Máy laptop cũng văng luôn đi, màn hình vỡ nát, màn và phím mỗi nơi một mảnh.
Thư ký Kim Linh tránh ra xa xa, không dám đi lên an ủi ông chủ đang nổi giận, lại không không dám tới thu thập những thứ hắn vừa phá hoại.
Loại tiếng vang này còn duy trì liên tục, mãi tới khi trước mặt không còn thứ gì để đập phá thì Quách Vân Tung mới tức giận quát.
- Tại sao bọn chúng lại biết được? Tại sao bọn chúng lại biết? Sao chúng biết tôi sẽ cho người ngắt điện? Tại sao bọn chúng lại biết để chuẩn bị loa? Sao chúng biết để dây phát sáng phía dưới ghế ngồi?
Kim Linh không dám trả lời, mà mấy vấn đề này cũng không phải thứ cô có thể trả lời.
Chẳng qua cô hoàn toàn có thể hiểu được tâm tình vô cùng cực đoan của ông chủ lúc này.
Trong lúc nhóm Hồ Điệp đang biểu diễn thì bị mất điện, đây là kế hoạch mà Quách Vân Tung đã chuẩn bị rất kỹ. Vì thế hắn mới không tiếc đánh điện cho một vị lãnh đạo điện lực phụ trách khu vực sân vận động Hoàng Long.
Nếu sân vận động Hoàng Long đột nhiên mất điện, dây điện của máy phát lại bị một người công nhân điện phá hoại, bọn họ còn hát thế nào được chứ?
Chỉ có thể qua loa cho xong việc mà thôi.
Nếu như gia tăng thêm chút thì có thể còn có fans hâm mộ tụ tập lại đòi trả vé đó.
Hơn nữa cả khu này mất điện, máy phát điện lại tự dưng không thể khởi động, mic trong tay nhóm Hồ Điệp không còn tác dụng gì. Đến lúc đó mấy vạn người bị bao vây trong bóng tối, sẽ phát sinh ra khủng hoảng và hỗn loạn.
Những chuyện gì có thể xảy ra trong đó có thể đoán trước được.
Cho dù tối hôm nay có xảy ra chuyện gì thì buổi biểu diễn nhóm Hồ Điệp cũng không thể gọi là đầy đủ được.
Nhưng bọn họ dường như lại dự đoán được từ trước sẽ xảy ra chuyện như vậy, phòng ngự thật nghiêm chỉnh. Bọn họ hao tốn tâm cơ như vậy nhưng lại tạo thành tiếng vang thật lớn cho các cô, để cho fans hâm mộ của bọn họ càng đoàn kết, càng có lực chiến đấu.
Thấy ba thành viên của nhóm Hồ Điệp đang đứng trên sân phát động cả mấy vạn fans vung dây phát sáng hát, cảnh tượng khiến người ta cảm thấy ấm áp thoải mái. Nếu video này mà bị phát hành ra ngoài, có thể sẽ dẫn tới một cơn sóng Hồ Điệp.
Cứ như vậy, tổng giám đốc Quách làm sao mà nhịn nổi giận dữ chứ?
Hắn vốn là muốn nhìn Hồ Điệp bị cười nhạo, không ngờ chính mình lại bị biến thành trò cười.
- Tổng giám đốc Quách, ngài cũng đừng tức giận.
Kim Linh đứng xa xa, cẩn thận vô cùng nói:
- Buổi biểu diễn của bọn họ cũng coi là hoàn chỉnh nhưng T4 của chúng ta cũng rất thành công mà. Căn cứ theo tin tức tôi vừa nhận được thì tỷ lệ vé bán ra của T4 cũng rất cao, hơn nữa người xem cũng phản ứng rất nhiệt liệt. Xếp hạng của chúng ta trên mạng còn vượt qua Hồ Điệp đó. Chúng ta sẽ vẫn vượt qua bọn họ về khí thế thôi. T4 cuối cùng vẫn là người chiến thắng.
Sắc mặt Quách Vân Tung cũng không bởi vậy mà dễ nhìn hơn. Hắn muốn thắng lợi, một lượt thắng lợi không cần lo lắng, cũng không phải thứ thắng lợi mơ hồ này, hai bên chiến đấu cầm hòa nhau.
Chẳng qua việc đã tới nước này, mình có muốn hơn cũng khó khăn phi thường rồi.
Còn nhiều thời gian, sau này còn nhiều cơ hội như vậy. Mấy con bướm nhỏ này, còn cả con ranh Bạch Tố kia. Bọn chúng cũng không trốn thoát khỏi lòng bàn tay mình được.
- Cô đi ra ngoài đi.
Quách Vân Tung nghĩ muốn yên tĩnh một lát, phất tay nói.
- Vâng, thưa tổng giám đốc Quách.
Kim Linh trả lời rồi bước nhanh ra khỏi căn phòng khiến người ta sợ hãi này.
Quách Vân Tung thả người nặng nề lên ghế salon, lấy một điếu thuốc ra hút, rít một hơi dài, để khói thấm vào tận sâu trong phổi rồi mời phun ra, lúc này mới cảm thấy tâm lý thư thái hơn một chút.
- Thú vị. Đúng là thú vị... Đối thủ của mình là ai đây? Bạch Tố, là cô sao?
- Nếu như là cô thì cô đúng là hiểu rõ tôi thật. Không thể đưa người phụ nữ hiểu mình như vậy lên giường cũng là một chuyện khiến người ta cảm thấy đáng tiếc.
Rầm...
Cửa phòng lại bị người đẩy ra.
Vẻ mặt Kim Linh lo lắng, đứng ở cửa nói:
- Quách tổng, sân vận động chúng ta đang biểu diễn bị mất điện rồi.
- Sao thế được? Chúng ta không phải...
Sắc mặt Quách Vân Tung vô cùng khó coi, thoáng cái nhảy dựng lên khỏi ghế.
- Nguồn điện dự phòng cũng không dùng được sao?
- Không thể, nghe nói là bị phá hủy rồi. Không có biện pháp nào dùng bình thường được.
- Có chuẩn bị loa tay không?
Quách Vân Tung hỏi. Hắn biết dưới tình huống này, quan trọng nhất là ổn định tâm tình fans hâm mộ. Nhưng nếu như không có loa thì ai có thể ổn định tâm tình bọn họ được chứ?
Dựa vào việc đứng trên sân khấu hô sao? Tôi van anh đó, đây là sân vận động cả vạn người, có mấy người nghe được tiếng anh chứ?
- Không có.
Kim Linh giải thích.
- Chúng ta không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy.
- Các người không ngờ tới sao? Các người có thể nghĩ tới cái gì?
Quách Vân Tung cảm thấy một luồng tà hỏa bùng lên trên ngực, hận không thể túm được một người đấm cho vài đấm cho hết giận.
- Có chuẩn bị dây phát sáng không?
-... Không có.
Kim Linh nuốt nước bọt, nói.
Quả nhiên Quách Vân Tung nổi trận lôi đình.
Hắn cầm bật lửa trong tay ném tới, may mà không Kim Linh né đầu sang một bên tránh được.
Rầm...
Bật lửa bằng đồng đập vào tường, phát ra tiếng kêu nặng nề.
- Rác rưởi, các người toàn là một lũ rác rưởi.
Quách Vân Tung mở miệng mắng to.
- Các người có thể làm gì chứ? Các người có thể làm gì? Nuôi các người để các người ăn cơm trắng sao? Các người tại sao không chết hết đi? Sao không chết hết đi?
...
Mắt Kim Linh đỏ ngầu, cũng không dám khóc thành tiếng.
- Chúng tôi ngu ngốc thế ông thông minh ở chỗ nào? Nếu không phải ông có âm mưu với Bạch Tố và ba người trong nhóm Hồ Điệp thì làm sao lại xảy ra chuyện khiến người ta khó thừa nhận thế này?
Đương nhiên đây cũng chỉ là suy nghĩ trong lòng Kim Linh, dù thế nào cũng không thể nói ra.
Nếu không cô nhất định sẽ bị hắn đánh chết tươi. Thật sự là sẽ bị đánh chết.
- Báo cảnh sát đi.
Quách Vân Tung lạnh giọng nói, vẻ mặt như hàn băng ngàn năm.
- Để bọn họ lập tức chạy tới duy trì trật tự.
...
...
- Bầu trời nổ một tiếng, Đường Tâm bay lên không...
- Có một loại độ cao mà chưa có ai vượt qua được. Có một loại ấm áp gọi là toàn sân vận động cùng hát...
- T4 vs Hồ Điệp, Hồ Điệp thắng không chỉ là danh tiếng...
...
Các loại phương tiện truyền thông di động và mạng, các phóng viên phát bài tốc độ nhanh như bay.
Buổi biểu diễn còn chưa kết thúc, trên mạng đã có rất nhiều tin tức về buổi biểu diễn của nhóm Hồ Điệp.
Buổi biểu diễn chấm dứt vào ban đêm, thông tin ngập trời về buổi biểu diễn của Hồ Điệp và T4 đều lan tràn trên mạng.
Từ chối tiệc rượu của hai vị quản lý công ty cong, Bạch Tố mang theo ba thành viên của nhóm Hồ Điệp và A Ken vội vã về biệt thự Tử Viên.
Mở máy tính ra, khắp các trang lớn đều có thông tin liên quan tới buổi biểu diễn của nhóm Hồ Điệp.
Kỳ thật cũng không cần tìm kiếm mất công bởi các trang web lớn đều đưa hai buổi biểu diễn này lên đầu.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, nhóm Hồ Điệp lần này biểu hiện tương đối đẹp mắt, được cả giới truyền thông nhất trí khen ngợi. Cho dù là bất cứ trang web hay tờ báo nào cũng đều nói nhóm Hồ Điệp như một phương chính nghĩa.
- Hồ Điệp quả nhiên đúng là Hồ Điệp mà tôi thích. T4 có khác gì xã hội đen đâu?
- Hồ Điệp được mọi người ủng hộ. T4 thua thế trận lòng dân...
- Hóa ra còn đi thích bốn người phụ nữ ngực lớn kia. Sau này kiên quyết tẩy chay bọn họ. Đúng là thật đáng khinh.
...
Độc giả bình luận nghiêng về một phía. Bọn họ đều đổ hết trách nhiệm lên người T4. Cho dù là việc fans T4 phá hoại buổi diễn hay là mất điện, tất cả đều là âm mưu của bọn họ. Còn về việc vì sao buổi biểu diễn của T4 lạ bị mất điện thì bọn họ cho rằng đó là báo ứng, là sự trừng phạt của thượng đế.
Tiếng tăm T4 giờ đã thối um lên rồi.
Không chỉ có thế. Bởi vì bọn họ đột ngột bị cắt điện cũng không hề có chút chuẩn bị nào. Fans hâm mộ chờ đợi rất lâu trong bóng tối, có người chửi bới, còn có người đánh nhau. Mãi tới khi sân vận động được chiếu sáng lần nữa, cảnh sát xông vào thì mới có thể tổ chức cho fans hâm mộ rời đi.
Vừa rồi Bạch Tố còn nhận được điện thoại, nghe nói một số fans cảm thấy buổi biểu diễn chưa xong, đứng trước cửa sân vận động không chịu đi, bắt T4 phải trả lại bọn họ nửa tiền vé.
- Báo ứng mà. Đây thật sự là báo ứng.
Thân thể Trương Hách Bản nằm lên ghế salon, hai chân đạp loạn, giống như một con thỏ đang vui vẻ.
- Thấy mấy ả gặp xui xẻo tôi cũng vui lây. Tôi thật là xấu xa.... Ai bảo mấy ả lớn lên lại cao như vậy, ngực lại lớn như vậy chứ? Đáng đời. Đúng là báo ứng rồi phải không?
Bạch Tố lúc này cũng không lên tiếng răn dạy Trương Hách Bản nói lung tung. Cô cũng bị chuyện vui mừng và sợ hãi tối nay làm cho vô cùng vui vẻ.
- Đúng vậy, thiện có thiện báo, ác có ác báo. Không phải không có báo ứng mà chỉ là chưa tới giờ thôi. Bọn họ làm nhiều việc ác như vậy, mỗi lần đều khiến chúng ta khinh bỉ. Giờ đây bát hoàng tử cũng phải chịu đựng rồi.
- Tiểu Tâm Tâm. Cậu thật sự quá lợi hại rồi.
Ánh mắt A Ken si mê nhìn Đường Trọng nói:
- Cú bay người trên không trung kia, ôi chao ơi... Làm tôi chấn động cả tim gan đó, cũng khiến người ta sợ hãi rồi. Nhất định phải chúc mừng, nhất định phải chúc mừng. Trong phòng tôi có một bình rượu ngon, tối nay chúng ta phải cùng Tiêu Tử Âm uống một chén.
- Đúng, phải chúc mừng.
Bạch Tố vung tay lên.
- Vốn công ty có mở tiệc chúc mừng nhưng tôi nói mọi người quá mệt mỏi rồi nên kéo tất cả trở về. Cũng không biết có bao nhiêu người trong công ty mắng tôi đây. Nhưng rượu mừng này vẫn phải uống. A Ken, mang bình rượu của anh ra đi.
- Được rồi, tôi lên lầu lấy đây.
A Ken đồng ý, chạy vọt lên trên lầu.
Hiện giờ trong phòng chỉ còn lại Đường Trọng, Bạch Tố, Lâm Hồi Âm và Trương Hách Bản thôi.
Bạch Tố đi tới cạnh Đường Trọng, ngồi xuống, ôm cánh tay hắn, yên lặng nhìn chăm chú vào hai mắt hắn, nói:
- Cưng à, còn chưa chịu thú nhận với chúng tôi đi à?
Lâm Hồi Âm và Trương Hách Bản cũng mở to mắt nhìn lại, hiển nhiên đều hiểu rõ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT