Rồi ta sẽ gặp nhau trong đời, đi vệ sinh gặp nhau âu cũng là duyên phận.

Diệp Hoan và trưởng phòng Trần cùng ngồi trong nhà vệ sinh trò chuyện đủ thứ.

Với tư cách nhân viên mới, Diệp Hoan tạm thời bỏ qua phiền muộn trong lòng, thỉnh giáo trưởng phòng Trần một vài tin tức giai thoại trong công ty.

Trưởng phòng Trần rất rộng rãi, chẳng dấu Diệp Hoan điều gì, chỉ từ một cái rắm đã nghe ra hắn không phải là người ở đây, nhân tài như thế không thể không coi trọng.

Từ lời của trưởng phòng Trần, Diệp Hoan mới biết thì ra trên Liễu Mi còn có một người anh nữa, có điều lại là loại công tử ăn chơi điển hình, chỉ biết sống phóng túng, đốt tiền khắp nơi, hơn nữa hành vi khá kiêu ngạo. Vì chuyện quản lý Công ty Hồng Hổ nên quan hệ giữa hai anh em khá căng thẳng, Liễu Mi luôn đau đầu vì người anh này.

Diệp Hoan lẳng lặng lắng nghe trưởng phòng Trần kể vanh vách ra bí mật của lãnh đạo công ty, trong lòng không khỏi than thở thực ra cuộc sống của người có tiền cũng không hẳn là vô sầu vô lo, có không biết bao nhiêu âu lo ẩn dưới vẻ ngoài rạng rỡ, sống cũng không thoải mái gì.

Khi hắn trở lại văn phòng, Liễu Mi đang nghe điện, mày nhíu chặt lại có vẻ rất bực bội, Chu Mị ngồi nghỉ ngơi trên ghế salon, lặng lẽ độc tạp chí.

Thấy Diệp Hoan bước vào, Liễu Mi lạnh lùng nói với người trong điện thoại: "Liễu Trạch, anh không cần vin vào chuyện này để lái sang chuyện mình. Trong bụng anh đang ôm chủ ý quỷ quái gì tôi rất rõ, nói thẳng cho anh biết Hồng Hổ do ai quản lý là do cha quyết định, anh không phục thì có thể về tìm ông ấy. Chỉ cần cha nói để anh quản lý thì tôi tuyệt đối không nói nửa câu, lập tức rời đi, tưởng tôi thích cái chức chủ tịch này lắm sao? Về phần Vương Sạn, giết người đền mạng là đúng luật, anh đừng dùng chuyện này làm mưa làm gió. Nếu các anh em ở dưới không phục cứ bảo họ tìm tôi, đừng liên lụy đến người vô tội!"

Nói xong Liễu Mi cúp điện thoại, sau đó nhìn Diệp Hoan với ánh mắt phức tạp và thở dài.

Chu Mị đang ngồ ở chỗ tiếp khách lúc này cũng ngẩng đầu, đôi mắt đẹp lơ đãng đảo qua hai người, ánh mắt lộ ra mấy phần lạnh lùng.

Lúc Diệp Hoan bước vào nghe được hai anh em đang cãi nhau qua điện thoại, biết là trưởng phòng Trần không nói dối, quả thực quan hệ giữa hai anh em họ rất căng thẳng. Có điều cô ấy nhắc đến Vương Sạn, cái tên này... Nghe quen thật.

Thời gian nghỉ trưa trôi qua, đã đến giờ làm việc buổi chiều rồi.

Diệp Hoan đi làm có phần vô nghĩa, là một người trợ lý hắn thật sự không biết nên làm những gì. Cũng may là Liễu Mi chẳng để ý, đơn giản coi như hắn vô hình, chuyện gì cũng tự thân vận động. Diệp Hoan đành phải ngồi an phận sau bàn, miệt mài chơi tú lơ khơ trên máy tính, thỉnh thoảng chơi mệt ngẩng đầu lên thì quay về phía Liễu Mi cười tỏ vẻ áy náy, sau dó... Tiếp tục vùi đầu vào chơi.

Liễu Mi đã muốn ăn tươi nuốt sống Diệp Hoan lắm rồi, nhưng chẳng biết thế nào hắn nhìn chỉ như một tên côn đồ mà đằng sau chẳng những có cha nàng, lại còn có cả Chu Mị của Tập đoàn Đằng Long, cả hai bên Liễu Mi đều không đắc tội được nên đành bấm bụng chịu đựng cơn tức, nuôi một kẻ báo cô trong phòng làm việc của mình như thế.

Diệp Hoan càng chơi bài tú lơ khơ càng cảm thấy ngường ngượng. Dù sao nhìn bà chủ loay hoay chẳng phút nghỉ ngơi còn trợ lý như mình lại nhàn đến phát chán, quả thật hơi hơi quá đáng, người ngoài nhìn vào chẳng biết rốt cuộc ai mới là chủ.

Diệp Hoan hết hứng đứng dậy, bẽn lẽn đi đến chỗ tiếp khách, ngồi xuống đối diện với Chu Mị, cầm một tờ giấy một cái bút giả vờ giả vịt ghi lung tung vài chữ. Viết cái gì không quan trọng, quan trọng là để cho bà chủ thấy mình đang làm việc, làm bộ cũng được chứ đừng ngồi chơi, đó là vấn đề về thái độ. Mới đi làm vài ngày nhưng Diệp Hoan đã hiểu rất rõ nguyên tắc này.

Chu Mị ngồi phía đối diện thấy Diệp Hoan đang viết gì đó, không nén nổi tò mò ngó đầu qua nhìn, chỉ thấy trên tờ giấy trắng có viết mấy chữ ngay ngắn "Kế hoạch sắp xếp công việc đầu năm". Chu Mị che miệng cười duyên nói: "Trợ lý Diệp thật là chuyên nghiệp, bây giờ mới là cuối năm mà đã bắt đầu tính đến kế hoạch làm việc sang năm rồi ư?"

Diệp Hoan gượng cười: "Làm gì cũng phải nhìn xa trông rộng một tí..."

Chu Mị cười hì hì nói: "Vậy trợ lý Diệp định an bài công việc năm tới thế nào đây?"

Diệp Hoan trầm tư rất lâu, liếc trộm Liễu Mi đang bề bộn công việc rồi ngửa mặt lên trời thở dài não ruột: "Ngoại trừ chờ ăn với chờ chết, thực sự tôi không nghĩ ra kế hoạch làm gì khác..."

Chu Mị ngẩn người rồi che miệng xinh khẽ cười, đôi mắt trong veo xinh tươi híp lại thành hai vầng trăng lưỡi liềm hút hồn người.

Diệp Hoan tò mò nhìn Chu Mị, nhịn không được hỏi: "Tiểu thư Chu, cô là trợ lý của Tập đoàn Đằng Long, tôi là trợ lý của Công ty Hồng Hổ, chúng ta xem như là đồng nghiệp nhỉ?"

"Đồng nghiệp?" Chu Mị thoáng ngơ ngác trong giây lát rồi cười và gật đầu nói: "Xem như là đồng nghiệp, chúng ta đều là trợ lý mà."

Diệp Hoan đương nhiên không biết thân phận của vị trợ lý xinh đẹp này đáng giá cao như thế nào, vì thế do dự hỏi: "Có mọt vấn đề không biết tôi có nên hỏi không, có phải các trợ lý như chúng ta đều vô công rỗi nghề, ngồi không đến phát chán không?"

Chu Mị ngạc nhiên: "Sao anh lại hỏi thế?"

"Cô xem, cô là trợ lý, tôi cũng là trợ lý. Tôi mỗi ngày đều ngồi vào bàn chơi bài mà cô còn quá đáng hơn, ngày nào cũng chạy đến công ty người khác đọc báo, đều quá ư là rảnh, đúng không?"

Chu Mị nhịn cười, gật đầu nói: "Anh không nói thì tôi không nhận ra, đúng là thế thật. Mấy người chủ này trả lương hàng tháng cho chúng ta thực sự là phí phạm."

Diệp Hoan ngạc nhiên nói: "Tôi mỗi ngày chơi game còn được, ít ra vẫn ở trong công ty mình, đúng giờ đến quét thẻ đi làm. Tiểu thư Chu, vì sao mỗi ngày cô đều đến công ty người khác thế? Sếp cô không mắng nhiếc gì à?"

Chu Mị cố gắng nín cười đỏ bừng cả mặt, nói: "Tôi cũng không biết nên làm gì, đành phải dạo chơi khắp nơi, gần đây cảm thấy Công ty Hồng Hổ rất thú vị nên hằng ngày đều đến đây ngồi chơi chút, chí ít thì cà phê ở đây rất ngon."

Diệp Hoan nhìn Chu Mị, ánh mắt lộ ra vẻ cực kỳ hâm mộ, thở dài nói: "Sếp của cô tốt quá, đã trả lương không công còn cho cô đi chơi thoải mái khắp nơi. Mặc dù tôi cũng nhận lương không công nhưng vẫn tính về độ nhàn rỗi thì vẫn thua cô không chỉ một bậc đâu. Làm một cái so sánh thì giống như điện thoại di động ấy, điểm khác biệt là cô là di động có thể tản mát khắp thị trường quốc tế, còn tôi chỉ là điện thoại bàn, ngoài trong nhà ra đừng nghĩ đi đến chỗ nào khác..."

"Anh ví von rất thú vị..." Chu Mị không để ý gì dáng vẻ thục nữ, cười lên ha hả.

Diệp Hoan nghĩ gì đó, đột nhiên vỗ mạnh đùi nói: "Tôi biết vì sao cô cứ nấn ná ở đây mãi không chịu đi rồi."

Chu Mị ngừng cười, tò mò hỏi: "Vì sao?"

Diệp Hoan cẩn thận liếc Liễu Mi ở cách đó không xa, hạ giọng nói khẽ: "Tiểu thư Chu, không phải là các cô chịu chút thiệt thòi gì trong điều khoản hợp tác với Công ty Hồng Hổ chứ?"

Chu Mị mở to mắt: "Sao lại anh nói thế?"

Diệp Hoan nhìn nàng với vẻ "Tôi hiểu mà" và nói: "Nhất định là sếp cô thấy hợp tác bị thiệt nhưng đã ký hợp đồng chẳng thể làm khác nên mới phái cô đến Công ty Hồng Hổ, mỗi ngày đều ăn của Liễu tổng, uống của Liễu tổng, cố ăn cố uống để lấy lại được chút gì thì lấy, đúng không?"

Cái miệng nhỏ xinh của Chu Mị mở to kinh ngạc: "..."

Diệp Hoan nháy nháy mắt với Chu Mị, cười nói: "Sếp cô quá khôn, cũng đúng thôi, có lợi mà không lấy đúng là ngu. Suy nghĩ của tôi cũng giống như sếp cô vậy. Hay là như vậy, tan việc ta sẽ xúi Liễu tổng mời chúng ta đi ăn tiệc hải sản, nhất định cô vơ vét đủ, thuận tiện cho tôi đi đổi món tươi luôn..."

Chu Mị nhìn về sau lưng Diệp Hoan đầy kỳ lạ, khẽ cười nói: "E là... Không thể được."

Diệp Hoan thắc mắc: "Vì sao chứ?"

Lúc này, một giọng nói lạnh như băng từ sau lưng Diệp Hoan vang lên: "Bởi vì bà đây không đồng ý!"

Tiếp đó bên tai Diệp Hoan truyền đến cảm giác đau nhói, cả người bị xách lên như con lợn.

Liễu Mi tái cả mặt, dùng sức ngắt lỗ tai Diệp Hoan, rít gào: "Dám ăn cây táo rào cây sung ngay trước mặt bà, mi đúng là một tên khốn khiến người ta giật mình."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play