Khi y đi ra, Ninh Nghị cũng đà tươi cười, chống lấy chiếc ghế dựa đứng
lên. Nhưng chi trong chớp mắt ngắn ngủn , nụ cười đó liền kết hợp với
một đôi mắt lạnh lùng, băng giá. Ngay sau đó, khi gần như tất cả mọi
người không có phản ứng, Ninh Nghị đã làm một việc mà tất cả mọi người
đều nghĩ rằng hắn không thể làm.
Chiếc ghế dựa được Ninh Nghị ra sức vung lên, nện thẳng xuống đầu Tô Văn Hưng.
Ầm ầm ... Tô Văn Hưng chi kịp giơ tay gấp gáp lên cản lại một chút. Máu
tươi phụt ra, mảnh ghế vờ tung bay đầy trời. Thân thể Tô Văn Hưng bị
đánh bay đụng vào cây cột phía sau, tới tận chỗ hai tên hộ viện định
xông lên khi nãy. vốn đi theo sau Tô Văn Hưng cũng có hai nam tử xấp xi
cùng tuổi nhưng đều bị dọa cho sợ hài lảo đảo lùi về phía sau. Ninh Nghị đã bước tới gần y, một tên hộ viện giơ tay định nắm lấy áo hắn nhưng
Ninh Nghị đã nhắm vào đầu gối của Tô Văn Hưng, nghiêng người giầm xuống
một nhát.
Rắc ... Chân y bị vặn vẹo biến hành, lòi cả xương ra, gãy làm đôi.
- Ngươi vẫn thật sự dám đến!
Ninh Nghị cầm lấy chiếc ghế dựa nhưng đúng là dùng để đánh Tô Văn Hưng.
Tình hình lập tức trờ nên hỗn loạn không chịu nổi. Có người nhào lẻn, có
người thét lên chói tai. Máu tươi và tiếng kêu thét đau đớn của Tô Văn
Hưng xen lẫn trong tiếng hò hét hỗn loạn. Hai tên hộ viện đã quấn lấy
Ninh Nghị nhưng lập tức thanh đao cắm ờ bàn trà bị Ninh Nghị cầm lẻn,
nện thẳng xuống lưng một tên khiến gã văng vào tường. Tình hình liền an
tình ừong chốc lát. Ninh Nghị tay cầm chiến đao, dùng sổng đao đánh cho
một tẻn hộ viện khác lăn ra ngoài. Thấy hắn đã cầm đao với tư thế muốn
biết người, mọi người Tô gia không ai dám tiến lên. Ninh Nghị cầm một
cái ghế thả xuống trước người Tô Văn Hưng, ngồi đó nhìn tình trạng thê
thảm toàn thân đẫm máu của Tô Văn Hưng.
Đám người Tô Trọng Kham vây quanh phía sau Tô Văn Hưng nói:
- Ngươi muốn làm gì... V
Lúc này càng nhiều hộ viện, gia đinh cũng đều tụ tập vào trong. Có người hô lên:
- Giết người rồi! Giết người rồi!
Tô Vân Phương quát lên:
- Hôm nay ngươi đừng nghĩ đi ra ngoài...
Ninh Nghị củi xuống nhìn Tô Văn Hưng, cùng không biết Tô Văn Hưng còn có bao nhiêu ý thức:
- Hiện tại chúng ta có thể nói chuyên tiếp. Lần trước tiếp xúc với ngươi, rốt cục là người của Tô gia hay là người của ô gia, hay là cả hai nhà
đều có? Ngươi nói hay là để ta nói?
Tô Vân Phương nói:
- Từ đầu tới đuôi, ngươi đều khống chế nó nói...
- Nếu ta tỉnh không sai, Nhiếp cô nương vẫn còn là xử nữ! Ninh Nghị nhìn
chằm chằm vào Tô Vân Phương. Những lời này như thể chợt nói nhưng toàn
bộ mọi người trong phòng đều nghe được rất rõ. Một sự im lặng kỳ dị
buông xuống.
- Sau lưng nàng có chỗ dựa, có ta, có Thành Quốc Công Chủ Phủ, có Hữu tướng (1) Tần Tự Nguyên. Việc làm hôm nay của các
ngươi, nếu nàng thật sự muốn truy cứu, bất cứ lúc nào cũng có thể đem
đám nữ nhân kia, kể cả các ngươi nữa, tóm vào nhốt trong đại lao! Tám
lần!
Ninh Nghị cầm lấy một thứ, đập vào mặt Tô Văn Hưng đang nằm
dưới đất. Thứ đó lăn mấy cái trong vũng máu, chính là một tấm mộc bài
Khách Khanh phủ Khang Vương.
1. Hữu tướng: Hữu thừa tướng
- Tuy nhiên điểm này cũng không quan trọng. Ta chi muốn nói chuyện với
các ngươi xem đám rác rưởi các ngươi rốt cục đang làm cái gì!
Trong
tất cả những chuyện xảy ra, khiển mọi người bị chấn động nhất có lẽ
không phải việc Ninh Nghị đột nhiên nổi khùng mà là câu nói bất ngờ của
hắn "Nhiếp cô nương vẫn còn là xử nữ". Những lòi này vừa ra, trong lòng
mọi người đều lập tức có cảm giác không tốt, giống như thể bỗng nhiên
phát hiện mình bị mắc bẫy.
Chuyện này ngay từ đầu đà huyên náo
khá lớn. Hơn hai mươi phụ nhân khóc sướt mướt trở về, nói Ninh Nghị phát rồ. Họ đi ra đánh nữ nhân mà hắn bao nuôi ở ngoài, không ngờ hắn lại
nối khùng lẻn đánh mọi người. Đương nhiên, nếu đó không phải là nữ nhân
của hắn, sao hắn phải đánh người chứ!
Mà từ đó về sau, mọi người đều
nhao nhao ồn ào, lại có Tô Văn Hưng thêm dầu vào lửa, trong lòng mọi
người đều nghĩ sau khi Ninh Nghị thì sẽ ăn nói như thể nào. Sau khi trở
về, Ninh Nghị có thái độ cứng rắn, mạnh mè, dường như cũng có chút thẹn
quá thành giận, không ngừng lái câu chuyện sang hướng mâu thuẫn trong
nhà. Nếu không phải khó nói về vấn đề nữ nhân kia, sao hắn phải khổ như
vậy?
Nếu lúc này ờ đây không phải Ninh Nghị mà là con cháu khác
của Tô gia, ngay từ đầu đă thể hiện thái độ cứng rắn, mạnh mẽ như vậy,
sợ rằng sẽ bị Tô Trọng Kham kêu hộ viện túm lấy đánh trước một trận. Lúc này gia pháp mọi nhà đều như vậy, dám kêu gào trước mặt bề trên là
không được. Nhưng dù sao Ninh Nghị cũng có thanh thế lớn ở Tô gia, sau
khi thể hiện khí thế, trong thời gian ngắn, người khác cũng không thể
không nghe xem rốt cục hắn sè nói gì. Dù sao thì vũ lực của hộ viện cũng không thể bắt được hắn.
Mà cho đến khi hắn nói ra câu nói đó, mọi
người mới cẩn thận suy xét lại một chút. Chẳng lẽ chuyện này là giả sao? Nếu là giả thì nên làm gì bây giờ? Loại phán đoán này cũng không có
nhiều tiêu chuẩn đánh giá lắm.
Nếu nhà bình thường xảy ra sự việc như thế này chắc chắn nhất đương nhiên là trên tay nhà trai có văn khế
bán mình của nữ từ. Thời đại này đã không còn nô lệ gì đó nữa, cho dù là người hầu đà ký văn tự bán mình nhưng nếu bị giết chết thì cũng là một
việc rất phiền toái. Nhưng nếu là nữ tử thanh lâu, phát sinh loại tranh
cãi này, cho dù thực sự đánh chết người, bình thường quan phủ cũng sè
không tham gia, những kẻ thủ phạm cũng chi tùy tiện bôi thường tiện là
xong việc. Nếu không có vãn tự bán mình thì thủ phạm sẽ bị bắt ngay lập
tức. Đây là vấn đề phong tục của địa phương, bời vậy vấn đề chết người
cũng không lớn.
Nhưng nếu không phải hai tình huống này, người bị hại cùng không phải là người không có chỗ dựa, mặc kệ cho người bắt nạt,
vậy thì kết quả là phải so sánh chỗ dựa của hai bên. Hôm nay xảy ra
chuyện thế này, đánh đập, xé rách quần áo người ta ngay ngoài đường,
người bị hại chi cần có người là có thề trực tiếp đánh thẳng đến cửa nhà Tô gia.
Cho dù nếu chẳng may trong lúc xung đột đánh chết người
thì người ta cũng vẫn đứng ở phía có lý. Thậm chí nếu náo đến quan phủ
hay là đến tận điện Kim Loan, chi cần xác nhận vị Nhiếp cô nương kia vẫn còn nguyên vẹn (vẫn còn trinh) thì tình huống sè lập tức nghiêng về một phía.
Mật khác, Ninh Nghị quen biết vị Nhiếp cô nương kia, thậm chí
còn tự xưng là chỗ dựa của nàng gì gì đó cũng là chuyện bình thường. Tài tử giai nhân giao tiếp qua lại với nhau, vị Nhiếp cô nương kia ngưỡng
mộ tài học của hắn, hắn thì tôn trọng tính cách cao thượng của nàng, dù
có tình cảm nhưng vẫn giữ lễ, vậy thì sẽ trở thành một giai thoại của
năm nay. Vãn nhân tài tử hay xã hội thượng lưu đều ca ngợi những thứ như vậy. Quan trọng nhất là hai người không giao lưu thân thể mà chứng cớ
cốt yếu nhất chính là Nhiếp cô nương vẫn còn nguyên vẹn.
Đương
nhiên, dường như bên phía Tô Văn Hưng không có chứng cớ. Bẽn phía Ninh
Nghị đương nhiên cũng không có cách nào để chứng minh ngay tại chỗ rằng
hẳn và Nhiếp cô nương không có quan hệ hạ lưu nào. Việc duy nhất phát
sinh lúc này chính là Ninh Nghị dám đánh người ngay trước mặt các bậc bề trên trong nhà ở ngay trong sảnh chính.
Lập tức Tô Trọng Kham có phản ứng, cắn răng nói:
- Hiện tại đương nhiên không ai có thể chứng minh ngươi cấu kết với Nhiếp cô nương! Nhưng ngươi có chứng cớ gì nói việc này liên quan tới Văn
Hưng chứ? Ngươi dám hành hung trước mặt nhiều người như vậy, với thân
phận ờ rể của ngươi, ta có thể lập tức đem ngươi tới quan phủ, ngươi
biết không!
Y vừa nói vậy, người của phòng hai, phòng ba xung quanh
đều ồn ào hẳn lên. Có người hô bắt hắn, hô đánh hắn, xử lý theo gia
pháp, V. V ...
Ninh Nghị nhìn quanh cười cười, nói:
- Các ngươi còn tưởng ta chi nói vậy thôi à! Những gì ta vừa nói, các ngươi chẳng ai hiểu gì phải không?
Hắn còn chưa nói xong, đại phu (thầy thuốc) trong nhà cũng đã đến, đang
định ngồi xuống bên cạnh Tô Văn Hưng chợt nghe ầm một tiếng đinh tai
nhức óc. Đai an toàn trên hòm thuốc của đại phu bị đánh gày, hòm thuốc
văng ra thật xa. Đại phu bị dọa cho ngơ ngẩn cả người. Cùng lúc đó, một
tiếng thét thảm thiết lại vang lên. Tô Văn Hưng vốn đang kêu khóc dưới
đất bỗng nhiên bị Ninh Nghị đá một phát vào đùi, cả người lăn đi nửa
vòng.
Hai tiếng động này lập tức khiến những tiếng la hét ầm ĩ
trong phòng tắt ngay. Ninh Nghị cầm súng trong tay chĩa vào đại phu,
họng súng vẫn còn bốc khói nhẹ. Một lát sau, Ninh Nghị mói hạ súng
xuống, xung quanh đà an tĩnh trở lại. Hắn nói giọng không lớn nhưng rõ
ràng từng chữ một:
- Có chết hay không ta mặc kệ, chân nhất định phải gãy. Ngươi xem rồi xử lý đi.
Đại phu còn đang thất thần, Tô Trọng Kham đã gầm lẻn một tiếng, chạy ra
phía sau, rút một cây cương đao trên tay một tên hộ viện:
- Ta giết ngươi!
Tô Vân Phương đẩy đẩy đại phu kia:
- Mau cứu người đi!
Ninh Nghị ở bên này lùi lại một bước, ngồi xuống ghế, nhìn Tô Trọng Kham đang định xông lên, nói:
- Nhị thúc, ông tốt nhất hãy nghe ta nói xong hết, đến lúc đó muốn giết
hay muốn chém, ta đều hầu tiếp! Tô Trọng Kham làm sao đồng ý bỏ qua như
vậy chứ, đang định xông lẻn thì bị Tô Vân Phương giữ chặt lại:
- Tên này thực sự dám làm đó, ông không thấy sao ...
Dù sao bọn họ đều không hiểu biết về Ninh Nghị sâu sắc như Tô Đàn Nhi. Từ
trước tói giờ, Ninh Nghị vẫn luôn duy trì sự ôn hòa bề ngoài, nhưng khi
đổi địch thì rất tàn nhẫn.
Lúc này hắn cũng không phải loại người khi rời khỏi Tô gia thi trở thành hai bàn tay trắng mà chỗ dựa của hắn đã
rất sâu rồi. Nếu bây giờ mà Tô Trọng Kham chém giết, đánh nhau với hắn,
mặc kệ là ai bị thương, sau này sợ rằng Ninh Nghị và Tô gia sè trở thành cục diện không chết không ngừng. Dù sao Tô Vân Phương vẫn còn chút lý
trí: Chi cần Ninh Nghị vẫn còn là người của Tô gia thi rất nhiều sự việc vẫn có thể dùng quy củ để xử lý hắn. Nếu hắn thật sự rời khỏi Tô gia,
tuy rằng nhất thời sẽ bị khiển trách nhưng sợ rằng Tô gia chưa chắc đã
đấu nổi hắn.
Bị ngăn lại, Tô Trọng Kham không thể tiến lẽn được.
Đại phu thì luống cuống chân taỵ nhặt hòm thuốc đi tới chăm sóc cho Tô
Vãn Hưng. Ninh Nghị cúi đầu thu súng lại, tiếp đó thu đao, ngẫm nghĩ một chút rồi đứng lên:
- Ta thật sự hơi phiền lòng đối với việc làm này của các ngươi...
Hắn nói cũng không cao giọng, như thể tự nói với bản thân nhưng tiếp đó lại nói với những người xung quanh:
- Nửa đầu năm trước xử lý chuyện Ô gia, nửa năm sau đi Hàng Châu, sau đó
Hàng Châu gặp phải thảm họa chiên tranh, có tin truyện về rằng ta và Đàn Nhi không trờ vê được nữa. Đám người các ngươi liền tự cho là thấy được cơ hội, bắt đầu đục khoét kinh doanh của phòng lớn, chiếm tiện nghi của phòng lớn. Tất cả những việc này của các ngươi, mọi người đêu thây cả.
Thậm chí o gia, Tiết gia còn giúp đờ các ngươi trong chuyện này. Tuy
rằng kinh doanh của Tô gia suy giảm nhưng các ngươi đều rất đắc ý! Dù
sao các ngươi đều kiếm được nhiều hơn trước
- Ninh Nghị, ngươi bớt...
Ninh Nghị còn chưa nói dứt lời đã có người đứng dậy chen mồm vào. Ninh Nghị đột nhiên nhìn sang nói:
- Tô Văn Quý, ngươi nói nữa ta đánh gãy chân của ngươi!
Tô Văn Quý trừng mắt nhìn một lát nhưng rốt cục vẫn không dám nói gì nữa. Ninh Nghị lại đảo mắt qua người của phòng lớn:
- Các ngươi làm những việc đó, nhạc phụ của ta, còn cả lão gia tử (ông
cụ) nữa, đều nhìn thấy hết. Lúc ấy không nói gi là vì sợ ta và Đàn Nhi
thực sự chết ờ Hàng Châu. Nhưng nếu ta và Đàn Nhi đã trở lại, vậy phải
bắt đầu thanh toán sự tình. Những gì các ngươi đã ăn, giờ phải nôn hết
ra. Nói thật, cho dù có nôn ra một phần, so với khi ta và Đàn Nhi rời
khỏi đây, các ngươi vẫn chiếm tiện nghi trong kinh doanh đấy.
Dù
sao cũng là người một nhà, Đàn Nhi cũng không lòng dạ nào bắt các ngươi
phải nôn ra quá nhiều. Nhưng vẫn có người lòng tham (juá lớn, muốn rắn
nuốt voi, lại còn nghĩ răng phòng lớn có lôi với các ngươi, đã ăn hết
lợi ích của các ngươi. Các ngươi cũng thế, mà Tiết gia và Ô gia cũng
thế, đều nghĩ rằng vấn đề là do phu thẻ chúng ta. Muốn giải quyết vấn đề thì phải giải quyết từ gốc rễ vấn đề, chỉnh là xử lý chúng ta. Rất khéo léo, các ngươi tìm được ngay biện pháp. Việc của ta và Nhiếp cô nương,
vừa lúc Đàn Nhi sinh con, mà việc thanh toán của ông cụ cũng bắt đầu.
Cho nên đây là cơ hội cuối cùng của các ngươi... Cụ thể là ai dẫn đầu,
ai làm việc, các ngươi đều có thể thấy được ... Thực sự là một đám thiên tài chó má ...
- Ninh Nghị, ngươi muốn nói ai thì cứ nói rõ ràng ra, đừng ngấm ngầm hại người ở đây. Nếu ngươi không có chứng cớ ...
- Hôm nay ta chính là không có chứng cớ! Ta chỉnh là muốn ngấm ngầm hại
người! Bời vì các ngươi đều là người tham dự, hoặc nhiều hoặc ít! Hôm
nay ta không phải muốn chứng minh việc này cho các ngươi! Ta muốn nói
cho các ngươi biết về sau sê thế nào!
Ninh Nghị nhìn người vừa đi ra nói kia, tay vỗ lên bàn trà:
- Cho nên tốt nhất ngươi hãy nghe ta nói hết!
- Đen giờ vẫn không thiếu những kẻ như các ngươi! Không dám đao thật
thương thật để chiếm lấy những thứ từ bẻn ngoài mà chi đám bày mưu tính
kế với người bên cạnh mình. Vì sao? Vì người nhà mình, người thân của
mình sè không đánh chết mình. Các ngươi chi biết bắt nạt kẻ yếu, bắt nạt người hiền lành, sợ kẻ ác, được việc không đủ mà bại sự thì có thừa!
Hôm nay, đám rác rười các ngươi chính là làm chuyện như vậy! Người khác
chi có thể nén giận, còn ta thì khác!
- Ta ở rể, ta biết các ngươi chán ghét ta, từ trước tới giờ ta cũng khinh thường các ngươi. Cho nên
lúc trước ta không muốn tham gia vào những việc trong nhà. Các ngươi
muốn làm hỏng Tô gia như thế nào, đó cũng là chuyện của các ngươi. Bởi
vì Đàn Nhi bị ốm nên ta mới xử lý tiếp việc Hoàng thương. Ta chưa bao
giờ để ý rằng năng lực của các ngươi rất có hạn. Nhà nào chẳng có những
kẻ tầm thường chứ. Trước kia trong nhà thế lực không đủ, sau khi tóm
được Ô gia thi kinh doanh sẽ tốt hơn lên. Phòng hai, phòng ba các ngươi
cũng có thể nhân cơ hội mà dựa thế. Nếu cảm thấy mình không thể kinh
doanh thì các ngươi có thể du sơn ngoạn thủy, ngâm thơ, làm câu đối.
Thiếu tiền thì các ngươi có thể về nhà tìm Đàn Nhi xin tiền. Tô gia có
tiền, các ngươi ra ngoài ôm kỹ nữ nghe chút nhạc, làm gì mà không được!
- Sợ rằng chi các ngươi mới không biết là mình không hề có năng lực! Tự
xưng là lợi hại, lục đục với nhau, gây ra lỗi gì đều phải để người nhà
đi ra xử lý. Khi chống lại người ngoài thi không nghĩ ra biện pháp gi
nhưng khi xong việc lại nghĩ rẳng mình là người đưa ra biện pháp giải
quyết. Ta và Đàn Nhi thì khác, ta ghẻ tởm nhất chính là loại chuyện như
vậy. Hôm nay ta đánh gẫy chân của y, không phải vi y làm chuyện gì, mà
bởi vì y có ý tưởng làm những chuyện như vậy.
Ninh Nghị lạnh lùng nói tiếp:
- Trước kia ta không cần quan tâm tới thân phận ở rể, đó là bởi vì ta căn bản không muốn giao tiếp với các ngươi. Nhưng nếu các ngươi cảm thấy
như vậy có thể bắt nạt ta hoặc chèn ép ta, vậy thi các ngươi đã lầm rồi. Hôm nay không phải là các ngươi đang chờ ta, mà là ta muốn tới đây nói
chuyện rõ ràng với các ngươi. Ta ghét nhất là bị như thế này.
Bị
người trong nhà đâm dao từ sau lưng còn đáng ghê tởm hơn nhiều so với
người ngoài. Nếu còn có lần sau, ta cam đoan y sè không chi bị đánh gãy
một chân. Không lâu nữa ta sẽ lên kinh thành, cho nên hôm nay mới nói rõ ràng chuyện này với các ngươi. Các ngươi có thể ngẫm lại hoặc cũng có
thể thử xem.
Ninh Nghị cứ nói, đến khi nói xong thì xung quanh đã không còn thanh âm nào nữa.
Hắn lại nói tiếp:
- về phần thằn phận ...
Nói đến đây, hắn lại không thể nói tiếp được nữa, bởi vì đột nhiên có tiếng xì xào khe khè vang lẻn. Từ cửa hông hình như có người đi đến. Mọi
người bẻn đó tách ra thành một lối vào, hiện ra một bóng người. Tô Đàn
Nhi một tay chống vào khung cửa, sắc mặt tái nhợt. Đám người Tiểu Thiền
cũng ờ bên cạnh dìu nàng. Tô Đàn Nhi nghiêng đầu, ánh mắt đầy lo lắng và một chút u sầu, nhìn mọi người xung quanh.
Ninh Nghị vốn đang khí thế cực kỵ lạnh lùng, ác liệt nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt ấy liền nhún vai, nhíu mày, nói với Tiểu Thiền:
- Sao các người...
Tô Đàn Nhi chậm rãi đi vào. Sau khi sinh nở, thân thể suy yếu, có lẽ là
khi nghe được tin, nàng vội vàng đi tới đây nên hơi thở hơi phải cố sức. Sau khi đến đây, nàng cũng nhìn thây Tô Văn Hưng đang nằm dưới đất liền bước tới mây bước. Mọi người có lè nghĩ rằng nàng muốn tới xem thương
thế của đường đệ (em họ) nhưng Tô Đàn Nhi chi nhìn một chút rồi đột
nhiên thực hiện một hành động mà người ngoài không thể nào đoán trước
được.
Nàng cầm lấy cái ghế nện thẳng vào ngực Tô Văn Hưng. Tiếp đó Tô Đàn Nhi lại quay đầu, vừa khóc nức nở
vừa cầm lấy khay trà, ấm trà, chén trà, mâm đựng trái cây, V. V ... Rầm
rầm ném về phía Tô Văn Hưng. Dù sao lúc này nàng cũng đang sức yểu, ném
cũng không chính xác. Tiếp đó Ninh Nghị liền ôm lấy nàng, không cho nàng lộn xộn nữa.
- Huynh đừng đi, chúng ta về đi. về rồi nói sau ...
Tô Đàn Nhi đã trờ thành như thế này, không ai còn dám nói gì nữa. Bất kể
là ai, có lẽ có ý kiến đối với Ninh Nghị nhưng từ trước đến giờ, phần
lớn đều đã nhận thức Tô Đàn Nhi chỉnh là trụ cột tương lai của Tô gia.
Ninh Nghị diu Tô Đàn Nhi đi về phía cửa hông.
Khi họ sắp bước ra khỏi cửa, tiếng quải trượng (gậy chống) vang lẻn từ một sườn khác. Tất cả mọi người bắt đầu chào.
Tiếp đó là tiếng của Tô Dũ, có chút mệt mỏi, cũng có vài phần thở than.
-Ta vẫn luôn ở bên ngoài, xem hết việc này ... Như vậy cũng tốt. Các ngươi
suy ngẫm cho kỳ lời của Lập Hẳng đi. Nếu Đàn Nhi ngã xuống, các ngươi
thực sự được gì tôt sao? ... Có một sô việc, trong nhà cũng nên suy nghĩ một chút, học làm việc tôt đi. Nhưng có một số kẻ trời sinh đà không có tâm tính làm việc thì không cần phải cường cầu nữa. Tùy tiện làm việc
gì cũng được, còn tốt hơn so với kinh doanh. Cho dù muốn làm một kẻ phú
quý nhàn rỗi, nhà ta cũng nuôi nổi ngươi rất tốt.
Ồng nói xong thì đà đi tới gần giữa phòng. Một huynh đệ của ông nói:
- Sự tình hôm nay ... Đúng là vẫn còn cần chứng cớ ... Nếu không ...
Tô Dũ nhìn Tô Văn Hưng ờ dưới đất, lạnh lùng lắc đầu với vẻ hơi mệt mỏi:
- Hôm nay rốt cục là có chuyện chó má gì chứ ... Chẳng lẽ không có ai
nhìn ra sao? Ông chống quải trượng đứng đó, lại ngoảnh đầu nói vọng sang bên kia:
- Lập Hằng à, về vị Nhiếp cô nương kia, mấy ngày nữa
cháu mời nàng đến nhà một chuyến. Để người trong nhà trực tiếp xin lỗi
nàng.
Đúng là gừng càng già càng cay ... Ninh Nghị hơi ngẩn người rồi gật đầu, dìu Tô Đàn Nhi vẫn dán chặt trong lòng hắn rời đi...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT