" Dịch thể phát điện ư?" Mười Một thực sự là giật mình, tuy rằng lý luận dịch thể va chạm phát điện sớm đã có người đưa ra, nhưng hình như đến nay vẫn chưa ai có thể thành công trong việc nghiên cứu ra loại kỹ thuật này.
Dịch thể phát điện và phát điện bằng sức nước hoàn toàn là hai loại khái niệm khác biệt, loại kỹ thuật này là căn cứ vào phản ứng qua lại giữa thể lỏng và thể rắn trong phạm vi cực nhỏ, bề mặt thể rắn chịu sự va đập của ion âm thể lỏng mà phát ra điện tích cực nhỏ, hơn nữa bức xạ ra loại giống như ion mang điện âm. Quá trình này sản sinh ra loại EDL tầng ngoài hai lớp để dẫn điện, tầng thể lỏng rất nhỏ này có chứa điện tích âm, phạm vi của nó từ vài nano-mét cho tới vài micro-mét. Bởi vì ion mà thể rắn bức xạ ra so với ion va đập vào mặt ngoài có tốc độ nhanh hơn, cho nên đã sinh ra dòng điện.
Lý giải đơn giản nhất chính là: dùng dịch axit ăn mòn dần thể rắn bên trong, trong quá trình ăn mòn đồng thời sinh ra chất lỏng mang các ion âm va đập, từ đó sinh ra dòng điện.
Việc này chỉ nói thôi thì rất đơn giản, nhưng để thực hiện được thì lại vô cùng khó khăn, chỉ riêng chuyện làm thế nào để dẫn dòng điện đã là vấn đề cực kỳ nan giải rồi. Trên thế giới có rất nhiều nhà khoa học đến tận giờ vẫn chưa thể nghiên cứu thành công, không ngờ lão điên đã rất dễ dàng làm ra được. Thế nhưng dòng điện sinh ra như vậy lại vô cùng nhỏ, cũng chỉ có loại thiết bị truyền tin mini này mới có thể miễn cưỡng sử dụng.
Thảo nào lúc vừa mới mân mê nó thì Mười Một cảm thấy như có nước trong lớp da nhân tạo, thì ra tiến sĩ điên đã dùng tới kỹ thuật dịch thể phát điện mà hiện tại giới khoa học mới chỉ dừng lại ở trên phương diện lý luận. Nếu như đem cái kỹ thuật này công bố ra ngoài, khẳng định sẽ khiến cho giới khoa học trên toàn thế giới phải xôn xao kinh ngạc.
Nhưng mặc kệ thế nào, những điều này đều không phải là điều mà Mười Một quan tâm. Chỉ kinh ngạc trong thoáng chốc, sau đó cái kỹ thuật mà đủ khiến giới khoa học rung động này liền bị hắn gạt bỏ khỏi đầu óc.
Sờ sờ cái lỗ tai, Mười Một hỏi: "Công tắc ở đâu?"
Hàn Nguyệt Dung còn chưa kịp nói, giọng của Cuồng Triều đã vang lên trong tai Mười Một: "Muốn công tắc làm gì? Ta không có hứng thú dò xét việc riêng tư của ngươi."
Hàn Nguyệt Dung cũng đồng thời chỉ vào tai mình rồi nói: "Lão điên đã thêm vào một tiếp xúc điểm ở giữa đường dẫn tín hiệu, chính là cái khối lồi lên ở giữa mảnh da nhân tạo, ngươi ấn một cái thì tiếp xúc điểm sẽ ngắt, ấn tiếp cái nữa thì tiếp xúc điểm sẽ đóng lại để thông đường dẫn."
Mười Một nhìn thấy Hàn Nguyệt Dung sắc mặt vẫn bình thường, chứng tỏ lời của Cuồng Triều vừa rồi nàng không nghe thấy, nhưng mà y lại nghe thấy rất rõ. Không hiểu âm lượng của cái thứ này lớn bao nhiều đê-xi-ben, nếu đứng trước mặt đám cao thủ biến thái kia của Long Hồn mà nói chuyện với Cuồng Triều thì không biết có bị bọn họ phát hiện hay không?
"Cuồng Triều." Mười Một lên tiếng.
"Thu được rồi." Trong tai nghe, Cuồng Triều uể oải đáp lại.
Mười Một ấn một cái lên thiết bị truyền tin trong tai, vang lên một tiếng "tách" rất nhỏ, giống như có cái gì đó vừa bật ra. Mười Một lại kêu lên lần nữa: "Cuồng Triều?"
Lần này thì không thấy Cuồng Triều đáp lại.
Mười Một khẽ gật gật đầu, thứ này quả thực dùng rất tốt, tính năng bí mật cũng rất cao, quả nhiên là do lão điên làm ra thì nhất định thuộc loại tinh phẩm. Y lại hỏi: "Lão điên đã làm mấy cái?"
Hàn Nguyệt Dung vươn một ngón tay ra rồi nói: "Chỉ có một cái, cái chính là do không có đủ vật liệu, làm ra một cái cũng là rất miễn cưỡng rồi."
"Cho ta thêm chút thời gian, ta sẽ giải quyết chuyện vật liệu và trang thiết bị."
"Ừm!" Hàn Nguyệt Dung không có dị nghị gì, gật đầu một cái.
Mười Một lại cầm bao cổ tay lên xem xét, ấn nhẹ một cái lên ký hiệu hình móc ở giữa, lập tức có một sợi tơ cực nhỏ từ một lỗ ở mặt trên phun ra. Hắn dùng sức kéo căng, sợi tơ nhỏ như sợi tóc căng ra thẳng tắp, nhưng dưới lực đạo lớn như của Mười Một nó vẫn không bị đứt.
Hàn Nguyệt Dung đứng bên cạnh lên tiếng: "Cái bao cổ tay tơ nhện này hoàn toàn là dựa theo yêu cầu của ngươi mà làm ra, có điều lão điên nói rằng do không đủ vật liệu nên tơ nhện làm ra không được dai lắm. Lão bảo ngươi nhanh lên một chút tìm vật liệu cho lão, thì mới có thể giúp ngươi làm lại một cái khác tốt hơn."
"Ừm!" Mười Một khẽ gật đầu đáp.
"Lão điên đã thêm vào sợi chống bức xạ bên trong bao cổ tay, ngươi đem bao cổ tay này phủ lên mặt đồng hồ đeo tay là có thể che đậy tín hiệu theo dõi của đồng hồ đeo tay."
"Ừm!" Mười Một đeo bao cổ tay tơ nhện lên cổ tay, xem xét một chút thấy không có kẽ hở gì liền đứng dậy, sau khi dặn dò mọi người mấy câu liền quay ra.
Ra khỏi biệt thự, Mười Một không vội tìm taxi quay về nội thành, mà chậm rãi đi dạo ở gần đó. Đi được một vòng, khi xung quanh không còn người đi đường nữa, Mười Một mới kết nối lại với Cuồng Triều: "Cuồng Triều?"
"Chuyện gì?"
"Đông Hải bên kia có tình hình gì không?"
"Không có, ta vẫn luôn dựa theo sự phân phó của ngươi, mật thiết chú ý đến mọi động tĩnh bên đó. Tới hiện giờ thì vẫn rất bình thường, nhưng mà đêm hôm nay cảnh sát bên đó tương đối sôi động một chút." Dừng một chút, Cuồng Triều nhịn không được hỏi: "Có phải Đông Hải đã phát sinh chuyện gì à?"
Mười Một suy nghĩ một chút, cuối cùng đem chuyện căn cứ bí mật nói cho hắn biết. Dù sao rất nhanh thôi Cuồng Triều cũng sẽ biết, hơn nữa hiện tại hắn còn cần Cuồng Triều để liên hệ với Long Uy, không thể giấu hắn mãi được.
Sau khi nghe xong hết, Cuồng Triều cũng không biểu hiện ra kinh ngạc gì, hắn rất bình tĩnh hỏi: "Nói như vậy thì địa chỉ mạng vệ tinh mà Long Uy chia sẻ cho ta chính là mạng vệ tinh của căn cứ bí mật đó à?"
"Ờ!" Mười Một hờ hững đáp.
Trầm mặc trong thoáng chốc, Cuồng Triều lại hỏi tiếp: "Có thể có âm mưu hay không? Mệnh Vận làm sao có thể có lòng tốt như vậy, cái căn cứ phải mất bao cực khổ và hi sinh nhiều người như vậy mới đánh chiếm được, bỗng dưng vô duyên vô cớ lại tặng cho bọn ta ư?"
Mười Một dừng bước, suy nghĩ một hồi rồi nói: "Ta sẽ chú ý."
"Tốt nhất ngươi nên cẩn thận một chút, ta cuối cùng vẫn cảm thấy sẽ không thể đơn giản như vậy." Dừng một chút, Cuồng Triều lại cười khổ nói: "Thế nhưng chúng ta thực sự không thể từ chối, hiện tại cái mà chúng ta thiếu nhất chính là căn cứ và trang thiết bị. E rằng cũng chỉ có chỗ đó mới có thể giữ chân được lão điên."
"Đúng rồi, danh sách mà lão điên liệt kê, ngươi hãy nhìn qua một chút xem có thể thu mua được thứ gì không?"
"Chuyện này cứ giao cho ta đi, nếu như thu mua không được, ta sẽ trực tiếp mời lính đánh thuê nước ngoài tiến vào rừng nhiệt đới để thu thập giúp chúng ta."
"Ờ!"
Cuồng Triều suy nghĩ một hồi rồi lại hỏi: "Sở Nguyên, ta và bọn Nhược Từ có cần phải tiến vào căn cứ không?"
Mười Một không đáp mà hỏi ngược lại: "Các ngươi an toàn không?"
"Cũng được, bọn ta trốn tương đối kín, bình thường không hề ra ngoài, người bình thường rất ít chú ý đến bọn ta. Ta nghĩ, chỉ cần địa chỉ IP không bị người khác lần ra, chắc là không ai có thể tìm được vị trí của chúng ta."
"Vậy thì không cần đi nữa, chen chúc cùng một chỗ, nếu vạn nhất xảy ra chuyện gì sẽ bị tóm gọn hết một mẻ."
Cuồng Triều tán đồng: "Cũng được, dù sao chúng ta thông qua địa chỉ mạng truyenfull.vn vệ tinh cũng có thể giám sát và điều khiển được bên đó. Có điều ta vẫn điều bọn Jeno đi, dù sao cũng phải có chút thủ đoạn phòng bị. Hơn nữa đợi sau khi chúng ta tiếp nhận nơi đó, tất cả hệ thống phòng ngự cũng đều phải tiến hành thay đổi từ bên trong."
"Được!" Mười Một gật đầu đáp.
Cuồng Triều châm một điếu thuốc, mười ngón gõ lên bàn phím cực nhanh, thuận miệng hỏi tiếp: "Đúng rồi, ngày hôm nay Long Hồn gấp gáp tìm ngươi quay về như vậy, có phải đã xảy ra chuyện gì à?"
Mười Một quan sát những bóng người thưa thớt xung quanh rồi đáp: "Vấn Thiên chết rồi."
"Vấn Thiên?" Những ngón tay Cuồng Triều đang múa lượn trên bàn phím chợt khự lại, hắn hỏi: "Là người của Long Hồn à?"
"Ờ, hắn chết ở Đông Hải, là Đán Đao giết."
"Đán Đao?" Trước màn hình máy tính, gương mặt tái xanh của Cuồng Triều khẽ biến đổi một chút: "Vậy là phiền toái rồi, cuộc hẹn năm ngày sau, ta nghĩ hay là ngươi không nên đi nữa."
Mười Một không nói gì, Cuồng Triều lại điên cuồng gõ lên bàn phím, rất nhanh đã lôi ra một cửa sổ window, nhìn vào những hàng chữ to đậm trong cửa sổ đó, Cuồng Triều khẽ nhíu mày nói: "Quả nhiên Đán Đao đã bị phát lệnh truy nã trên toàn quốc."
Mười Một cũng không giật mình, Long Hồn phát lệnh truy nã Đán Đao là chuyện trong dự liệu.
Cuồng Triều thở dài nói: "Cuộc hẹn đó, hay là ngươi đừng đi nữa. Nếu bị Long Hồn biết ngươi lén lút tiếp xúc với Đán Đao thì phiền phức có thể sẽ rất lớn."
"Đến lúc đó hãy nói." Mười Một nói xong liền vẫy tay bắt một chiếc tắc xi rồi ngồi vào trong.
Sau khi ngồi vào trong xe, Mười Một và Cuồng Triều không nói chuyện với nhau nữa. Trở lại nội thành, Mười Một thu hồi chiếc xe ở trong bãi đỗ, sau đó một mình trở lại ngôi nhà trong cao ốc Vân Thiên.
Cao ốc Vân Thiên, Mười Một lần đầu tiên đến ngôi nhà này là trước khi đi Indonexia. Tính thời gian thì cũng đã bảy, tám tháng chưa trở về.
Đi thang máy tới tầng mười một, bước đến trước cửa căn phòng của mình, đầu tiên Mười Một nhìn nhìn cánh cửa đóng chặt của phòng sát vách, trong khe cửa không có ánh sáng truyền ra, chắc là lúc này hai mẹ con Nguyễn Thanh Ngữ đã ngủ. Mười Một moi ra một chùm chìa khóa vạn năng, nhẹ nhàng mở khóa cửa không có một tiếng động. Lúc trước khi đi Anh Ni, chìa khóa phòng hắn đã sớm bảo Vịt Bầu đưa cho Nguyễn Thanh Ngữ giữ dùm, giờ không có chìa khóa phòng nên hắn đành phải dùng loại phương pháp phá khóa mà vào. May mà thiết bị báo động trong cánh cửa là do hắn tự tay lắp đặt, không kích thích báo động mới dễ dàng mở được cửa phòng.
Bật đèn lên, thứ đầu tiên lọt vào trong mắt hắn chính là một loạt dụng cụ thể dục trong phòng khách, mỗi một cái đều sáng choang như mới, cả gian phòng khách cũng là không nhiễm một hạt bụi. Có thể nhận ra, hàng ngày Nguyễn Thanh Ngữ vẫn sang đây quét dọn, bằng không căn phòng không có ai lui tới hơn nửa năm nay đáng lẽ đã phải tích đầy một lớp bụi dầy.
Khóa kỹ cửa phòng khách, Mười Một đi vào trong kho. Vừa mở cửa kho, hắn không khỏi sửng sốt một chút, cái kho vốn để bừa bãi cái loại súng ống thì lúc này lại biến thành trống không. Trong quãng thời gian Mười Một bị Long Hồn truy đuổi, người của Long Hồn đã từng tới nhà hắn một chuyến, phát hiện ra nhiều thứ nguy hiểm trái phép như vậy nên đương nhiên đã tịch thu toàn bộ.
Cũng may Mười Một cũng không quá để tâm đối với đống súng ống đó, hai thanh Thiên Trảm và Trảm Nguyệt mà hắn quen dùng nhất luôn được hắn mang theo sát bên người. Nếu hai thanh dao găm này mà bị Long Hồn lấy đi thì bất kể thế nào hắn cũng phải đòi lại.
Biết được Long Hồn đã từng tới đây, Mười Một lập tức kiểm tra một lượt mọi thứ trong và ngoài phòng, quả nhiên đã phát hiện ra dấu vết nhiều chỗ kín có gắn camera và máy nghe trộm mini. Có điều hiện tại mấy thứ này đều đã bị hủy, chỉ có những chỗ khó nhìn như góc tường và chân bàn là còn lưu lại mấy lỗ khoan nhỏ.
Quay sang phòng ngủ, máy vi tính vẫn còn đó, Mười Một bật máy tính lên, tìm ghi chép về những lần từng bị người khác bật máy. Căn cứ vào bản thống kê, trong quãng thời gian hắn và Lãnh Dạ bị Long Hồn truy bắt, máy tính từng bị người khác bật lên hai lần. Mà trước đó, cũng chính là trong quãng thời gian hắn ở Anh Ni, máy vi tính cũng nhiều lần bị người khác bật lên. Phỏng chừng lúc ở Indonexia, máy tính là do gã Mười Một "dởm" bật lên, còn lần cuối cùng thì chắc là do người của Long Hồn bật lên lúc tới khám xét nhà.
Mười Một mở phần mềm giám sát, nhập vào một đoạn mật mã vô cùng phức tạp. Mật mã do hắn thiết lập, cho dù là Cuồng Triều, nếu không có thời gian vài ngày thì cũng đừng mơ phá giải được. Trình độ của cái tên Mười Một "dởm" kia cũng có hạn, căn bản không thể phá giải được mật mã này. Còn Long Hồn thì lại dứt khoát sao chép toàn bộ số liệu của cả ổ cứng rồi mang về mà chậm rãi phân tích. Long Hồn làm như vậy đại khái do là biết Nguyễn Thanh Ngữ sẽ lui tới hàng ngày, có thể không muốn để nàng phát hiện được gì, cho nên mới không mang cả bộ máy tính đi vì sẽ khiến người khác hoài nghi, mà chọn cách chỉ sao chép ổ cứng cho đỡ phiền phức. Truyện được copy tại Truyện FULL
Mật mã nhập vào chính xác, trên màn hình hiện ra cửa sổ phần mềm giám sát. Cửa sổ phân chia thành mấy vùng, camera mà hắn lắp đặt trước đây vẫn còn đang hoạt động, phân biệt giám sát vài chỗ, một chỗ trong đó chính là phòng sách của Nguyễn Thanh Ngữ.
Ánh đèn trong phòng sách vẫn đang sáng, Nguyễn Thanh Ngữ vẫn chưa đi ngủ. Lúc này nàng mặc một cái áo ngủ rộng thùng thình, đang ngồi trước máy tính gõ chữ. Trên gương mặt thanh tú của nàng, luôn mang một vẻ u sầu nhàn nhạt không thể xua hết.
Mười Một xem đồng hồ, đã là một giờ sáng, cô bé này vẫn còn chưa đi ngủ, không biết là đang làm gì nữa.
Nhìn một hồi, Mười Một bật thiết bị truyền tin trong tai rồi gọi: "Cuồng Triều."
Trong tai liền vang lên giọng Cuồng Triều: "Sao thế?"
"Thanh Ngữ mấy ngày nay ở trong trường học thế nào?"
"Vẫn tốt mà, so với bình thường thì không có gì khác biệt."
"Tìm được việc làm chưa?"
"Vẫn chưa, quãng thời gian này hai mẹ con cô ấy đều không có việc làm, hễ cứ tìm được một công việc thì không quá vài ngày khẳng định lại bị sa thải."
Mười Một hơi nhíu mày: "Từ Tử Dương vẫn còn gây phiền toái cho họ à?"
"Hai hôm nay thì không, sau vụ ở quán bar ngày hôm đó, Từ Tử Dương liền xin nghỉ ốm không quay lại trường học. Mấy hôm nay hắn vẫn ở trong nhà không thò mặt ra ngoài, hình như là đang trốn người nào đó. Bảo vệ bố trí trong nhà hắn cũng đã tăng lên gấp đôi trong mấy ngày hôm này, cục Quốc an cũng tìm gặp hắn hai lần, có điều hình như đều không gặp được hắn."
Mười Một biết đó cũng không phải là cục Quốc an gì cả, mà là người của Long Hồn. Chỉ là không ngờ thể diện của Từ gia lại lớn như thế, ngay cả Long Hồn mà cũng dám từ chối không gặp. Xem ra thế lực liên kết giữa Từ Khiêm và Vương gia, quả thực ngay cả Long Hồn cũng phải có phần cố kỵ.
Gõ nhẹ ngón tay dưới cằm, Mười Một đang tự hỏi làm sao triệt để diệt trừ tận gốc cái phiền phức này. Hiện tại hắn đã không còn chỉ là vì Nguyễn Thanh Ngữ mà ra mặt, mà là vì cả chính hắn nữa. Từ Khiêm và Vương gia ăn phải quả đắng này thì khẳng định sẽ không chịu để yên, hiện tại đại khái là bởi vì trên đầu hắn còn đang đeo cái mác Long Hồn, cho nên mới khiến bọn họ có phần cố kỵ, nhưng đám người này sớm muộn rồi cũng sẽ ra tay "giáo huấn" hắn một phen. Mười Một cũng không phải loại người hiền lành đợi người khác tới tận cửa bắt nạt mình, nguyên tắc của hắn luôn là: giết chết tất cả những ai mà có khả năng là địch nhân, tiêu diệt mọi khả năng uy hiếp tiềm tàng.
Từ Khiêm....
Vương gia....
Mười Một vươn tay tắt phần mềm giám sát đi, đồng thời nói: "Cuồng Triều, gửi cho ta tất cả tư liệu về Từ Khiêm."
"Được."
Chỉ trong phút chốc, máy vi tính của Mười Một bỗng hiện lên một cửa sổ, đập vào mắt hắn đầu tiên chính là một tấm ảnh của một người toàn thân mặc quân phục, tuổi khoảng hơn sáu mươi nhưng còn rất cường tráng, đó chính là tổng tư lệnh quân khu Thành Xuyên, mang quân hàm thượng tướng - Từ Khiêm. Từ Khiêm trong ảnh da ngăm đen, hai mắt sâu hoắm có thần, mang một khí thế không giận mà uy. Chỉ nhìn trên ảnh thôi mà cũng thấy khí thế của lão ta mạnh hơn vài phần so với Âu Dương Bác.
Dưới tấm ảnh là tất cả tư liệu về cuộc đời và thành tích của Từ Khiêm.
Mười Một nheo mắt lại, dùng tốc độ "một cái liếc mắt xong mười hàng" mà duyệt xem cực nhanh.