Nhưng mà, ngay khi hắn đến gần Liễu Hồ Nguyệt bất quá khoảng cách nhiều nhất là ba bước, nam nhân ngốc mà hắn nhận định không biết từ khi nào nhặt được một cái gậy gỗ, từ phía sau Liễu Hồ Nguyệt nhảy ra, bất chấp tất cả đánh lên người Tần Duyệt, vừa đánh vừa mắng: "Ngươi là người xấu, không cho tới gần nương tử ta, người xấu người xấu người xấu, đại người xấu."
"Phanh, phanh, phanh ——" Hai tay Phượng Dật Hiên nắm lấy gậy gộc, liên tục bạo đánh, tay đánh không ngừng, độ mạnh yếu dùng hết.
Một gậy lại một gậy đánh vào bả vai Tần Duyệt, khiến Tần Duyệt ngay cả trốn cũng không trốn kịp, đành phải ôm đầu, lui về phía sau. Nhưng hắn càng lui về phía sau, Phượng Dật Hiên lại càng tiến lên.
Cuối cùng Tần Duyệt quay đầu chạy, quát lớn: "Ngốc tử, mụ nội nó ngươi dừng tay cho lão tử."
Một tiếng rống lớn như vậy, nhưng lại làm Phượng Dật Hiên chợt ngẩn ra, động tác đánh người của hắn dừng lại, biểu cảm đặc biệt ngốc lại đặc biệt kỳ quái nhìn Tần Duyệt, cứ việc như thế, có thể nhìn ra được đó là biểu cảm "Hộ thê" dữ tợn của Phượng Dật Hiên.
Phượng Dật Hiên phục hồi tinh thần, nhìn khuôn mặt bị mình đánh cho sưng vù của Tần Duyệt, dường như hắn còn chưa thỏa mãn, giơ lên gậy gỗ, vừa chuẩn bị tiếp tục đánh, Tần Duyệt đột nhiên nâng tay ngăn cản: "Ngừng —— "
Phượng Dật Hiên lại một lần nữa dừng lại, cũng là căm giận nói: "Ngươi cũng không phải nương tử ta, vì sao ta phải ngừng?"
"Ta có cơm nếp nắm."
"Hừ, ta mới không ăn cơm nếp nắm người xấu cho." Phượng Dật Hiên nâng chân, hung hăng đá vào đùi Tần Duyệt.
Tần Duyệt không nghĩ khí lực Phượng Dật Hiên laị lớn như vậy, hắn gắng sức chống đỡ mới không để cho mình quỳ xuống, nhưng một cước này của Phượng Dật Hiên, cũng làm cho hắn hoàn toàn bị chọc giận.
Hiện tại không có người, mà Tần Duyệt lại coi Phượng Dật Hiên là ngốc tử cái gì cũng không hiểu, cho nên cũng không kiêng kỵ biểu lộ ra diện mạo nguyên bản của bản thân.
"Ngốc tử, ngươi cũng xứng có được mỹ nhân phía sau ngươi sao? Ngươi có biết nếu không phải do cha ngươi, mỹ nhân này sẽ gả cho ta?" Tần Duyệt muốn kích thích Phượng Dật Hiên, cho hắn biết, hắn bất quá chỉ là một ngốc tử, hắn có thể có được Liễu Hồ Nguyệt toàn là vì cha hắn là Hoàng thượng.
Phượng Dật Hiên nắm chặt gậy gỗ, một mặt rối rắm lại vừa nghi hoặc: "Ngươi, ngươi ngươi đang nói cái gì?"
"Hừ, ta nói ngươi biết, ngươi là một ngốc tử. Nếu không phải cha ngươi là Hoàng thượng, ngươi căn bản không cưới nổi nương tử. Cho ngươi đi hỏi nữ nhân phía sau ngươi, nàng yêu ngươi sao? Ta nhổ vào! Nàng muốn lợi dụng quyền hành của cha để tiếp tục ở lại Liên Vân Thành thôi. Chờ nghi thức trưởng thành năm nay đi qua, nữ nhân này nhất định sẽ đem ngươi vứt bỏ." Tần Duyệt chỉ vào Liễu Hồ Nguyệt, phun ra từng câu từng chữ.
Liễu Hồ Nguyệt nghe xong, đã hiểu rõ vì sao Tần Duyệt muốn ra ngoài cũng bọn họ.
Hắn đơn giản chỉ là muồn châm ngòi cảm tình của nàng cùng "Ngốc tử", làm cho ngốc tử không cần nàng, đến lúc đó, Hoàng thượng cũng không lý do để "Phế vật" Liễu Hồ Nguyệt này tiếp tục ở lại hoàng thành.
Trò khôi hài này, quả thực quá nhạt nhẽo.
Liễu Hồ Nguyệt không nói, tùy để Tần Duyệt tự mình vui đùa, nàng tin tưởng nam nhân trước mắt có sức phán đoán của chính hắn.
Tâm tình Phượng Dật Hiên cùng Liễu Hồ Nguyệt giống nhau nhìn tiểu sửu Tần Duyệt nhảy nhót chơi đùa.
Lại nghe Tần Duyệt nói: "Tần gia ta nơi nào không có mỹ nữ, ngươi cần cưới một phế vật? Nếu như ngươi muốn nương tử, Tần gia ta đem tới cho ngươi không biết bao nhiêu nữ tử tùy ý ngươi chọn lựa. Thế nào, cùng ta đi một chuyến đến Tần gia xem mỹ nhân như thế nào? Phế vật phía sau ngươi căn bản không xứng với ngươi."