- Kéo ta là được, không cần phải kéo theo Vân Trúc, cô ấy …
- Dù sao thì tuổi của ta cũng lớn rồi, qua mấy năm nữa chắc không ai cần, dù hai người tốt với ta, nói chuyện này cũng đúng, không phải là ta không biết.
Trong phòng, giọng của Cẩm Nhi cứng nhắc, Ninh Nghị nhíu mày:
- Vậy để thêm vài năm nữa nói chuyện này không được tốt lắm, hiện tại cô còn có thể làm chính thất, lại qua mấy năm, cho dù có thích, phân nửa cũng chỉ có thể làm thiếp. Có thể làm chính thất tốt hơn làm thiếp chứ. Tô Văn Dục rất được, cô không thích thì thôi, ta cũng không muốn ép. Mà tính tình cô … cô lại hay nổi nóng như vậy.
- Vân Trúc tỷ cũng không phải là chính thất, tỷ ấy vẫn được ngươi nuôi bên ngoài đấy thôi.
- Cô cố tình gây chuyện
Cẩm Nhi bắt đầu nói chuyện, lời nói vẫn lạnh như băng, vừa rồi mới mở miệng, quả thực là cũng có cảm giác tức giận, Ninh Nghị im lặng một lát mới nói:
- Chúng ta hy vọng cô có thể làm chính thất, cô không muốn cô phải đi làm tiểu thiếp của người ta, nhưng bây giờ thì thôi vậy, cô không thích, ta cũng không nhúng tay vào là được.
Cẩm Nhi nghiêng đầu sang một bên:
- Dù sao ta cũng không phải đến để nói với ngươi chuyện này.
- Vậy cô muốn nói với ta chuyện gì?
- Bây giờ ta không muốn nói nữa
Cô cắn răng, tiếng nói nhỏ bé như phát từ từ chính trái tim vậy.
- Vậy ta nói nhiều vô ích rồi? Ninh Nghị có vẻ tức giận.
Cẩm Nhi bĩu môi một cái nhìn hắn:
- Dù sao, ngươi nói cũng rất vui vẻ, thao thao bất tuyệt, Ninh Lập Hằng, trong lòng ngươi tự cảm thấy vì sao ta lại tìm người chứ? Ngươi luôn như thế này, trong lòng ai nghĩ gì ngươi cũng biết
- Ta nói sai ngươi có thể nói ra.
- Tại sao ta muốn nói ra ngươi cũng biết, ngươi lợi hại như vậy, tại sao ta lại phải nói ra, ta không nói. Ta không thoải mái với ngươi, thấy ngươi phiền phức, cứ đến bới móc, việc gì mà ta phải nói ra chứ.
Ngồi ở bên đó, khép hai chân lại, đôi tay đặt lên đùi, cô gái này đột nhiên nói liền một mạch. Ngữ điệu không cao nhưng cực nhanh. Sau khi nói xong cô nhìn chằm chằm vào Ninh Nghị. Hắn cũng sửng sốt nhìn thần thái của Cẩm Nhi còn có mấy phần oan uổng. Hắn cũng hiểu rằng có thể mình làm sai gì đó mà không chú ý đến.
Hắn vẫn giữ bình tĩnh, đương nhiên cũng này cũng không thành tức giận chỉ là có hơi bực bội.
- Bà dì của cô tới à …
- Cái Dì cái gì
- Hành kinh Dì cả.
Ninh Nghị giải thích nhanh chóng, Cẩm Nhi bên kia mặt hơi đỏ lên không biết làm sao về sau lại trắng bệch ra:
- Không, không kiên quan đến chuyện của ngươi, ngươi thật không biết xấu hổ à.
Cô dừng lại một chút, lại ngâng đầu lên:
- Lúc ở trên đường, ngươi còn ôm ta, ngươi ăn nói với ta thế nào đây?
- Có thể nói thế nào? Chuyện đó là vì cô cũng biết, trước đó chuyện Yến Thanh của Lương Sơn, là ta buộc phải như vậy, còn có thể thế nào đây? Ta còn có thể đưa tay ra cho cô chém cho cô mắng, ngươi có muốn không?
Lời nói của Ninh Nghị cao lên, gió từ ngoài cửa sổ thổi vào, làm cho ngọn đèn xiêu vẹo. Ninh Nghị giơ tay ra chắn sau đó chụp lồng đèn lên, rồi tiếp tục nói chuyện.
- Không muốn cãi nhau với cô nữa, nếu ta thực sự đã làm gì sai, ta xin lỗi cô. Ta biết tâm trạng cô không tốt, người trong nhà muốn đuổi cô ra ngoài. Ta còn ở phía sau giúp sức. Từ khi rời khỏi Giang Ninh, vẫn mãi không quen chỗ này. Sau này ngoài Vân Trúc có lẽ cô cũng không có người quen, sáng nay các cô ra ngoài còn nhìn thấy một xác chết. Các cô lại không nói không hỏi. Trong lòng cô nỗi buồn này gặp nỗi buồn khác muốn tức giận, ta có thể hiểu được. Rốt cuộc cô phiền muộn cái gì thì nói ra đi. Chuyện của con gái các cô, làm sao mà ta đoán được hết.
Hai người đối diện một lát, Ninh Nghị hít một hơi:
- Hay là buồn vì người phụ nữa kia chết? Ta cũng không thoải mái, đó rõ ràng là phủ Thái Úy làm. Người ta đứng hàng Tam công, không thoải mái thì sao chứ? Tần Tự Nguyên cũng không làm gì được y. Hay là cô cứ vui lên đi, ta sẽ nghĩ cách giết Cao Nha Nội? Có phải là muốn thế không cô
- Căn bản là ngươi không biết ta tìm ngươi làm gì
- Cô đừng có như thế nữa.
Trong ánh đèn màu vàng, nước mặt của người con gái đó rơi lã chã, Ninh Nghị ấp úng không nói gì, đồng thời cũng cảm thấy mình vô tội. Bên kia, Cẩm Nhi hít một hơi, sau đó đẩy ghế đứng lên, lau nước mắt muốn đi, Ninh Nghị cũng đứng lên.
- Rốt cuộc là cô muốn thế nào?
Cẩm Nhi đi được hai bước, Ninh Nghị mới quát khẽ, cô đứng lại:
- Rốt cuộc cô tức cái gì cứ thoải mái nói ra đi! Như bây giờ không giống với cô, do do dự dự! Mọi người đều là bạn, Nguyên Cẩm Nhi cô tự nhìn mình xem thành ra cái gì rồi? Ta nói nhiều? Ta đoán mò? Nếu không phải coi cô là bạn ta đã biến không khí chỗ này thành đùa cợt rồi. Ta không thể hiểu được, lúc giết chết cả nhà người ta, ta cũng không dùng được hai câu này.
- Vậy ngươi giết chết ta đi.
Cẩm Nhi quay đầu lại khóc oà lên, nói một câu.
- Ta không dám không sợ cô, nhưng là chuyện gì mà không thể nói thẳng ra được. Rốt cuộc Tô Văn Dục có điểm nào không được, côi không nghĩ là cô kháng cự lại thành ra như vậy. Cô có thích y hay không thì trước tiên cũng không cần phải tức giân nhu vậy. Rốt cuộc cô muốn mắng gì thì có thể từ từ mà mắng. Nếu cô không chịu nói, ta cũng không mở miệng chờ cô mắng được chưa?
- Ta đến là muốn nói với ngươi, ta thích ngươi
- Bạn Cẩm Nhi, thông qua chuyện này…Hả …
- …
- Ặc …
Trong phòng lại trở lên yên tĩnh. Cẩm Nhi nói xong câu đó lại quay đầu đi, lau nước mắt, xem ra cô muốn đi ra ngoài cửa nhưng lại không nhấc nổi bước chân. Ninh Nghị ở bên cạnh thở hai lần, lại mở mồm, tiếng nói nhỏ xíu:
- Nếu cô chỉ muốn ta khó chịu, trò đùa này được rồi đấy
- Ta cũng hi vọng là nói đùa với ngươi
Cô che mũi hít một cái:
- Vốn dĩ ta không muốn thích ngươi, ta ghét ngươi, phiền nhất chính là ngươi
Cô nói xong những câu đó, một lúc lâu mới quay đầu lại, nước mắt vẫn rơi, tiếng nói nghẹn ngào:
- Đàm phán? Chính là ta đến để đàm phán với ngươi, đàm phán cái gì? Ninh Lập Hằng, ngươi chẳng qua chỉ là kẻ ở rể, nhiều chuyện, đáng ghét, người phiền toái
Ninh Nghị ở bên kia có chút không biết bày tỏ thể nào, hơi ngẩng đầu lên:
- Mẹ cô…
Nói không to nhưng vẫn bị người khác nghe thây, Cẩm Nhi bên này nghiêng đầu, nghẹn ngào:
- Ngươi nói cái gì?
- Không nói cô
- Ngươi còn mắng ta
Cô khóc sau đó chần chừ một lúc, cuối cùng cầm một chén trà mà Ninh Nghị đã bày ra, lui về sau ném về phía hắn. Chén trà không mang lực mạnh, hắn đỡ được, rơi xuống đất.
- Phiền nhất chính là ngươi, ta ghét ngươi nhiều chuyện, ngươi là loại người gì thế hả? Ngươi coi ta là gì của ngươi? Ta không thành thân mắc mớ gì đến ngươi! Vì sao ta không thích Tô Văn Dục, Ngươi ở sau lưng nói ta thích hay không, thế nào? Ta ghét sự đểu giả của ngươi, rõ ràng nói là ta thích Vân Trúc tỷ, ngươi lại nói năng lung tung, ngay cả một thân phận ngươi cũng không cho được Vân Trúc tỷ Ngươi còn ôm ta, công bằng ở đâu? Ngươi cho là ngươi chọc cười một chút thì qua sao Ta không ngu ngốc, nếu không phải ta để chuyện qua đi thì ngươi cho rằng ta đã quên mất sao? Hả? Ta ghét sự khéo léo của ngươi, ngươi kể chuyện cười không buồn cười một chút nào, Ngươi biết những thứ gì, có phải là ngươi cảm thấy ta đã bị ngươi làm cảm động không? Ta ghét nhất là ngươi tự cho mình đúng, không phải là ngươi rất lợi hại sao? Trước mặt người khác uy phong lắm sao? Động một tí là giết cả nhà người ta. Những người ở Lương Sơn cũng bị ngươi làm cho xoay như chong chóng. Ngươi luôn cảm thấy mình biết người khác nghĩ gì nhưng sao bây giờ lại không đoán ra vì sao ta không vui? Vì sao muốn tìm ngươi tra hỏi, Ngươi không đoán ra. Chuyện gì của Tô Văn Dục! Ngươi cướp mất Vân Trúc tỷ, còn muốn giao ta cho người đàn ông khác, ta mới tức giận, bởi vì ngươi thôi! Ta ghét ngươi! Ta chán ghét chính mình Ta ghét mình thích ngươi
Cô khóc, nghẹn ngào, cô đẩy chiếc bàn trà về phía Ninh Nghị, cuối cũng đã di chuyển ra ngoài cửa.
Sau đó cô quay lại đá một cái:
- Đàm phán, ta ghét ngươi mắng ta
Mép bàn đập vào đùi Ninh Nghị, hắn lấy tay xoa bóp một chút, khay trà trên bàn rơi xuống. Hắn giơ tay đỡ được ấm trà, ấm trà nhẵn bóng sau đó vẫn bị rơi xuống.
Chỉ còn cái nắp ấm trong tay hắn, còn ấm trà đã bị rơi vỡ.
Cẩm Nhi đẩy mạnh cửa ra, khóc lóc chạy ra ngoài, ngoài cửa phòng có một đám người nghe lén.
Ninh Nhị nhìn thấy Vân Trúc cũng có chút khẩn trương và có chút ngượng ngùng liền chạy ra ngoài cửa, chạy về phía Cẩm Nhi. Về phần những người khác gần đó có Tiểu Thiền hoặc còn có cả Tô Văn Dục, Yến Bình không muốn Ninh Nghị nhìn thấy mình hấy Ninh Nghị liền vội vàng giải tán.
- Chuyện này
Hắn thở dài, để nắp ấm trà lên bàn, nhìn ngơ ngác, sau đó hắn đập mạnh xuống mặt bàn khiến nó vỡ thành mấy mảnh.
Còn không biết phải giải quyết thế nào, hắn mất hồn đi ra ngoài. Trên đường trở về còn nhìn thấy Tô Văn Dục và Tô Yến Bình ở đằng kia đang nói gì đó. Họ nhìn thấy hắn vốn định tránh đi nhưng cuối cùng vẫn đến đi đến chào hỏi, ánh mắt có vẻ nhìn trộm hắn.
Ninh Nghị đi đến chỗ hai người sau đó chỉ vào Tô Văn Dục.
- Sau này, tự mà đi mình tán gái đi
Nói xong, hắn đi mất.
Trăng treo trên cao, đợi khi không thấy bóng hắn nữa, Tô Văn Dục và Tô Yến Bình mới dám nói tiếp.
- Huynh không tức à …
- Ta sớm đã nhìn ra rồi ngươi cũng biết mà, nhị tỷ phu vẫn nói cái gì mà tán gái, huynh ấy làm chuyện khác thì thật là lợi hại, không thể không khâm phục, nhưng nói đến tán gái thì
- Sao vậy?
- Ha ha… ta nghĩ căn bản là huynh ấy không hiểu.
- Có lý, chuyện này nhị tỷ phu phải làm sao.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT