Nguyễn Đại Văn đã sợ giặc Oa như hổ báo, y chỉ mang chờ hy vọng rằng giặc Oa sớm rời khỏi biên giới vùng Mẫn để không bị bạo lộ tội chứng thông đồng với giặc, chính vì thế nên khả năng cao là y sẽ cắn câu. Từ đó mà giăng một mẻ lưới lớn, tóm gọn toàn bộ bọn chúng với đầy đủ tội chứng. Vậy nên Dương Lăng mới lệnh cho Lưu Đại Bổng Chùy mang theo cận quân nhanh chóng đến Thủy sư gặp mặt Hàn Vũ theo đường thủy mà đến Phúc Châu.
Tuy Dương Lăng cũng đoán được đám người Nguyễn Đại Văn nếu như đoán được ý đồ của bản thân mình thì chắc hẳn cũng sẽ tìm cách đối phó lại. Nhưng quả thật không ngờ lũ chúng lại chó cùng dứt giậu, lại dám nghĩ ra âm mưu dùng quân đội ám sát Khâm sai đại quan. Chính vì thế nên khi đại quân của mình tiến đến thung lũng Việt Sơn, Dương Lăng nhìn thấy địa hình hiểm trở thì thấy cần phải cẩn thận, lệnh cho đội quân tiền quân và hậu quân kéo dài khoảng cách. Thật không thể ngờ rằng đại quân Minh ở trên cổ đạo quan trọng, duy nhất nối liền hai tỉnh này lại gặp nạn mai phục.
Nếu như không phải vì năm xưa Dương Lăng nói giúp một câu cứu sống Hà Tham tướng, rồi đưa đẩy thế nào ông trời lại khiến cho Hà Bính Văn là tướng lĩnh phụ trách mai phục trận ngày hôm nay nên cả đoàn quân mới thoát được nạn này. Cho dù Dương Lăng có bảo vệ được tính mạng đi chăng nữa thì đoàn tiền quân một nghìn Thiết Vệ quân cũng sẽ bị pháo nổ, cung nỏ và hồng thủy lấy đi tính mạng của tất cả bọn họ.
Chính vì thế nên trong lòng Dương Lăng phẫn nộ một cách khó hiểu. Hai ngày nay ông ta liên tục cho gọi các quan biên phụ trách tất cả các lĩnh vực của toàn tỉnh Phúc Kiến đến để tìm hiểu và nắm được tình hình về Quân vụ, Chính vụ và quan chức các ngành. Quả thật là đồi bại thối nát vượt quá những gì Dương Lăng tưởng tượng được, điều này lại càng khiến cho ông ta tức giận tột cùng. Xem ta cần có một liều thuốc cực mạnh tựa như một cơn bão lớn thì mới có thể quét sạch được thế cục suy đồi tham nhũng của vùng Mẫn.
Nghĩ đoạn, một ánh mắt đầy sát khí lóe lên trên khóe mắt của Dương Lăng, ông ta lạnh lùng nhìn đại đường tĩnh lặng, mặt đanh lại nói lớn: - Người đâu, đánh trống tập hợp! Lệnh cho tất cả quan viên căn cứ theo phẩm thiết mà gọi vào!
Tiếng trống dồn dập đánh lên, hai hàng Quân trường thương và Quân đao đứng ngay ngắn, xếp một hàng dài cho tới tận cổng Nha môn. Một không gian trang nghiệm tĩnh mịch.
Trước tiên căn cứ theo phẩm thiết cho gọi các quan văn đến, đám quan lại này chỉnh đốn lại y phục, dưới sự giám sát của hai hàng quan binh tựa như hung thần, lần lượt cẩn trọng đi vào đứng đầy một sảnh đại đường. Trước mặt Dương Lăng có đặt một cuốn sổ ghi tên, người nào vào thì gạch một cái. Mỗi lần nghe thấy tên quan viên đã được đánh dấu sẵn thì Dương Lăng bèn không cần ngẩng đầu mà nói: - Dẫn đi!
Ngay lập tức có hai tên tướng tiến lên, tóm lấy tên quan vừa được gọi tên mà kéo sang phòng bên cạnh. Dương Lăng dùng bút gạch ngang một đường, xóa tên người đó khỏi danh sách. Những quan viên còn lại đứng trên đại đường mà lo lắng thót tim, bọn chúng đều sợ hãi nhìn Dương Lăng, người có vẻ bề ngoài nho nhã lịch thiệp, rồi lại nhìn viên đồng liêu xấu số vừa bị lôi đi, trong lòng bọn chúng đều cảm thấy vui mừng: Thà người chết chứ ta không chết, xem ra bản thân ta đã qua được ải này rồi.
Toàn bộ quan văn đều đã vào trong Nha môn Bộ chính sử, đám quan văn đứng bên trái đã xếp hàng tới tận phía bên ngoài đại đường. Trong số những người này đại bộ phận đều là những quan lại địa phương chủ chốt, tam tứ phẩm. Nhưng ai nấy đều không có chỗ ngồi, tất cả đều cung kính hết mực, đến thở cũng không dám thở mạnh.
Đến lượt quan võ vào yết kiến, Dương Lăng xua tay ra hiệu dừng lại, rời anh nhìn sang phía Tiêu Hoành Giang đang đứng nghiêm trang bên cạnh, ông ta hỏi nhỏ: - Thất Vệ binh mã đã đến nơi chưa? Tình hình hiện tại ra sao rồi?
Tiêu Hoành Giang cúi người hạ giọng nói: - Vâng! Thất Vệ quan binh đều đã cắm trại ổn định ở bên ngoài Tây thành, bốn đại doanh trại đều liên đới hỗ trợ khống chế nhau, quân tình rất yên tĩnh. Quân đội của Hà Tướng quân cũng đá phong tỏa bốn thành, quan chỉ huy của Thất Vệ không dám to gan vào thành. Xem ra đám người Nguyễn Đại Văn khai cung đúng sự thật, ngoại trừ Thủy sư của y ra thì Lục địa Vệ sở tuy quân đội bại hoại, tham lam thối nát nhưng lại không tham gia tư thông với quân địch.
Dương Lăng gật đầu, nghiêm nghị nói: - Trong lòng ta đã có dự tính, gọi bọn chúng vào đây.
Dương Lăng mới tới thì đã khống chế được đám Thủy sư đang neo đậu ở gần bờ sông. Quan binh của Thủy sư tuy có thuyền lớn pháo tốt, thích hợp chiến trên biển, nhưng binh khí lục chiến của bọn họ thì lại có hạn, khả năng lục chiến lại càng yếu. Dương Lăng phái Thiết Kỵ quân đột kích, vài tên tướng chủ yếu của Thủy sư hoặc là bị giết ở trong thành, hoặc là tử trận ở thung lũng Việt Sơn, rắn mất đầu nên đội quân của bọn chúng đã nhanh chóng bị thu phục.
Thời gian hai ngày để tìm hiểu tình hình, Dương Lăng mới biết tình trạng Thủy sư của Phúc Kiến vô cùng phức tạp, đám quan binh đó bao gồm những quân binh được truyền lại theo tước vị, sơn tặc, thủy tặc. Trong cái đám tạp nham lẫn lộn đầu trâu mặt quỷ đó, quân luật kỷ cương của Thủy sư thật vô cùng bại hoại.
Những ngày vừa qua Phiên tử của Đông Xưởng còn tra hỏi được thông tin tình báo từ chỗ của Chu Hồng. Có những lúc Thủy sư đi tuần tra ở trên biển, bắt gặp những tàu thuyền đơn độc, giữa biển khơi mênh mông, không thấy đất liền, sự giám sát của Triều đình và Pháp luật đối với bọn chúng đã lỏng lẻo đến cực điểm, đám quan binh này cải trang thành hải tặc, đi cướp thuyền cướp hàng, giết chết tất cả các thành viên trên tàu và ném xác xuống biển. Cách làm của bọn chúng còn hung hãn và đê tiện hơn cả bọn hải tặc.
Những tướng lĩnh có liên quan đến vụ án và những phỉ binh có liên quan đến vụ giết người trên tàu đều được Dương Lăng lần ra manh mối, tìm và bắt giữ hết. Tướng lĩnh của Thất Vệ tuy là bại hoại vô dụng những không phạm vào tội ác tày trời. Điều này khiến cho Dương Lăng thở phào nhẹ nhõm. Những tên quan lại đó tuy không ra gì, nhưng nếu quả thật giết chết bọn chúng thì lấy ai chỉ huy đám quân lính kia?
Sự hung hãn của giặc Oa đã khiến cho dũng khí và can đảm của đám binh sĩ này bị biến đi đâu mất hết, một đội quân không có lòng quân, không có sĩ khí, không có linh hồn đoàn quân thì cho dù thể lực của binh sĩ không yếu kém hơn quân địch, vũ khí không lạc hậu hơn so với quân địch thì cũng làm sao mà có thể đánh trận được?
Loạn thế dùng trọng điển! Nếu như giặc Oa dùng mùi máu tanh và sự chết chóc để dọa cho đội quân trở thành một đám cương thi di động thì Dương Lăng sẽ chuẩn bị dùng một trận mưa của sự chết chóc máu tanh để thức tỉnh đội quân. Chỉ cần bọn chúng dám đối đầu với giặc Oa, dám cầm vũ khí đối diện với quân địch chứ không phải là chỉ nhìn thấy từ xa mà đã bỏ chạy thì cũng coi như Dương Lăng đã thành công được một nửa rồi.
Số võ tướng bị Dương Lăng bắt đi không nhiều, nhưng cho dù là vậy đi chăng nữa thì thủ đoạn độc ác của vị Tổng đốc đại nhân này cũng khiến cho văn võ bá quan trên triều phải lo lắng nơm nớp, trên đại đường tĩnh lặng vô cùng, chỉ có giọng nói của Tiêu Hoành Giang râm ran trong phòng.
Tiêu Hoành Giang tổng kết lại tội danh dùng quân tư hối lộ giặc Oa của đám người Nguyễn Đại Văn, sau đó lại mưu sát quan Khâm sai để thoát tội, cùng với tội ác mà những tên quan viên vừa bị dẫn đi đã phạm phải. Tiếp sau đó Dương Lăng đứng dậy tuyên bố các quan lại giữ tạm giữ chức vụ mới.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT