Dưới ngọn đèn bé như hạt đậu, trên tờ giấy Tuyên Thành là những hàng chữ cực nhỏ. Lúc này là sáng sớm, khi bên ngoài truyền tới tiếng gà gáy, Ninh Nghị mới đặt bút lông xuống cạnh nghiên mực, xoay cổ tay nhức mỏi vì viết liên tục.
- Khi nào rảnh phải làm cái bút máy mới được …
Nghĩ như vậy trong lòng, hắn nhấc tờ giấy Tuyên Thành chưa khô nét mực lên nhẹ nhàng quơ quơ trên không trung, sau đó để sang một bên. Lúc này vài tờ giấy ở đó đã nhiều chữ viết, nhưng thứ cần viết ra vẫn còn một đống lớn, tuy lúc này hắn đã có thể sử dụng bút lông thuần thục, nhưng hiệu suất vẫn không cao. Đối với kẻ mà lúc này đã tiến vào trạng thái làm việc, bắt đầu làm toàn bộ kế hoạch như Ninh Nghị mà nói, thế này vẫn là chậm tiến độ.
Trong thời đại này, muốn lên khung từ đầu hình thức xí nghiệp khổng lồ mà có hệ thống giám sát, chế hành, tuần hoàn nội bộ là không có bất kỳ cơ sở điều lệ với khung sườn gì cả. Có rất nhiều thứ mà ở hậu thế được coi là những chuyện không có gì đặc biệt, nếu không thể viết ra thì rất có thể là chẳng ai làm, thế cho nên mới phá vỡ mắt xích nào đó. Ở phương diện này, Ninh Nghị vẫn tin rằng trí nhớ tốt vẫn không bằng đầu bút tõe, rất nhiều thứ trên cơ sở khái niệm mà viết ra rồi thì sẽ rõ ràng hơn rất nhiều.
Thời gian không có nhiều, nhưng muốn cân nhắc và suy nghĩ về thứ gì đó thì gần như là vô tận. Những gì được viết ra trên mấy tờ giấy này là những nét chính của công ty tập đoàn ở đời sau về hệ thống giám sát xét duyệt, nay không dùng nó với Trúc Ký được, vì Trúc Ký còn quá nhỏ. Nhưng nếu tất cả thuận lợi, đến giai đoạn sau nó sẽ phát triển tới quy mô lớn như vậy, lúc này cần phải có một sơ hình phát triển đủ tốt, để tránh phải đi đường vòng. Trong hệ thống này rất nhiều thứ phải điều chỉnh lại, tham khảo phương pháp quản lý và hình thức của nhiều phân xưởng kiểu gia tộc, mặt khác lúc này diện tích Võ triều quá rộng, truyền tin tức không nhanh, nên các vấn đề như không thể kịp thời thống nhất sổ sách các khoản và tin tức cũng cần phải được coi trọng, nhưng tôn chỉ về thứ cần mô phỏng chính là các loại giám sát lẫn nhau, quản thúc, ngăn chặn gian dối có liên quan đến việc xét duyệt. Bất cứ đâu cũng đều tồn tại mối quan hệ tam giác chế hành.
Về mấy thứ này, những gì cần chuẩn bị vẫn còn rất nhiều. Đương nhiên phát triển một hạng mục luôn phải từ từ, con đường phát triển của Trúc Ký cũng sẽ gặp phải rất nhiều vấn đề, tình hình cuối cùng rất có thể là không đoán được. Nhưng nếu lập ý và chuẩn bị tốt từ trước thì sẽ không phải đi đường vòng gì nhiều.
Hắn nghĩ xem những thứ mình viết ra này còn sót gì không, quay đầu lại thì thấy bên kia giường, Tiểu Thiền đang nằm nghiêng nhìn sang bên này. Có lẽ khi Ninh Nghị dậy, nàng cũng đã tỉnh. Lúc này Ninh Nghị quay đầu nhìn nàng một lát, cười nói:
- Đến đây nào!
Tiểu Thiền cũng cười, ngồi dậy rồi xốc chiếc chăn mỏng trên người ra, vươn đôi chân nhỏ bé xuống giường, xỏ giày thêu và bước đến bên người Ninh Nghị, thế mới ngồi xuống đùi hắn:
- Tướng công không ngủ nữa à?
Lúc này trời mùa hạ, nên ban đêm khá mát mẻ chứ không lạnh lẽo gì. Tiểu Thiền chỉ mặc một cái yếm, thân hình gần như lộ ra trọn vẹn. Da thịt nàng trắng nõn, thân hình nhu mỹ cân xứng, vẻ khả ái thường ngày cùng một chút hơi thở đàn bà lúc này dung hợp lại một cách hoàn mỹ, nếu muốn hình dung hơn nữa thì đại khái là cái cảm giác "đang được người nào có được". Ninh Nghị ôm lấy nàng thì nàng vòng tay qua cổ hắn, dán mặt mình vào bên má hắn, để cho Ninh Nghị cảm thụ thân thể nàng. Hai người cứ ngồi như vậy dưới ánh đèn.
- Chuyện cần phải làm khá nhiều. Dạo này lại phải đẩy nhanh tốc độ, nhưng ta vẫn ngủ đủ giấc, không có việc gì …
Từ khi luyện công phu và Lục Hồng Đề để lại, tố chất thân thể Ninh Nghị đã khá lên rất nhiều, thường ngày ngủ thêm một lúc cũng là nghỉ ngơi, nhưng hai ngày nay cứ tầm canh một là rời giường mà hắn cũng không cảm thấy mệt mỏi, đương nhiên cũng có thể là phiền muộn vì chuyện của Nguyên Cẩm Nhi ngày hôm qua khiến hắn trở tay không kịp:
- Đợi trời sáng, chúng ta ra ngoài đi dạo nhé.
- Vâng!
Tiểu Thiền như một chú mèo con cọ cọ mặt hắn, rồi lẳng lặng tựa vào trong ngực hắn. Ninh Nghị quay đầu nhìn mấy tờ giấy kia, lại lấy một cái ghi chép đơn giản của Tô gia ra đối chiếu. Qua một lúc, Tiểu Thiền rời khỏi lòng ngực hắn, sột soạt mặc quần, áo với váy rồi đi ra ngoài múc nước rửa mặt tới, hầu hạ hắn rửa mặt rồi mở cửa sổ ra, bên ngoài mới sáng lên một chút, sương sớm lơ lửng, mông mông lung lung.
Sáng sớm như vậy, trong thành thị đều là những tiếng vang nho nhỏ, thi thoảng cũng có vài tiếng nghe khá rõ, dường như là truyền tới từ phía xa. Vân Trúc và Cẩm Nhi chắc là đã tỉnh rồi, nhưng hai tỷ muội hẳn là sẽ ở trong phòng sửa sang thật lâu, nên Ninh Nghị cũng không tiện sang đó làm gì. Hắn cùng Tiểu Thiền ra ngoài tản bộ, trên con phố trong sương sớm kia, hai người hệt như một đôi tiểu phu thể tân hôn không tuân lễ pháp. Ninh Nghị là hôn phu có khí chất ôn hòa mà không cứng nhắc, Tiểu Thiền trang điểm như tiểu phụ nhân ngọt ngào, nắm tay phu quân bước đi, cho dù thi thoảng nàng có cúi đầu ngượng ngùng, nhưng sau sự ngượng ngùng ấy vẫn bị ngọt ngào xua tan.
Bọn họ mua vài thứ cho bữa sáng với cháo trên quán ở ven đường, rồi dùng lá sen bọc hết những thứ này lại chuẩn bị mang về, nếu thấy thứ gì thú vị thì nếm thử, nếu không ngon thì lại sang nhà khác tìm mỹ thực.
Sau khi trở về, hai người đem mấy thứ này đến lương đình ở giữa viện, lại gọi mọi người tới đây, cả nhà cùng ngồi xung quanh và ăn, cười cười nói nói, có người ngồi trong lương đình nói chuyện phiếm, có người thì tới dưới mái hiên ngồi. Vân Trúc và Cẩm Nhi tất nhiên là cũng có phần, nhưng vì bên cạnh có đám nam tử, nên các nàng bê đồ ăn cùng Tiểu Thiền đi sang một bên, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.
Đối với đám người Tô Dục, Tô Yến Bình với đám chưởng quỹ, hạ nhân đi theo, các nàng cũng có thể nói chuyện với bọn họ, nhưng không thể thân thiện như khi ở cùng Ninh Nghị được.
Thực tế thì hai ngày này, Ninh Nghị với Cẩm Nhi cũng không được coi là thân thiết gì. Hai người không ai nói với ai câu nào, kỳ thật hai người mà không tranh cãi không đấu võ mồm nữa, cảm giác … thật kỳ quái.
Từ khuya ngày hôm trước sau khi Cẩm Nhi quát lên với Ninh Nghị, lúc ấy Ninh Nghị cảm thấy có phần kỳ lạ, sau đó hắn còn suy nghĩ nghiêm túc về chuyện này, nhưng tâm tình khó tránh khỏi có vài phần phức tạp. Về mặt khác, đối với chuyện Cẩm nhi, hắn cảm thấy khó có thể đối mặt với Vân Trúc và Tiểu Thiền, bởi vậy tới tận bây giờ, hắn vẫn cảm thấy chột dạ.
Nếu nhìn từ góc độ của kẻ đứng xem, thời này đàn ông mà ba vợ bốn nàng hầu thì cũng không có gì đáng nói, lúc trước Ninh Nghị không có trăm phương nghìn kế thu Cẩm Nhi vào tay đã là không đuối lý rồi. Nhưng nói là một chuyện, thực tế lại là chuyện khác. Khuy ngày hôm trước, Vân Trúc với Tiểu Thiền đều ở ngoài nghe lén, đám người Tô Dục với Tô Yến Bình cũng là như vậy, tuy sau đó bọn họ tỏ vẻ là muốn xem mình xấu mặt, nhưng nội tâm Ninh Nghị càng muốn tin rằng đây là thiện ý của người nhà.
Xảy ra chuyện như vậy, Vân Trúc cũng được, Tiểu Thiền cũng vậy, trong lòng sao có thể chỉ coi đó là trò đùa vui không chút khúc mắc chứ? Đối với Vân Trúc, hắn từ đầu đã luôn có cảm giác thua thiệt nàng, ở cùng nàng rồi sau lại thu tỷ muội của nàng, nếu nói trong lòng nàng vui vẻ, Ninh Nghị cảm thấy chưa chắc là vậy. Mà phía Tiểu Thiền, chuyện này qua rồi, Tiểu Thiền rất săn sóc mà không nói bất cứ điều gì có liên quan tới chủ đề giữa hắn và Cẩm Nhi, đây là sự tri kỷ của nàng.
Nhưng người khác có thể khoan dung, bản thân lại không thể không tự giác. Xét cho công bằng, nay những nữ tử bên cạnh hắn, còn có cả Lưu Tây Qua mà mối quan hệ với hắn có phần không rõ ràng, Ninh Nghị đã cảm thấy rất thỏa mãn rồi. Đối với Cẩm Nhi, Ninh Nghị dĩ nhiên là có hảo cảm, đồng thời cũng coi nàng là một bằng hữu cực kỳ quan trọng, nhưng có đến mức quan hệ nam nữ hay không thì khó mà nói được. Nếu cho một giả thiết rằng bên cạnh hắn không có đám người Vân Trúc, hắn đương nhiên sẽ thích người có tính cách như Cẩm Nhi, nếu muốn chắp tay làm vợ chồng đi tới cuối cuộc đời cũng không có vấn đề gì. Chuyện đó đương nhiên sẽ rất thú vị. Nhưng ngay lúc này bên cạnh có nhiều người như vậy, chuyện cần suy nghĩ không chỉ có một chút xíu như vậy.
Mà về phương diện khác, hắn cũng không thể xác định được "thích" mà Cẩm Nhi nói rốt cuộc là ở mức độ nào. Kiếp trước ở phương diện nam nữ hắn rất đơn giản và lỗ mãng, cũng từng có những tình cảm ngây ngô, nhưng không có cơ hội thực hiện. Sau đó bước vào xã hội, kiểu người mà ham muốn nắm giữ mạnh như hắn cảm nhận được trước tiên là dã tâm và cảm giác thành tựu, sau khi hơi phát đạt, đàn bà cho tới giờ không hề thiếu. Ngay từ đầu hắn cũng có ý đối đãi chân thành, nhưng sau vài lần giao dịch đơn giản không như mong đợi, quá khó khăn, quá vất vả mà lại không có được bất kỳ hiệu quả và lợi ích thực tế nào, hắn cũng chẳng muốn đi nghiên cứu tâm tư nữ nhân trên mặt tình cảm nữa, dù sao thì "Thứ ta muốn là cơ thể cô, lấy trái tim cô làm gì? Vứt cho chó ăn à?" Cũng bởi vì lúc trước túng quẫn, lúc này đối với những thứ đơn giản mà chân thành này, hắn rất quý trọng. Nếu nói người như hắn trì trệ tới mức hoàn toàn không nghĩ tới giả thiết rằng Cẩm Nhi có hảo cảm với hắn, đó đương nhiên là không có khả năng, nhưng chính vì có thể nghĩ đến nên hắn mới cảm thấy chuyện như vậy mình không nên nghĩ quá nhiều, dù sao ý nghĩ đó với Cẩm Nhi mà nói, là vô lễ.
Bởi vậy hắn mới do dự tiếp theo nên xử lý chuyện này như thế nào. Ngược lại Cẩm Nhi, đêm hôm trước còn quát hắn một trận rồi khóc lóc bỏ chạy, ngày hôm sau lại khôi phục kiểu vô tâm vô phế như lúc ban đầu, tuy không nói chuyện với hắn, nhưng cũng đã khôi phục quan hệ bình thường với Vân Trúc, tỏ ra không có chuyện gì xảy ra cả. Thấy nàng phản ứng như thế, Ninh Nghị cảm thấy khá bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể tạm thu tâm tư lại, dồn lên công việc, đi từng bước xem từng bước.
- Đúng là tự gây nghiệt thì không thể sống mà …
Mỗi khi nghĩ đến chuyện Nguyên Cẩm Nhi, cũng khiến Ninh Nghị nhớ tới chuyện xảy ra trên người Tịch Quân Dục lúc trước. Lúc đó hắn từng kể chuyện cười với người bên cạnh, nhiều khi câu nói có lực sát thương lớn nhất với người khác lại là "ta thích chàng (nàng)". Khi Tịch Quân Dục chạy tới Tô gia giết người, Quyên Nhi chỉ dùng cách này đã khiến cho Tịch Quân Dục nghĩ ngợi lung tung, cuối cùng bị Quyên Nhi đâm cho một đao, phỏng chừng từ nay về sau có lẽ không bao giờ dám tin vào tình yêu nữa.
Nay nhớ lại, chuyện cười đó Quyên Nhi Thiền Nhi đã từng nghe, phía Vân Trúc và Cẩm Nhi cũng nghe rồi. Nguyên Cẩm Nhi bỗng nhiên đánh ra hồi mã thương này, là người khởi xướng, hắn cảm giác như mình gặp báo ứng vậy. Tuy Nguyên Cẩm Nhi không có ý lấy điều này để tranh cãi, nhưng nghĩ như thế cũng thật là có mấy phần tức giận bất bình.
(Hồi mã thương: quay đầu lại bất ngờ đâm ngọn thương vào kẻ địch) Đùa cái gì vậy, tên chó hoang Tịch Quân Dục kia rõ ràng là nhân vật phản diện, bị đâm một đao cũng là chuyện đương nhiên, mình vì sao lại … À … Được rồi, dường như mình cũng chẳng phải nhân vật chính diện gì, vậy cũng không có biện pháp rồi … Lúc rỗi rãi, Ninh Nghị sẽ ngẫm lại sự tình này, tự đùa chính mình. Sau đó qua buổi sáng, Tần Thiệu Du tới mời hắn đến tửu quán trà lâu nổi tiếng nào đó trong thành Biện Lương ngồi một lúc. Đúng là trước khi Tần Thiệu Du tới đã có người đưa một tấm thiệp mời cho hắn, nói là nghe nói đệ nhất tài tử Giang Ninh đến Biện Lương, mời hắn tới tham gia hội thơ tổ chức ở Thái Mộc viên vào tối nay. Hai ngày trước Ninh Nghị đã nghe nói tới chuyện này, lại thật bất ngờ là không rõ ai biết hành tung của hắn mà tặng thiệp mời tới. Hắn nhìn, người mời lại không phải là Thanh Dương huyện chủ hay vị hôn phu của huyện chủ là Lưu khinh Chu, mà ký tên là Nguyễn Vệ Đồng. Hắn hỏi Tần Thiệu Du, Tần Thiệu Du chỉ nói đó là một gã tài tử ở Biện Lương.
Có lẽ là người nào đó có quan hệ với bên Chu Bội hoặc Tần lão, đoán là hắn có thể sẽ đi nên cho người nhân tiện đưa tấm thiệp mời đến để tránh phiền toái mà thôi.
Lúc trước Ninh Nghị chưa xác định là có tới hội thơ như vậy để góp vui hay không, hai ngày nay vì chuyện của Nguyên Cẩm Nhi mà phiền lòng, chỉ tính toán dồn tâm tư vào làm việc, hỏi vài câu liền tiện tay ném thiệp mời sang một bên, cùng Tần Thiệu Du đi dạo trà lâu … Đối với thiếu nữ đang trong thời kỳ chung thân đại sự như Chu Bội, với kinh nghiệm của Ninh Nghị, trưởng bối cho dù có tham dự thế nào thì e là sẽ thành nhân vật phản diện bị người chán ghét thôi, đặc biệt là hắn lại lớn hơn nàng có vài tuổi, trong cái cảnh thân phận trưởng bối không hề vững chắc thế này, hắn còn lâu mới nhúng tay vào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT