Những người săn sóc dâu đã đi tới, giục Phương Dật Hiên giải thoát tân nương tử, ai có thể ngờ
được, Phương Dật Hiên lại đẩy các nàng ra hết thẩy, một bộ giống như kháng cự sợ người khác
muốn đoạt bảo bối của hắn.
“Không đúng, thái tử ca ca nói, chỉ cần vào động phòng, nàng liền là nàng dâu của ta, ta mới
không cần cái gì lễ tiết, nàng dâu chúng ta vào động phòng.”
Liễu Hồ Nguyệt khóc không ra nước mắt, nàng vốn tưởng rằng, tối hôm qua nam nhân này chỉ
nói đùa, ai sẽ tin hắn thật sự làm vậy, quả đúng là trực tiếp tiến vào động phòng. Nàng dùng sức
kéo xuống khăn hỉ, đối với Phượng Dật Hiên rống: “Nhanh thả ta ra mau, dựa theo lời hỉ mẹ làm,
bằng không hôn lễ coi như không có, muốn động phòng, tự người động phòng.”
Như vậy bị nàng dọa một cái, Phượng Dật Hiên miệng mếu máo, nhẹ giọng hô một câu: “Nàng
dâu…”
“Lập tức thả ta xuống dưới.”
“Hình như là bọn họ muốn đoạt ngươi cùng ta.”
Nhìn nhìn nhóm người săn sóc dâu vây quanh hắn, hắn có một loại cảm giác như lâm đại địch,
giống như ngay sau đó, tiểu nữ nhân trong lòng sẽ bị cướp đi vậy.
Liễu Hồ Nguyệt tức giận, rốt cuộc là ai nói với hắn, rằng một đám lão bà sẽ tranh đoạt nàng dâu
của hắn.
Huống chi, không phải nàng là nàng dâu của hắnsao?
“Sẽ không, các nàng tuyệt đối sẽ không tranh đoạt cùng người.” Liễu Hồ Nguyệ quát một tiếng:
“Nhanh buông ra, bằng không ta sẽ không bao giờ quan tâm ngươi nữa.”
Nàng không quay mặt, làm như một bộ dáng thật sự tức giận.
Phượng Dật Hiên chưa từng thấy bộ dáng đáng yêy này của nàng, lập tức thanh âm mềm nhũn
nói: “Được thôi, được thôi, ta đem nàng thả xuống”
Hắn buông Liễu Hồ Nguyệt ra, nhưng là, vừa mới thả nàng ra, hắn lại chạy đến trước mặt nàng,
ngồi xổm xuống, vỗ vỗ vào lưng nói: “Nàng dâu, hay là ta cõng nàng lên kiệu hoa”
Liễu Hồ Nguyệt muốn ngất xỉu luôn.
Vì sao thành thân phiền toái như vậy.
Một người săn sóc dâu mập mạp cười hề hề nói: “Lưng nhưng là có thể, tân nương tử kêu chú rể
cõng lên kiệu hoa đi.”
Sau đó, ở phía sau một vị săn sóc dâu liền hung hăng đẩy Liễu Hồ Nguyệt, Liễu Hồ Nguyệt lảo
đảo một cái ghé vào lưng của Phượng Dật Hiên.
Phượng Dật Hiên thuận thế giữ vững người Liễu Hồ Nguyệt, sau đó, đứng lên, cõng nàng trên
lưng đi ra sân.
Liễu Linh Tích cùng Liễu Linh U đứng ở sân lầu các nhìn ra, Tần Thị tuy rằng hận thiếu Liễu Hồ
Nguyệt, nhưng lúc này trên mặt vẫn là tươi cười thay Liễu Hồ Nguyệt tiếp đón khách nhân ở
phía ngoài.
Liễu Linh Tích mặt đầy hận ý nhìn về phía Phượng Dật Hiên đi theo đám ngươi đi ra, hừ một
tiếng nói: “Có gì đặc biết hơn người, không phải là gả cho một cái ngốc tử sao.”
Liễu Linh U hung hăng nắm chặt vòng bảo hộ, ngón tay thon dài nắm chặt vòng bảo hộ cứng
rắn, lập tức bị móng tay phá vỡ, nàng cũng không có chút cảm giác nào, đôi mắt như đao nhìn
chằm chằm Phượng Dật Hiên cõng Liễu Hồ Nguyệt.
Liễu Hồ Nguyệt chỉ cảm thấy sau lưng chợt lạnh, không khỏi cảnh giác quay đầu nhìn lại.
Lúc này, Liễu Linh U cùng Liễu Lĩnh Tích đã về tới phòng mình, không còn thấy bóng dáng hai
người các nàng.
Liễu Hồ Nguyệt đành bỏ qua, nhưng trong đầu lo lắng suy nghĩ.
Lên kiệu hoa, Phượng Dật Hiên lại cứng rắn chen lên chui vào, mọi người thấy vậy liền cười to.
“Phượng vương lên làm gì?”
“Chẳng lẽ Phượng vương cùng tân nương tử nghĩ ngồi cùng tân nương tử trong kiệu hoa vào
thành.”
….
Khóe miệng Liễu Hồ Nguyệt hung hăng rút vài cái, ghét bỏ đẩy Phượng Dật Hiên: “Người muốn
làm gì?”
“Lên kiệu hoa, cưới vợ”. Phượng Dật Hiên giống như bạch tuộc dính vào trên người Liễu Hồ
Nguyệt, nói hết câu sau, toàn bộ thân hình hắn liền đổ vào trong lòng nàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT