Nhân vật chính hưởng thụ nhân sinh, mọi việc đến đi tùy duyên, do đã trải qua một kiếp người nên có tâm cảnh thanh tĩnh, khí chất nội liễm, có cái nhìn khoáng đạt nhân sinh, đối với tri kỷ biết dùng chân tình đối đãi, đối với kẻ xác định là thù địch (ngu và tỏ ra nguy hiểm) thì ra tay không hề lưu tình.
Cái hay của truyện cách nằm ở cách sắp xếp tình huống, cốt truyện và diễn biến nội tâm của nhân vật, Ninh Nghị là nhân vật trung tâm, vừa là Giang Ninh đệ nhất tài tử vừa là Huyết thủ nhân đồ ra tay quyết tuyệt nhưng không khiến người đọc như tôi cảm thấy mâu thuẫn, thổi phồng (dù thơ văn của NN toàn đi chôm, còn lúc chiến đấu nhiều lúc may mắn). Rồi sự hài hòa và pha phần hài hước về một bậc trí giả nhìn thấu lòng nhân gian.
Một sự đối lập mà hài hòa nữa là tình yêu của nhân vật chính. Ninh Nghị vừa là một người chân tình chung thủy, nhưng lại cũng là một gã lãng tử đa tình phong lưu.
Ở Tô gia là một người chồng "biết điều" đứng sau lưng Tô Đàn Nhi hậu thuẫn cho nàng, không câu nệ thái độ người ngoài đối xử với người ở rể.
Đối với XXX, YYY... Ninh Nghị đều dùng cái tình của tri kỷ, cái lễ của quân tử trước mà đối đãi các nàng, chứ ko không dùng cái tình của "nam tử", cái lễ của "tài tử" khi đối đãi với "giai nhân".... như những người khác.
Tóm lại, truyện viết có một độ sâu nhất định, về con người, về nhân sinh, về mọi chuyện trên cái nhìn từng trải của một người đàn ông dưới bút lực rất tốt của tác giả, hẳn sẽ không làm bạn thấy thất vọng.
Còn nếu giới thiệu có vẻ không thú vị, sao bạn không thử xem một vài chương, biết đâu lại làm bạn thay đổi suy nghĩ.