Dương Lăng là Tổng đốc thời chiến nên ông ta có quyền cắt đặt quan viên các cấp trực thuộc phụ trách quân chính. Nhưng chức vụ của đám quan viên này đều có thêm một chữ "Đại" ở đằng trước, biểu thị cho tính tạm thời. Đợi đến khi bẩm báo lên đến Hoàng thượng thì Sử bộ mới đích thân bổ nhiệm chính thức.

Thủy sư Phúc Kiến sẽ do Hàn Vũ tiếp quản toàn bộ, tạm thời nhậm chức Thủy sư Đề đốc. Hiện tại Lục quân bao gồm Thất Vệ mới được gọi về và Tam Vệ Phúc Châu, lúc này đang thủ hộ ở phái Nam, lục vệ tổng cộng có mười sáu vệ và binh mã của năm Tướng quân Du kích, tạm thời tóm gọn lại một chức Tổng binh diệt Oa của Phúc Kiến, chức vụ này do Hà Bính Văn đảm nhiệm.

Phủ Tổng đốc rời đến Phúc Kiến, do Dương Lăng đảm nhiệm Bộ chính sử Phúc Kiến, lệnh cho Thông phán Phúc Châu, Lưu Tốn, làm Tri phủ.

Tiếp theo đó là Hà Bình Văn, Tổng binh mới nhậm chức, sắp xếp tướng lĩnh thuộc hạ.

Toàn bộ quan viên đều ngơ ngác đờ đẫn trước sự cải cách quá lớn và quá nhanh này của Dương Lăng, bọn chúng chỉ đành nỗ lực tiếp nhận những tin tức vừa nhận được.

Biểu hiện của Dương Lăng thật quá là kỳ quặc, không hề nhắc đến hình phạt cho những quan viên phạm tội, điều động tất cả quan viên cao cấp đến, bắt ngay tại trận một đám quan viên, sau đó lại không hề động đến cũng như không hề an ủi những quan lại còn lại. Ông ta cứ thản nhiên bắt đầu hạ lệnh tác chiến, dường như tất cả quan viên ở đây đều là thuộc hạ lâu năm của mình.

Đây là sự tự tin và bình thản hay là sự không thèm bận tâm? Tóm lại thì là một hành động kỳ dị khó hiểu, khiến cho người ta không thể nắm được ý của vị Khâm sai Tổng đốc này. Bọn chúng bắt đầu cảm thấy một cảm giác sợ hãi và áp lực không gọi được tên.

Hà Bính Văn sang sảng cất giọng công bố bộ thuộc chỉnh lý quân sự, và sự sắp xếp trọng tâm cho binh lực. Quan binh của các Vệ Sở đều lần lượt trấn thủ khống chế các chốt chủ yếu của thủy quân và lục quân; đồng thời cũng phải hoàn thành những mục tiêu chiến lược. Gã cũng thông báo những sắp xếp chi tiết về việc tập hợp binh mã, khai chiến tấn công, chiến đấu, rút lui v.v... Bận tới bận lui, bắt đầu từ khi mặt trời còn chưa rạng mãi cho đến chính ngọ mới xong xuôi. Văn võ bá quan đói mềm cả người, tới lúc đó Hà Bính Văn mới xong việc.

Dương Lăng giũ tay áo đứng dậy, điềm nhiên hỏi: - Những nhiệm vụ mà tướng lĩnh của các Vệ Sở cần phải hoàn thành, và những công việc mà văn võ bá quan cần phải phối hợp thực hiện, mọi người đã ghi nhớ hết chưa?

Ông ta đảo mắt một lượt, quan viên đều không dám mở lời, chỉ đồng loạt gật đầu thể hiện sự đồng tình. Dương Lăng cười vui vẻ, nói: - Rất tốt, sáu tỉnh ven biển đều dùng binh, giặc Oa sẽ lần lượt chịu thua rút lui. Đám giặc Oa và thân quyền bị chúng ta bắt giữ đã lên tời hàng vạn người rồi.

Nay giặc Oa ở hai vùng Phúc Kiến và Quảng Châu đều đã lâm vào thế cùng đường, chỉ cần chúng ta tướng sĩ đồng lòng thì hy vọng có ngày bình định được giặc loạn. Chư vị xin hãy nhớ kỹ, nay việc quan trọng bậc nhất trong quân sự của tỉnh Phúc Kiến là bình định giặc Oa, chư vị đại nhân nhanh chóng trở về chuẩn bị, Sáng ngày mai quan quân Thất Vệ bắt đầu hành quân. Bổn quan dừng lại ở Phúc Châu, chờ đợi các vị tướng quân lập công xin triều đình lĩnh thưởng!

Tổng Đốc đại nhận quay người vào phòng trong, văn võ bá quan ai nấy đều quay ra nhìn lẫn nhau, ngơ ngác một lúc rồi nhanh chóng giải tán. Nào thì quan mới nhậm chức, cúc cung tận tụy, kẻ nào người nấy không ai dám lơ là sự sắp xếp của quan Tổng Đốc, tập trung dân tráng, chuẩn bị lương thực, chỉnh đốn quân đội, tất cả đều cố gắng tỏ ra thái độ làm việc nhiệt tình có trách nhiệm.

Nhưng trong lòng đám văn võ bá quan đó đều tính toán, sắn tay vén áo giả bộ anh hùng, ai chẳng làm được. Nhưng đến khi đứng trước tiền tuyến, thực sự chứng tỏ thực lực để đánh bại kẻ địch hay chỉ lừa phỉnh dọa địch, điều này thì ai biết cho được? Chủ yếu vẫn là vì thái độ tích cực chuẩn bị chiến đấu thì tất cả mọi con mắt đều đổ dồn vào chứng kiến.

Buổi chiều, tình thế thay đổi một cách khác thường, từng đội từng đội binh sĩ tay cầm binh khí bắt đầu đi tới từng ngóc ngách khám xét gia phủ của Nguyễn Đại Văn và một trăm hai mươi tám văn võ cao quan. Khắp thành Phúc Châu là tiếng khóc than, gia quyến của quan viên cứ lũ lượt tiếp nối nhau bị gồng xích lại giải vào đại lao.

Những tên quan lại thường ngày có mối quan hệ mật thiệt với đám tù nhân đều đứng trong nhà mình lén lút nhìn ra để thăm thú tình hình, ai nấy đều lo lắng sợ hãi. Trời còn chưa tối mà đã có biết bao những thông tin từ người nhà của bọn chúng và láng giềng gần được truyền đến: - Tội quan các cấp bị xung quân, bị đeo gông vào cổ rồi cho vào xe tù, một đội quân tù dài bắt đầu từ Tây thành đi qua trung đường của Thất Vệ mà thẳng hướng đến Kinh sư.

Sáng sớm ngày kế tiếp, bảy đội quân Vệ Sở chỉnh lý xong xuôi đội hình, quân canh gác Phúc Châu mở cổng thành cho bọn họ đi qua, thẳng hướng ra tiền tuyến. Tướng quân của Thất Vệ ngồi trên lưng ngựa, đột nhiên phát hiện ra rằng con đường đá phẳng rộng giữa hai cổng thành Đông và thành Tây đều đã bị quan dịch, tuần kiểm, dân tráng phong tỏa, trên đường không hề nhìn thấy một người dân nào. Hai bên đường cứ cách vài bước lại có một tên tội phạm quỳ gối dưới đất, đằng sau có một tên lính cầm đao đứng đằng sau.

Những tên tội phạm này quỳ một hàng suốt từ cổng phía Tây cho đến cổng Đông, hai tay bị trói giật về đằng sau, bị bịt một miếng vải trắng vào miệng. Đi đến tận ngã tư giao giữa bốn ngả đường lớn, đột nhiên nhìn thấy trên bốn đài cao của bốn góc là bốn đại quan lớn nhất của tỉnh Phúc Kiến đang quỳ ở đó: Bộ chính sử Nguyễn Đại Văn, Đề đốc Thủy sư Chu Hồng, Ngự sử Tuần án Địch Thanh Sơn và Tri phủ Phúc Châu Uông Phi Lăng.

Tất cả tướng quan và binh lính đều bất giác dừng bước, đi chầm chậm trên đường, lúc này chỉ còn nghe thấy có tiếng vó ngựa và tiếng bánh xe lộc cộc.

Đột nhiên, có một đám quan binh cưỡi ngựa, tay giương cao lệnh tiễn, phi như bay đến lớn tiếng nói: - Truyền lệnh của Tổng đốc đại nhân, nhân phạm đã vào vị trí, kiểm chứng lại thân phận!

Ngay lập tức những quan binh cầm đao đứng sau đám tù nhân đều đồng thanh trả lời: - Hồi bẩm Tổng đốc đại nhân, một nghìn một trăm hai mươi năm tội phạm tử tù đều đã được kiểm chứng thân phận, đợi chờ lệnh!

Tướng lĩnh Thất Vệ mặt biến sắc, "Một nghìn một trăm hai mươi năm tội phạm tử tù?", ngoại trừ Hồng Vũ và Vĩnh Lạc Triều thì chưa từng có lúc nào lại thảm sát như vậy, cũng chưa từng có bất cứ ai có lá gan lớn đến như vậy. Một hiệu lệnh mà hàng nghìn đầu người rớt xuống đất!

Từ đằng xa, có ba tiếng pháo nổ, có người gọi lớn: - Pháo nổ hành hình! Trảm!

Âm thanh của chữ "Trảm" kéo dài, vùn vụt sượt qua tai của từng người trong đám hành quân. Hai bên đường đồng loạt vang lên một âm thanh "vút", thanh đao sắc nhọn được vung lên, lóe lên một tia sáng chói.

Một đường ánh sáng cong cong lạnh lùng thấu xương người vụt lao xuống một cách kinh rợn, hàng nghìn tia máu đó bắn tóe lên không trung, hơn một nghìn đầu người rơi xuống chân bọn đao phủ, không khí bốn chung quang đột nhiên trở nên căng thẳng và nhuốm đượm mùi tanh của máu.

Hàng vạn binh sĩ cùng thở sâu một hơi, ngẫu nhiên tạo thành một làn sóng âm thanh "xì" một cái, nghe thôi cũng khiến người ta có cảm giác sợ hãi kinh hoàng, ngạc nhiên hãi hùng. Viên chỉ huy Thất Vệ đột nhiên nhớ ra: Đội quân chi viện cô độc của Dương Lăng, đội quân mà nghìn người chết không còn một ai sống sót, dường như cũng đúng tròn một nghìn một trăm hai mươi năm người.

Xác chế đầy đường, máu chảy thành sống, bốn vạn đại quân cuốn cờ lại, bước lên con đường đầy máu mà ra khỏi Đông thành, sát khí xú khí ngút trời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play