Phượng Hoàng Dực hồn cốt vốn một màu sáng bóng, lúc này dưới sự dẫn dắt của hồn lực đã từ từ chuyển sang một màu đỏ rực. Sau đó bất ngờ một luồng ánh sáng màu đỏ trực tiếp bắn thẳng vào thân thể của Vân Chính Thiên, hắn nhất thời run lên mãnh liệt.
Quá trình dung hợp hồn cốt đã bắt đầu, hiện tại Vân Chính Thiên đã không còn đường lui nữa, chỉ còn một cách là tiến lên phía trước.
Theo phán đoán của Vân Chính Thiên, bởi vì Phượng Hoàng Tứ Dức dùng phương thức hiến tế để trao cho hắn hồn hoàn, cho nên việc dung hợp hồn cốt hẳn sẽ không phát sinh vấn đề nghiêm trọng gì, mà nếu có cũng chỉ là một chút năng lượng bên trong hồn cốt quá cường đại bị phát tán ra bên ngoài, có thể sẽ gây đau đớn một chút.
Vân Chính Thiên không phải là một tên hồn sư bình thướng, ngoại trừ hỏa nguyên tố vốn dĩ thích ứng với Phượng Hoàng Dực, lại còn có băng nguyên tố có khả năng gây tê thần kinh cảm giác, khiến hắn đem mức độ đau đớn giảm xuống đáng kể.
Chỉ một lát sau, tình huống xảy ra chứng minh phán đoán của hắn hoàn toàn sai lầm. Sau khi luồng ánh sáng màu đỏ từ hồn cốt bắn vào người, Vân Chính Thiên nghe được thanh âm phượng hót càng rõ ràng hơn, tiếp theo chính là cảm giác nóng rực xâm chiếm toàn bộ ý thức, giống như cả thân thể đang chìm vào trong một cái bong bóng khổng lồ, mà bên trong toàn bộ là hỏa diễm cuồn cuộn.
Hắn đối với hỏa nguyên tố vô cùng quen thuộc, mà đến thời khắc này, đối với sự thiêu đốt mà hồn cốt mang lại, rất đáng sợ. Vân Chính Thiên ngay lập tức điều động tinh thần lực, bao phủ toàn bộ kinh mạch trong cơ thể, đồng thời Dịch Cân Kinh cũng điên cuồng hoạt động, làm thanh tỉnh lại thần trí của mình.
Nóng rực cảm giác đột nhiên dịu lại, Vân Chính Thiên còn chưa kịp vui mừng thì lúc này truyền tới cảm giác đau đớn cùng cực. Ở phía sau lưng hắn, chính xác là vị trí xương vai, cảm giác có một thứ gì đó đang đâm vào, xé toạc phần da thịt này ra thành từng mảnh.
Loại thống khổ này duy trì hơn ba mươi giây, cuối cùng đã thành công đâm thẳng vào bên trong da thịt, nhìn thấy rõ mồn một từng khối xương trắng muốt. Vân Chính Thiên lúc này sắc mặt thập phần khó coi, mồ hôi tuôn ra như suối đổ.
Bên trong đại não, tinh thần lực điên cuồng dao động, có lẽ từ khi nắm được cách thức điều khiển tinh thần lực, đây là lần đầu tiên Vân Chính Thiên tiêu hao nhiều đến mức cạn kiệt như vậy. Đầu đau như búa bổ, nhưng hắn với giữ vững một tâm niệm.
Nếu như loại thống khổ này bản thân vẫn không thể chịu được, vậy thì hay là từ bỏ con đường tu luyện đi.
Đối với hồn sư mà nói, chịu đựng đau đớn cũng là một phương pháp mà luyện tinh thần, ý chí càng kiên cường, tâm càng vững chắc, là gốc rễ để trở thành cái thế cường giả a.
Suy nghĩ thông suốt, Vân Chính Thiên siết chặt đôi bàn tay, một lần nữa thẳng lưng lên, hiên ngang đón nhận cường đại năng lượng từ hồn cốt truyền vào.
Ngay lúc này, một viễn tượng kinh diễm xảy ra. Nơi vị trí xương vai bị xé toạc lúc trước, có một chất lỏng màu đỏ xuất hiện từ trong xương đang dần dần chảy lan ra bên ngoài, nhanh chóng lấp đầy vị trí bị xé rách đó.
Cảm giác thống khổ ngày càng mãnh liệt hơn, nơi chất lỏng màu đỏ đi qua cứ như dung nham đang rót vào trong cơ thể, rất là đau đớn.
Không phải nói Phượng Hoàng Tứ Dực đã chấp thuận hiến tế cho hắn, trên phương diện nào đó dung hợp hồn cốt lần này phải vô cùng dễ chịu mới đúng.
Trên lý thuyết là như vậy, tuy nhiên Vân Chính Thiên đại chiến Lão Bạch một trận lúc trước, đã chân chính tổn thương linh hồn bản nguyên của Phượng Hoàng Tứ Dực, cho nên thời điểm dung hợp hồn cốt lần này, không thể điều động Phượng Hoàng chi lực làm dung môi xúc tác, mà chỉ có thể nhờ vào chính bản thân Vân Chính Thiên hắn mà thôi.
Lại nói đến hồn cốt của Phượng Hoạng Tứ Dực là bậc nào trân quí, mặc dù tu vi của nó chỉ khoảng ba ngàn năm đổ lại, nhưng với huyết thống Phượng Hoàng nhất tộc chảy trong huyết quản thì có thể so sánh với hồn thú đạt tới sáu hoặc bảy ngàn năm tu vi.
Phượng Hoàng Tứ Dực trong truyền thuyết kể lại, nếu như đạt tới tu vi mười vạn năm trở lên, sẽ có thêm hai cánh mọc ra, lúc này nó mới chân chính là vua của các loài phi hành hồn thú, sáng ngang cùng Cửu U Minh Tước, Bạch Sắc Khổng Tước hoặc Bất Tử Thần Điêu, mà với sáu cánh ở sau lưng, nên gọi là Phượng Hoàng Lục Dực.
Vân Chính Thiên thành công tiếp nhận hồn hoàn của Phượng Hoàng Tứ Dực, chủ yếu là do nó đồng thuận hiến tế, nếu không chỉ sợ thống khổ sẽ nhân lên gấp bội.
Sắc mặt hắn bây giờ không khác gì một tên sắp chết, từng giọt mồ hôi hòa lẫn với máu nhiễu xuống chân. Huyết khí trong cơ thể dao động với tần số cao nhưng may mắn không có dấu hiệu hỗn loạn, là do hiệu quả tu luyện Dịch Cân Kinh mang lại.
Nếu như lúc này có một vị cường giả với tinh thần lực cường đại đem Tinh Thần Hải của hắn cùng các sợi kinh mạch hoàn toàn thủ hộ, Vân Chính Thiên sẽ giảm được rất nhiều sự đau đớn.
Bất quá đó chỉ là nếu như mà thôi, Vân Chính Thiên sống ở Địa Cầu hơn trăm năm, thấu hiểu dục vọng của con người là như thế nào, đối với hồn sư trên Đấu La Đại Lục này cũng không ngoại lệ, tốt nhât là nên dựa vào chính sức của mình.
Để đạt được sức mạnh, không có ai nhàn rỗi, tất cả đều là đem xương máu mình ra mà đánh đổi lấy.
Ở sau lưng hắn, đoàn chất lỏng màu đỏ kia đã hoàn thành việc tái cấu trúc bộ khung xương mới, đồng thời lấp đầy chỗ huyết nhục bị tróc ra, tuy nhiên khi mọi thứ tưởng chừng như viên mãn, thì cảm giác đau đớn cực điểm lần nữa trỗi dậy.
“A” Vân Chính Thiên không tự chủ mà rên lên một tiếng đau đớn.
Đoàn chất lỏng màu đỏ kia sau khi tái cấu trúc xương vai, lúc này nó chia ra thành vô số sợi chỉ màu đỏ, hướng vị trí xương sống của Vân Chính Thiên mà đâm qua da thịt. Lúc này hắn có cảm giác như vô số kim châm đang không ngừng xuyên sâu vào, đau nhức tột độ.
Mà những sợi chỉ màu đỏ này lại rất sắc bén, nhanh chóng xuyên qua lớp da thịt rắn chắc của Vân Chính Thiên, tiếp cận xương sống của hắn, sau đó không do dự lại tiếp tục đâm vào.
Xương sống đối với mọi người mà nói, là chân chính cội nguồn sinh mệnh, chỉ cần bộ phận này bị tổn thương, ngươi đừng mong có thể sống như người bình thường được nữa.
Vân Chính Thiên trên miệng đã có tơ máu chảy ra, trong lòng hắn tràn ngập hoảng sợ. Bởi vì đây là lần đầu hắn dung hợp hồn cốt, lại còn là ngoại phụ hồn cốt đẳng cấp cao nhất tồn tại, phát sinh vấn đề ngoài dự đoán này hắn hoàn toàn không nắm rõ.
Vào lúc những sợi chỉ màu đỏ xuyên qua xương sống, chân chính chạm vào tủy sống, bọn chúng làm nhiệm vụ hút lấy từng đoàn tủy sống này truyền ngược về cho khung xương mới ở sau lưng.
Những sợi chỉ màu đỏ cong cong ưỡn ẹo hút lấy không chỉ tủy sống mà còn có hồn lực bản nguyên của Vân Chính Thiên, không ngừng gia cố cho khung xương mới. Ngay vị trí khung xương trồi ra, có từng cọng lông vũ bắt đầu mọc ra.
Theo thời gian trôi qua, hai bên xương đã bao phủ bởi một tầng lông vũ màu đỏ rậm rạp, khung xương cũng được kéo dài hơn một mét năm. Từng sợi lông như có sinh cơ, không ngừng phập phừng chuyển động trong gió, hết sức suông mượt cùng đẹp đẽ.
Phải, đó chính là sự đẹp đẽ a.
Mặc dù hai cánh đã hoàn toàn xuất hiện, nhưng Vân Chính Thiên trên mặt vẫn tồn tại sự đau đớn. Phải biết hắn dung hợp hồn cốt trong tình trạng cơ thể bị tiêu hao khá nhiều hồn lực cùng với tinh thần lực.
Lại còn vừa trãi qua vô số kinh khủng dày vò, nếu là một tên phổ thông hồn sư, chắc chắn không chịu nổi bạo thể mà chết. Vân Chính Thiên mặc dù tâm trí kiên định nhưng chung qui hắn vẫn chịu giới hạn về tu vi và cường độ thể chất.
Nếu như trong trạng thái đỉnh phong, hắn hoàn toàn tự tin nắm chắc đem khối hồn cốt này dung hợp mỹ mãn với thời gian ngắn nhất.
Nhưng vào lúc này, hắn tinh thần lực hoàn toàn cạn kiệt, đã bắt đầu xuất hiên sụp đổ dấu hiệu. Vân Chính Thiên tâm trí lúc này tràn ngập hình ảnh của phụ thân là Vân Lý Tân cùng mẫu thân Hàn Phi.
Hai người chính là điều mà hắn cảm kích nhất từ khi trọng sinh đến ngày hôm nay. Nếu không ở dưới sự chăm sóc của hai người, Vân Chính Thiên hắn có lẽ lại đi vào con đường cô độc của kiếp trước.
Cho nên để có thể cứu hai người họ từ tay kẻ thù, Vân Chính Thiên hắn rất cần lực lượng.
Đột nhiên cũng vào lúc này, Vân Chính Thiên gào lên trong lòng, toàn bộ đau đớn dường như lu mờ trước chấp niệm cùng sự giận dữ của hắn. Tinh Thần Hải dao động kịch liệt, một cỗ tinh thần lực đột nhiên hồi phục mang toàn bộ thần trí của hắn lần nữa bao bọc lại, Dịch Cân Kinh cũng đẩy nhanh tốc độ lên mấy lần, đem hồn lực tiêu hao hoàn toàn lấp đầy lại.
Là sự chấp niệm a.
Trải qua sinh tử thống khổ, thân thể Vân Chính Thiên lại có sự biển đổi long trời lở đất, nguyên bản cao một mét sáu thiếu niên trong nháy mắt tráng kiện hơn trước, chiều cao tăng lên khoảng chừng mét sáu lăm, bả vai chiều rộng cũng tăng cường, cơ ngực cũng nở nang hơn trước rất nhiều.
Đặc biệt ở sau lưng hắn, một đôi cánh phượng đỏ rực lặng yên vận chuyển, tưng cọng lông phượng nhẹ nhàng theo gió lắc lư, tạo ra vố số ánh đỏ quang ảnh truyền ra ngoài.
Cũng vào lúc này, hai mắt hắn mở to ra, đôi mắt đen tuyền thỉnh thoảng lóe lên một tia nhàn nhạt kiêu hãnh. Phải nói bây giờ chính là quá trình dung hợp làm hắn hoàn toàn lột xác.
Không chỉ hồn lực tăng lên không nhỏ, tinh thần lực cũng được tôi luyện cứng cáp hơn, thể trạng cũng theo đó được tăng cường. Mà đặc biệt nhất phải nói tới đôi cánh phượng ở sau lưng.
Có thêm cánh ý vị như thế nào, là hắn có thể sử dụng phương pháp tấn công vốn chỉ dành riêng cho phi hành hệ hồn sư. Vân Chính Thiên vốn kỹ xảo kiếm pháp vô cùng tinh diệu, nay đúng nghĩa hổ mọc thêm cánh, thật không biết sẽ đạt tới trình độ nào đây.
Bất quá sau khi hắn hoàn thành quá trình dung hợp, hai mắt lập tức lờ đờ, cả người ngã nhào xuống, cứ như vậy mà thiếp đi trên nền đất lạnh ở Bắc Long sơn mạch.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT