Liễu Mi tức điên lên rồi.
Nhân viên không có lòng trung thành với Công ty Hồng Hổ nàng cũng đã gặp rồi nhưng chưa từng thấy kẻ nào ăn cây táo, rào cây sung trắng trợn như thế.
Đã biết Diệp Hoan khốn nạn từ lâu nhưng trình độ khốn nạn của hắn vẫn làm cho Liễu Mi cảm thấy kinh ngạc.
Lời ông anh Liễu Trạch của nàng mới nói trong điện thoại là đúng, loại khốn nạn này phải bảo các anh em thủ hạ nửa đêm trùm đầu hắn, buộc cho cục đá to rồi hất xuống nước. Đúng là uổng công mình mới vừa rồi còn ra sức che chở cho hắn.
Diệp Hoan bị Liễu Mi ngắt lỗ tai, đau đến phải kêu á á thảm thiết, Chu Mị nhìn không nỡ phải vội vàng hòa giải: "Được rồi, Liễu Mi, cô là chủ tịch một công ty, ăn của cô một bữa hải sản thì có sao? Sao lại bực tức thế?"
Liễu Mi cả giận: "Đừng nói ăn hải sản, dù là gan trời phổi muỗi tôi cũng mời được, vấn đề là tên khốn này dám ăn cây táo, rào cây sung, quá đáng ghét!"
Diệp Hoan đau đến hít vào hơi lạnh, cầu xin tha thứ: "Tôi sai rồi, Liễu tổng, tôi còn non trẻ không hiểu chuyện, cô hãy tha cho tôi đi..."
Chu Mị thấy Diệp Hoan đau đến thành ra như vậy trong lòng thấy thương xót, tiến tới kéo cánh tay Liễu Mi đang nhéo tai hắn ra rồi đứng ngăn giữa hai người, cười nói: "Được rồi được rồi, đừng tức nữa, chiều nay tan tầm tôi mời hai người đi ăn một bữa tiệc hải sản, được không? Đỡ cho trợ lý của cô nói xấu tôi tới đây ăn nhờ ở đậu..."
Liễu mi kinh ngạc nói: "Anh ta nói cô đến đây... Ăn nhờ ở đậu?"
Chu Mị liếc mắt về Diệp Hoan đầy quyến rũ rồi che miệng nhỏ cười khanh khách.
Gương mặt Liễu Mi liền tái đi.
Đường đường con gái nuôi của chủ tịch Tập đoàn Đằng Long, sau lưng có bối cảnh chính phủ sâu không lường được, người khác nịnh nọt chào mời còn không thèm đến mà tên khốn này lại đi bảo người ta tới ăn bám.
Ánh mắt của Liễu Mi đảo khắp phòng làm việc, Diệp Hoan thấy thế sợ hết hồn. Hắn biết Liễu Mi đang tìm dao nhíp, nếu không có gì khác thì hẳn là muốn đâm hắn vài nhát.
"Liễu tổng, tiểu thư Chu mời chúng ta đi ăn hải sản, tôi sẽ xuống dưới chuẩn bị xe cho hai người." Diệp Hoan rất thức thời, sát khí quá nặng, chỗ này hắn tuyệt đối không được ở lại nữa.
Nói xong Diệp hoan "Vèo" một cái, biến mất khỏi văn phòng.
Hai cô gái liếc nhìn một cái rồi cùng cười khúc khích.
Liễu Mi vừa cười vừa bực tức nói: "Tên này đúng là một tên siêu khốn khiếp."
Chu Mị cười đầy thâm ý: "Từ từ rồi cô sẽ nhận ra anh ta không chỉ là một tên khốn đâu..."
Liễu Mi nghe ra trong lời nói của nàng có ẩn ý, khẽ giật mình nhớ đến mối quan hệ bí ẩn giữa Diệp Hoan và Tập đoàn Đằng Long, bèn hỏi dò: "Ngoại trừ là tên khốn ra anh ta còn có thân phận khác ư?"
Chu Mị lắc đầu cười mà không nói.
Bạn của bà chủ tan tầm mời ăn hải sản nên dĩ nhiên trợ lý Diệp phải sớm sắp xếp cùng đi bồi tiếp, thuận tiện ăn ké chút. Không biết người bị bệnh máu trắng có ăn được đồ biển không, Diệp Hoan định gói vài con bào ngư về cho em Ái. Tiểu thư Chu là người có tiền khẳng định không để tâm, còn Liễu Mi ư, không cần để ý cô ta, bất chấp thái độ của cô nàng đi.
Thế nên Diệp Hoan gọi cho trưởng phòng Trần, ông ta liền nhanh chóng thu xếp một chiếc Mercedes Benz cùng một lái xe.
Diệp Hoan xuống trước, đợi các nàng ở bãi xe ngầm.
Khi Diệp Hoan mới đi đến bãi đỗ xe ở tầng âm thứ nhất thì điện thoại vang lên.
Giọng Nam Kiều Mộc vang lên đầy mệt mỏi, khàn giọng nói: "Diệp Hoan... Anh tan sở chưa?"
Diệp Hoan ngẩn người, Nam Kiều Mộc rất ít khi chủ động gọi cho mình, hôm nay gọi không nhẽ bệnh viện...
"Kiều Mộc, em đang ở đâu đấy? Có phải bệnh tình bé Ái chuyển biến xấu không?"
"Em đang ở bệnh viện, bệnh bé Ái coi như ổn định, nhưng mà..." Nam Kiều Mộc nói xong chợt nghẹn ngào: "Diệp Hoan, em không biết phải nói với anh thế nào, áp lực anh phải chịu quá lớn, em không muốn đè thêm gánh nặng cho anh nhưng... Em thực sự tìm không ra cách nào..."
Diệp Hoan cảm thấy căng thẳng, trầm giọng hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nói mau!"
Nam Kiều Mộc khóc thút thít mà nói: "Hôm nay bệnh viện thông báo là tạm ứng viện phí chúng ta nộp chưa đủ..."
Diệp Hoan ngẩn người, nói: "Không phải hôm qua anh vừa nộp bốn chục ngàn rồi sao?"
"Vẫn chưa đủ, bệnh bạch cầu rất tốn tiền. Lần hóa trị đầu đã hơn hai chục rồi, càng đừng nói đến thuốc men phụ trợ trị liệu. Em xem kê đơn thuốc thấy đều là thuốc nhập khẩu, mỗi một lọ một hộp đều có giá trên trời. Bệnh viện bảo muốn chúng ta nộp tạm ứng trước một trăm ngàn, nếu không chỉ có thể đình chỉ trị liệu cho bé Ái..."
Diệp Hoan ngây dại.
"Thực ra bệnh viện đã thông báo từ sáng qua. Hôm qua anh đến đây, thấy anh và em Ái vui vẻ như thế, em và ông viện trưởng cũng không nói ra chuyện này. Nhưng giờ em thực sự không nhịn được nữa, Trương Tam hôm qua thấy tờ thông báo thúc dục đóng tiền của bệnh viện cũng không nói gì nên lúc đó bọn em cũng không để ý, kết quả tối đó Trương Tam đi nạy cửa nhà người ta bị bảo vệ họ phát hiện và báo cảnh sát. Anh ấy bị bắt đưa vào đồn công an tạm giữ rồi. Bé Ái nghe thấy chuyện bệnh viện thúc dục nộp tiền thì sống chết đòi ra khỏi viện, tuyệt thực cả ngày. Ông viện trưởng vừa bực vừa lo nên cũng đã ngã bệnh. Em đã đem tất cả để dành bấy lâu lại, còn có một dây chuyền vàng, một cái vòng ngọc đến hiệu cầm đồ, gom lại cũng chỉ mới hơn một chục ngàn. Diệp Hoan, người bên cạnh hết gặp chuyện không may lại ngã bệnh, em thực sự không làm gì được..."
Nam Kiều Mộc khóc thút thít trong điện thoại.
Diệp Hoan nhắm mắt lại sau đó từ từ mở ra, trong mắt ngập tràn vẻ quyết tâm.
"Kiều Mộc, đừng khóc. Chúng ta đều phải tiếp tục sống cho tốt, chuyện tiền anh sẽ nghĩ cách, mọi chuyện đã có anh!"
"Diệp Hoan, xin lỗi... Diệp Hoan, em thực sự không làm gì được... Xin lỗi anh." Lòng Nam Kiều Mộc đau nhói, Diệp Hoan đã phải gánh quá nhiều trách nhiệm, anh ấy đã mệt mỏi lắm rồi, cô thật sự không muốn lại tăng thêm chút gánh nặng nào cho anh nhưng hiện thực tàn khốc lại khiến cô không thể không gọi cú điện thoại này cho Diệp Hoan.
Diệp Hoan vỗ ngực đầy khí phách, cười to nói: "Anh là một người đàn ông, kiếm ít tiền còn không quá đơn giản sao. Em đừng lo lắng, sáng mai anh sẽ mang tiền tới, bảo bé Ái ngoan ngoãn nghe lời chữa bệnh bằng không thì ngày mai anh phát mông em ý đấy."
Cúp điện thoại, ánh mắt quyết tâm của Diệp Hoan dần trở nên điên cuồng.
Một dân đen phố thị chỉ như cỏ rác lúc bị ép đến đường cùng có thể làm gì?
Ngoại trừ bí quá hóa liều hắn có thể làm gì khác?
Pháp luật, đạo đức, thiện lương...vv Những thứ không đâu vào đâu này giờ trước mắt hắn chỉ là một đống crứt chó thôi!
Hiện thực đã dồn hắn đến bờ vực, không lui lại được nữa.
Đã thế thì liều mạng thôi!
Móc thuốc ra châm, Diệp Hoan rít một hơi thật sâu, thần sắc đầy kiên quyết!
Hắn vừa hút thuốc vừa suy tính, quay đầu lại nhìn chiếc Mercedes Benz lẳng lặng đỗ cách đó không xa, Diệp Hoan lập tức có ý tưởng.
Diệp Hoan lấy điện thoại ra bấm số, cuộc gọi vừa được nhận hắn liền hỏi: "Hầu Tử, đang làm gì thế?"
Giọng nói uể oải của Hầu Tử vang lên: "Anh Hoan à, hôm qua em đã bán toàn bộ tài khoản và trang bị trong game, gom góp cả ngày được gần chục đồng, tối về em sẽ đưa qua bệnh viện..."
Trong lòng Diệp Hoan dâng lên cảm giác ấm áp, đều là những đứa trẻ xuất thân từ cùng một trại, bọn họ ai cũng quý trọng sinh mạng của lũ em thơ, có táng gia bại sản cũng không tiếc.
Hít sâu vào một hơi, giọng Diệp Hoan lộ ra vẻ tàn nhẫn: "Hầu Tử, tiền trị bệnh cho em Ái không đủ, có dám làm một chuyện ăn cơm tù với tao không?"
Hầu Tử không hề do dự hỏi: "Anh Hoan làm thế nào, em nghe anh!"
... .... Nguồn: www.bachngocsach.com
Cúp điện thoại, Diệp Hoan che kín quần áo, đến siêu thị sát bãi đỗ xe mua hai con dao gọt trái cây sắc ngọt.
Không lâu sau Hầu Tử vội vã chạy đến bãi đỗ xe, Diệp Hoan ra đón, hai người thì thầm thương lượng trong chốc lát, sau đó đều tự tách ra núp đi.
Lúc tan việc, Liễu Mi và Chu Mị cùng đi thang máy xuống bãi đỗ xe. Trong bãi yên tĩnh không một bóng người.
Liễu Mi tìm xung quanh một vòng, không khỏi lẩm bẩm: "Tên khốn này, làm chuyện gì cũng không đáng tin được..."
Nói xong nàng liền gọi điện cho Diệp Hoan.
Trong bãi đỗ xe yên tĩnh bỗng vang lên một khúc nhạc chuông kì quái.
"Ông ơi, cháu nó gọi kìa... Ông ơi, cháu nó gọi kìa.."
Kế đó, gương mặt đầy vẻ tươi cười của Diệp Hoan xuất hiện trước mặt hai cô gái.
Cả hai cô gái cùng thất thần.
Chu Mị ngây ra một lúc rồi sau đó cười khúc khích, cười nghiêng cười ngả.
Còn Liễu Mi lại tức đến phát run.
"Diệp Hoan, anh lập tức đổi cái nhạc chuông chết tiệt đó ngay cho tôi!"
Diệp Hoan tỏ vẻ không vui: "Dựa vào gì chứ? Chuông di động của tôi chọc tức cô à?"
"Không đổi bà đánh mày cho xem!"
"..."
Chu Mị vừa cười vừa tiến lên hòa giải. Ba người ồn ã một hồi mới đi về phía chiếc xe Mercedes Benz do trưởng phòng Trần chuẩn bị sẵn.
Tới trước chiếc Merc, lửa giận của Liễu Mi lại bắt đầu bốc lên.
"Diệp Hoan, lái xe đâu hả?" Liễu Mi lạnh lùng hỏi.
Diệp Hoan hít một hơi thuốc, nhìn hai cô gái với ánh mắt xen lẫn mấy phần áy náy.
"Lái xe... Tôi cho anh ta về rồi." Diệp Hoan uể oải nói.
"Diệp Hoan, anh cố tình chọc tức tôi hả? Sao lại cho anh ta về?"
Diệp Hoan thở dài, ném tàn thuốc trong tay đi, dùng chân dụi tắt, sau đó nhìn chằm chằm vào mắt Liễu Mi, nói một cách từ từ: "Bởi vì tôi phải làm một chuyện phi phá, có nhiều người tham dự không hay."
"Anh có ý gì?"
Liễu Mi vừa dứt lời thì hai lưỡi dao sắc lẻm đã kề lên cổ hai cô gái. Hầu Tử mới xông ra từ sau cột nhà cùng Diệp Hoan mỗi người giữ một cô gái, ép các nàng đến bên cạnh cửa xe.
Diệp Hoan nhìn lướt qua hai người, khẽ nói: "Rất xin lỗi, thật sự rất xin lỗi, tôi thực sự bất đắc dĩ..."
Biến cố đột ngột xảy ra, Liễu Mi giận đến lạc giọng: "Diệp Hoan, anh muốn làm gì? Không muốn sống nữa hử?"
Chu Mị làm như không thấy con dao đang kề trên cổ, đôi mắt quyến rũ nhìn thẳng vào Diệp Hoan, hỏi với vẻ rất quan tâm: "Diệp Hoan, có phải anh đã xảy ra chuyện gì rồi không? Hay là gặp chuyện gì khó xử? Nói cho tôi biết, tôi sẽ giúp anh giải quyết."
Diệp Hoan cau có nắm tóc rồi chợt quát lên: "Đừng có hỏi quái gì nữa! Hôm nay ông nổi hứng muốn làm cướp một lúc có được hay không?"
Nói xong Diệp Hoan vỗ ngực một cái, hung tợn nói: "Giờ ông tuyên bố, mấy mụ đã thành con tin của ông. Nhanh chóng lên xe cho ông, chờ người nhà mấy mụ đem tiền chuộc! Không đưa ông sẽ giết con tin..."
Nói rồi Diệp Hoan ngừng lại, ngắm khuôn mặt cùng dáng người tuyệt vời của hai cô gái rồi nghiêm nghị bổ sung thêm: "Ừm, sửa lại tí, trước hiếp sau giết con tin."
Trên gương mặt hai cô gái không hề có vẻ gì sợ hãi, nghe thế cùng đỏ bừng lên. Liễu Mi chẳng sợ dao kề cổ, đá mạnh vào Diệp Hoan một cái rồi mắng: "Phi! Như mi mà đòi làm cướp hả, quá mất mặt! Còn dám nói hươu nói vượn, bà đây đạp phát nát thằng em mi luôn!"