Liễu lão phu nhân bước vào phòng của Liễu Hồ Nguyệt, con gái nhà người ta xuất giá, đều có cha mẹ bồi ở bên cạnh, mà Liễu Hồ Nguyệt còn nhỏ mất đi mẫu thân, hiện tại mất đi phụ thân, Liễu lão phu nhân khó tránh khỏi cảm thấy xót xa.
Nàng ngồi ở trang trước đài, người chăm sóc dâu giúp nàng trang điểm, đeo vô số trang sức vàng, dung nhan kinh diễm.
Liễu lão phu nhân cười nói: "Nguyệt Nhi trưởng thành rồi."
Liễu Hồ Nguyệt quay đầu, cầm tay Liễu lão phu nhân nói: "Tổ mẫu, ta có thể hỏi ngươi một chuyện sao?"
Tối hôm qua nàng trở về, suy nghĩ rất nhiều, đối với lời nói của Lam gia chủ là chất vấn, cho nên, nàng vẫn quyết định đến tự mình hỏi Liễu lão phu nhân một chút.
Liễu lão phu nhân gật đầu hỏi: "Có cái gì nói, ngươi nói đi."
"Mẫu thân của ta thật sự là tự mình rời khỏi Liễu gia sao?" Liễu Hồ Nguyệt hỏi.
Ngay cả Lam gia chủ đều biết đến Bạch Linh bị ép rời khỏi Liễu gia, như vậy, Liễu lão phu nhân lại sao lại không biết?
Hay là, chuyện Bạch Linh rời đi có ẩn tình khác?
Liễu lão phu nhân run run một chút: "Lam sao Nguyệt Nhi có thể hỏi như vậy? Lúc đó ta đến phòng sinh, mẫu thân ngươi là thật sự đã biến mất, chỉ để lại ngươi cùng bà mụ."
"Vậy... Bà mụ kia là ai?" Quả nhiên là rất kỳ quái, chuyện Bạch Linh rời đi không có đơn giản như vậy.
Liễu lão phu nhân nhăn mày. Mọi chuyện đã trôi qua mười mấy năm, làm sao bà còn nhớ rõ như vậy. Hơn nữa, bà mụ kia còn là người nhà mẹ đẻ của Tần thị mang tới.
"Nếu ngươi muốn biết cái gì thì đến hỏi đại nương ngươi đi, bà mụ kia là người của đại nương ngươi." Liễu lão phu nhân vỗ nhẹ bờ vai nàng, chuyển đề tài: "Giờ lành sắp tới, không nên nghĩ tới mấy chuyện này nữa."
"Ta chỉ là cảm thấy thật đáng tiếc, phụ mẫu ta không ở bên người ta." Liễu Hồ Nguyệt cúi đầu, cầm lấy hỉ khăn thưởng thức.
Nàng càng thêm để ý là đến cùng Bạch Linh ở nơi nào?
Hiện tại nàng có còn sống hay không?
Liễu lão phu nhân thấp giọng than một tiếng: "Có tổ mẫu ở bên cạnh ngươi, không tính là một người."
Liễu Hồ Nguyệt gật đầu nói: "Đúng vậy."
Liễu lão phu nhân cầm lấy hỉ khăn trong tay nàng thưởng thức, nhẹ nhàng giúp nàng đội, đáy mắt Liễu Hồ Nguyệt xẹt qua một tia ánh sáng lạnh.
Tần thị!
Lại là Tần gia!
Nhất định là có quan hệ với Tần gia!
Bằng không vì sao Tần thị còn mời bà mụ đến cho mẫu thân?
Đợi nghi thức thí nghiệm cùng nghi thức trưởng thành hôm nay hoàn thành sau, nàng muốn làm sáng tỏ một số việc.
Bên ngoài, pháo "Phách phách bạch bạch" vang, bọn nhỏ vây quanh kiệu hoa chơi đùa, nhóm đại nhân duỗi thẳng cổ nhìn vào bên trong Liễu phủ.
Trong đám người, một nam tử tuấn mỹ mặc y phục tân lang, ôm một chùm hoa đỏ ở trong lòng (cái này cũng không hẳn là hoa, thỉnh các vị xem mấy bộ phim cổ trang trung quốc khắc rõ), thập phần hưng phấn chạy vào trong Liễu phủ, miệng lớn tiếng ồn ào: "Cưới vợ thật lâu, cưới vợ thật lâu, rốt cục có thể ôm nương tử ngủ rồi."
Mọi người nghe tiếng Phượng vương, đều là che miệng "Xích xích" cười.
Ngốc tử chính là ngốc tử, cưới nương tử cũng không biết xấu hổ đem chuyện "ngủ" nói ra.
Phượng vương đĩnh đạc chạy vào sân viện Liễu Hồ Nguyệt. Đầu Liễu Hồ Nguyệt trùm hỉ khăn, an vị ở trang trước đài.
Phượng Dật Hiên thấy vậy, trên mặt cười càng ngọt, hắn vui sướng từ tận đáy lòng.
Hắn phất ống tay áo, ném bông hoa đỏ ôm trong lòng xuống, chạy về hướng Liễu Hồ Nguyệt, lại ngồi xổm xuống, ôm lấy Liễu Hồ Nguyệt một cái: "Nương tử, chúng ta đi động phòng thôi."
"Ôi!" Vài người chăm sóc dâu đi tới, ngăn cản Phượng Dật Hiên, trong đó một người chăm sóc dâu hơi béo, vẻ mặt tươi cười nói: "Phượng vương gia, lễ tiết còn vẫn chưa xong đâu, không thể trực tiếp tiến vào động phòng, từng bước một, cửu cô nương mới xem như nương tử của ngài."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT