Trong con ngươi đem sẫm là hình ảnh gười bên ngoài, dường như Phượng Dật Hiên đang dao động. Trong lòng Tần Duyệt mừng thầm, cho rằng chỉ cần nói thêm vài câu nữa, Phượng Dật Hiên sẽ đi cùng hắn, mà Liễu Hồ Nguyệt không có Phượng Dật Hiên làm chỗ dựa vững chắc, một khi cử hành nghi thức trưởng thành, nàng sẽ bị đưa vào danh sách phải rời tộc, đi đến một địa phương rất xa.
Đến khi đó, Liễu Tường Phong cũng không giữ được nàng.
Tần Duyệt chậm rãi tiêu sái đi lên phía trước, dè dặt cẩn trọng kéo tay Phượng Dật Hiên, lừa gạt nói: "Thân phận Phượng vương gia cao quý như thế nào, mà nàng trừ bỏ có một cái da mặt đẹp phía ngoài, mà cũng không dùng được. Phượng vương gia, ngươi thật sự cam tâm cưới một phế vật về nhà, mỗi ngày ôm một phế vật cái gì cũng đều không hiểu, một ngày nào đó ngươi sẽ hối hận."
Gậy gỗ trong tay Phượng Dật Hiên hơi hơi thả lỏng, một mặt mê hoặc hỏi: "Là như thế này sao?"
"Đúng, ngươi nghe ta sẽ không sai đâu. Ta sẽ mang ngươi đi gặp tiểu chồi hiểu biết chưa nẩy nở (chắc chỉ bé gái), còn tốt hơn so với nữ nhân." Sau khi nói xong, Tần Duyệt cứng rắn túm tay Phượng Dật Hiên, chuẩn bị dẫn hắn rời đi.
Liễu Hồ Nguyệt thấy Phượng Dật Hiên không tính toán phản kích, xoa trán thầm nghĩ: Ngươi nha! Nam nhân đáng chết.
Phượng Dật Hiên cũng không quay đầu đi theo Tần Duyệt, Liễu Hồ Nguyệt bị Phượng Dật Hiên làm cho tức không chịu được, vừa rồi còn mặt dày nói ta gả cho ngươi, hiện tại lại trở mặt.
Ngươi thực sự coi mình là ngốc tử?
Bất quá, Tần Duyệt này cũng đủ vô sỉ.
Nàng tính không vì Phượng vương, cũng phải thay bản thân trút giận đi.
"Chậm đã." Liễu Hồ Nguyệt lớn tiếng quát.
Bước chân Tần Duyệt dừng lại, đáy mắt Phượng Dật Hiên âm thầm lóe ra một chút ánh sáng hoa mĩ, dường như đang chờ mong một điều gì đó.
Tần Duyệt quay đầu hỏi: "Tiểu Cửu nhi, ngươi yên tâm, biểu ca ta sẽ không bỏ lại ngươi không quan tâm. Chờ ta thu phục ngốc tử này, biểu ca sẽ tới tìm ngươi."
Liễu Hồ Nguyệt lạnh lùng nở nụ cười: "Ngươi tưởng ngươi là Phan An? Người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, heo thấy sẽ leo được lên cây? Liễu Hồ Nguyệt ta thấy ngươi nhất định phải xem lại rồi. Ngươi cũng không cảm thấy bản thân thật buồn cười sao? Ngươi còn không tự xem lại bộ dạng hiện tại của mình?"
Độc! Tần Duyệt cho tới bây giờ chưa thấy qua Liễu Hồ Nguyệt độc miệng như vậy, nhưng Liễu Hồ Nguyệt như vậy mới khiến cho Tần Duyệt chú ý.
Hắn quay người lại, dùng ánh mắt không thể tin nhìn Liễu Hồ Nguyệt.
Trong mắt có mê hoặc, không hề bạc nhược (yếu đuối), có ngoan lệ, càng nhiều hơn chính là không thể tin được.
Nữ nhân trước mắt hay là Cửu tiểu thư yếu đuối hắn từng nhận thức sao?
Không, tuyệt đối không phải. Liễu Hồ Nguyệt trước kia sẽ không nói như thế với hắn.
"Ngươi là ai?" Tần Duyệt ảo giác cho rằng người trước mắt không phải Liễu Hồ Nguyệt, thốt ra hỏi.
Môi hồng Liễu Hồ Nguyệt nhướng lên: "Ta đi không thay tên, ngồi không đổi họ, Liễu Hồ Nguyệt, thế nào, có vấn đề?"
Đúng vậy, nàng chính là Liễu Hồ Nguyệt, nhưng cũng không phải một Cửu tiểu thư yếu đuối vô năng. Nàng muốn trở thành cường giả Liễu Hồ Nguyệt.
Tần Duyệt cũng hoảng hoàn hồn, nếu nàng không phải Liễu Hồ Nguyệt thì nàng là ai?
Nhưng tính cách của nàng tương phản quá lớn, làm cho hắn nghĩ lầm nàng là kẻ giả mạo.
Tần Duyệt hung hăng trừng mắt với nàng, hận không thể tìm ra manh mối từ trên người, nhưng lại tìm không ra chỗ sơ hở gì.
"Ngươi không ngốc?" Nhớ được vài ngày trước nàng từng dùng hai viên Hồi hồn đan mà bị biến thành kẻ ngốc, ngắn ngủn một tháng sau lão thái bà Liễu gia lại có thể trị được "bệnh ngốc" của nàng.
Liễu Hồ Nguyệt không muốn cùng hắn lại dài, trực tiếp không để ý đến câu hỏi của Tần Duyệt, hai tay để sau lưng, nhàn nhạt nhẹ thở: "Ngươi đã có ý muốn để nữ tử Tần gia bước vào hoàng thất, vậy thì mau mang Phượng vương đến trước mặt Hoàng thượng nói đi thôi, Liễu Hồ Nguyệt ta cũng để ý?!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT