Xem ra cây lau nhà đã nhúng được vào Thái Bình Dương rồi nha
Ngoài cửa phòng, da mặt dày hơn Vạn Lý Trường Thành của Diệp Hoan hiếm khi đỏ lên
"Mẹ kiếp, mày sao không nói sớm?" Diệp Hoan trừng mắt với Trương Tam
Trương Tam vô tội nói: "Em cũng không nghĩ động tác của anh lại nhanh như vậy, cứ như là không thể chờ đợi muốn lập tức đi vào trợ uy cho Hầu Tử ấy"
Diệp Hoan rên rỉ: "Tao thực sự là đau mắt hột luôn rồi...Hầu Tử ở cùng với Liễu Phỉ từ khi nào thế? Đúng rồi, nữ chính bên trong kia có phải Liễu Phỉ không vậy? Vừa rồi tao chưa kịp nhìn rõ..."
Trương Tam cười xấu xa, nháy nháy mắt: "Hay là anh đi vào xác nhận lại xem sao?"
Diệp Hoan gõ đầu Trương Tam, cười mắng: "Cút! Coi anh mày là loại người gì hả? Vợ của anh em có thể tùy tiện nhìn sao? Vừa rồi đột kích bất ngờ đã làm anh mày tổn thọ lắm rồi"
Trương Tam cười hề hề: "Bọn hắn từ tháng trước đã...cái kia rồi. Sau đó Hầu Tử liên tục gọi điện muốn khoe với anh nhưng mà điện thoại anh toàn không gọi được"
Mấy tháng nay Diệp Hoan thường xuyên phải ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, không thì cũng là đi huấn luyện sinh tồn ở mấy vùng rừng núi, đúng là thường xuyên không thể liên lạc với bên ngoài.
"Hắn và Liễu Phỉ sao lại ở cùng một chỗ được thế? Thằng nhóc đó không có Bá Vương ngạnh thượng cung đấy chứ?"
"Không có đâu, thằng nhãi đó sao làm được chuyện giỏi giang như thế. Em nhớ tháng trước Liễu Phỉ đi dự một hoạt động tuyên truyền gì đó, thằng Hầu Tử là fan cuồng của cô ta mà, thế là cũng đi cùng. Lúc trở về hai người đều uống say, đêm đó Liễu Phỉ không muốn quay về biệt thự, còn đuổi đám vệ sĩ của cô ta về trước. Vì vậy Hầu Tử đưa Liễu Phỉ đến đây...."
Diệp Hoan giật mình: "Sau đó bọn nó thừa dịp rượu say loạn tính rồi không biết xấu hổ mà làm mấy việc đáng xấu hổ hả?"
"Làm sao đơn giản thế được. Ngày thường Hầu Tử chỉ còn thiếu nước đặt Liễu Phỉ lên tủ mà thờ nữa thôi. Nó một mực không dám vượt qua giới hạn, cứ lảm nhảm cái gì mà phong độ quân tử. Anh Hoan, anh biết không, đêm đó em phải thức đến hơn nửa đêm để làm công tác tư tưởng cho nó. Anh nói xem, con gái nhà người ta đã nguyện ý theo anh về nhà, còn chủ động ngủ trong phòng anh, tín hiệu này không phải quá rõ ràng rồi sao? Cơ hội tốt như vậy mà không làm gì đó thì quả thực không bằng cầm thú.."
Diệp Hoan vỗ vỗ vai hắn, tràn đầy đồng cảm: "Mày nói rất đúng"
Trương Tam được khích lệ càng thêm đắc ý, mặt mày rạng rỡ cứ như nam chính hành sự đêm đó là hắn vậy.
"Thế là em nói với Hầu Tử, phụ nữ không phải để cúng, phụ nữ là dùng để cưỡi"
Diệp Hoan trầm ngâm: "Cái này..."
Diệp Hoan đột nhiên hiểu được Trương Tam vì sao cứ nhất quyết muốn làm lưu manh rồi, việc này không có liên quan gì đến nghề nghiệp hay thu nhập của hắn.
Trương Tam hăng hái bừng bừng kể lể công trạng mai mối của hắn
"Em làm công tác tư tưởng cho nó đến khô cổ rát họng mà Hầu Tử vẫn nhăn nhăn nhó nhó, suốt cả buổi cứ tần ngần đứng ở cửa phòng không dám vào. Em phát buồn nôn với cái hình tượng xử nam ngây thơ kia của Hầu Tử. Anh Hoan, chúng ta từ nhỏ lớn lên cùng nhau, làm sao lại không nhìn ra thằng này lại có một mặt ngây thơ đến thế chứ? Cuối cùng Hầu Tử bị em nói động tâm nhưng vẫn chưa hạ quyết tâm được. Em đành phải chạy đến tủ rượu tưới cho nó nửa bình rượu thì gan nó mới to lên được tí, vẻ mặt bi tráng tiến vào..."
Diệp Hoan thở dài: " Đúng thật là rượu tăng thêm dũng khí cho đàn ông"
"Cũng chưa chắc đâu. Hầu Tử vào phòng rồi càng hài hước hơn. Nó muốn cởi quần áo Liễu Phi, đại minh tinh người ta đã dang bốn vó ra dâng đến cửa cho hắn cởi, thế mà hắn loay hoay cả buổi cũng không cởi được. Về sau em nghe Liễu Phỉ ở trong phòng thở dài nói 'rốt cuộc là anh có cởi được ra không? Hay là để em tự cởi"
Diệp Hoan: "........"
"Sau đó em nghe thấy trong phòng có tiếng cởi đồ loạt xoạt ( Tam Nhi không phải là đang vểnh mông, áp tai vào cửa nghe lén đấy chứ? :cuoichet: ), chắc là Liễu Phỉ đã cởi hết đồ rồi. Em còn tưởng rằng lúc đấy Hầu Tử sẽ thú tính đại phát, rút súng lên ngựa luôn chứ. Ai dè nghe nó đột nhiên vô cùng lễ phép hỏi ' Liễu tiểu thư, anh có thể cưỡi em không?' "
Diệp Hoan: "....."
Diệp Hoan bao năm nay lại không hề phát hiện ra Hầu Tử và Trương Tam kỳ thực đều đần giống nhau. Khác biệt chính là Hầu Tử giỏi che dấu nên người khác khó thể phát hiện ra bản chất của hắn, nhưng đến thời khắc mấu chốt liền bại lộ
......
Hai người nói chuyện phiếm trong phòng khách một lúc thì Hầu Tử mở cửa phòng. Hắn và Liễu Phỉ tay trong tay, đỏ mặt đi ra ngoài.
Hầu Tử lúng túng cười, gãi đầu chào hỏi: "Anh Hoan, anh trở về sao không báo trước một tiếng. Nếu anh nói thì em đã chuyển sang ngày khác...."
Liễu Phỉ vô cùng xấu hổ, khẽ đấm lưng Hầu Tử một cái.
Diệp Hoan không nói gì, hắn cũng thật lúng túng khi phá hỏng chuyện tốt của người khác. Trương Tam ở bên cạnh thì cười gian, hồn nhiên nói: "Ái chà, cây lau nhà nhúng ngập Thái Bình Dươ..ng....ưm..."
Diệp Hoan vội vàng bịt kín miệng thằng đần này, trong lòng ai oán không thôi.
Hai thằng bạn thân này, không có thằng nào để hắn bớt lo.
Liễu Phỉ hơi lúng túng nhưng cũng không thật sự ngượng ngùng, vẫn cẩn thận quan sát nét mặt của Diệp Hoan, kính cẩn nói: "Diệp thiếu gia, ngài đã tới"
Diệp Hoan gật gật đầu, cười nói: "Liễu Phỉ, cô và Hầu Tử đã ở bên nhau, sau này chúng ta chính là người một nhà. Đừng gọi Diệp thiếu gia này nọ nữa, nghe không quen. Hai con hàng này từ nhỏ đến lớn đều gọi tôi là anh Hoan, cô về sau cũng gọi tôi như vậy đi"
Liễu Phi nghe vậy hiển nhiên vui mừng, vội cung kính gật đầu: "Anh Hoan"
Một tiếng 'Anh Hoan' này Liễu Phỉ gọi vô cùng cam tâm tình nguyện, cô ta còn cầu không được
Trong mắt người ngoài, Liễu Phỉ cao cao tại thượng, như tiên nữ không nhiễm khói lửa nhân gian nhưng chính cô ta hiểu rõ nhất hình tượng đại minh tinh ấy chỉ là vẻ ngoài mà thôi. Vẻ ngoài ấy được bồi đắp bằng bao nhiêu ủy khuất và ti tiện. Ở trong mắt đám quan chức, Liễu Phỉ chỉ như một cái bình hoa trang trí, là con hát trợ hứng cho các ông lớn mà thôi. Dù Liễu Phỉ vinh quang tột đỉnh thì cũng chỉ là một con hát. Ở trong mắt họ cô chẳng là cái gì, chỉ một câu nói cũng có thể quyết định cô lên voi hay xuống chó, cho nên các đại minh tinh ở trước mặt quần chúng có thể tỏ ra kiêu hãnh lạnh lùng nhưng trước mặt các ông lớn thì sẽ bày ra một bộ mặt hoàn toàn khác. Đó là một bộ mặt a dua nịnh nọt, luồn cúi xu nịnh, bản chất của ngành giải trí trong thời buổi này chính là như vậy, một ngôi sao ca nhạc hạng A như Liễu Phỉ cũng không ngoại lệ.
Thân phận hiển hách của Diệp Hoan, Liễu Phỉ rõ ràng hơn bất cứ ai. Công ty giải trí nâng đỡ cô ta là một công ty con dưới trướng tập đoàn Đằng Long. Tổng giám đốc Chu Dung đã công khai tuyên bố Diệp Hoan sẽ là người thừa kế tương lai của Đằng Long. Kể cả ông chủ chống lưng cho Liễu Phỉ gặp Diệp Hoan cũng phải cúi đầu lấy lòng. Liễu Phỉ đương nhiên cũng biết Diệp Hoan không chỉ là thiếu gia của Đằng Long mà còn là thái tử Thẩm gia quyền uy khuynh đảo cả Bắc Kinh
Một kẻ đứng trong quầng sáng của tiền tài và quyền thế có thể nào không làm Liễu Phi cung kính, thận trọng đối đãi
Diệp Hoan lại bảo Liễu Phỉ gọi hắn một tiếng 'anh Hoan' đối với Liễu Phỉ mà nói quả thực là một ân điển to lớn.
Liễu Phỉ biết rõ danh xưng này không phải ai cũng có thể gọi. Nó đại biểu cho sự tiếp nhận của Diệp Hoan. Sau này cho dù Liễu Phỉ gặp bất cứ chuyện gì, một tiếng 'anh Hoan' này sẽ trở thành một cái ô vững chắc che chở cho cô ta. Bất cứ ông lớn nào muốn khi dễ cô ta cũng đều phải kiêng kị cái ô này. Có thể nói rằng, Liễu Phỉ bắt đầu từ nay có thể mặc sức tung hoành trong giới giải trí.
Sự trả giá này quả nhiên không uổng phí, vô cùng, vô cùng đáng giá.
Liễu Phỉ mừng rỡ quay đầu nhìn Hầu Tử rồi cười thật dịu dàng: "Anh Hoan, mấy anh em ít khi được tụ họp cùng một chỗ. Không bằng nhân dịp này uống vài chén, em xuống bếp làm vài món nhắm cho mọi người. Anh Hoan đừng xem nhẹ tài nấu nướng của em nhé, chất lượng không tệ chút nào đâu"
Hầu Tử cũng cao hứng cười nói: "Anh Hoan, đã lâu chưa cùng nhau uống rượu. Hôm nay chúng ta xả láng một trận đi. Tam nhi, chúng ta xuống lầu mua rượu"
Hầu Tử lôi kéo Trương Tam ra ngoài
Trong phòng khách chỉ còn hai người Diệp Hoan và Liễu Phỉ. Liễu Phỉ vẫn cười dịu dàng như cũ nhưng gương mặt vui vẻ hiền lành của Diệp Hoan lại dần dần chuyển sang nghiêm túc
"Liễu Phỉ" Diệp Hoan mở miệng
"Vâng?"
Diệp Hoan nhìn chằm chằm vào mắt Liễu Phỉ, nghiêm giọng nói:
"Hãy đối xử tốt với Hầu Tử, đừng để nó bị ủy khuất, càng đừng làm nó tổn thương. Cô kết giao với nó, không thể chứa một chút tư lợi nào, biết rồi chứ?" Diệp Hoan nói xong, sắc bén nhìn Liễu Phỉ
Khuôn mặt Liễu Phỉ tái đi, mất tự nhiên vén tóc, cười cười nói: "Anh Hoan, lời này của anh...em nghe không hiểu lắm nha"
Diệp Hoan nhìn cô ta chằm chằm hồi lâu rồi cười nhạt một tiếng, sương lạnh tràn trên khuôn mặt: "Nói dễ hiểu là tôi quá phận, vốn không nên nói những điều này. Tóm lại, Liễu Phỉ, có một câu cô phải nhớ cho kỹ, nếu như cô không phụ Hầu Tử thì tôi tất sẽ không phụ cô"
Sắc mặt Liễu Phỉ biến ảo, lúc hồng lúc xanh, nhịp tim tăng lên đến mười hai lần.
Vị thiếu gia này....thật sự đã nhìn thấu ý đồ của cô ta sao?
"Anh Hoan, anh yên tâm. Em sẽ đối xử tốt với Hầu Tử, sẽ luôn đối tốt..." Liễu Phỉ khôi phục lại thái độ cung kính lúc trước
Diệp Hoan chân thành nói: "Vậy thì tốt. Liễu Phỉ, cô biết không, cô chính là mộng tưởng của Hầu Tử, một giấc mộng vô cùng hoàn mỹ. Chuyện tình yêu nam nữ tôi không thể can thiệp được, tôi chỉ đang cố gắng hết sức để che chở cho giấc mộng này của nó. Không để giấc mộng này vỡ nát. Liễu Phỉ, Hầu Tử thoạt nhìn rất bình thường thế nhưng tính cách nó đơn thuần, tâm địa thiện lương. Chỉ cần cô nguyện ý tìm hiểu nó, thật lòng nhìn thẳng vào nó, cô sẽ phát hiện trong trần thế nhơ bẩn này, cô đã có được một viên bảo thạch trân quý tinh khiết cỡ nào. Liễu Phỉ, tôi mong cô nhất định phải quý trọng Hầu Tử. Nếu như cô không cách nào miễn cưỡng mình thích viên bảo thạch này, cũng xin cô dùng cả hai tay bưng lấy nó, cẩn thận nâng nó trả lại cho chúng tôi"
Liễu Phỉ nghe hết những lời nói vô cùng chân thành của Diệp Hoan, khuôn mặt rung động
"Anh Hoan, anh thật tốt với Hầu Tử...."
Diệp Hoan cười, thâm ý nói: "Hầu Tử là anh em của tôi, còn thân thiết hơn cả anh em ruột. Nếu như nó bị thương tổn, cũng tương đương với trên ngực tôi bị đâm một nhát dao. Những lời tôi vừa nói, hy vọng cô nhớ kỹ"
Liễu Phỉ rùng mình, vội vàng gật đầu: "Anh Hoan, em nhớ kỹ rồi"
Diệp Hoan gật đầu, mỉm cười hòa ái nhưng trong lòng thấy thật nặng nề
Diệp Hoan là người không coi trọng tiểu tiết, nhất là trong cuộc sống hàng ngày. Nhưng Diệp Hoan cũng là người rất cẩn thận và mẫn cảm. Hắn cẩn thận quan sát ánh mắt của người phụ nữ này để phán đoán xem Liễu Phỉ có thực sự yêu thương Hầu Tử hay không
Sự thật tàn khốc làm tim Diệp Hoan đau đớn, âm thầm thở dài.
Trần gian bon chen bộn bề đầy toan tính này vì sao không thể lưu lại một chút tinh khiết để cho người ta hoài niệm?
Liễu Phỉ xuống bếp làm vài món ăn. Đại minh tinh này xuất thân từ một gia đình bình thường, từ nhỏ đã theo mẹ học bếp núc, tài nghệ cũng không kém
Nữ thần trong lòng vì ba anh em họ mà rửa rau nấu canh khiến Hầu Tử cười đến không khép miệng lại được. Bình thường nửa cân rượu đã say, hôm nay uống liền tám lạng vẫn không ngã. Diệp Hoan thấy em mình cao hứng như thế, đành nén xuống nỗi lo, tập trung chè chén với bọn họ.
Hình ảnh này đã từng diễn ra nhiều lần trong cuộc sống của ba người. Chỉ khác là lần này người bận bịu nấu nướng dưới bếp không phải Nam Kiều Mộc mà là Liễu Phỉ. Thức ăn dù ngon miệng nhưng vẫn không phải hương vị mà bọn họ quen thuộc. Diệp Hoan uống rượu mà trong lòng thảng thốt, sầu muộn vì cảnh còn, người mất.
Ngày hôm sau Diệp Hoan tỉnh lại cảm thấy đầu quay cuồng như muốn nổ tung. Cảm giác đau đầu sau khi say rượu này thật sự là sống không bằng chết. Diệp Hoan vừa rên rỉ nâng đầu ngồi dậy thì điện thoại đổ chuông.
Giọng nói vui sướng của Cao Thắng Nam truyền ra trong điện thoại. Thanh âm tươi trẻ đầy sức sống khiến cơn đau của Diệp Hoan giảm đi một chút.
"Tên họ Diệp kia! Đã trở lại Bắc Kinh mấy ngày rồi mà không thèm liên lạc với cô nãi nãi. Không sợ bà đây bóp vỡ trứng của ngươi sao?"
Diệp Hoan toát mồ hôi, cảm giác đau trứng đột nhiên dâng trào khiến hắn vô thức kẹp chặt hai chân...
Cô nãi nãi này thật đúng là khẩu vị nặng
Diệp Hoan thở dài thượt: "Cô nãi nãi, cho tôi một lời công bằng xem nào? Trứng của tôi đang an phận thủ thường sinh sống trong đũng quần, chọc giận gì đến cô chứ?"
Cao Thắng Nam cười khúc khích: "Nè, tên xấu xa, mấy ngày nay anh làm gì thế? Gọi điện thoại cho anh không được"
Diệp Hoan nghiêm giọng nói: "Đồng chí Cao Thắng Nam, đồng chí là cảnh sát, tôi là quân nhân, về phương diện kỷ luật chắc không cần tôi phải nhắc nhở đồng chí chứ? Bí mật quân sự quốc gia là để cho đồng chí tùy tiện hóng hớt hay sao? Đồng chí như vậy là rất vi phạm nguyên tắc đấy!"
Cao Thắng Nam bị dọa một trận, tần ngần một hồi mới lúng túng nói: "Em...em cũng chỉ thuận miệng hỏi thôi mà, làm gì nghiêm túc vậy chứ?"
Giọng Diệp Hoan vẫn nghiêm khắc như cũ: "Tôi nắm giữ bí mật quốc gia trên người, có thể không nghiêm túc được sao? Đồng chí Cao Thắng Nam, đồng chí cũng là đảng viên. Đảng viên phải có giác ngộ chính trị, bất cứ lúc nào cũng phải duy trì tinh thần cảnh giác"
Giọng Cao Thắng Nam nhỏ dần, ấm ức nói: "Một tháng nay không liên lạc gì với người ta. Vất vả lắm mới nói chuyện điện thoại được, anh còn dọa nạt người ta, chỉ thuận miệng hỏi thăm một câu mà anh trách cứ, còn chụp cái tội danh lớn lên đầu người ta. Thật lạnh nhạt...."
Diệp Hoan nhếch môi, cười thầm
Phụ nữ đều là hổ giấy, nhất định phải mạnh tay chà đạp kiêu ngạo của họ thì đàn ông mới ngẩng đầu lên được. Nhìn xem, hiện giờ ấm ức một tiếng "người ta", hai tiếng "người ta" chẳng phải dễ nghe hơn ' cô nãi nãi' nhiều sao?
Giọng Diệp Hoan mềm xuống, dùng cách nói năng của tiền bối răn dạy hậu bối: "Làm người ai mà không từng phạm sai lầm? Biết sai mà sửa mới là đảng viên tốt. Đảng ta trước sau đều giương cao khẩu hiệu 'Trừng tiền bí hậu, trì bệnh cứu nhân' ( lấy sai lầm của người đi trước để răn re thế hệ sau, chỉ ra cái xấu để con người ta tránh phạm sai lầm) Đồng chí Cao Thắng Nam vẫn còn có thể cứu chữa được. Thật ra lần này tôi bận rộn công việc cũng không phải bí mật quân sự gì quá lớn, nói cho cô biết cũng không sao"
Cao Thắng Nam cuống quýt xua tay: "Đừng! Anh đừng nói, em không nghe đâu, nhỡ chẳng may anh tiết lộ với em chuyện gì tuyệt mật, em sau này ngủ cũng không dám ngủ mất..."
"Tôi đúng là không nên tiết lộ, thật ra, một tháng nay tôi...."
"AAA Đừng nói!!" Cao Thắng Nam kêu ầm lên trong điện thoại
".....Tôi ra nước ngoài tìm bác sĩ giỏi để cắt bao quy đầu" Giọng điệu Diệp Hoan vẫn vô cùng nghiêm túc
"AA....a?" Tiếng thét cao vút có thể so với tiếng còi tàu hỏa vang vọng khắp căn phòng
"Tên họ Diệp kia! anh cố tình đùa cợt cô nãi nãi đúng không?"
Diệp Hoan rút cuộc không nhịn nổi nữa, cười lăn lộn
Nữ cảnh sát ngốc nghếch này nhiều lúc thật đáng yêu
Cao Thắng Nam xù lông xù cánh: "Tên khốn! Đồ vương bát đản! Đến đây, mau lăn đến đây cho cô nãi nãi, mời tôi ăn cơm tạ lỗi ngay!"
Ở Bắc Kinh có một nhà hàng Pháp tên là S.T.A.Y. Đây là nhà hàng Pháp chính tông nổi tiếng nhất Bắc Kinh, đương nhiên giá cả cũng đắt đỏ nhất. Ăn một bữa ở đây bằng tiền lương cả tháng của viên chức bình thường. Nếu viên chức nào muốn ra vẻ ta đây có điều kiện, gọi một chai rượu vang đỏ lâu năm thì có lẽ cơm nước xong xuôi, về nhà phải úp mì tôm ngày ba bữa nửa năm đến một năm.
Diệp Hoan và Cao Thắng Nam ăn mặc thoải mái, ngồi ở một góc vắng vẻ gần cửa sổ.
Nhà hàng Pháp thường rất chú trọng lễ nghi, trước kia nếu khách hàng đến đây không ăn mặc trang trọng thì lễ tân sẽ rất lễ phép ngăn cản bạn tiến vào. Có điều, thời buổi hiện nay không giống với lúc trước, mấy ông chủ người Pháp có lẽ cũng dần hiểu được thế nào gọi là 'Nhập gia tùy tục' nên dần dần cũng mắt nhắm mắt mở mặc kệ những thực khách ăn mặc xuềnh xoàng tiến vào nhà hàng.
Khuỷu tay Cao Thắng Nam đặt trên mặt bàn, bàn tay chống má mải mê ngắm nhìn Diệp Hoan
Diệp Hoan đảo mắt nhìn một lượt các món ăn trong menu, vẻ mặt mờ mịt như bắt mấy con chó ngồi ngắm sao, bất mãn lẩm bẩm: "Ăn một bữa cơm thôi, làm gì phải đến mấy chỗ phá của này? Đắt đỏ cũng không có nghĩa là sẽ ngon, để tôi tìm mấy quán ăn quen không tốt hơn sao? Nhìn cái menu này trình bày rõ ràng, chữ viết rành mạch nhưng một chữ cũng xem không hiểu. Ông chủ nhà hàng này là người sao Hỏa mới xuống sao?"
Cao Thắng Nam thở dài:" Diệp đại thiếu gia, hôm nay anh là triệu phú rồi, xin anh đừng nhỏ mọn như vậy được không? Mời em ăn cơm cũng bắt em ra mấy quán hàng rong ngồi đuổi ruồi. Đồ xấu xa, anh...không thể lãng mạn được chút sao?"
"Ở đây có cái gì lãng mạn chứ? Căn bản là phung phí tiền của..." Diệp Hoan còn chưa nói hết câu, liếc thấy tay phải của Cao Thắng Nam đã lăm lăm con dao ăn, lập tức đổi giọng: "Khụ...cũng không phải là hoàn toàn không lãng mạn. Nhìn xem, ở trước mặt tôi có một vị nữ cảnh sát tuyệt sắc, xinh đẹp như tiên trên trời. Ở trần gian này nào kiếm được người thứ hai. Không phải nói khiêm tốn chứ mỹ nhân tuyệt sắc như vậy hoàn toàn xứng đáng ăn một bữa tiệc đắt tiền nhất nước Pháp, ở trong biệt thự xa hoa nhất, đi xe thể thao xa xỉ nhất. Dù ngày nào đó có bị người ta mưu sát thì khẳng định là phải dùng kim cương to bằng cục gạch đập chết, bằng không thì thực xin lỗi dung mạo khuynh nước khuynh thành này"
Con dao ăn trong tay Cao Thắng Nam run rẩy.
Diệp Hoan 'bạch' một tiếng khép thực đơn lại, dù sao hắn chẳng hiểu chữ nào trong này, không cần phí thời gian giả bộ nghiên cứu nữa.
Diệp Hoan búng tay, một người phục vụ mặc đồ Tây, cổ đeo nơ lễ độ bước tới, khom người chào hắn: "Quý khách, rất vui được phục vụ ngài! Xin hỏi ngài cùng tiểu thư xinh đẹp đây muốn dùng món gì?"
Diệp Hoan thầm thở phào. May mà phục vụ ở đây nói tiếng mẹ đẻ, nếu không thì mất hết thể diện.
"Cho trước hai mươi sợi gân bò nướng đi"
Mặt Cao Thắng Nam tái đi: "......."
Sắc mặt người phục vụ cũng hơi đổi: "Tiên sinh, rất xin lỗi, nhà hàng chúng tôi không có gân bò nướng"
"Vậy hai mươi xiên thịt dê nướng"
"Tiên sinh, thật xin lỗi, cũng không có thịt dê nướng..."
"Cánh gà nướng cũng không có luôn à?"
Gân xanh trên trán người phục vụ giật giật.
Tên này là tới quậy phá hay sao?
Vẻ mặt Diệp Hoan thất vọng nhìn Cao Thắng Nam: "Xem chỗ cô tìm đi, cái này không có, cái kia không có, vậy mà cũng dám mở cửa kinh doanh..."