Dịch giả: Nguyệt Nhi
Biên: Liêu Doanh


Trong một nhà hàng Pháp, tiếng đàn piano nhẹ nhàng, êm dịu như tiếng suối chảy róc rách, xung quanh rất yên tĩnh, gần đó là những khách hàng khác đang nhỏ giọng thảo luận với nụ cười thanh lịch.

Diệp Hoan ngồi ở một bàn trong nhà hàng, không ngừng nhìn ngó xung quanh.

Cao Thắng Nam đương nhiên rõ ràng tên gia hỏa này khẳng định là xem không hiểu menu tiếng Pháp, vì vậy chủ động mở miệng chọn hai phần bò bít tết, một ít đồ ăn cùng món khai vị là bánh ngọt kèm theo món tráng miệng, cũng chọn một chai rượu đỏ, nhìn bộ dạng quen thuộc của cô giống như đang nhẹ nhàng lái xe trên đường vậy.

Người phục vụ lịch sự cúi đầu với hai người họ rồi lui vào trong chuẩn bị đồ ăn.

Diệp Hoan nhịn không được hỏi: "Cô bình thường hay đến đây ăn cơm sao?"

Cao Thắng Nam cười nói: "Em làm sao có thể thường xuyên đến đây, làm cái nghề cảnh sát này của em thì làm sao có khả năng đến đây được, cũng vì anh trai của em đột nhiên đến Bắc Kinh thăm em, em vừa mới cùng hắn đi ra ngoài chơi thì bắt được một kẻ coi tiền như rác, nhờ hắn mà em mới có thể đến đây, chứ bằng vào sức của em thì không thể đi tới đây rồi. . ."

Diệp Hoan buồn bực đưa tay sờ mũi: ". . . Suy cho cùng không phải tại cô nói người đi vào nơi này đều là người có tiền sao?"

Cao Thắng Nam cười đến ánh mắt cong thành hai vầng trăng lưỡi liềm nói: "Mấy món vừa rồi em chọn, tương đương với ba tháng tiền lương của em. . ."

Diệp Hoan lau mồ hôi, đúng thật là không khách khí a, không phải mọi người rất quen thuộc hay sao. . .

Cao Thắng Nam giống như cố tình chọc giận hắn, chậm rãi tính toán mọi thứ: "Vừa rồi chọn món khai vị, món chính, lại thêm tráng miệng, đại khái khoảng trên dưới 800 đô-la Mỹ, sao hả, cái này cũng chưa tính là gì đối với mấy kẻ phá gia chi tử đâu, những kẻ đó khi ăn đầu tiên đều chọn rượu đỏ hết, giá cả cũng rất đẹp 2000 đô-la, tại đây thì có khả năng mắc hơn một tí. . ."

Mồ hôi Diệp Hoan chảy càng lúc càng nhiều, biểu cảm trên mặt co quắp, trong lòng cảm thấy một trận đau rút.

Đối với những kẻ có tiền, ăn một bữa cơm hết mấy vạn có phải quá phung phí rồi không? Có lẽ Diệp Hoan chưa từng ăn một bữa cơm xa xỉ như thế nên tư tưởng của vị đại gia này có lẽ chỉ dừng lại ở những quán bán hàng bên đường cùng với rượu bia ướp lạnh mà thôi.

Cao Thắng Nam có chút hưng phấn nhìn hắn, giống như trên mặt của hắn có vẽ một bức tranh tuyệt đẹp, càng nhìn càng cười không khép miệng được.

"Anh đau lòng hả?" Cao Thắng Nam nâng cằm lên hỏi.

"Không đau lòng! Ăn! Ăn thoải mái đi! Tôi có tiền, tôi bây giờ rất dư dả tiền bạc. . ." Diệp Hoan vỗ ngực làm ra vẻ nhà giàu mới nổi tiêu tiền như nước nói, nhưng trên mặt lại một bộ dáng đau xót trầm trọng.

"Nếu như Diệp công tử đã hào phóng như vậy, không bằng lại chọn thêm một chai rượu La Mã xoantrachet, vẫn luôn nghe nói loại rượu này rất ngon, mà em còn chưa có thưởng thức qua đâu, chỉ là giá cả hơi mắc một tí mà thôi, nghe nói khoảng hơn 2 vạn đô-la Mỹ. . ." Cao Thắng Nam thong thả nói.

Mặt mũi Diệp Hoan trắng bệch.

Chết tiệt, cho dù có làm thịt heo cũng không thể vét sạch như vậy chứ. .

"Được rồi! Không có vấn đề gì, chọn đi! Tôi không cần tốt nhất, chỉ cần đắt tiền nhất. . . Ồ? Ở bên ngoài có hai người đang cãi nhau, tôi đi ra ngoài xem náo nhiệt xong sẽ trở lại. . ."

Diệp Hoan vừa định đứng lên, Cao Thắng Nam mặt không đổi sắc nói: "Anh dám đi thử xem, cô nãi nãi hôm nay không có xin nghỉ phép nên trên người có thể sẽ mang theo súng đó . . ."

Chết thật, trên tay cô ta có vũ khí, Diệp Hoan không thể làm gì khác hơn đành phải ngoan ngoãn ngồi xuống, thành thành thật thật chờ cớm làm thịt.

...

"Anh rời khỏi quân đội rồi hả?" Cao Thắng Nam kinh ngạc nhìn chằm chằm hắn.

"Tôi không có ý định dành cả đời mình trong quân đội, rời khỏi đó cũng không có gì kỳ quái?"

Sau khi nghe xong Cao Thắng Nam ngẩn người một lúc, tiếp theo liền nở nụ cười: "Nói cách khác, bây giờ anh không phải là quân nhân rồi, cho dù em có bắt anh lại thì anh cũng chỉ có thể thành thành thật thật bị em đeo còng tay vào?"

Diệp Hoan cả giận nói: "Chết tiệt, cô đây là cái tâm tư gì hả? Lão tử bỏ ra mấy vạn tệ mời cô ăn cơm, cô lại vẫn đánh chủ ý bắt tôi, trình độ táng tận lương tâm của cô làm người khác căm phẫn không nói nên lời. . ."

Cao Thắng Nam cười cười đắc ý nói: "Em thích loại cảm giác được ưu tú hơn anh. . ."

"Vậy cũng không nhất định, tôi mặc dù rời khỏi quân doanh rồi nhưng quân tịch của tôi vẫn được giữ lại trong quân ngũ, thủ trưởng quân khu nói thả cho tôi nghỉ phép dài hạn nên không tính là xuất ngũ"

Cao Thắng Nam kinh ngạc nói: "Gì chứ. . . Cái ý kiến này ở đâu ra hả? Mọi người chỉ cần rời khỏi quân doanh thì quân tịch sẽ không được giữ lại?"

“Tôi là nhân tài, các thủ trưởng không nỡ để tôi đi, nói cái gì mà bất cứ lúc nào quốc gia cần thì sẽ triệu hồi tôi về” Diệp Hoan nhếch miệng cười nói.

"Nhân tài? Anh chỉ là một binh sĩ nho nhỏ thì làm nên trò trống gì?"

Lời này đúng lúc chạm vào chỗ ngứa của Diệp Hoan, hắn lập tức nheo hai hàng lông mày nói: "Chuyện đó của tôi phải nói là trâu bò, trước tiên phải bắt đầu kể từ vụ giải cứu con tin. . ."

Diệp Hoan đắc ý khoe khoang những công trạng hắn lập được khi còn làm binh sĩ.

Cao Thắng Nam nghe xong ngẩn ngơ mãi một lúc lâu không nói nên lời, sợ hãi nhìn hắn.

Diệp Hoan không nghĩ tới cô ấy lại phản ứng như vậy, khẩn cầu nói: "Đây chỉ là biểu hiện một chút gì đó thôi, đừng có phóng đại tôi hay là tôn sùng tôi các loại, vẻ mặt của cô bây giờ giống như ăn phải phân vậy? Có gì cứ nói đi?"

"Những điều anh vừa nói. . . Có thật không vậy?" Cao Thắng Nam bình tĩnh nhìn hắn mà hỏi.

"Đương nhiên là thật rồi."

Vành mắt Cao Thắng Nam đột nhiên đỏ lên, nước mắt bất tri bất giác rơi xuống, nghe Diệp Hoan cong cong lông mày kể rõ ràng những sự tình trong quân đội cùng kinh nghiệm mà hắn đã trải qua thời gian đó, Cao Thắng Nam lại nghĩ đến một khía cạnh khác, suy nghĩ một chút thì đã cảm thấy trong lòng từng đợt đau nhức vì người trước mặt mang nụ cười rực rỡ như ngày hè này.

"Diệp Hoan, có phải anh đã trải qua nhiều khổ sở lắm không? Tại sao phải như vậy? Anh là con cháu Thẩm gia, cho dù anh không có dựa vào bối cảnh gia đình đi chăng nữa thì cũng không cần phải liều mạng như vậy chứ. Anh. . . rốt cuộc là vì cái gì?"

Nhìn bộ dạng Cao Thắng Nam đau lòng rơi lệ, đáy lòng Diệp Hoan giống như bị một cây kim hung hăng kích thích.

Người con gái chân chính yêu bạn, sẽ không để ý bạn bên ngoài nở mày nở mặt thế nào, cái mà nàng để ở trong lòng chính là đằng sau những vinh quang đó bạn đã phải trả giá như thế nào, chịu bao nhiêu khổ sở, đắng cay để có được nó.

Những cay đắng này Diệp Hoan không muốn người khác biết, nhưng trên đời này vẫn có một người lặng lẽ đau lòng vì hắn.

Thắng Nam, Thắng Nam. . .

-- Nếu như không có người con gái tên Nam Kiều Mộc ấy xuất hiện trong cuộc đời mình, thì mình hẳn đã không có lý do gì từ chối cô ấy?

Diệp Hoan kìm nén cảm xúc mãnh liệt muốn ôm Cao Thắng Nam vào lòng, chóp mũi ẩn ẩn cảm giác chua xót.

Nam Kiều Mộc. . thật ra em đang ở nơi nào? Em nếu cứ mãi không xuất hiện thì trái tim vốn chỉ tràn ngập bóng hình em giờ đây đang sắp lung lay vì một cái bóng khác rồi.....

"Tôi không có ý định từ bỏ công việc đang làm, không cần phải dựa vào bối cảnh gia đình, tôi chịu khổ là vì tôi cần kiếm sống, Thẩm gia là Thẩm gia, tôi là tôi. Một người đàn ông nếu như cả đời cứ dựa vào ánh sáng của gia tộc mà sống thì không khỏi quá bi ai, chỉ có nắm giữ thực lực trong tay mình thì mới có thể làm điều mình mong muốn."

"Đây là mục đích nhập ngũ của anh sao? Tất cả vì thực lực?"

Diệp Hoan chán nản thở dài nói: " Trước kia tôi không hiểu cái gì gọi là thực lực. Bất luận thân phận và địa vị có thay đổi ra sao thì tôi vẫn cố gắng giữ nguyên quan điểm và tín niệm của mình, cố gắng để những thứ xung quanh tôi vẫn y nguyên như lúc trước. Nhưng tôi lại không nghĩ tới, khi hoàn cảnh thay đổi thì con người cũng dần dần thay đổi. Có người sẽ tự thay đổi vì bản thân, có người thì bị hoàn cảnh buộc phải thay đổi, chúng ta vốn không thể ngăn cản những thay đổi đó xảy ra. Trước kia tôi luôn cố gắng trả giá để duy trì mọi thứ nhưng thực tế đã chứng minh suy nghĩ lúc đó của tôi quá ngây thơ, cho nên tôi chỉ có thể bất lực mà nhìn những điều mình cố gắng giữ gìn cứ càng lúc càng rời xa mình…”

"Cái này có quan hệ gì đến thực lực?"

"Khi đã có thực lực, tôi có khả năng bảo vệ những thứ quan trọng, lúc đó tôi mới có thể giống như một người đàn ông chân chínhh, bảo vệ tốt tất cả những thứ thuộc về tôi. Tôi sẽ chống đỡ một mảnh trời riêng cho bọn họ, cho dù bên ngoài sóng to gió lớn, hãy để tôi gánh vác mọi thứ thay họ, cho dù cuộc sống khó khăn cỡ nào, tôi cũng sẽ tạo ra một bầu trời trong xanh đầy nắng cho họ.

Diệp Hoan vẻ mặt rất thâm trầm, ý nghĩ từng đợt hoảng hốt.

Nếu như lúc trước chính mình có đầy đủ thực lực làm cho kẻ địch sợ hãi, chú ba kia còn dám không chút kiêng kỵ gì mà ép Nam Kiều Mộc đi sao??

Bỏ qua dáng vẻ hiện đại bên ngoài, xã hội bây giờ vẫn là mạnh được yếu thua. Nắm đấm không cứng rắn, bờ vai không vững vàng thì làm sao có thể bảo vệ tính mạng người quan trọng nhất? Thẩm Đốc Trí đã từng nói với hắn, hắn vẫn một mực nhớ kỹ trong lòng.

Nước mắt Cao Thắng Nam không ngừng chảy, nức nở nói: "Diệp Hoan, anh đau lòng bọn họ, nhưng ai tới đau lòng anh?"

Cao Thắng Nam không cách nào ngừng khóc được, cô là vì người đàn ông này mà đau lòng, lúc trước ở Ninh Hải vì mấy vạn đồng tiền mà dùng chút thủ đoạn nho nhỏ, cẩn thận chờ đợi cơ hội, đôi khi có một ít buồn phiền nhưng hắn cũng có được khoảng thời gian vui vẻ không lo nghĩ, nhưng đã không còn nữa những ngày tháng đó, hắn thay đổi, không còn giống như lúc trước nữa, không đến thời gian một năm, hắn giống như đã trải qua hàng nghìn năm đau khổ, trên trán nhiều thêm vài nếp nhăn, trên người cũng đầy vết thương lớn nhỏ, trách nhiệm hắn gánh trên lưng quá nặng, đã làm cho một người mới hai mươi tuổi như hắn đối mặt với sự vô tình của cuộc sống mà chỉ có thể yên lặng vượt qua mọi khó khăn, nhưng ai sẽ tới đau lòng hắn?

Diệp Hoan cười cười, không có trả lời, ánh mắt nhìn qua cửa sổ hướng về nơi xa, bầu trời phương xa sạch sẽ mà lại trong xanh, một đám mây trắng lẻ loi trôi lơ lửng phía chân trời, rất gần, nhưng cũng rất xa.

Lòng Cao Thắng Nam trầm xuống, tinh thần chán nản.

Không cần hỏi đáp án, bất luận là ai ở bên cạnh hắn trong lòng đều rõ ràng trọng lượng của Nam Kiều Mộc, bước tiếp theo ngoại trừ đi tìm Nam Kiều Mộc, thì còn có thể làm cái gì?

Chính cô cuối cùng cũng không thắng được Nam Kiều Mộc, cho dù cô ấy không có ở bên cạnh Diệp Hoan đi chăng nữa thì cô cũng không thể giữ được một vị trí trong trái tim tràn đầy hình bóng người khác của hắn được, trận chiến tranh giành tình cảm này, từ hai mươi năm trước cô liền đã hoàn toàn thua.

Tình yêu giống như một cuộc chạy đua Ma-ra-tông, hắn ở đây đuổi theo Nam Kiều Mộc, cô lại đuổi theo hắn, phong cảnh cấp tốc chạy ngược qua, trong mắt chỉ duy nhất rõ ràng hình bóng lạnh như băng đang chạy phía trước, mong hắn dừng lại chờ mình một chút, nhưng lại không đành lòng để hắn mất dấu mục tiêu đang theo đuổi, vì vậy cô chỉ có thể cắn răng chạy theo hắn, cũng vì vậy mà chỉ có thể đưa mắt nhìn hắn chạy về phía trước vĩnh viễn không còn liên quan đến mình nữa. . .

Nước mắt Cao Thắng Nam càng ngày càng chảy nhiều hơn.

Chúng ta ai cũng muốn một người xót xa cho mình, nhưng lại cũng ương ngạnh không dám để lộ ra sự yếu đuối của bản thân.

Dùng sức hít hít cái mũi, Cao Thắng Nam đưa tay lau đi nước mắt trên mặt nói: "Khi nào thì anh đi?"

Diệp Hoan cười vui vẻ nói: "Ngày mai tôi gọi Chu Mị giúp tôi xử lý hộ chiếu đi nước Anh, có lẽ sẽ ở bên đó khoảng một tuần lễ."

"Em cùng đi với anh." Cao Thắng Nam nhìn vào mắt hắn, trong ánh mắt mang theo một phần cố chấp.

"Không cần, cô là một cảnh sát đấy, sao lại bỏ bê công việc hơn cả tôi thế hả?”

"Mặc kệ, em muốn cùng đi với anh!"

"Thực sự không cần, tôi là đi tìm người chứ có phải đi du lịch đâu mà cô đòi đi theo làm gì?"

"Diệp Hoan, anh không hiểu."

Trong lòng Cao Thắng Nam dâng lên vô vàn chua xót.

Thật là một kẻ ngốc mà, em chỉ muốn tận mắt nhìn thấy anh đi tới giới hạn cuối cùng của anh thôi, nếu như anh tìm không thấy cái giới hạn kia, thì chỉ cần anh vừa quay đầu lại liền sẽ phát hiện, có một cô gái ngốc nghếch vẫn một mực dõi theo anh từ phía sau, nếu Nam Kiều Mộc có thể trở thành cái bóng của anh, thì em cũng có thể.

Nhìn biểu tình ai oán mà kiên định của Cao Thắng Nam, Diệp Hoan hoang mang rồi đột nhiên hắn giống như đã hiểu hết tất cả.

Diệp Hoan đưa lưỡi ra liếm qua đôi môi khô khốc, thanh âm khàn khàn nói: "Thắng Nam, cô không cần phải như thế. . ."

Cao Thắng Nam cười cười không trả lời vấn đề này mà giơ ly rượu lên nói: "Diệp Hoan, cạn một ly nhé, vì. . . chia ly."

Diệp Hoan cũng giơ ly lên, nhớ tới không biết bây giờ Nam Kiều Mộc đang ở đâu, trong lòng một trận đau xót, nói: "Hay vẫn là vì. . . Gặp lại đi."

Gặp gỡ rồi lại chia ly, vòng tròn này cứ lặp đi lặp lại, năm tháng trôi qua con người ta dần già đi nhưng cuộc đời lại phong phú hơn.

Uống cạn một ly rượu vì tương tư, rượu chảy vào trong lòng là một cỗ đắng chát.

Đúng lúc Diệp Hoan đang chuẩn bị thay đổi đề tài không nói về việc này nữa thì bên tai vang lên một tiếng nói quen thuộc.

"Diệp Hoan? Cậu cũng ở đây sao?"

Diệp Hoan ngạc nhiên quay đầu lại thì đã nhìn thấy cách đó không xa Thẩm Duệ mặc trên người bộ âu phục, mang theo nụ cười đi về phía mình, bên người còn có thêm một vị tiểu thư xinh đẹp mặc một thân váy dạ hội màu đen đi cùng, cô gái đó có một nụ cười thật tươi bên môi, thỉnh thoảng ngó nhìn xung quanh, dẫn tới vô số ánh nhìn chăm chú từ các đàn ông trong nhà hàng.

"Anh họ, anh cũng tới đây dùng bữa sao? Hôm nay thật sự là trùng hợp mà." Diệp Hoan nhất thời hoảng hốt nói, sau đó lập tức bày ra bộ dáng tươi cười chào hỏi họ.

Thẩm Duệ nho nhã cười nói: "Chúng ta nên giữ phong độ một chút, cùng giới thiệu hai mỹ nhân bên cạnh chúng ta đi, nếu không các cô ấy sẽ phật lòng đấy. Tiểu thư đi cùng anh là Lâm San, thiên kim của Lâm tham mưu trưởng cảnh vệ quân khu. Vị này đi cùng cậu đây là….”

Cao Thắng Nam cũng xuất thân danh giá, rất quen thuộc với tình huống kiểu này, cô thoải mái tự nhiên vươn tay, cười nói: "Tôi là Cao Thắng Nam, cảnh sát hình sự của cục cảnh sát thành phố."

Diệp Hoan hơi ngẩn người rồi cười không nói gì.

Những con cháu thế gia khi gặp gỡ đều có thói quen mang danh tiếng của cha mình ra khi giới thiệu bản thân. Đây là một phong tục xấu, Cao Thắng Nam một mực không thèm để ý, cho nên lúc giới thiệu chính mình, cô chưa bao giờ khoe khoang về cha mình, hơn nữa đây là Bắc Kinh, đại bộ phận người ở đây là công nhân viên chức nhà nước, cha cô cùng lắm cũng chỉ là cục trưởng công an mà thôi, không cần thiết phải khoe khoang.

Thẩm Duệ sau khi nghe Cao Thắng Nam nói mình là cảnh sát thì con ngươi bỗng nhiên co lại rất nhanh, nhưng nụ cười trên mặt không thay đổi.

"Thật không nghĩ tới Cao tiểu thư là cảnh sát? Hân hạnh hân hạnh, từ lúc nào mà cục cảnh sát Bắc Kinh chúng ta lại có phong cảnh đặc sắc thế này chứ?" Thẩm Duệ khen ngợi ẩn ý mà lại rõ nét.

Cao Thắng Nam cười nhạt một tiếng, nói: "Tôi cũng không phải chỉ là một loại phong cảnh đâu…”

Thẩm Duệ ngây ra một chút, sau đó liên tục không ngừng nói xin lỗi: "Tôi nói lỡ lời, lỡ lời rồi, thật sự xin lỗi, Cao tiểu thư tuổi còn trẻ mà đã có thể vào làm việc trong đội cảnh sát hình sự thành phố thì năng lực tất nhiên không tầm thường rồi, nói cô làphong cảnh thật đúng là không tông trọng cô. . ."

Nhìn hai người đang nói chuyện, Diệp Hoan kín đáo đánh giá Lâm San bên cạnh Thẩm Duệ.

Nhìn bộ dáng hai người có vẻ rất thân thiết, chắc hẳn quan hệ bên trong không hề đơn giản, vợ của Thẩm Duệ không phải là người của Tống gia sao? Như thế nào bây giờ lại dây dưa với con gái của tham mưu trưởng quân khu rồi? Nhìn bên ngoài Thẩm Duệ làm cho người khác cảm thấy đây là một con người nho nhã, trầm ổn chín chắn, nhưng không nghĩ tới hóa ra lại rất phong lưu.

--Mẹ kiếp, nếu như lúc này hắn có thể lén dùng di động chụp một bức hình của họ, sau đó cầm đe dọa Thẩm Duệ, đoán chừng có thể vơ vét tiền của y để trả bữa cơm này?

Trong lòng Diệp Hoan bỗng nhiên thật hứng thú với ý tưởng tà ác này.

Bốn người giới thiệu qua lại, sau đó Thẩm Duệ tự nhiên sẽ không quấy rầy hai người Diệp Hoan dùng cơm, vì vậy dưới sự hướng dẫn của phục vụ đi tới một cái bàn khác ngồi xuống chuẩn bị dùng bữa.

Cao Thắng Nam từ xa nhìn chằm chằm vào Thẩm Duệ cùng với Lâm San, đè thấp thanh âm nói với Diệp Hoan: "Hắn là anh họ của anh sao?"

"Đúng vậy."

"Người con gái kia là vợ của hắn sao?"

"Không phải, vợ của hắn họ Tống, trước đó vài ngày tôi còn cùng em trai của vợ hắn có giao tình qua lại. . ."

Cao Thắng Nam nhếch miệng nói: "Đàn ông đều xấu tính như nhau, chẳng hiểu bà xã của bọn họ sao lại mặc kệ để họ ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt…”

"Cô đừng vơ đũa cả nắm chứ, tôi đâu có trêu hoa ghẹo nguyệt gì. . ."

Cao Thắng Nam oán giận liếc xéo hắn: "Anh cũng chẳng phải thứ gì tốt đẹp. Đàn ông khác thì trêu hoa ghẹo nguyệt, anh thì cứ để hoa trêu, nguyệt ghẹo. Tóm lại, đều là loại gây họa cho chị em phụ nữ”

Diệp Hoan câm nín, cô chơi chán lão tử rồi, bây giờ lại quay ra giở giọng đạo đức. Vì sao phụ nữ đều không thể nói đạo lý thế chứ?

"Diệp Hoan, tính em ăn ngay nói thẳng, có sao nói vậy, không có ý tứ châm ngòi anh và người nhà . . . Dùng kinh nghiệm làm cảnh sát của em, em cảm thấy anh họ trên người anh có mùi vị tà ác."

Diệp Hoan ngây ngốc một chút nói: "Cô làm sao có thể thấy được?"

Cao Thắng Nam lắc đầu, dùng vẻ mặt sâu xa nói như đinh đóng cột: "Đây là một loại trực giác, không có lý do cụ thể, chỉ là cảm giác của em thôi."

Diệp Hoan im lặng một hồi, sau đó giống như không thèm để ý nói: "Cảm giác của cô đáng tin lắm hay sao? Cô làm cảnh sát cho tới bây giờ mới phá được một vụ án duy nhất, còn là tôi giúp cô suy luận. Vừa rồi anh họ tôi bảo cô là phong cảnh cũng đâu có nói sai. Lúc ấy cô còn hùng hổ nói mình không phải phong cảnh. Chúng ta quen biết nhau lâu rồi, tôi ngại nên mới không vạch trần cô thôi…”

Vừa dứt lời, một cái dĩa nhanh như chớp hướng thẳng tới trước ngực của Diệp Hoan, Diệp Hoan nheo mắt lại, nguy hiểm tránh né.

Hai mắt Cao Thắng Nam tỏa ra sát khí, gắt gao nhìn chằm chằm hắn: "Tên họ Diệp khốn kiếp, không vùi dập tôi thì anh sẽ chết à?"

Ở một bên khác trong nhà hàng, Thẩm Duệ mỉm cười cụng ly với Lâm San.

Vẻ mặt Lâm San có chút bất an, nói nhỏ: "Chúng ta làm như vậy có phải quá lộ liễu rồi không? Nếu như em họ anh trở về đem sự việc chúng ta ở cùng một chỗ dùng bữa nói cho người nhà anh thì chúng ta. . ."

Thẩm Duệ lắc đầu cười nói: "San, em quá lo lắng rồi, Diệp Hoan sẽ không làm như vậy đâu, lại nói, anh cùng bạn bè ăn bữa cơm cũng không nói lên điều gì, em không cần thiết phải lo lắng."

Lâm San nhìn thoáng qua Diệp Hoan cách đó không xa, nói: "Hắn chính là Diệp Hoan sao? Rất trẻ tuổi, những ngày này anh liên tục ngủ không an giấc, cũng là bởi vì hắn. . ."

Đáy mắt Thẩm Duệ xẹt qua một tia âm hiểm, ngắt lời nói: "San, đừng nói cái này nữa, cẩn thận tai vách mạch rừng. . ."

Giọng điệu Lâm San ngừng lại, vội vàng gật đầu.

Sau một lát, lại không nhịn được nói: "Duệ, Diệp Hoan kia, em có biết một ít tình huống của hắn . . . Có thể nói được không?"

Thẩm Duệ ngẩn người, nói: "Tình huống như thế nào?"

Lâm San cẩn thận từng li từng tí nói: "Mấy ngày trước quân khu Bắc Kinh diễn tập với quân khu Tây Nam, Diệp Hoan đã tạo tiếng vang lớn, nghe nói một mình hắn đánh bại cả tổng bộ chỉ huy phe địch khiến cao tầng quân khu đều khiếp sợ. Lúc ở nhà em nghe cha nói với một thủ trưởng cũ về hắn, ngoại trừ khen ngợi công lao kia, hình như…..hình như còn nhắc tới việc Diệp Hoan mắc phải một loại bệnh tâm lý gọi là ‘Sang chấn tâm lý do chiến tranh’. Duệ, tin tức này có hữu ích gì với anh không?

Thẩm Duệ ngây người, trong lòng tràn ngập cảm giác mừng rỡ như điên, y được xưng tụng là học thức uyên bác, tự nhiên biết rõ ‘Sang chấn tâm lý do chiến tranh’ là loại bệnh gì.

Thẩm Duệ không hề lộ ra biểu hiện vui sướng, vẫn bất động thanh sắc nói: "Em nghe cha ngươi nói sao? Tin tức này có thể tin được không?"

"Có lẽ đáng tin cậy, cha em là tham mưu trưởng quân khu, ông nói chuyện chưa bao giờ nói giỡn."

"Em có biết hắn bị loại bệnh này đến giai đoạn nào không?"

"Cha em nói, bác sĩ tâm lý của đại đội Lam Kiếm đã từng khám qua cho hắn nói, vấn đề không quá nghiêm trọng, chẳng qua nếu như có tác động từ bên ngoài kích thích đến hắn thì sẽ sinh ra hậu quả vô cùng nghiêm trọng. . ."

Thẩm Duệ ngơ ngác ngồi đó, lơ đễnh lẩm bẩm nói: "Kích thích. . . kích thích từ bên ngoài. . ."

Sau nửa ngày, Thẩm Duệ mỉm cười nói: "San, em ngồi đây chờ anh một chút, anh đi toilet rồi trở lại. . ."

Bữa cơm này Diệp Hoan và Cao Thắng Nam ăn rất vui vẻ, tuy rằng chỉ có mấy khối bò bít-tết cùng mấy ngụm rượu đỏ, nhưng cũng ăn được lửng dạ rồi.

Mấy vạn tệ một bữa cơm không cho phép tâm tình hắn sa sút, nếu không thì thật xin lỗi mấy vạn tệ này rồi.

Diệp Hoan vỗ tay một cái gọi phục vụ tới tính tiền.

Phục vụ đi đến trước mặt hắn, nho nhã lễ độ cúi đầu, cười nói: "Thưa tiên sinh, bàn ăn này của ngài đã được một người khách bàn khác thanh toán rồi."

Nhìn theo phương hướng phục vụ chỉ, Diệp Hoan liền thấy Thẩm Duệ mỉm cười ôn hòa với hắn.

Diệp Hoan hơi ngạc nhiên rồi hết sức vui mừng nói: "Hắn giúp tôi thanh toán sao? Mẹ kiếp. . . Thật không uổng công tôi nhận người anh em này."

Nhân viên phục vụ: ". . ."

Cao Thắng Nam không vừa lòng nói: "Anh họ anh làm cái gì vậy chứ? Tự nhiên sao lại trả tiền thay anh, hại em muốn bắt chẹt anh cũng không được…”

Diệp Hoan trừng mắt nhìn cô nàng nói: "Chết tiệt, cô nói lời này có ý gì hả? Có người giúp tôi trả tiền có gì không tốt chứ? Cô cứ phải thấy tôi bỏ tiền ra mới cao hứng sao?"

Diệp Hoan quay đầu lại nói với người phục vụ: "Có phải bàn này ăn hết bao nhiêu đều do hắn trả tiền không?"

"Đúng vậy, tiên sinh."

Mắt Diệp Hoan chớp chớp, nói: "Vậy cho tôi thêm một chai rượu La Mã gì đó. . . Khụ, gì nhỉ, cô vừa gọi cái gì rượu La Mã? Mà hết hơn 2000 đô-la ấy. . ."

"La Mã Xoantrachet. . ."

Diệp Hoan vỗ đùi đét một cái: "Đúng, chính là La Mã xoantrachet, cho tôi thêm một chai đóng gói mang về, tính toàn bộ vào con hàng kia. . . Khụ, toàn bộ vào vị tiên sinh cao quý kia."

Cao Thắng Nam thở dài nói: ". . . Diệp Hoan, anh đây là muốn chơi xấu anh họ anh hả? Anh họ anh có lòng tốt giúp chúng ta trả tiền, anh lại còn nhân tiện cắt thêm một miếng thịt của hắn nữa. . ."

"Tôn Tử viết: 'Có tiện nghi mà không chiếm là vương bát đản . . ."

"Tôn Tử có viết cái này sao?"

"Tôn Tử, gần đây tôi thường đọc cách dụng binh, không lừa cô, cái này thực sự là Tôn Tử viết." Diệp Hoan nói chắc nịch.

. . .

Mang theo chai rượu La Mã xoantrachet, Diệp Hoan thấy hơi chột dạ, cũng không chào hỏi Thẩm Duệ, trực tiếp cùng Cao Thắng Nam lén lén lút lút đi ra khỏi nhà hàng Pháp.

Đi đến bên ngoài nhà hàng, Diệp Hoan hít một hơi thật sâu, lộ ra nụ cười rực rỡ nhất tối nay.

Tiết kiệm được mấy vạn tệ, còn được thêm một chai rượu trắng hơn 2 ngàn đô-la Mĩ, tâm tình Diệp Hoan lâng lâng sung sướng.

Cao Thắng Nam nhìn vẻ mặt đắc ý của Diệp Hoan, cười mắng: "Đồ xấu xa nhà anh thực không phải thứ gì tốt, anh họ anh xui xẻo lắm mới gặp phải anh ngay lúc ăn cơm, vô duyên vô cớ bị anh làm thịt. Không biết hắn đã chọc phải ai chứ?”

"Xem cô nói kìa, tôi cũng đâu có chọc vào ai mà vẫn có người muốn làm thịt tôi đấy thôi?”

Hai người trêu chọc nhau vài câu, bỗng điện thoại của Diệp Hoan rung lên

Diệp Hoan cúi đầu nhìn màn hình điện thoại hiển thị tên người gọi đến, một lúc lâu vẫn chần chừ, cuối cùng hắn chột dạ bấm nút nghe.

Đầu bên kia điện thoại, Thẩm Duệ thở dài nói: "Một triệu phú như cậu mà lại đi ức hiếp một nhân viên công chức với mức lương ít ỏi như anh, tâm tư cậu có phải quá đen tối rồi không?”

Vẻ mặt Diệp Hoan hơi hơi xấu hổ, cười khan nói: "Cái này. . . Kỳ thật trước kia hễ có tiện nghi là em phải chiếm, có bao nhiêu tiện nghi liền chiếm bấy nhiêu, chiếm xong rồi bỏ chạy, lâu ngày thành quen, vừa rồi mãi đến lúc ra cửa em mới nhớ tới là mình chiếm tiện nghi của anh em nhà mình, nếu không. . . em trả lại anh chai rượu kia nhé?"

Thẩm Duệ cười vang nói: "Thế thì không cần, anh họ em còn chưa hẹp hòi đến mức đó đâu, nhưng mà em cũng không thể hưởng không cái tiện nghi này được. Hơn hai ngàn đô đó em không thể hưởng một mình được, hay là đợi bọn anh ăn xong, em không bận gì thì chúng ta đến KTV giải trí đi, lần này em phải mời khách đó…”

Diệp Hoan nheo mắt, cẩn thận từng li từng tí nói: "Lúc đến KTV, anh sẽ không kêu một hơi hơn mười vạn tiền rượu trả thù em đó chứ?"

Thẩm Duệ bật cười nói: "Thằng nhóc này, thực keo kiệt mà. . . Yên tâm, không cần cậu trả tiền rượu, được chưa?"

Diệp Hoan đầu óc nhanh chóng tính toán một cái, cảm thấy mình có lẽ sẽ không bị thiệt thòi, vì vậy liền vỗ ngực hào phóng cười nói: "Được, em mời! Không nói dối anh, em bây giờ cũng chỉ có vài tỉ rồi…”

Thẩm Duệ cười nói: "Cậu đắc ý như vậy, nếu không tối nay anh gọi thêm hai bình rượu hơn mười vạn….”

Diệp Hoan lập tức đánh gãy lời nói của y: ". . . Em cùng lắm cũng chỉ có được vài tỉ…tinh trùng mà thôi"

Thẩm Duệ: ". . ."

. . .

Phía đông Bắc Kinh, cuối phố Trường An, một quán karaoke cao cấp tên là "Đế Hào", đây là địa chỉ mà Thẩm Duệ nói cho hắn.

Ngồi ở trong xe taxi, Diệp Hoan trầm tư ngắm nhìn những bảng hiệu nhấp nháy lướt qua trên đường, bỗng nhiên mí mắt hắn mãnh liệt nhảy vài cái, trong lòng sinh ra một cỗ dự cảm bất thường.

Thẩm Duệ. . . Đến tột cùng là người như thế nào? Vì sao tối nay hắn cảm thấy thật bất an?

Két --!!

Xe taxi bỗng nhiên đạp phanh thắng gấp, ngừng lại một chút rồi lại tiếp tục đi về phía trước.

Xuyên thấu qua cửa sổ xe, Diệp Hoan chứng kiến bên một góc đường, có vô số người qua đường chạy như điên về một nơi

Khoảng cách từ cửa sổ xe cách bên đường chỉ vẻn vẹn mấy mét, một chiếc xe ô tô dừng lại ở đằng trước, một người qua đường nằm bất động trước đầu xe, đầu của hắn đã bị xe đụng vỡ toang, màu đỏ của máu cùng màu trắng của não trộn lẫn vào nhau, máu tươi và nội tạng vỡ nát chảy đầy trên đất, cảnh tượng vô cùng buồn nôn, đáng sợ. . .

Mặc dù chỉ lướt qua trong chốc lát nhưng Diệp Hoan vẫn nhìn thấy trọn vẹn thi thể của nạn nhân. Cả người Diệp Hoan giống như là bị sét đánh, trong đầu hiện lên cảnh tượng vô cùng thể thảm của rất nhiều thi thể, tiếp theo ảo giác lại thay đổi, hiện ra một ngôi làng nằm khuất trong rừng rậm Tây Nam, trong ngôi làng đó có thi thể Cảnh Chí Quân, thi thể của những tên tội phạm buôn ma túy bị súng máy bắn đến nát bét, tay chân cụt rơi vãi, nội tạng văng đầy đất. Máu tươi và lửa cháy hừng hực hòa vào tiếng la hét thảm thiết đầy tuyệt vọng dệt nên cảnh tượng như địa ngục Tu La.

Diệp Hoan cứng người, sắc mặt trắng bệch như người chết, cơ thể không tự chủ được mà run rẩy, đôi mắt lóe lên ánh sáng màu đỏ điên cuồng...

"Diệp Hoan, Diệp Hoan! Anh. . . Anh làm sao vậy?" Cao Thắng Nam kinh hoàng hô to.

Tiếng gọi tràn đầy lo lắng của Cao Thắng Nam đã kéo Diệp Hoan trở về hiện thực.

Diệp Hoan lấy lại tinh thần, lắc đầu cười yếu ớt: "Không có gì, tôi đột nhiên nhớ ra trước khi ra cửa quên không tắt đèn trong nhà, như vậy sẽ mất đi vài đồng tiền điện, tôi thấy hơi đau lòng. . ."

"Mấy đồng tiền điện cũng làm cho anh đau lòng đến mặt mũi trắng bệch sao? Diệp Hoan, anh đừng gạt em, rốt cuộc anh làm sao vậy hả?"

"Không có gì, cô đừng quan tâm!" Diệp Hoan trở nên nóng nảy: "Bác tài, làm phiền bác chạy nhanh một chút, tôi đang có việc gấp. . ."

Cao Thắng Nam không nói chuyện, chỉ lẳng lặng nhìn theo hắn.

Diệp Hoan mím môi thật chặt, nhìn những bảng hiệu gắn đèn nê-ông lướt nhanh qua cửa sổ, mồ hôi lạnh từ trên trán chảy xuống như mưa. . .

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play