Đối với Vân Chính Thiên mà nói, đây tuyệt đối là tin tức tốt nhất.

Dưới sự bộc tác mạnh mẽ của Lương Thế Nhân, Lâm Chấn đã hoàn toàn ngã xuống. Liên Minh thảo khấu một chi đường chủ hoàn toàn bị tiêu diệt, giải thoát được không ít người bị bắt, như vậy là quá đủ, chuẩn bị rút lui.

Nhưng muốn thoát khỏi sự đeo bám của cường giả Hồn Tông, thực sự không dễ dàng, với lại Lão Bạch lại có cường đại hồn kỹ tấn công trên diện rộng, tốc độ cũng phi thường mau lẹ, e rằng không thể nào thoát khỏi.

Rơi vào tình huống này, Vân Chính Thiên chậm rãi suy nghĩ, đột nhiên hắn quát lên

“Thế Nhân, chạy đi, ta sẽ theo sau”

Lương Thế Nhân ở bên kia chợt bừng tỉnh lại trong cảm xúc, hắn lập tức không do dự gật đầu

“Được, cẩn thận”

Đây là Lương Thế Nhân đối với Vân Chính Thiên tràn ngập tín nhiệm cùng tự tin.

Mắt thấy đồ đệ tốt chạy mất, Lão Bạch không nhịn được phi thân đuổi theo, bất quá Vân Chính Thiên làm sao dễ dàng cho lão tọa nguyện.

“Đối thủ của ngươi là ta”

Vân Chính Thiên nắm lấy Băng Đế Kiếm, hắn thúc dục hồn lực đến đỉnh điểm, một kiếm toàn lực từ trên cao chém xuống. Tức thì một tảng băng phong khổng lồ nhắm vị trí Lão Bạch mà phủ xuống.

Lão Bạch dự định đuổi theo Lương Thế Nhân, lại bị Vân Chính Thiên cản lại, hắn hai mắt lóe hung quang, bất quá một kiếm này quả rất mạnh mẽ, không đỡ không được.

Lão Bạch khỏng hổ là cao thủ, mắt thấy băng phong phủ xuống, biết được không cách nào tránh né, hắn ngay lập tức bàn tay lật lên. Lôi Bá Trống phân tách thành năm cái trống giống hệt nhau cùng hướng lên trời.

Lão luân phiên từ trái qua phải gõ lên mặt trống, âm ba vang lên, một cái lá chắn điện lập tức xuất hiện đỡ lấy băng phong ở phía trên.

Băng nguyên tố cùng lôi nguyên tố giao thoa, nhất thời bất phân thắng bại, tuy nhiên thế công của Vân Chính Thiên đã bị hắn đỡ được.

Bất quá không biết sau trong lòng Lão Bạch khẽ run lên. Liếc nhìn tiểu tử bên kia, thấy trên gương mặt hắn không biết lúc nào xuât hiện một nụ cười nhàn nhạt.

Vân Chính Thiên muốn thấy nhất đó chính là tình huống này. Nguyên bản Băng Đế Kiếm nhanh chóng lật ngược xuống, hóa thành Hỏa Phượng Kiếm. Băng nguyên tố cũng bị biến đổi thành Hỏa nguyên tố.

Phượng hót thanh âm lần nữa vang vọng, ngay sau đó hư ảnh Phượng Hoàng mang theo cuồng bạo hỏa viêm ở phía dưới bắn lên, kết hợp với Băng phong ở phía trên bọc lấy Lão Bạch ở bên trong.

“Không ổn” Lão Bạch biến sắc, hắn lập tức phát động hồn kỹ tấn công khối Băng Hỏa lồng giam này, nhưng hoàn toàn không có tác dụng.

Băng phong ở phía trên, Hỏa diễm ở phía dưới đồng thời chạm vào nhau, nhưng cũng không có bài xích, lại dung hòa với nhau như vậy, cũng là lần đầu tiên Lão Bạch được thấy.

Đây có thể gọi là hồn kỹ tự sáng của Vân Chính Thiên, hắn cũng chỉ vừa ngộ ra gần đây mà thôi. Dựa theo tình huống Băng Hỏa Dung Hợp trong lúc chiến đấu với Độc Nhãn Cự Nhân mà sáng tạo ra một thức này.

Hồn kỹ này nên gọi là Băng Hỏa Phong Ấn, điểm yếu duy nhất là hồn kỹ này tiêu hao hồn lực cùng tinh thần lực rất nhiều. Nếu không gặp phải đối thủ không thể đánh bại như Lão Bạch, hắn cũng sẽ không thôi động một thức này.

“Tiểu tử, ngươi mau thả ta ra”

Vân Chính Thiên sau khi thi triển một thức này, gương mặt có chút tái nhợt, nhìn Lão Bạch vùng vẫy bên trong cười nói.

“Ngươi muốn được thả ra thì đợi nữa ngày đi nha, lão tử đi đây”

Dứt lời hắn lập tức chạy đi, không dám nán lại lâu. Mặc dù tu vi Lão Bạch còn xa xa không bằng Độc Nhãn Cự Nhân, nhưng đây cũng không phải là Băng Hỏa Phong Ấn dưới sự hỗ trợ của chân chính Phượng Hoàng Tứ Dực, có thể giam lỏng Lão Bạch trong bao lâu, hắn cũng không dám chắc.

Ba chân bốn cẳng chạy thật nhanh, thẳng vị trí Bắc Long sơn mạch.

Bọn Tiếu Phong khi trời sáng đã hoàn toàn rời đi trở về Long Thần thành, cả Lương Thế Nhân cũng vậy. Vì đây là kế hoạch của bọn họ.

Riêng Vân Chính Thiên một mình trở về Bắc Long sơn mạch, là có ý gì.

Rất nhanh đã thấy được con suối hôm qua, Vân Chính Thiên đi tới hang động năm đó hắn tạm thời lưu lại làm nhà.

Bên trong hang động vẫn nguyên vẹn như năm hắn rời đi, chỉ có thêm một tầng bụi bặm. Bởi vì năm đó ấn tượng hắn để lại cho hồn thú nơi đây quá mức khủng khiếp, cho nên chỗ ở của hắn cũng không có hồn thú nào muốn tham quan.

Nhẹ nhàng đặt mông ngồi xuống, Vân Chính Thiên hít sâu một hơi lạnh, đem võ hồn phóng thích.

Sau lưng hắn hai vòng tử sắc hồn hoàn dâng lên, nhìn qua hoàn toàn bình thường nhưng nếu nhìn kỹ, đệ nhị hồn hoàn không biết từ lúc nào đã thêm một vệt nứt nho nhỏ ở bên trong.

Vân Chính Thiên nâng Hắc Kiếm lên, nhãn quan quẹt từ trên xuống dưới một lượt, cảm nhận không có chuyện gì hắn khẽ thả lỏng ra, sau đó đệ nhất hồn hoàn lóe lên.

Băng Đế Kiếm xuất hiện ở trong tay, cả hang động nhiệt độ liền giảm xuống.

Cũng lập lại hành động lúc trước, nhãn quan quét thêm một lần, cũng không có bất kỳ sự kỳ lạ nào, hai mắt hắn tăng thêm vài phần ngưng trọng.

“Xem ra cảm giác của ta là chính xác”

Vân Chính Thiên hít thêm một hơi lạnh, đệ nhị hồn hoàn lóe lên, Hỏa Phượng Kiếm hiện.

Bất quá ngay khi hỏa diễm phủ xuống, nhiệt độ trong hang động cũng tăng lên nhưng lần này hoàn toàn không giống với mọi lần.

Phải biết hỏa diễm từ Hỏa Phượng Kiếm là do Phượng Hoàng Tứ Dực mang lại, đây vốn là một loại hồn thú sở hữu hỏa nguyên tố chi lực tương đối thuần khiết, mặc dù không đạt tới mức độ cực hạn chi hỏa, nhưng không kém là quá xa.

Mà sau trận chiến với Lão Bạch, hỏa diễm mang một tầng ảm đạm, từ trong hồn hoàn thứ hai, Vân Chính Thiên rõ ràng vẫn nghe được phượng hót thanh âm, bất quá đã không còn vang vọng như trước, mà mang một màu thê lương.

“Không lẽ lôi điện của lão già kia đã ảnh hưởng tới linh hồn bổn nguyên Phượng Hoàng trong hồn hoàn”

Từ khi dung hợp đệ nhị hồn hoàn do Phượng Hoàng Tứ Dực hiến tế mang lại, linh hồn bổ nguyên của nó vẫn tồn tại bên trong hồn hoàn này, cũng nhờ vậy mà uy lực Hỏa Phượng Kiếm phát động ra lúc nào cũng vô cùng khủng bố.

Mà bây giờ linh hồn bổn nguyên bị tổn thương, Phượng Hoàng Tứ Dực còn xót lại một tia tàn hồn cũng sẽ bị tan biến mất. Nghĩ đến chuyện này, Vân Chính Thiên không khỏi có cảm giác đau khổ.

Vân Chính Thiên làm sao không biết, uy lực mà Hỏa Phượng Kiếm mang lại là mượn nhờ một chút năng lực của Phượng Hoàng khi còn sống, nếu như linh hồn nó tan đi, e rằng thực lực của hắn cũng trên diện rộng giảm xuống.

Đây là thứ hắn không muốn nhất.

Nhưng, làm cách nào để chữa trị một tia tàn hồn này.

Vân Chính Thiên trong những năm qua luôn không ngừng tìm hiểu vô số kiến thức trên mảnh Đấu La Đại Lục này, bởi vì tư duy sống qua một kiếp đã dạy hắn rằng, cho dù ngươi ở đâu, nắm được tri thức cũng tương đương có được sức mạnh.

Nhưng những thứ hắn xem qua, cũng chỉ mơ hồ miêu tả tình trạng này, nhưng cách để giải quyết triệt để thì hoàn toàn không có.

Đang chìm trong suy tư chưa có lối thoát, phượng hoàng thanh âm lại vang lên thu hút sự chú ý của Vân Chính Thiên, hắn đưa hai mắt mệt mỏi nhìn sang đệ nhị hồn hoàn.

“Ngươi có biết ta phải làm gì để cứu lấy một tia tàn hồn của ngươi không, nếu biết hãy nói cho ta, ta sẽ làm được”

Vân Chính Thiên trong vô thức nói lên, biết rằng chỉ là vô nghĩa nhưng hắn đang rơi vào bế tắc.

Phượng Hoàng tàn hồn như có lý trí mạnh mẽ, đối với lời nói của Vân Chính Thiên, nó đáp trả lại bằng vô số tiếng hót, đang chìm đắm trong tiếng phượng, Vân Chính Thiên đột nhiên sáng bừng cả hai mắt.

Hắn liếc nhìn giới chỉ đang đeo trên ngón tay, khẽ vung ra, một khối sáng bóng hồn cốt xuất hiện ở trên mặt đất. Là ngoại phụ hồn cốt Phượng Hoàng Dực.

“Một chút nữa là quên mất vật chí bảo này”

Phượng Hoàng Tứ Dực lần đó chiến đấu với Độc Nhãn Cự Nhân, bị đối thủ đoạn đi một chi bên cánh, không biết có phải nhờ vậy mà còn tồn tại đến hôm nay.

Phượng Hoàng Dực lặng yên trên mặt đất cũng khẽ run lên bần bật ngay khi phượng hoàng lại cất tiếng. Vân Chính Thiên rốt cuộc quyết định đánh cược một phen.

Hấp thu hồn cốt, không nghi ngờ gì so với hấp thu hồn hoàn tốt hơn rất nhiều. Mà Phượng Hoàng Dực không phải hồn cốt bình thường, là ngoại phụ hồn cốt mang hình dạng đôi cánh.

Ngoại phụ hồn cốt chính là hồn cốt chi vương, trong truyền thuyết Đấu La Đại Lục cũng có ghi chép lại dữ liệu một số ngoại phụ hồn cốt cường đại, đi liền với tên tuổi các vị đại nhân vật, mà trong đó nổi bậc nhất là Thiên Thủ Đấu La Đường Tam, Linh Băng Đấu La Hoắc Vũ Hạo cùng với Long Thần Đấu La Đường Vũ Lân.

Thiên Thủ Đấu La Đường Tam sở hữu ngoại phụ hồn cốt Bát Chu Mâu. Bát Chu Mâu có khả năng thôn phệ chi lực, sau này theo Đường Tam thành thần hóa thành tám cánh, là vị Hải Thần đầu tiên có tám cánh.

Linh Băng Đấu La Hoắc Vũ Hạo số lượng ngoại phụ hồn cốt so với Đường Tam nhiều hơn một cái, cái thứ nhất là Ám Kim Khủng Trảo hồn cốt mang đặc tính xuyên thấu bá đạo, cùng với một cái chưa từng xuất hiện qua trong hồn cốt lịch sử, Đồng Tử hồn cốt.

Nghe nói năm đó Hoắc Vũ Hạo liệp sát một hồn thú gần như đạt cùng cấp độ với Kim Nhãn Hắc Long Vương, Thú Thần Đế Thiên, hắn gọi là Tà Nhãn Bạo Quân Chúa Tể. Hấp thu hồn hoàn cùng ngoại phụ hồn cốt của hắn, chân chính siêu việt mọi cường giả lúc bấy giờ.

Đến thời Long Thần Đấu La Đường Vũ Lân, ghi chép lại có chút không đầy đủ, chỉ biết hắn đồng dạng sở hữu một khối Ám Kim Khủng Trảo hồn cốt, bất quá dưới huyết thống sức mạnh của mình, chuyển hóa thành Kim Long Khủng trảo mang trong mình hai đại thuộc tính phá tan cùng ăn mòn.

Như vậy mới biết, ngoại phụ hồn cốt mang lại cỡ nào cường đại kỹ năng.

Liếc nhìn Phượng Hoàng Dực thêm một lần, Vân Chính Thiên rốt cuộc quyết định hành động, không còn do dự nữa. Mặc dù dung hợp hồn cốt bây giờ là vô cùng nguy hiểm, nhưng nếu đợi hơn nữa, chỉ sợ Phượng Hoàng Tứ Dực tàn hồn sẽ không thể kiên trì thêm.

Tinh thần lực dẫn dụ hồn cốt bay lên, đồng thời hồn lực truyền vào trong hồn cốt, bắt đầu quá trình dung hợp.

“Phượng Hoàng Tứ Dực, nếu ngươi còn linh trí, hãy giúp ta hoàn thành dung hợp khối hồn cốt này, để làm sống lại linh hồn của ngươi”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play