Dương Lăng dậy rất sớm, hắn lên đường từ khi buổi triều sáng kết thúc, chuẩn bị gặp Hoàng thượng vào trước giờ ngọ. Hai bên nói chuyện với nhau để trao đổi ý kiến. Khi vẫn còn chưa ra khỏi cửa, Dương Lăng đã chạy lên trước dặn dò:
- Không được hô lớn, nói nhỏ chút, giơ thẻ bài lên, đừng gõ chiêng.
Công chúa Vĩnh Phúc một tiểu cô nương xinh đẹp ngọt ngào, chính bởi vì Dương Lăng nhất thời sơ suất đã chọn phò mã bị bệnh, hại người ta đau lòng muốn chết, muốn cạo đầu xuất gia. Trong lòng Dương Lăng cảm thấy hổ thẹn, có thể trốn được thì cứ trốn, nào dám gặp người ta.
Kết quả là nghi trượng của Uy Quốc công dường cứ như đi đánh bất ngờ, lặng lẽ ra khỏi cửa, tiếng la cũng không dám, sợ làm kinh động tới bên phía Hoàng am, ỉu xìu chạy đến kinh thành.
Khi tới Tử Cấm Thành, buổi triều sớm vừa tan, Hoàng đế Chính Đức trở về Bảo Hòa điện chưa kịp nghỉ ngơi, Đô sát viện Phó đô ngự sử Dương Phương và Hình bộ Thị lang Triệu Giản Chi, Hàn lâm viện học sỹ Cao Vi đã đi tới rồi. Dương Phương vốn là Chiêm sự của Chiêm sự phủ, là người ngay thẳng chính trực, là một thanh quan, chỉ là từ trước đến nay vẫn luôn ở trong đám người Vương Quỳnh. Trước tiên là phản Dương Lăng, sau đó lại phản Lưu Cẩn. Kết quả là bị điều xuống địa phương.
Đô sát viện bị thanh tra quá nửa quan viên, khi bổ sung vào chỗ khuyết Dương Đình Hòa đã nhớ tới người bạn cũ Chiêm sự này, liền điều y quay trở lại, bổ nhiệm làm Phó đô ngự sử, chức quyền càng lớn hơn trước.
Trong những ngày này Chính Đức bị vấn đề triều chính làm cho mệt mỏi không chịu nổi, nói cho cùng vẫn là không có tiền. Kỳ thực một quốc gia lớn phải cẩn thận hơn một gia đình. Rất nhiều việc cuối cùng đều phải chứng thực bằng kinh tế, không có tiền thì không có bất luận quân chính nào. Có nhiều chuyện không thể tiến hành tiếp được.
Kỳ thực thiếu tiền chỉ là triều đình thiếu tiền, hào phú dân gian vô số kể. Nhưng dân gian lại giàu có, triều đình lại không thể đi trộm, đi cướp được. Bình thường, muốn cải thiện kinh tế thì thời gian quá lâu, không phải là một chính sách hay, phương pháp hay, lập tức có hiệu quả ngay. Đồng thời, rất nhiều chính sách hay có lợi cho việc trị an lâu dài, luôn luôn đốt tiền đấy.
Phương diện này không phải là sở trường của Hoàng thượng. Dương Đình Hòa thiên về quản lý tài chính, đã nghĩ ra rất nhiều cách hay, nhưng hiện giờ chỗ cần dùng tới tiền quá nhiều. Những chủ ý được bổ sung đó của y cũng không phát huy được tác dụng lớn. Chính Đức cũng đã bắt đầu chú ý tới quốc chính hàng ngày nhận được hàng đống tấu chương, lại đều liền quan tới tiền, không khỏi khiến cho y phiền lòng.
Chính Đức biết Dương Lăng đã về kinh rồi. Hai người có chuyện liền muốn bàn bạc riêng với nhau. Y thấy Dương Lăng cũng sắp tới rồi, cho nên trong lòng cũng thấy khá hơn. Y cầm một chiếc bánh nhân thịt lên đang chuẩn bị cho vào miệng, liền thấy Dương Phương ngẩng đầu, ưỡn ngực đi vào.
Sau khi Dương Phương vào Đô sát viện làm việc rất thận trọng, thanh lý rất nhiều thói quen xấu. Y chấp hành cao độ [Quan lại khảo thành pháp]. Dương Phương thanh liêm, không nhận hối lộ, không sợ cường quyền, không để cho người khác nắm được cán, cho nên cũng không cần phải kiêng nể ai. Chính Đức đối với cảm quan của y cũng dần có chút chuyển biến tốt. Cho nên thấy y bước vào, Chính Đức cũng không thấy gì là phiền phức.
Chính Đức mỉm cười chào hỏi mấy vị đại nhân Dương Phương, lại ban cho ghế ngồi, sau đó cắn một miếng bánh hỏi:
- Có chuyện gì mà trong triều sớm không thể nói được mà còn phải đuổi theo vào tới hậu điện?
Dương Phương tạ ơn ngồi xuống, chắp tay nói:
- Hồi Hoàng thượng, thần nghe nói Uy Quốc công Dương Lăng hồi kinh rồi, mang theo một thiếp một con gái. Người con gái đó đã sắp hai tuổi rồi.
Chính Đức đang cắn miếng bánh ngon lành, vừa nghe thấy thế liền rừng lại, kỳ quái nói:
- Dẫn theo một thiếp thì cũng không có gì là lạ, sao lại còn có một bé gái nữa? Ồ …. Hắn không phải là đã để mắt tới một quả phụ rồi đấy chứ?
Dương Phương liền nói:
- Hoàng thượng, không phải như vậy. Theo thần được biết, cô gái đó là con gái của một quan lại nhỏ. Cho tới nay vẫn chưa hứa gả cho người nào. Bé gái đó cũng là con gái ruột của Uy Quốc công.
Chính Đức suy nghĩ một hồi liền bật cười nói:
- Tên khốn kiếp này cũng thật là phong lưu, nhất định là khi tới Giang Nam đã để lại lưu tình rồi, thông đồng với con gái nhà người ta, ha ha ha. Hử? Ngươi nói với Trẫm việc này tức là muốn thế nào đây?
Dương Phương vẫn kiên trì nói:
- Cha đẻ của người con gái đó 3 năm trước đã hi sinh vì nước trong trận chiến Kê Minh Dịch. Người con gái này là theo linh cữu trở về quê Kim Lăng. Anh trai của cô ta gia nhập quân ngũ. Người con gái này đại diện cho huynh hành hiếu, vốn là phải để tang cha 3 năm, nhưng đứa bé này bây giờ đã 2 tuổi rồi, có thể thấy ….
- Ừ, có thể thấy không thủ túc 3 năm. Tên tiểu tử Dương Lăng này thật chẳng ra làm sao cả.
Chính Đức tức giận đập bàn một cái.
Dương Phương thấy thế liền vui mừng, nói:
- Đúng vậy, Hoàng thượng, Hoàng thượng minh xét, Uy Quốc công hắn ….
- Hắn ngay cả một người con gái đang trong thời gian giữ hiếu cũng dụ dỗ. Quả nhiên là hoa ngôn xảo ngữ, thiên về dụ dỗ con gái là người ta. Còn khối đầu gỗ này, muốn dụ dỗ hắn sao lại không động thủ chứ?
Chính Đức tức giận quát lên, trong lòng thầm nghĩ:
- Ngự muội của Trẫm muốn dáng có dáng, muốn thân phận có thân phận, vì ngươi mà thành ni cô. Hoàng gia ta có điểm nào không xứng với ngươi chứ?
Dương Phương thấy Hoàng thượng tức giận, trong lòng không khỏi thầm vui mừng. Hoàng thượng cũng nói một câu không đầu không đuôi khiến người ta nghe không hiểu, liền bước lên nói:
- Hoàng thượng, làm quan tất phải xem trọng chữ đức. Người không có đức sao có thể hiểu được lễ nghĩa liêm sỉ? Là người dân, quan trọng nhất là một chữ hiếu, cha chết thủ hiếu, nhân luân đại nghĩa. Nhưng Dương Lăng lại phụ thánh ân, trong lúc phụng chỉ tuần tra, lại có tư tình nam nữ với người con gái đang thủ hiếu. Chuyện này mà truyền ra ngoài, phong hóa không có, Hoàng thượng nên nghiêm trị, răn đe.
Chính Đức xoa cằm, lúc này mới tỉnh ra Dương Phương và Dương Lăng vẫn luôn đối đầu với nhau. Y liếc mắt nhìn Dương Phương, sau đó lại quay sang nhìn Hình bộ Thị lang Triệu Giản Chi, Hàn lâm viện học sỹ Cao Vi, hỏi:
- Các ngươi đều là vì chuyện này mà tới đây sao?
Ba người cùng gật đầu nói:
- Đúng vậy.
Chính Đức gật đầu, thầm nhủ:
- Chỉ có Dương Lăng có mắt không tròng, bày đặt đưa người đẹp tới cửa lại không phải đùa giỡn, Trẫm nên trừng phạt hắn. Nhưng, nếu hắn treo tấm biển đạo đức không tốt, vậy thì muội muội muốn gả vào đó chẳng phải là càng phải tốn công sao?
Nghĩ tới đây, y lại lắc đầu.
Dương Phương thấy y lúc thì gật đầu, lúc lại lắc đầu, không hiểu tâm ý của Hoàng thượng, liền thúc giục nói:
- Hoàng thượng, Uy Quốc công phụ thánh ân, lại không làm gương trước mặt quần thần. Nếu không trừng phạt nghiêm khắc, các quan lại khác sẽ học theo, bại hoại đạo đức, mất hết luân lý.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT