ bị báo ứng?
- Đường Trọng.
Bạch Tố vẻ mặt chân thành nhìn vào đôi mắt rất có linh khí khi không đeo kính của Đường Trọng nói:
- Chỉ cần cậu nói ra sự thật thì tháng sau đi nghỉ phép ở Sanya tôi sẽ bảo Bản Bản cùng Hồi Âm mặc bikini cho cậu xem. Chắc cậu còn không biết công ty có quy định, bất kỳ nghệ sỹ nào làm xong buổi biểu diễn cũng có thể đi nghỉ phép ở một nơi. Bây giờ là mùa đông nên tất nhiên chúng ta sẽ đi Sanya rồi.
Mắt Đường Trọng sáng ngời, một ngọn lửa từ bụng chạy thẳng lên não.
Nghĩ đến bộ dáng phấn nộn đáng yêu cùng với bộ ngực vĩ đại của Trương Hách Bản khi mặc bikini ở trước mặt mình, còn có cặp đùi thon dài của Lâm Hồi Âm cùng bộ mặt lạnh như băng của cô khi mặc bikini sẽ động lòng người thế nào.
- Nếu cậu không chê Bạch tỷ già thì tôi cũng có thể mặc cho cậu xem.
Trời đất ơi! Quan Thế Âm Bồ Tát, Như Lai Phật Tổ ơi.
Đường Trọng hận không thể hét to lên thành tiếng.
Lần đầu tiên hắn cảm thấy lão râu dài một cước đá hắn đến trong tổ hợp nữ tính này là sáng suốt cỡ nào nha.
- Kỳ thật, không phải tôi không muốn nói cho các cô biết.
Đường trọng đỏ mặt, ngượng ngùng nói. Vừa rồi hắn còn phủ nhận không phải mình làm, bây giờ lại vì mấy cái bikini mà thay đổi. Hắn thấy chính mình không phải đàn ông tốt.
- Tôi không muốn các cô nghĩ tôi quá xấu, cảm thấy tôi là một tiểu nhân âm hiểm. Tôi làm vậy cũng là vì công ty, vì nhóm chúng ta, vì các cô thôi.
- Đúng vậy, vì công ty, vì chúng ta.
Bạch Tố phụ hoạ:
- Chúng tôi đã hiểu nhưng sao cậu không nói trước một tiếng cho chúng tôi?
- Để bất ngờ mà.
Đường Trọng cười ha hả:
- Tôi nghe người ta nói các cô gái thường thích bất ngờ đấy thôi.
- Thật sự là bất ngờ nha.
Trương Hách Bản cười hì hì:
- Những khẩu hiệu kia có phải cậu nghĩ ra không?
- Nghĩ không được, tôi nói bừa thôi.
Đường Trọng gián tiếp thừa nhận.
Bởi thế sắc mặt Trương Hách Bản liền thay đổi. Cô nghiến răng nghiến lợi nhìn Đường Trọng nói:
- Vậy anh nói cho tôi biết, Hồ Điệp không bay qua Thương Hải vì ngực các cô phẳng, không có sữa là ý gì?
“…..”
Đường Trọng kinh ngạc nói:
- Có những lời này sao?
Nữ nhân thật mang thù nha.
Người khác hại cô, cô cũng không thèm nghĩ biện pháp trả thù. Mình chỉ nghĩ lầm một câu khẩu hiệu liền bị cô ghi hận trong lòng.
- Tôi nghe rõ ràng.
Trương Hách Bản như muốn nhảy chồm lên.
Đường Trọng vội lui về sau, nói:
- Việc đó không liên quan đến tôi, chắc bọn họ hô sai rồi.
- Cùng anh không liên quan vậy cùng ai liên quan? Anh dựa vào cái gì mà dám nói chúng tôi ngực phẳng, không có sữa? Anh nhìn rồi sao? Anh sờ qua sao? Anh…
- Đúng vậy. Tôi chưa xem qua cũng chưa sờ qua thì tôi làm sao biết ngực các cô là to hay nhỏ chứ. Vậy nên câu khẩu hiệu này chắc chắn không phải tôi nghĩ ra.
Đường Trọng giải thích. Hắn nhìn ngực Trương Hách Bản, nghĩ thầm, lúc trước tại sao mình lại nghĩ ra câu khẩu hiệu này chứ?
Với bộ ngực vĩ đại của mình, nếu Trương Hách Bản gia nhập T4 thì các cô có thể đổi thành X5 – tổ hợp ngực to rồi.
- Đừng xúc động ư? Vậy dì để cho anh ta nói cho cháu biết, ai là ngực phẳng hả?
Trương Hách Bản nhìn chằm chằm Đường Trọng nói.
Bạch Tố nháy mắt ra hiệu cho Đường Trọng tuỳ tiện tìm lý do dỗ Trương Hách Bản một chút.
Bởi vậy, Đường Trọng chỉ chính mình nói:
- Tôi ngực phẳng.
- Hừ. Tôi ghét nhất đàn ông không thành thật.
Trương Hách Bản hung hăng trừng mắt Đường Trọng rồi mới thấy thoả mãn đôi chút.
- Vâng, vâng. Tôi xin lỗi.
Thái độ nhận sai của Đường Trọng rất tốt:
- Lần sau hô khẩu hiệu tôi nhất định tôn trọng sự thật. Nếu các cô có thể cung cấp số liệu chính xác thì càng tốt hơn.
A Ken mang Champagne cùng đồ bật nắp rượu xuống lầu, thấy mấy người đang nói đùa hỏi:
- Mọi người đang nói cái gì mà vui vẻ vậy?
- Chúng tôi đang nói tháng sau sẽ mang Đường Trọng đi nghỉ phép ở Sanya xem bikini.
Bạch Tố vừa cười vừa nói.
- Oa…
A Ken kích động:
- Hay nha. Tôi cũng muốn đi, tôi cũng muốn đi. Tố Tố cho tôi đi cùng được không?
- Được, mang cả cậu nữa. Gần đây cậu cũng vất vả rồi.
Bạch Tố cười nói.
- Tố Tố thật tốt.
A Ken cao hứng nói:
- Tôi nói cho mọi người biết, lần này đi nước Mỹ tôi đã mua một bộ bikini, đến lúc đó, tôi sẽ mặc cho mọi người xem. Mọi người nhất định sẽ cảm thấy rất sexy.
“….”
Mọi người nhìn nhau.
A Ken cũng muốn mặc bikini sao?
A Ken vốn đang cao hứng chờ mọi người khích lệ mình, nhưng hắn phát hiện mình vừa nói xong thì mọi người liền im lặng nhìn mình như bệnh tâm thần. Bây giờ hắn mới hiểu họ nghĩ gì.
Hắn tức giận giậm chân nói:
- Người ta nói là bikini nam tính. Nam tính nha. Hừ, không nói với các cô nữa. Thật quá đáng ghét.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT