Người một nhà ở phòng khách cười nói xong. Đợi trở lại phòng ngủ, Cao Văn Tâm thay đồ ngủ, vuốt bụng dưới bằng phẳng, khe khẽ thở dài, tự đi lấy xuống một quyển sách y học trên kệ, ngồi ở trước bàn, đưa tới gần ngọn đèn dầu, tỉ mỉ lật xem.

Kỳ thực nàng thành thân thời gian ngắn ngủi, chuyện chưa có thai là bình thường, bản thân nàng lại là lang trung, dĩ nhiên trong lòng càng hiểu rõ, thế nhưng chuyện xảy ra không liên quan đến mình, một khi liên quan lòng người rối loạn, Dương Lăng đã có ba phòng thê thất có thai, vậy là nhất định sẽ không có vấn đề, nàng cũng không khỏi bắt đầu tìm nguyên nhân của bản thân.

Lật xem sách y học hồi lâu, âm thầm ghi lại mấy bài thuốc thượng cổ, Văn Tâm đang muốn đứng lên đi ngủ, môn cách vừa vang lên, Dương Lăng mặc bộ trường bào mềm mại, một đầu tóc ướt nhẹp buộc tùy ý, khoác lên sau vai đi vào cửa, Văn Tâm vừa nhìn nhất thời sững sờ ở đó, mà quên đứng dậy.

Dương Lăng thấy nàng xoay lưng ngồi, một mái tóc đen tuyền óng mượt choàng thẳng đến thắt lưng, áo kép nhỏ ôm chặt làm nổi bật eo thon nhỏ, chân phải của nàng khoanh nửa, chân trái duỗi thẳng đạp trên mặt đất, khiến cho vòng eo tinh tế và cái mông tròn to lớn của nàng hiện ra đường cong mê người.

- Lão gia sao...... Sao....... Tối nay muốn ngủ đêm ở trong phòng thiếp sao? Văn Tâm lúng túng đứng lên, vừa vui vừa thẹn.

- Liên Nhi và Ấu Nương cùng giường trò chuyện đêm khuya, hai đứa nhỏ cũng chen lên rồi, nếu ta lại ở đó, giường cũng sẽ sụp thôi. Ầy..... Nàng cũng không thể đuổi ta đi ra ngoài chứ? Vậy ta đi Ngọc Nhi......

- Không có không có. Cao Văn Tâm nôn nóng, vội vã chạy tới chặn ôm lấy cánh tay của hắn, ngay sau đó trông thấy nụ cười ranh mãnh của hắn, mới giật mình biết bị hắn lừa, hai gò má nhất thời hiện lên hiện lên hai vết ửng hồng, nàng đánh mạnh một cái lên mông Dương Lăng, sau đó đem đôi má nóng bỏng vùi vào trong ngực của hắn.

- Ha ha, không đuổi ta đi là tốt rồi, ôi. Ngồi xe cả đoạn đường, ngồi lâu đầu khớp xương đều ngứa ngáy, nương tử xinh đẹp của ta, thi triển bàn tay kỳ diệu của nàng, đấm bóp một chút cho tướng công được không.

- Dạ.

Cao Văn Tâm dịu dàng đáp lời, cùng Dương Lăng vào nội thất, sau đó không kềm nổi vui sướng mà bưng đồ đi vào, chỉ thấy Dương Lăng đã cởi miên ti nhuyễn bào, thân trên trần trụi, đang cởi nốt cái quần trong xuống, Văn Tâm kêu lên một tiếng, vội vàng dùng tay che kín mặt, nhưng từ kẽ hở giữa các ngón tay nhìn hắn, giậm chân e thẹn nói - Cái người này, sao cởi hết rồi thế?

- Hài, vợ mình. Cũng không phải là người ngoài, thế này tẩm quất dễ chịu nha. Phản đối xong, Đại Dương Lăng “tiểu Dương Lăng” đồng loạt lắc lư lên giường, ngửa mặt nằm lên giường thơm phức mềm nhũn của Văn Tâm, kéo chăn đắp chéo lên trên bụng dưới, che chỗ xấu hổ. Lúc này Cao Văn Tâm mới đỏ mặt lên giường, thấy Dương Lăng nằm ở bên ngoài. Nàng liền leo lên từ chân giường, chuyển đến trong giường.

Thân thể tướng công hơi đen rồi, cũng có chút gầy, nhưng mà nhìn sờ lại càng thêm tráng kiện rắn chắc. Cao Văn Tâm đỏ mặt, để mâm ở cạnh gối, cầm dầu thuốc tẩm quất tự mình điều phối đổ vào lòng bàn tay, nhẹ nhàng xoa ở ngực Dương Lăng, sau đó ngón tay đè xoa bóp.

Dương Lăng thoải mái híp nửa mắt. Thuận miệng hỏi - Văn Tâm, nàng quản lý buôn bán dược liệu của nhà chúng ta, nàng hiểu y thuật nhưng không tinh thông buôn bán, làm có hợp không?

- Đó là hiển nhiên, người ta học cái gì đều là vừa học đã biết, lại có mấy đại chưởng quỹ giúp đỡ, lão gia cứ yên tâm đi.

Lò đốt đàn hương hình thú trên bàn tỏa hương thơm. Văn Tâm bởi vì dùng sức, trên gương mặt thanh tú xinh đẹp hơi hơi chảy ra mồ hôi thơm.

Nàng phẩy phẩy sợi tóc bên mai, nói - Thời gian chiến kinh doanh tốt nhất chính là vũ khí, lương thực và y dược. Ấu Nương quản lý vũ khí, Ngọc Nhi, Tuyết Nhi quản lý lương thực đều thu lợi vô cùng lớn mà. Chẳng qua nhà chúng ta thủ lợi vẫn là thu lợi theo đạo lý, không dám mưu cầu bạo lợi, gia đình giàu có ở một vài chỗ tích trữ lương thực, dược liệu, vốn mong đợi kiếm một khoản lớn, bởi vì chúng ta ép giá bán ra, giá cả của bọn chúng cũng tức tốc bị đè xuống ngang bằng.

Dương Lăng ừ một tiếng, nhắm hai mắt nói - Bảng hiệu mà Hiệu buôn treo không phải là quý phủ chúng ta, chuyện này vẫn phải tiếp tục giữ bí mật. Mặt khác dược liệu mà quân đội chọn mua giá thành hơi cao một chút so với chúng ta là được, triều đình bây giờ rất là túng thiếu, hoàng thượng vì thế cực kỳ đau đầu, quốc nạn ập xuống, có thể thay triều đình san sẻ, chúng ta hãy gánh vác một phần đi.

- Vâng, lão gia yên tâm, dược liệu bán cho quan phủ Đại Minh vẫn luôn là giá phải chăng, phương diện dược liệu bán cho Nhật bản đều là giao dịch vàng bạc, bởi vậy là đã giảm giá, chính là như vậy cũng đem giá cả nâng lên năm thành. Hiện nay dân tộc Thát Đát, bộ tộc Ngoã Lạt, Đóa Nhan Tam Vệ ở quan ngoại do chiến tranh liên tiếp, cũng hướng về phía hiệu buôn chúng ta mà đặt mua rất nhiều dược liệu quân dụng.

Bọn họ không có bao nhiêu vàng bạc có thể chi, nên dùng hàng trao đổi hàng, chiến mã đổi được thì giao cho mục trường của Khởi Vận tỷ tỷ, còn những thứ đổi được khác như keo, sừng, xương, gân, da thú vân vân thì tặng đi phân xưởng gia công áo giáp. Bọn chúng bây giờ còn dùng rất nhiều tù binh làm nô lệ đem đến để đổi dược liệu, chỉ là những đầy tớ này bán không được giá cao, hiệu buôn của chúng ta ở quan ngoại không muốn thu nhận.

- Tù binh?

Dương Lăng chợt mở mắt ra, Văn Tâm ngồi ở bên cạnh đang xoa bóp cho hắn, áo kép đã bị nàng cởi ra, quần áo lót phanh nửa, giữa ngực là chiếc áo lót Hồ ti màu xanh lơ thêu uyên ương hí thủy, bên trong đó là một đôi “tịnh đế liên hoa”, vừa lúc nở rộ, vừa đẩy xoa là rung lên, như hoa sen kia đang nhẹ nhàng đong đưa trong nước.

Dương Lăng vừa thấy lập tức xao động, không kìm được nhẹ nhàng nắm lấy chân ngọc của nàng. Chân của Văn Tâm ở trong chư nữ là đáng yêu nhất, bị Dương Lăng nắm chắc, nàng không nén nổi ưm một tiếng, thân thể cũng run lên một cái.

- Phải lập tức báo tin cho hiệu buôn Liêu Đông, những tù binh tù binh nô lệ ấy chúng ta muốn tất cả, miễn là không lỗ tiền, còn lại dù giá nào cũng đều có thể, bất kể là người già, trẻ em phụ nữ hay là chiến sĩ. Người già có rất nhiều rất nhiều kinh nghiệm chiến trận thảo nguyên, phụ nữ có thể sinh đẻ và nuôi nấng, chiến sĩ thuộc về hiện tại, trẻ em thuộc về tương lai, chúng ta mỗi lần thu nhận một người, bộ lạc của bọn họ sẽ giảm thiểu một phần sức mạnh, điểm này cực kỳ trọng yếu.

Chân ngọc nắm chặt chạm tay vào vừa tròn trịa lại trơn mượt, không những nhỏ bé thanh tú rung động lòng người, hơn nữa hơn nữa nước da giống như mỡ dê bạch ngọc mềm trơn bóng loáng, trắng mịn làm người ta yêu thích. Cắn môi, cố nén nghe phân phó của Dương Lăng, không ngừng gật đầu.

- Ừ........... Nhưng mà hãy nhớ kỹ một điểm, những đầy tớ này nhất định phải tách ra, Liêu Đông tam vệ từng người khống chế vùng núi, thảo nguyên rộng dài không người, bây giờ đã có hàng loạt bách tính di dân đi tới đi tới, rất nhanh, sẽ sắp có nhiều hơn người Hán đi tới rồi.

Dương Lăng nhớ tới Liên Nhi từng đề cập tới đọa dân Giang Nam, tiếp tục nói:

- Có Dương Thận ở nơi đó, có liên quan thu xếp nô lệ hắn sẽ lập ra một bộ phương sách hoàn mỹ, tránh cho việc ngược đãi nô lệ phát sinh, có công khai hoang vỡ hoang còn có thể xoá bỏ nô tạ, phân cho ruộng đất. Nhưng mà những đầy tớ này nhất định phải tách ra, mỗi điểm định cư, nhất định phải cam đoan người Hán chiếm tuyệt đối đa số nhằm biện pháp an toàn. Cái này ta sẽ thông báo cho Dương Thận chú ý. Hiệu buôn quan lúc trực tiếp phát mại nô lệ ở chỗ dân di cư cũng phải chú ý đăng ký, cùng một vùng không thể bán ra quá nhiều.

- Vâng..... Đúng vậy, lão gia.

Âm thanh của Văn Tâm nũng nịu lên.

Thấy điệu bộ nũng nịu này, Dương Lăng cũng không có lòng bàn việc công nữa, hắn khều cằm Văn Tâm. Khẽ cười nói: - Cô nàng bé nhỏ, động tình?

Văn Tâm không nghe theo mà uốn éo thân thể mềm mại, không chịu trả lời.

Dương Lăng kề vào tai nàng khẽ cười nói - Trong thê thiếp của ta, nàng lớn tuổi nhất, mà tướng công mỗi lần ân ái còn chưa hưng tận, thì nàng đã không còn biết trời trăng gì nữa rồi. Bây giờ trời lạnh rồi, ta cũng không muốn chạy tới chạy lui, tướng công cho gọi Ngọc Nhi tới được không?

Cao Văn Tâm ban đầu nghe vậy ngượng vô cùng, vừa nghe một câu cuối cùng vội vàng cầu khẩn nói: - Không muốn không muốn, chuyện như vậy, người ta................... Người ta thực sự xấu hổ, lão gia xin người...

Dương Lăng chỉ là thử dò xét hỏi một câu, biết nàng xuất thân đại hộ nhân gia, hai vợ cùng hầu một chồng, tình cảnh chăn lớn cùng ngủ cùng ân ái thế nào cũng xấu hổ ngượng nghịu khó tiếp nhận được, không dám thử nghiệm. Hôm nay thấy nàng quả nhiên căng thẳng đành phải thở dài một tiếng, nhéo một cái, nói - Nàng đó, nếu như là hại tướng công cảm lạnh, sẽ hỏi tội nàng.

Cặp mắt của Cao Văn Tâm phủ lên một tầng sương mù, ánh mắt liền như nước mùa xuân mềm nhẹ, đôi mắt quyến rũ như tơ mà nhỏ giọng nói: - Nếu không thì… Nếu không… Lão gia lão gia đêm nay ngủ cứ ngủ ở trong phòng người ta là được rồi.

Dương Lăng phấn chấn tinh thần, lại nghe Văn Tâm nói: - Đúng rồi, Vĩnh Phúc công chúa đã dọn vào Hoàng am đối diện rồi đấy.

Dương tướng quân đang muốn vặn thương xuất chiến, Cao Văn Tâm lại mang vị công chúa ra, Dương Lăng bị dọa cho suýt tý nữa thì rũ xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play