Hội nghị trong thư phòng Tướng phủ đã kéo dài hơn nửa giờ, cũng dần dần đi ra ngoài nội dung chính thức, bắt đầu trở nên tùy ý.
Đối với những nhóm phụ tá trong tướng phủ mà nói, đều tự có phương diện phụ trách riêng, lúc này tới giai đoạn này, các vấn đề phần lớn cũng không phải là trên khái niệm, mà là đẩy mạnh và kết hợp nhiều hạng mục công việc cụ thể. Lần này lúc mới sáng sớm gặp mặt, chủ yếu là vì Ninh Nghi trở về, mọi người nói một chút tình hình gần đây, sau đó nhìn xem có loại chuyện gì không thể kết nối phối hợp.
Ninh Nghị trước mắt quản lý tài chính ở trong tướng phủ, quản lý nảy sinh dư luận tuyên truyền, cũng quản lý vô số quan hệ trên thương trường... Tuy nói tài chính xem như tài sản riêng của tướng phủ, chuyện nảy sinh dư luận đều không phải là nhằm vào tướng phủ. Quan hệ trên thương trường cũng chỉ có thể nói là lui tới nói lý, mọi chuyện cần thiết đều không nắm được ý trên mặt quan, nhưng trong tướng phủ đẩy mạnh rất nhiều chính sự, thật đúng là cần loại này nhúng tay để không có ai liên lụy. Ninh Nghị phối hợp với mọi người, coi như cưỡi xe nhẹ đi đường quen.
Đương nhiên, trước khi hắn chưa có trở về, mọi người và Ninh Nghị bên này phối hợp vốn không có xảy ra sơ sót gì. Lúc này hắn trở lại Biện Lương, mấy thứ này đương nhiên cũng chỉ là chào đón, khiến hắn hiểu rõ trong lòng. Trên thực tế, thời gian gần đây, kết quả thi võ cử nhân đã sắp xuất hiện, mọi người ngoài sáng trong tối giành người, ý đồ đề cử một đám người thích hợp lên vị trí thích hợp. Có thể lôi kéo thì lôi kéo, không thể lôi kéo cũng sẽ phân tích có thể cưỡng bức sử dụng hay không... từng chuyện từng chuyện, sáng sáng tối tối lẫn lộn, nhưng nếu chuyện đã xảy ra, cũng chỉ có thể dựa theo tình trạng hiện có để làm, không làm, sẽ càng thêm hỏng bét.
Chuyện cần thiết bàn luận xong, sau đó mọi người ngồi xuống uống trà nói chuyện phiếm. Nói tới thế cục của Kim quốc, mọi người cũng hiểu được có hơi khó bề phân biệt.
- ... A Cốt Đả mới chết, sau đó Ngô Khất Mãi kế vị, gác lại chinh chiến, củng cố triều chính, đây là lúc có thể nhìn thấy được. Hiện giờ trong triều đình có rất nhiều cách nói: có người tin tưởng, sau khi Ngô Khất Mãi ổn định triều chính, sẽ gây khó dễ với Vũ triều ta, kiên trì thừa dịp căn cơ của Kim quốc chưa ổn định. Đại lượng mua chuộc bộ phận dư nghiệt Liêu quốc. Cũng có người tin tưởng, thành viên quân chính nòng cốt của Kim quốc đều không đủ, không có lực lượng xâm nhập phía nam, nhưng nếu như chúng ta làm quá mức sẽ bức Kim quốc không hề có lựa chọn khác. Bởi vậy, trước mắt phạt Liêu đã xong, lúc này hai bên chúng ta với thành ý bắt đầu làm ăn. Đám người Đường Khâm Tẩu, Cảnh Hi Đạo đều duy trì quan điểm này. Mấy thế lực lớn có thể ảnh hưởng đến trong ngoài triều đình, cũng đều cổ vũ như thế, cho rằng một năm kế tiếp, sẽ là thời khắc mấu chốt quyết định thái độ của song phương ngày sau, kỳ thật cũng có đạo lý đấy!
Nghiêu Tổ Niên nói xong, liền hớp một ngụm trà. Tần Tự Nguyên ở sau bàn lại tiếp lời nói.
- Dù sao hiện tại, chúng ta cũng rất khó thấy rõ, kế tiếp Kim quốc sẽ đi như thế nào. Rất nhiều chuyện trước đây, ta cùng với Lý tưởng từng có suy xét, hiện giờ đối với những thứ hỗn loạn bát nháo này, ngược lại có chút chán ghét. Nếu lực lượng của ngươi đủ mạnh, vốn là muốn đánh ngươi cũng sẽ qua lại làm ăn buôn bán, nếu lực lượng không đủ, dù nói tới gọi lui, người vốn có thiện ý cũng sẽ cảm thấy không đánh ngươi không được... Chỉ có điều hiện giờ trong triều đình có rất nhiều ý tưởng loại này, Thánh Thượng cũng hơi có khuynh hướng...
Lão nhân dùng một chút, cầm lên chén trà:.
- Sau khi A Cốt Đã chết, người kế vị cũng không phải là con trưởng, mà là anh chết em kế vị. Việc này cơ hồ là truyền ngôi, mà không phải là kế tục bình thường. Chúng ta cũng có đi tìm hiểu, bên trong Kim quốc, lực lượng của thái tổ nhất hệ này còn là rất trọng yếu, bao gồm Tông Hàn, bao gồm Hi Doãn, đều là người tài năng thiện chiến nhất trong Kim quốc, là hạng người hết sức quan trọng, đã có nhiều người nhân cơ hội tiến cử với Thánh Thượng. Đúng lúc này Kim quốc xuống tay. Những người đầu cơ này là đáng giận nhất...
Ninh Nghị nuốt miếng bánh, nói:
- Bất kể như thế nào, mặc kệ tương lai có khả năng đánh hay không, xâm nhập ngàn dặm, ra sức đánh một trận, luôn phải có đấy!
- Mặc cho ai đến xem, đến nói, hắn đều có, nhưng xem cho tới khi có chiến tích, rồi lại đều không có lòng tin gì nữa, không biết nên chuẩn bị đến mức độ nào mới tốt...
Kim diệt Liêu, lại đến A Cốt Đã chết, sau đó hết thảy thế cục đều có vẻ hư ảo. Đối phương có thể đánh tới hay không là một vấn đề khó hiểu. Bởi vì bất kể xem theo phương diện nào, sáu châu Yến Vân ngoài Nhạn Môn Quan, mấy vạn quân đội, hơn nữa bộ đội Thường Thắng Quân thuộc Quách Dược Sư không ngừng mở rộng, cũng đủ để đối kháng một lần chiến tranh loại hình lớn. Mà ở bên trong Nhạn Môn Quan khoảng cách đến kinh thành, bao gồm quân đội chính quy, bao gồm loại người chiếu an của Đồng Bàng Nhi, bao gồm thêm sau Chiếu chiêu an Đàm Chấn lần này áp đặt biên chế quân đội ở khu vực ngàn dặm, số lượng mấy chục vạn... trận thế khổng lồ như thế, thoáng nghĩ tới, đa số mọi người có loại ảo giác... căn bản không biết mình còn phòng ngừa cái gì.
Nhưng theo ý nghĩ về phương diện khác, Liêu quốc bẻ gãy nghiền nát rồi ngã xuống, bên trong vũ triều bản thân có nhiều tệ đoan, có thể nói tới, đủ các loại lý do không thể nói ra, nếu cộng lại, càng không có ai có thể ở trên vấn đề "Đối kháng Kim quốc" nảy sinh ra lòng tin nhiều lắm.
Hết thảy đều quá nhanh, Kim quốc ở trong thời gian mấy năm đấy Liêu quốc suy sụp, đã biến thành đối thủ chân chính của Vũ triều. Mà bất kể vấn đề nào: Đánh ngươi, không đánh ngươi, đánh thắng, không đánh lại... các kết luận đó đều tồn tại quá nhiều lý do và quá nhiều sơ hở, bởi vì quá nhiều nhân tố, ngược lại một cái ý nghĩ nào đó đều không thể suy tính, thậm chí có vẻ hoang đường.
Giống như lần này, sau khi thi võ cử nhân chấm dứt, mọi người bắt đầu thao tác bố cục, tướng phủ có ý đồ ở trong tình trạng hỗn loạn này, vẫn có thể củng cố lại một phòng tuyến ở phương bắc. Nhưng một mặt, thực sự có cần thiết làm nhiều như vậy sao? Theo Nhạn Môn Quan bắt đầu, phòng tuyến to lớn này bất kể là ai phòng ngự, hẳn đều đủ rồi. Mà ở về mặt khác, làm như vậy có ý nghĩa sao? Bởi vì thoạt nhìn, toàn bộ phòng tuyến hơn ngàn dặm, xem ra cũng đều không đáng tin cậy chút nào, ngươi cũng có một bọt khí dù có vững chắc mấy đi nữa, cuối cùng cũng chỉ là một cái bọt khí mà thôi.
Một khi bắt đầu suy xét vấn đề này, tất cả mọi người đều có cảm giác như mình đứng trên một con sóng dao động dữ dội, hướng tới một phương hướng cũng có thể, hướng tới một phương hướng đều với thế bẻ gãy nghiền nát xông lên trước. Mọi người giống như đang vị một sự kiện hư ảo, mà đang cố gắng làm chuyện ảo tưởng, đồng thời chờ đợi nó trong nháy mắt ngưng đọng thành chân thật.
Mà nếu thật sự muốn lý trí nghĩ đến rốt ráo, hết thảy đều khởi nguồn từ một cái lý do: Lưỡi lê phải thấy máu, bất kể tuyên án giáng xuống là cái gì, kế tiếp có thể làm được sợ rằng cũng không nhiều, không thể nổi lên tác dụng mang tính quyết định.
- Mùa thu sắp qua rồi, có cảm giác như đã làm hết sức mình!
Sau khi ra khỏi phòng, ở dưới mái hiên, hòa thượng Giác Minh nói chuyện phiếm mấy câu với Ninh Nghị, khẽ cười cười. Ninh Nghị cũng cười cười nói:
- Hẳn là còn có thời gian!
Hòa thượng trung niên nói:
- Tình đời sôi động mà! Mấy năm trước, thời điểm mọi người cùng nhau nói tới thế cục của Liêu quốc, không ai nghĩ tới cục diện ngày hôm nay. Chén xúc xắc sẽ phải mở ra, không biết là ăn hết hay là chung tiền đâu!
Hòa thượng trung niên nhìn ngấn nước dưới mái hiên nói tiếp:
- Tuy nhiên, sách của Lập Hằng trong lầu đọc rất có ý tứ, ta thích võ hiệp đấy!
- Oa ồ... Không nghĩ tới đại sư dung tục như vậy...
Ninh Nghị cười cười, Nghiêu Tổ Niên từ bên cạnh đi tới, cùng đứng dưới mái hiên, cười nói:
- Hòa thượng này vốn đã không cao minh gì.
Mọi người rảnh rỗi hàn huyên vài câu.
Một đường về đến nhà. mưa vừa mới dứt hạt, xung quanh đều là bầu không khí ẩm ướt, dưới mái hiên, trên lá cây, nước còn nhỏ giọt. Đối với Sư Sư còn chờ ở nhà,
Ninh Nghị thật có hơi bất ngờ. Tuy nhiên thấy hắn trở về, Đàn Nhi theo sau liền dẫn Ninh Hi rời đi, để lại không gian cho hai người.
- Vốn còn tưởng rằng Lập Hằng không trở về nữa chứ!
Sư Sư nhìn hắn cười:
- Nhiều lần tới đây tìm huynh, nhưng không gặp!
- Phương bắc có một vài sự việc, làm trễ nải không ít thời gian, nhưng sao lại không trở về, dù sao nhà ở đây mà!
Phòng khách đối diện với vườn hoa nhỏ, Ninh Nghị rót trà cho nàng, Sư Sư cúi đầu trầm mặc, rồi dùng tay áo che uống một ngụm, chốc lát ngẩng đầu nhìn Ninh Nghị mới thấp giọng nói:
- Tình hình thiên tai đã không còn rồi!
- À!
Ninh Nghị gật đầu:
- Như nàng thấy, vụ thu hoạch thu xong, chuyện cũng đã xong rồi!
- Ta có đôi khi ra ngoài thành nhìn những tên ăn xin kia, cho họ một ít thức ăn!
Trước cửa sổ cảnh vật yên ấm, hai người nói chuyện cũng có vẻ bình tĩnh, Sư Sư vừa suy nghĩ, vừa nói:
- Tình hình thiên tai đã không còn, bọn họ chung quy còn không trở về được!
Ninh Nghị ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Tình đời là thế!
Sư Sư đưa mắt nhìn hắn:
- Lập Hằng chỉ là nghĩ như vậy thôi sao?
- Suy nghĩ nhiều không hạnh phúc! Ý nghĩa của đời người, ta nghĩ, tốt nhất là dừng lại giữa vài ba người, cũng dừng lại trong vài ba năm. Ngoại trừ người thân mật nhất, không cần suy nghĩ vài ba chục năm!
Câu trả lời của Ninh Nghị cũng là bình thản:
- Như thế nên phải vui vẻ một chút. Nếu không, bất luận nghĩ như thế nào cũng sẽ không làm cho người ta an lòng đấy!
Sư Sư cúi đầu, uống nước trà, qua một hồi lâu, nàng nhìn ra vườn hoa nhỏ ngoài cửa sổ, sau đó mới cất tiếng nói:
- Lập Hằng làm việc ở trong tướng phủ, cũng là dừng lại ở giữa vài ba người sao?
Ninh Nghị cười rộ lên:
- Vài ba người ta quan tâm, phần lớn đều ở phía sau nhà đây rồi!
- ... Đàn Nhi tẩu tẩu các nàng thật đúng là hạnh phúc!
Sư Sư nói mà cười thầm trong lòng.
Nàng trầm mặc hồi lâu, lại nghĩ tới tâm tình này của hắn, thở dài nói:
- Cũng không nên suy nghĩ, chung quy cũng là định rồi!
- Ta nghe nói, nàng cự tuyệt lời cầu hôn của Chu Mỹ Thành a?
- Lập Hằng cảm thấy ta nên đáp ứng hay sao?
Sư Sư lại dời ánh mắt nhìn hắn, sau đó nói:
- Không riêng gì hắn, rất nhiều người đều bị ta cự tuyệt! Ta cũng biết như vậy không tốt, nhưng bắt đầu từ năm nay, ta luôn cảm thấy có nhiều thứ sẽ thay đổi, tuổi tới rồi, phải lập gia đình rồi! Thường ngày nghĩ tới, ta cảm thấy chẳng qua là chuyện thường như vậy, nhưng hôm nay nghĩ tới lại có cảm giác trống rỗng. Ta mười bốn tuổi vào ở trong viện Phàn Lâu, cảm giác đến một chỗ khắp nơi đều là người. Ta ở nơi đó luôn có cảm giác mình đang ở đó. Chỉ cần ta ở đó, trong viện chính là đầy người, người khác tới nói chuyện phiếm với ta, tố khổ với tay nghe ta đánh đàn xướng ca, tiêu tiền trên người của ta, khi không có ai, ta một người ở nơi đó, cũng là còn sống ở đó... nhưng bỗng nhiên, dường như hết thảy đều biến đổi: ta có thể nhớ lại rõ ràng chuyện dĩ vãng...
Nàng nắm chặt hai nắm tay, đặt lên mép bàn, lời nói dần dần trở nên nhanh, ánh mắt cũng có vẻ mờ mịt lên.
- Hiện giờ một mình ta ở trong viện, thật giống như viện kia đã không phải là của ta. Lý mụ mụ rất tốt đối với ta, khuyên ta lập gia đình, cũng là săn sóc ta, người bên ngoài thì trông nom ta, luôn luôn có cảm giác mấy tháng nữa năm không thấy mặt ta. Thật giống như một tháng, mấy tháng sau, ta sẽ không còn ở trong viện đó nữa, không biết ở nơi nào, có lẽ là ở trong phòng ta chưa quen thuộc, ở trên giường chưa quen thuộc, với một nam nhân kỳ thật chưa quen thuộc, cả đời làm bạn bên ta...
Sư Sư nhắm mắt lại, mấy giọt nước mắt trong đó ứa ra, nàng cắn cắn môi, tiếp theo nàng cười cười giống như là tự tiếp sức cho mình.
- Bởi vậy ta mới đi nhìn xem kẻ ăn xin, làm chút... việc thiện. Việc này trước kia ta đã làm, dường như sau này cũng làm! Dường như chuyện cũng không hề có thay đổi gì cả!
Trong phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng nói của nàng, trầm mặc một lát sau, nàng hít một hơi:
- Kỳ thật, Lập Hằng là không quan tâm gì tới những chuyện này phải không? Nhưng ta nghĩ nhất định chàng hiểu được... chuyện mà những người khác có lẽ không rõ!
Ninh Nghị rót trà cho nàng:
- Người hiểu được hẳn là có rất nhiều. Ta là đã sớm thành thân rồi, chuyện trước lúc thành thân cũng đều quên hết. Tuy nhiên cho dù không quên, lúc đó là một con mọt sách, cũng không có người nhà gì, hắn là không trọng yếu gì!
Sư Sư nhìn hắn:
- Lập Hằng hiện tại... là đang làm rất nhiều chuyện rất trọng yếu thì phải?
- Đều là chút chuyện lộn xộn linh tinh, ta cũng không nói rõ được.
- Còn đánh lôi đài với những thương nhân bán lương thực kia sao?
- A... Chuyện đó có thể vẫn đánh tiếp!
- Nhưng bọn họ còn có thể tìm tới gây phiền toái sao?
Ninh Nghị cười rộ lên:
- ... Thỉnh thoảng... Cái đó nhưng thật ra có!
Sư Sư cũng cười, khoảng cách giữa hai người chung quy không tính xa, cũng không tính gần, ánh mắt của Sư Sư mặc dù đang cười, nhưng xem ra ít nhiều có cũng chút cô đơn. Uống xong chén trà, nàng đứng lên.
- Ta gần đây ý tưởng có hơi kỳ quái, cũng không biết nên tìm ai nói chuyện, nếu hôm nay có chút mạo muội thì...
Ninh Nghị lắc đầu:
- Ta nghe hiểu mà!
- Trước khi nói một tiếng chào các tẩu tẩu, Lập Hằng gần đây nếu vẫn còn ở lại Biện Lương, khi muốn nói chuyện làm ăn, không ngại đến Phàn Lâu ngồi bàn. Tiểu muội... gần đây luôn luôn thoái thác lời mời, nhưng nếu là chuyện của Lập Hằng nhất định không từ chối!
- A... Biết! Không có việc gì nàng cũng tới nhà chơi. Đương nhiên, Đàn Nhi là một nhân tinh, nàng để ý đừng để bị nàng ta bán đứng!
Hắn đưa Sư Sư ra tới cửa, trong lúc nói chuyện, Sư Sư tươi cười rạng rỡ, sau khi cúi mình chào hắn, lại có chút cô đơn rời đi. Ninh Nghị ở dưới mái hiên cười cười, hắn đại khái hiểu được vị "bạn hữu nối khố" này rốt cuộc là bị chuyện gì làm cho phức tạp, tuy nhiên việc này, chính mình đúng là không giải quyết được!
Mà ở cạnh mình, cũng là một đống lớn chuyện áp lực như núi đây!
Nhưng cũng không sao cả, hết thảy làm từng bước là tốt rồi, dù sao đại sự chân chính cũng không ở trong này.
Hắn một đường trở về, xuyên qua mái hiên, cửa sân, khi đi vào hậu viện, vợ con đã lâu không gặp đang tụ tập chờ ở đó... Mùa đông sắp tới, kế tiếp, bọn họ sẽ có một thời gian rất dài gặp nhau, sống bên nhau.
Mà hắn cứ như vậy, không có ý định ra cửa...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT