Thời tiết đã bắt đầu chuyển lạnh, buổi sáng, bên bờ sông Tần Hoài người đi trên đường không ít, nhưng bởi vì hai bên đường sông có rất nhiều thanh lâu hàng quán vẫn còn trong tình trạng yên tĩnh, đối với người ở gần đó quen với sinh thái, phong cảnh trước mắt có vẻ có vài phần tiêu điều.
Chu Quân Vũ ngồi ở trong phòng quán rượu đối diện con đường, và Bộc Dương Dật lại đây chạm trán cậu, sau đó nói chuyện về buôn bán.
Mùa thu năm thứ mười hai Cảnh Hàn, Chu Quân Vũ cũng mười sáu tuổi rồi. Là một tiểu Vương gia của Khang vương phủ, hôm nay cậu xem như là một trong thiếu niên được người ta chú ý nhất trong thành Giang Ninh. Được chú mục như vậy có nhiên thứ nhất bởi vì thân phận của cậu; thứ hai bởi vì bộ dạng tuấn tú, khí chất của cậu rất khác biệt với bạn cùng lứa tuổi. Mà sau hai điểm này, lại là một loạt điểm cổ quái và kỳ lạ, thường xuyên bị người ta bàn tới.
Làm người thừa kế của Khang vương phủ, tuy rằng thân là hoàng tộc lẽ thường không cần can thiệp triều chính, nhưng nếu có lòng muốn làm, chung quy cũng có không ít chuyện có thể tham dự. Nhất là lúc còn trẻ tuổi, đa số hoàng tộc hơi trí tuệ và tu dưỡng vẫn là học đòi văn về một phen, tỷ như ngâm thơ làm phú, mở tiệc chiêu đãi văn nhân hàng có được cac loai danh tiếng tốt. Đối với thời đại này mà nói, đây là xu hướng tốt nhất.
Đương nhiên trong hoàng tộc vẫn còn tồn tại rất nhiều người quái dị, như là mãnh liệt hống hách, không có việc gì trên đường phố ức hiếp dân chúng, có lẽ mọi người cũng không cảm thấy kỳ quái, dù sao chính là cha Chu Ung cũng từng rất ham thích việc này. Nhưng mâu thuẫn ở chỗ, vị tiểu Vương gia bộ dạng anh tuấn văn nhược này, đối nhân xử thế cũng rất hào hoa phong nhã, có tu dưỡng, về làm việc lại chỉ thích thợ thủ công, thật là làm cho người ta cảm thấy kỳ quái.
Cậu luôn luôn một mình tìm kiếm thu một lượng lớn thợ thủ công, cả ngày nghiên cứu các loại kỹ năng tinh xảo kỳ lạ. Nếu nghe nói chỗ nào đó có một người thợ thủ công biết chút tài nghệ đặc thù nào đó, cậu vắt óc tìm hết mưu kế cũng phải mời người đó cho bằng được. Mà ngay cả chính cậu, đều thích tự tay làm các loại chuyện thủ công mưu sinh của thợ mộc. Còn ở Giang Ninh không ít người trong đời hai" vơ vét ăn chơi trác táng, tạo thành cái gì "Đảng truy tìm nguồn gốc".
Một tiểu Vương gia rất có tiền đồ, thích các thứ không hợp đạo lý như thế, huống chi "Quân tử hợp đàn mà không bè đảng". Các văn nhân đã cảm thấy đáng tiếc, rất nhiều người lại đây khuyên nhủ. Khang Vương Chu Ung bản thân là một Vương gia không ra gì, nhưng nghe người ta nói con mình có tiền đồ, vẫn là thích nghe, liền bảo các văn nhân này tự mình đi khuyên Chu Quân Vũ, náo loạn một hồi, tiểu Vương gia tao nhã phát phẫn nộ, nắm cái ghế đuổi đánh mấy văn nhân chạy ngoài phố... sự tình sau đó mới yên tĩnh lại.
Giống như lời Ninh Nghị nói, thời điểm mọi người cảm thấy cậu là người tốt, nhiều ít đã nghĩ phải đi "thay đổi" một chút, "sửa chữa" một chút, mà khi đối phương thật sự lộ ra diện mục dữ tợn, ngược lại không ai "thương tiếc", có thể né thì tránh từ xa.
Kỳ thật, bất kể là đề tài đưa tới, hay là văn nhân muốn thay đổi Quân Vũ, nguyên nhân bên trong đương nhiên sẽ không đơn giản như vậy. Nếu như truy cứu tiếp, thì cũng vì tiểu Vương gia ở lứa tuổi mười lăm mười sáu này, đã khởi động lực lượng vương phủ mở một gian hàng lớn: Thu mua các loại vật tư, nuôi ăn trên trăm thợ thủ công, mấy trăm công nhân lao động và thủ hạ dưới tay, xài tiền như nước. Có thể làm cho hết thảy vận chuyển, cho dù là bối cảnh của vương phủ, chỉ dựa vào ăn không cũng không có khả năng rồi. Đầu tiên còn bởi vì bản thân tiểu Vương gia cũng không phải là hạng người vô năng.
Một tiểu Vương gia mười sáu tuổi, cho dù là dựa vào một số trợ lực hoặc là phụ tá, không quản hắn làm cái gì, có thể có loại quy mô và vận hành thế này, đợi cho hắn trưởng thành thêm một chút, kế thừa vương vị, thì nhất định sẽ là lực lượng quan trọng nhất trong thành Giang Ninh. Tương đối mà nói, nếu so với một Vương gia cả ngày lấy kim qua đại chuỳ đập đầu người trên đường phố, khẳng định lợi hại hơn nhiều lắm.
Không ít người tiếp cận, nịnh bợ, nhưng bản thân tiểu Vương gia vẫn có lý trí, đối với người hợp tác bên mình lựa chọn rất cẩn thận. Cậu cũng tuyệt không hy vọng bên cạnh mình tụ tập tập đoàn ích lợi quá nhiều mà dẫm lên lằn ranh "Tôn thất không tham gia chính sự"... tuy rằng bản thân tôn thất chính là ảnh hưởng đối với chính trị, nhưng luôn luôn có chừng mực.
Sau khi gặp mặt, đã bó tóc lên, thiếu niên lộ ra khuôn mặt non nớt thanh tú, tán gẫu việc kinh doanh với Bộc Dương Dật. Mặc dù ở một số phương diện khác tất nhiên còn có hơi ấu trĩ, nhưng thân phận thiếu niên tôn quý, mỗi cái giơ tay nhấc chân vô tình cố ý bắt chước sự trưởng nào đó, cũng đã có khí thế thuộc về một tiểu Vương gia. Sau khi tán gẫu xong, hai người mở cửa sổ nhìn xuống, Chu Quân Vũ chắp hai tay sau lưng.
- Thời điểm gia sư còn ở Giang Ninh, Bộc Dương huynh và gia sư là có một ít giao tình qua lại. Tới đây Quân Vũ sắp lên kinh một chuyên, Bộc Dương huynh có lời gì muốn Quân Vũ chuyển tới đó không?
- Tiểu Vương gia có lòng rồi! Bộc Dương gia cùng Trúc Ký, và Tô Gia hiện giờ cũng có lui tới làm ăn, chuyện tiền bạc không cần làm bẩn tai tiểu Vương gia, chỉ có điều trước kia Lập Hằng ở Giang Ninh, từng có danh xưng là đệ nhất tài tử của Giang Ninh, ta gần đây tìm được mấy bức thi họa, còn có thể thưởng thức đánh giá một phen, thật ra muốn nhờ tiểu Vương gia chuyển tặng cho Lập Hằng, cũng là rất tiện lợi!
- Ha ha... Tâm ý của Bộc Dương huynh, Quân Vũ nhất định sẽ chuyển tới!
Hai người lui tới đã không phải là nhất thời nửa khắc, Bộc Dương Dật cũng đã sớm hiểu rõ, tiểu Vương gia trước mắt cực kỳ tôn trọng đối với vị "sư phụ" hiện giờ đi kinh thành kia, vì thế khi nói chuyện, hay động tác đều cố ý bắt chước một chút. Hắn cùng với Trúc Ký, Tô Gia hiện giờ cũng có lui tới làm ăn, lúc này cũng không ngại nịnh bợ Ninh Nghị một phen, tạo ấn tượng tốt với Chu Quân Vũ. Tuy nhiên là người thừa kế của Bộc Dương gia, trong lời nói cũng phải không kiêu ngạo không siễm nịnh.
Hai người đứng ở trước cửa sổ nói chuyện, phía dưới đột nhiên phát sinh một sự kiện đập vào mi mắt, đó là cửa sau của một gian thanh lâu ở phía dưới, khách nhân nghỉ đêm đang đi ra, gương mặt một người trong đó, nhoáng lên trong tầm mắt hai người một hồi.
Chu Quân Vũ chắp hai tay sau lưng, miệng đang nói chuyện phiếm chợt hơi ngừng lại một chút, rồi lại tiếp tục như bình thường. Nhưng Bộc Dương Dật là người bực nào, đồng thời lúc bóng người phía dưới xuất hiện, hắn cũng nhận ra thân phận của người nọ. Mà ở bên cạnh, ánh mắt của tiểu Vương gia đột nhiên trở nên linh hoạt sắc bén, đôi môi cũng đã mím lại.
Mặc dù loai linh hoạt, sắc bén đó thuộc thiếu niên mười sáu tuổi, nhưng mà hiện ra trên mặt người có thân phận tiểu Vương gia, điều đó bình thường chính là sẽ chết rất nhiều người đấy. Nhưng cũng may một màn này qua đi, Chu Quân Vũ liền tiếp tục nói chuyện phiếm, hoàn toàn không có phát sinh chuyện gì. Bộc Dương Dật cũng làm bộ như không nhìn thấy, tiếp nối đề tài.
Người mới xuất hiện ở cửa sau thanh lâu kia, chính là quận mã Cừ Tông Tuệ thành thân với Chu Bội, là anh rể của tiểu Vương gia. -
Đối với chuyện đôi vợ chồng này, Bộc Dương Dật hoặc nhiều hoặc ít nghe nói qua một ít, chỉ có điều vào lúc này, y cũng cũng không dám nói gì. Một hồi sau, song phương liền cáo từ nhau, rời khỏi quán rượu mỗi người đi một ngả. Chu Quân Vũ hỏi thăm người bên cạnh một chút, sau đó ngồi xe ngựa đi tới chỗ một nhà kho hoàng gia ngoài thành. Đã tới cuối mùa thu, mùa đông sắp đến, rất nhiều vật tư lương thực đang trữ hàng ở nơi này. Sau khi đi vào không lâu, cậu cũng tìm được tỷ tỷ đang ở trong này kiểm tra công việc xuất nhập kho.
Cuối mùa thu lá rơi rụng đầy màu sắc, Chu Bội đã là người đàn bà, nàng mặc quần áo ấm màu vàng, khí chất ung dung mà đẹp đẽ quý phái. Trên mặt thiếu niên vừa mới mười sáu còn mang theo tính trẻ con, tỷ tỷ chỉ lớn hơn cậu hai tuổi cũng chỉ gần khoảng một hai năm nay, đã nhanh chóng thoát khỏi tính trẻ con, ngay cả cậu đều không rõ vì sao biến hóa này lại nhanh như vậy. Mắt thấy Quân Vũ lại đây, trên mặt nữ tử lộ ra vẻ tươi cười, bảo người bên cạnh lui đi.
- Quân Vũ! Hôm nay như thế nào lại đến đây tìm ta? Có chuyện gì không?
- Tỷ!
Quân Vũ kêu nàng một tiếng, sau đó nói:
- Không có việc gì?
- Lại đây! Chu Bội vẫy vẫy tay gọi cậu: - Dẫn đệ đi lên chỗ cao nhìn xem!
Chỗ cao theo như lời Chu Bội, là một bên nhà kho hoàng gia có thể quan sát xung quanh lầu chính, hai người một đường đi tới, nha hoàn, các tùy tùng đi theo phía sau.
- Không biết từ khi nào trời đã chuyển sang lạnh rồi. Mấy chiếc thuyền lương thực của Hoài Nam tới còn trên đường. Năm trước một hồi nạn đói, xung quanh Giang Ninh ăn xin nhiều hơn gấp mấy lần, đều là ở trong nạn đói không có nhà ở không có thức ăn, ăn mày cũng không có quen làm... Năm nay cũng sẽ chết đói rất nhiều người. Chẳng qua bọn họ sẽ không nhận gia tăng nữa, một năm lại ít hơn so với một năm... Đệ xem y phục của đệ đều nhăn nhíu...
Chu Bội nói xong, nắm cổ áo Quân Vũ kéo lại. Hai người lúc này đã đến tầng mái nhà chính kia, Quân Vũ nhìn tỷ tỷ trước mặt đã hơi thấp hơn mình một ít, thoáng do dự rồi nói:
- Tỷ! Gần đây tỷ có khỏe không?
- Mệt là có hơi mệt, nhưng ta có gì không tốt! Chu Bội quay đầu, nhìn cậu em trêu tức một câu: - Thiếu tiền rồi hả?
- Không có! Mấy ngày nữa, đệ muốn lên kinh... Tỷ tỷ có chuyện gì, hoặc là có đồ vật gì, muốn để chuyển cho sự phụ không?
- Ta biết chuyện này! Đệ là người của vương tộc, vào kinh nhớ lấy phải chú ý tới thân phận, cho dù thiếu tiền, cũng không cần đi làm thuyết khách giúp người, đệ phải nhớ rõ điểm ấy!
Chu Bội sửa lại cổ áo của cậu:
- Sư phụ bên kia, ta sẽ chuẩn bị đồ vật cho đệ mang đi. Ta cũng sẽ viết một phong thư, để giúp ta mang theo!
Chu Quân Vũ đứng nhìn chằm chằm vào tỷ tỷ:
- Chuyện này đệ đã biết, kinh doanh đều là của chính đệ, chưa nói tới có nên | thuyết khách cho người khác hay không, đúng mực đệ đều nhớ rõ. Đệ cũng sẽ đi thăm Tần gia gia và sư phụ, họ sẽ nghĩ kế cho ta, hơn nữa lần này lên kinh, cũng sẽ đi gặp một vài tiểu thư của người ta, phụ vương nói, đệ cũng nên thành thân rồi!
Động tác của Chu Bội hơi dừng lại, cười híp mắt nói:
- Ờ... Nói tới chuyện thành thân này, ta còn tưởng rằng đệ sẽ thẹn thùng đấy. Trước đây trong nhà tuyển cho đệ vài cô nương, còn có Ngọc Mai, từ nhỏ cùng lớn lên với đệ, đệ cũng đều nhìn chướng mắt...
Lúc này sắc mặt của Quân Vũ mới hơi ửng đó một chút, đi theo tỷ tỷ tới cửa số:
- Cũng không phải! Các nàng... còn có Ngọc Mai đều tốt, thành thân với ai đều được, lần này cũng bởi vì đệ nói muốn lên kinh, phụ vương mới để cho đệ đi gặp người, kỳ thật cũng có Tần gia gia và sư phụ sẽ giúp quyết định!
Chu Bội quay đầu nhìn hắn:
- Thành thân làm sao lại với ai đều được chứ?
Quân Vũ nhìn động tĩnh bận rộn của nhà kho hoàng gia phía dưới lầu các, nhíu nhíu mày:
- Với ai chẳng qua đều là nữ nhân... Tỷ! Sau khi tỷ gả đi ra ngoài, đệ đã... đệ đã biết ngay những chuyện đó rồi, thú vị thì có thú vị đấy, tuy nhiên...
Chu Bội ánh mắt trở nên nghiêm túc:
- Sau khi ta gả đi, vương phủ biến thành hình dáng thế nào rồi?
- Không có quá loạn!
Quân Vũ tận lực ánh mắt trong suốt nhìn tỷ tỷ:
- Tỷ tỷ giúp để học được cách sai khiến những người đó, sau khi đệ đi thanh lâu, hưởng qua những chuyện kia, đệ cũng có quan hệ với Loan Hồng tỷ, nhưng chỉ là như vậy mà thôi... sau khi để thành thân, sẽ cưới Loan Hồng làm thiếp!
- Loan Hồng quyến rũ đệ à?
- Không phải! Sau khi để hưởng qua những chuyện kia, cảm thấy thú vị, cũng cảm thấy bên người phải có một nữ nhân, bằng không để cuối cùng là phải đi vào thanh lâu, như vậy không tốt!
Phải nói ra những chuyện này, thần sắc của Quân Vũ nhiều ít có chút ngượng ngùng, nhưng ở chỗ sâu trong ánh mắt, lại dường như có vẻ thản nhiên vô sự không thể nói với người khác. Chu Bội nhíu nhíu mày, trong lúc nhất thời lại không biết nên nói như thế nào mới tốt.
- Trước khi đệ lập gia đình, kêu Loan Hồng tới gặp ta một lần, ta muốn cảnh cáo nàng một chút, nhưng để yên tâm, không sẽ quá phận đâu!
- Được!
Quân Vũ gật gật đầu.
Qua một lát, nữ tử lại dường như có chút không cam lòng hỏi một câu:
- ... Đệ thực cảm thấy không sao?
- Đệ là nam tử, có rất nhiều chuyện phải làm. Huống chi sau khi thành thân, đệ còn có thể có thiếp thất, sao có thể vì việc này mà tổn hao đầu óc? Sư phụ từng nói qua, tâm lực của con người là có hạn, chuyện không trọng yếu, nếu được cứ vứt đi!
- Đệ cũng không cần học theo cấp độ này...
Chu Bội nhẹ giọng nói một câu:
- Sư phụ đệ, giữa người... cùng sự mẫu, là rất thân mật!
- Ừm!
Quân Vũ gật gật đầu:
- Đệ cũng rất hâm mộ cảm tình giữa sư phụ và các sư mẫu...
Cậu nói xong câu này liền rơi vào trầm mặc, một lát sau mới mở miệng nói:
- Tỷ! Vậy... giữa tỷ và tỷ phu, cứ như vậy sao?
Ánh mắt của Chu Bội chớp một cái, ánh mắt ảm đạm xuống, sau đó thở dài:
- Đệ lại nghe nói chuyện gì à?
- Đệ... Không có gì...
- Vô phương rồi...
Chu Bội nói:
- Dù sao cũng là tỷ làm sai!
- Làm sao có thể nói là lỗi của tỷ tỷ được!
- Đương nhiên là lỗi của ta!
Chu Bội mỉm cười, trong nụ cười có chút châm biếm:
- Việc làm của tỷ phu đệ, không phải là chuyện thường tình của con người sao? Ta chỉ có một phu quân, nam nhân... lại có thật nhiều nữ nhân!
- Đệ...
Quân Vũ giơ tay lên, cuối cùng nắm tay phẫn uất nện trên bệ cửa sổ. Cậu quả thật không biết nên nói như thế nào.
Đối với nội tình giữa tỷ tỷ và tỷ phu, cậu thật ra có biết. Đây là sau khi chuyện xảy ra, lúc không có ai Chu Bội nói ra chân tướng với cậu: Hoá ra là trước khi hai người thành thân, Chu Bội đã từng tìm Cừ Tông Tuệ nói chuyện một lần, nàng ám chỉ Cừ Tông Tuệ, hai người không thể lập tức cùng phòng, sau khi có chút cảm tình, mới có thể nhận nàng. Thời điểm ban đầu, Cừ Tông Tuệ có thể nghĩ đây là nữ tử ngượng ngùng, cũng cảm thấy tiểu quận chúa Chu Bội này quả thật có chút không bình thường, nên đáp ứng.
Đợi đến sau khi thành thân, ngay từ đầu y tận lực ôn hòa tiếp xúc với tiểu quận chúa, duy trì quan hệ vợ chồng xem ra tôn trọng nhau như khách, cũng duy trì đun ấm lên tình cảm, nhưng mà không lâu sau, cứ tiếp xúc như vậy dần dần trở nên lãnh đạm. Có thể là Cừ Tông Tuệ cảm thấy là một đôi vợ chồng, lui tới như vậy có vẻ nam nhân quá yếu thế, hay là bản thân y cảm thấy chán ghét, nhàm chán. Bất kể như thế nào, từ đó về sau lúc Cừ Tông Tuệ tham dự thi hội trong văn nhân, số lần thường xuyên hơn lên, có mấy lần ngủ lại ở thanh lâu.
Không hề có cãi nhau, cũng không hề có bùng nổ, lúc ấy Chu Bội đang cùng công chúa Thành Quốc học tập quản lý các loại sự việc, sau này mới biết được tình huống, tâm tình nàng cũng có chút bối rối, nàng cũng không biết mình nên đi biểu hiện kháng nghị, hay là đi canh giữ quận mã chặt chẽ. Thái độ của Cừ Tông Tuệ cũng chỉ ngày ngày cúi đầu trầm mặc, rồi trở nên lãnh đạm. Sự tình cứ đơn giản như vậy hai bên càng ngày càng xa cách. Thời điểm Chu Bội hiểu rõ sự tình, thì không biết Cừ Tông Tuệ đã ngủ lại ở thanh lâu bao nhiêu đêm rồi.
Cho dù níu kéo lại, cũng không kéo trở về được.
Nàng có khả năng làm, chỉ là gánh trên lưng một lượng lớn công việc cụ thể, để không còn tiếp xúc quá nhiều với Cừ Tông Tuệ mà thôi.
Chuyện này, Chu Quân Vũ cũng không biết nên nói như thế nào, từ ý nghĩa nào đó mà nói, yêu cầu tỷ tỷ đề xuất lúc trước kia là không nên có, nhưng hắn cũng hiểu vì sao tỷ tỷ lại đề xuất yêu cầu như vậy. Mà chuyện phát triển đến nước này, tất nhiên cậu có thể ra mặt đi bắt Cừ Tông Tuệ trở lại, hoặc là dứt khoát giết chết ném xuống sông Tần Hoài, nhưng tỷ tỷ sẽ không cho phép xảy ra loại chuyện như vậy.
- Tỷ! Nếu không tự theo đệ đi lên kinh gặp sư phụ đi!
Quân Vũ nhìn nàng, không biết tại sao thốt ra những lời này, sau đó lại bổ sung một câu:
- Có lẽ sư phụ sẽ có biện pháp!
Thiếu nữ vương tộc gần mười tám tuổi dĩ nhiên đã có chút khí chất hoa mỹ, nghiêng đầu nhìn cậu, qua một hồi lâu, mới khẽ mỉm cười, lắc lắc đầu:
- Ta không đi, thật nhiều chuyện đây...
Nàng lại giơ tay sửa sang lại cổ áo cho đệ đệ:
- Vẫn là câu nói kia: "đừng làm mất thể diện vương tộc", đệ chỉ là cho bọn hắn một cơ hội gặp đệ, mà không phải đi làm thuyết khách!
- Để hiểu! Tỷ tỷ cũng phải giữ sức khỏe đấy!
- Đương nhiên!
Tỷ tỷ ngước ngước cằm lên, ánh sáng chiếu xuống, hiện ra vẻ tươi cười của thiếu nữ xinh đẹp, kiêu ngạo và cô đơn, thành thục và ngây ngô... phức tạp hỗn hợp cùng một chỗ như vậy...
Biện Lương.
Đồng dạng là đầu tháng chín, Ninh Nghị đang ở trong nhà cùng đám người Đàn Nhi, Vân Trúc sống đơn gian qua ngày, trong tầm tay có nhiều công tác, hắn cũng chuyển dời về trong nhà xử lý. Khi nhận được tin tức kịch liệt, thì hắn đang cùng Tiểu Thiền đấu cờ năm quân ở dưới mái hiên. Tiểu phụ nhân đối diện khép lại hai chân, hai tay chống cằm, nhìn ván cờ còn đang khẽ ca hừ hừ, rất là kiêu ngạo, bởi vì xem ra nàng sẽ thắng.
Ninh Nghị nhìn thoáng qua nội dung tin tình báo kia, hơi ngẩn người, trên giấy viết: Hai mươi tám tháng Tám... Trần Phàm, Kỷ Thiến Nhi tại Tần Khẩu... chém chết Tư Không Nam.
Hắn xem lại tin tình báo ba lần. Đối diện, Tiểu Thiền biết không thể quấy rầy hắn, liền ôm mặt có chút quan tâm nhìn hắn.
- Thật tốt quá!
"Phịch" một cái, Ninh Nghị vỗ tin tình báo lên bàn cờ, dọa cho Tiểu Thiền hoảng sợ, chớp chớp mắt nhìn quân cờ nhảy loạn. Ninh Nghị phất phất tay với tên người hầu tới đây đưa tin tình báo:
- Ngươi đi xuống đi!
Đợi tên hầu kia đi rồi, Tiểu Thiền mới đứng lên, cau mày có hơi ấm ức:
Nàng bị Ninh Nghị nhảy tới một tay ôm mặt, hôn lên môi, không nói được, cuối cùng ngay cả đầu lưỡi đều bị cướp đi rồi.
- Ô... Tướng công xấu lắm...
Sau khi được buông ra, Tiểu Thiền còn nhỏ giọng lẩm bẩm. Ninh Nghị cầm lên tờ tin tình báo, vung tay lên:
- Việc nhỏ không cần quá so đo... Đêm nay chúng ta tự làm món nướng chúc mừng, ta đi phòng bếp tìm thịt!
Hắn xoay người rời đi, Tiểu Thiền mấp máy miệng:
- Hừ... Thiếp cũng đi, tướng công chờ thiếp một chút...
Ngày mùa thu ánh mặt trời theo một bên mái hiên chiếu xuống, Tiểu Thiền đuổi theo sau, tuy rằng không rõ là chuyện gì, tuy nhiên có thể chúc mừng, mọi người đều sẽ rất vui vẻ.
Giang Ninh thời gian giống vậy đã nhiều năm trước, khi Ninh Nghị đi ra hoặc là đi làm chuyện gì, Tiểu Thiền liền đi theo ở bên cạnh. Chỉ có điều lúc này, hai người đã có thể nắm tay hoặc là ôm nhau, mà vốn ở trong bụng tiểu nha hoàn, một sinh mạng nho nhỏ cũng đang ở trong thời gian hạnh phúc, lặng lẽ thai nghén...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT