"Véo!" Một bóng trắng chạy cực nhanh hướng lên trên cầu thang, không biết là do tốc độ của Tiểu Bạch quá nhanh đến nỗi không kịp phản ứng hay là do nó quá chú ý tới tiến sĩ điên, mà nó đã đâm sầm vào chân của Vịt Bầu đang đi hướng ngược lại.

"Ái da!..." Vịt Bầu kêu một tiếng đau đớn, một chân bị Tiểu Bạch húc văng ra sau, trọng tâm không vững, cùng Tiểu Bạch cuốn thành một đống lăn rầm rầm từ trên cầu thang xuống.

"Rầm! "Vịt Bầu tiếp xúc mặt đất với tư thế nằm úp, quai hàm nặng nề đập xuống nền, thảm thiết hét lên một tiếng đau đớn, hắn chỉ cảm thấy xương khớp như muốn rời ra.

Vịt Bầu còn chưa kịp xem xét quai hàm có bị vỡ hay không thì đã bị Tiểu Bạch mà đang bị hắn đè lên không bò ra được cắn cho một phát trên ngực. Vịt Bầu tru lên một tiếng, nước mắt rưng rưng ôm lấy ngực phải lăn sang bên cạnh. Mà Tiểu Bạch vừa mới vùng ra liền đạp mạnh chân một cái như muốn liều mạng lần nữa chạy lên cầu thang. Đúng lúc này, một bàn tay to "xuất phát sau mà đến trước" chắn ngay trước mặt Tiểu Bạch, tùy tiện chộp lấy nó một cách nhẹ nhàng.

"Grào!" Tiểu Bạch gầm lên một tiếng giận dữ, quay đầu lại như muốn đớp ra sau một phát, bỗng nhận ra người túm lấy nó chính là Mười Một, cái mặt nó vốn đang đầy vẻ hung ác trong thoáng chốc liền biến thành bộ dạng tội nghiệp đáng thương, cái lưỡi thè ra, ánh mắt ủy khuất nhìn Mười Một, trong miệng kêu lên "ư ư..."

Mười Một tiện tay quăng ra, Tiểu Bạch cố cào cào vài cái bất lực giữa không trung, cuối cùng lọt vào trong lòng tiến sĩ điên đang rất kích động chạy tới. Tiểu Bạch ngẩng đầu lên đối diện với một gương mặt tươi cười mà trông đáng sợ như là bà ngoại sói (xem cô bé quàng khăn đỏ) của tiến sĩ điên, trong thoáng chốc cái khuôn mặt chó của nó đã biến thành tái mét.

Tiến sĩ điên vừa phát ra tiếng cười quái dị, vừa dùng lực đè nghiến Tiểu Bạch lên mặt bàn.

Tiểu Bạch kêu lên yếu ớt "ư ư" trong miệng, tứ chi ra sức giãy dụa. Tiến sĩ điên cũng không biết từ đâu lôi ra một sợi dây thừng to, trói gô thật chặt Tiểu Bạch trên mặt bàn khiến cho nó không thể cử động được. Sau khi đã cố định được Tiểu Bạch, tiến sĩ điên mới hưng phấn chạy tới bên cạnh tủ thuốc, lấy ra một lọ nhỏ chứa chất dịch trong suốt và một ống kim tiêm.

"Ư..." Tiểu Bạch buồn bực cào cào hai chân trước lên mặt bàn, nhưng chỉ có thể cào ra mấy vết khá sâu. Nó ngoái cổ lại, ánh mắt đầy vẻ cầu xin nhìn về phía Mười Một, nhưng lần này thiếu chút nữa làm cho nó tức nghẹn thở, bởi vì ánh mắt của Mười Một luôn dõi lên người Hầu Tử trên giường, chứ không để tâm đến nó chút nào cả.

Tiểu Bạch chớp mắt, lộ ra ánh mắt bi phẫn, đôi mắt chó trợn trừng nhìn tiến sĩ điên đang nhe răng cười từng bước tới gần, sau đó đành trơ mắt nhìn mũi kim tiêm mà khiến nó sợ hãi tận đáy lòng từ từ đâm vào cơ thể mình.

Một tâm tình tuyệt vọng từ đáy lòng Tiểu Bạch tự nhiên dâng lên.

"Áu!......" Tiểu Bạch cố nghển đầu hướng lên trời, tru một tiếng bi thống như là tâm tình tráng sĩ một đi không trở lại.

Sau đó....

Huỵch! Cái cổ của nó oạt xuống mặt bàn, mồm há to nhểu dãi, chìm vào mê man.

Tiến sĩ điên rút kim tiêm ra khỏi thân thể Tiểu Bạch rồi tiện tay ném qua một bên, vạch mí mắt của nó ra nhìn một chút rồi nhếch miệng cười nói: "Không tồi, tao vốn đang buồn bực vì không biết mày chạy đi đâu, vừa hay mày lại trở về đúng lúc mấu chốt này." Nói xong, tiến sĩ điên cởi sợi dây thừng trói Tiểu Bạch ra, sau đó tìm dao giải phẫu để chuẩn bị mổ bụng nó.

Mười Một đi tới, nhìn nhìn ba ống nghiệm trên bàn. Bên trong ba ống nghiệm này phân biệt chứa ba loại dịch thể, ống thứ nhất rõ rệt là dịch thể màu hồng, không biết là máu của ai. Ống thứ hai chứa dịch thể màu lục nhạt mà Mười Một bảo Hàn Nguyệt Dung giao cho tiến sĩ điên kiểm tra. Ống thứ ba chứa dịch thể màu xám, không biết là thứ gì.

"Lão điên!" Mười Một khẽ gọi.

Tiến sĩ điên ngoái đầu lại, có chút bực mình hỏi: "Cái gì?"

Mười Một rút ra ống nghiệm chứa dịch thể màu lục nhạt từ trên giá thí nghiệm, khẽ lắc lắc rồi hỏi: "Đã kiểm tra ra thành phần của cái thứ này hay chưa?"

Tiến sĩ điên bĩu môi có vẻ không vui nói: "Có cái quái gì mà kiểm tra chứ, đó chính là chất dịch cải tạo cơ thể của ta, có điều đã là phế phẩm rồi. Gần đây ta vừa nghiên cứu ra công thức cải tạo mới, đáng tiếc không có nguyên liệu trong tay nên không có biện pháp làm ra."

Mười Một hơi sửng sốt nói: "Bên trong đó không có trộn lẫn thành phần tạp nham khác à?"

Nói đến đây thì tiến sĩ điên lập tức nổi giận, chửi ầm lên: "Ta đang muốn hỏi ngươi đây, rốt cuộc cái thằng ngu nào ăn no rửng mỡ đến mức không có việc gì làm, lại đi cho thêm cái thứ rắm chó Oxytocin gì đó vào trong chất dịch cải tạo cơ thể của ta hả?"

"Oxytocin?" Mười Một ngạc nhiên hỏi lại: "Là Oxytocin gì?"

Tiến sĩ điên đảo cặp mắt trắng dã nói: "Ta sao mà biết được là Oxytocin gì, trang bị ở chỗ này cần thứ gì là không có thứ ấy, ta cũng chưa có bản lĩnh giỏi đến mức chỉ dựa vào tay không mà có thể phân tích được ra thành phần cụ thể của nó."

"Vậy ông làm sao biết được trong đó có Oxytocin?"

Tiến sĩ điên bực bội giật lấy ống nghiệm trong tay Mười Một, cắp trở lại giá thí nghiệm, khẽ hừ hai tiếng rồi nói: "Ta chỉ có thể kiểm tra được trong đó đã bị cho thêm Oxytocin sinh vật, còn những cái khác thì đừng hỏi ta, trừ phi ngươi mang các loại thiết bị phân tích tới đây cho ta."

Mười Một khẽ nhíu mày hỏi: "Loại Oxytocin này có thể làm cho người đã chết cử động được phải không?"

"Người chết còn có thể cử động á?" Tiến sĩ điên trợn mắt, cười giễu nói: "Ngươi cho rằng đây là thần thoại đấy à?"

Mười Một suy nghĩ một chút, cuối cùng kể lại cho tiến sĩ điên từ đầu đến cuối chuyện hai xác chết một nam một nữ bị người khác tiêm vào cái thứ chất dịch này, sau đó thì hai thi thể liền tự đứng lên đi lại được.

Sau khi nghe Mười Một kể xong, Hàn Nguyệt Dung tuy là sắc mặt bình tĩnh nhưng từ ánh mắt linh động có thể nhìn ra sự kinh hãi trong lòng nàng, còn Vịt Bầu thì lại biểu hiện tất cả sự sợ hãi lên khuôn mặt. Nếu chuyện này do người khác nói ra, hai người họ khẳng định sẽ chỉ cười yên trí rằng đó không phải là thật, dù sao loại chuyện người chết sống lại này cũng chỉ có thể xuất hiện trong tiểu thuyết và phim ảnh thôi. Thế nhưng việc này lại do chính Mười Một nói ra thì ý nghĩa trong đó không còn giống trước, với mức độ tin tưởng của hai người họ đối với Mười Một, bất kể Mười Một nói ra cái gì thì bọn họ đều sẽ tuyệt đối tin tưởng.

Tiến sĩ điên đang lộ ra bộ dạng suy tư, cúi đầu trầm tư một lát rồi mới nói: "Nếu như lời ngươi nói là sự thật, vậy ta nghi ngờ chất cho thêm vào bên trong không phải là Oxytocin bình thường, đại khái là thứ thuốc kích thích thần kinh. Còn cụ thể gồm thành phần gì thì ta cần phải có thiết bị chuyên nghiệp mới có thể phân tích ra."

Mười Một gật đầu nói: "Cho ta một chút thời gian, ta sẽ cung cấp cho ông những thiết bị tiên tiến nhất."

Tiến sĩ điên cười lạnh một cái, hiển nhiên không tin lời nói suông của Mười Một, phất tay nói: "Được rồi, không có việc gì thì đừng tới làm phiền ta nữa, ta còn phải thử xem xương tủy của Tiểu Bạch Lang có thể cấy ghép ra ngoài hay không."

Khẽ gật đầu không nói gì nữa, Mười Một đã nhận ra sự rất bất mãn trong giọng nói của tiến sĩ điên. Thiết bị ở đây rất thiếu thốn, nếu không phải bởi vì còn có hai người Mười Một và Hàn Nguyệt Dung có thể chịu đựng chất cải tạo gen của y, cộng thêm một Hầu Tử trong tình trạng nửa sống nửa chết bị tháo dỡ thành nhiều phần cung cấp cho lão nghiên cứu, với tính khí của tiến sĩ điên hẳn đã sớm phẩy tay rời đi rồi. Đây cũng là nguyên do mà Mười Một động lòng đối với siêu căn cứ kia, hơn nữa còn nóng lòng nghĩ cách nhanh chóng chuyển đến đó, chỉ có những thiết bị đầy đủ ở nơi đó mới có thể khiến tiến sĩ điên quyết tâm lưu lại. Nếu để cho tiến sĩ điên bước ra khỏi cái cửa này, Mười Một tin rằng muốn tìm lão trở về là chuyện không thể nữa rồi, trừ phi một ngày nào đó hắn muốn tắm máu cùng Long Hồn một hồi, sau đó đoạt lại lão điên này từ trong tay Long Hồn. Có điều nói đi cũng phải nói lại, cho dù thực sự có một ngày như vậy, lão điên này chưa chắc sẽ đi theo hắn, bởi vì những thiết bị đỉnh cao mà Long Hồn có thể cung cấp vượt xa những thứ của hắn. Mà con người tiến sĩ điên này, luôn luôn là chỉ nhận thiết bị chứ không nhận người, lão sẽ không quan tâm bản thân làm việc cho ai, chỉ cần người nào có thể cung cấp cho lão các loại thiết bị và điều kiện tốt nhất thì lão sẽ nghiên cứu làm việc cho người đó.

Tiến sĩ điên lật lưng Tiểu Bạch hướng lên trời, cũng không có chuẩn bị khử trùng, liền dùng con dao giải phẫu mà từng cắt qua không biết bao nhiều lần trên người Hầu Tử định mở sống lưng của Tiểu Bạch ra. Nhưng vừa mới chạm tới thì bỗng nhiên hắn tựa như nghĩ ra điều gì đó liền nghiêng đầu quay lại, hiện lên trên trong mắt là hình ảnh Vịt Bầu đang day day cái cằm.

Thấy tiến sĩ điên đang nhìn về phía mình, chỉ thoáng cái Vịt Bầu bỗng dưng cứng đờ cả người, cơ thịt trên gương mặt bất giác co giật vài cái, sau đó nặn ra một nụ cười cứng ngắc, cười khan hai tiếng.

"Tên Vịt kia...."

"Vâng, vâng!" Vịt Bầu vội vàng cúi đầu khom lưng, vẻ mặt cười méo mó nói: "Tiến sĩ có phân phó gì ạ?"

Tiến sĩ điên hướng về phía cái ống nghiệm có chứa máu trên bàn rồi bĩu môi nói: "Máu của ngươi đã phân tích ra rồi, ngươi cùng cái gã... cái gã...."

Vịt Bầu dè dặt nhắc nhở: "Hầu Tử."

"Ờ!" Tiến sĩ điên gật đầu nói: "Ngươi giống với hắn, trong máu còn sót lại thành phần thi độc."

Cái mồm Vịt Bầu ngoác ra thành hình chữ "O", thoáng cái cả khuôn mặt đã biến thành tái mét, liếc nhanh sang Hầu Tử trên giường, trên mặt lộ ra biểu tình so với khóc còn khó coi hơn. Không phải hắn sợ hãi thi độc gì đó, mà là nghĩ đến kết cục của Hầu Tử, thậm chí tự tử hắn cũng đã bắt đầu nghĩ tới. Rơi vào trong tay tiến sĩ điên, thà rằng dùng một phát súng kết liễu chính mình còn thống khoái hơn nhiều.

Cũng may câu nói tiếp theo của tiến sĩ điên mới làm cho hắn thở phào một hơi: "Bây giờ ta không có thời gian quản tới ngươi, cũng may tình trạng trúng độc của ngươi nhẹ hơn một chút so với tên Hầu Tử kia, hơn nữa cũng đã tiêm vào huyết thanh kháng khuẩn, tuy lượng độc chưa thể hoàn toàn thanh lọc nhưng trong vòng vài năm thì sẽ không có việc gì."

Vịt Bầu thở ra một hơi thật dài, lau lau cái trán, toàn thân như là bị hư thoát vô lực. Lúc này hắn thực sự cảm thấy bản thân như vừa từ "quỷ môn quan" đi dạo một vòng rồi trở về, khó trách mỗi người ở đây đều tránh xa tiến sĩ điên như tránh dịch bệnh.

Thật ra Vịt Bầu cũng đã hơi đề cao bản thân quá, nói thật lòng căn bản chẳng có chuyện tiến sĩ điên sẽ mang hắn ra làm thí nghiệm. Chút độc tố trong người Vịt Bầu so với Hầu Từ mà nói thì gần như là có thể bỏ qua không tính, lúc đó Huyết Mân Côi đã biết Vịt Bầu không quan trọng đối với Hắc Ám Thập Tự, cho nên không dùng nhiều tinh lực trọng điểm chăm sóc hắn. Mà con người lão điên này thì luôn luôn chỉ thích khiêu chiến những thứ khó khăn, chút độc tố trong người Vịt Bầu đó, chỉ cần tài liệu trong tay lão đầy đủ thì tùy thời có thể điều phối ra một số huyết thanh, chỉ cần một mũi tiêm là Vịt Bầu sẽ lại khỏe như vâm ngay. Nhưng Hầu Tử thì khác, Huyết Mân Côi vì muốn moi ra vài thứ từ miệng hắn nên đã trọng điểm chiếu cố đối với Hầu Tử, khiến cho độc tố tồn đọng trong người hắn rất nguy hiểm, cho nên lão điên mới không thể không tổn hao nhiều tâm tư.

Tiến sĩ điên sau khi nói xong liền chẳng quan tâm đến mấy người này nữa, con dao giải phẫu vô cùng thuần thục nhẹ nhàng mở ra phần da lông trên lưng Tiểu Bạch, sau khi dùng mấy cây kim móc cố định phần da hai bên vết mổ liền chạy đi lục tung ra một đống dụng cụ giải phẫu.

Mười Một không có hứng thú xem tiếp nữa, hướng về phía Hàn Nguyệt Dung và Vịt Bầu vẫy vẫy tay, ba người liền rời khỏi tầng hầm.

"Phải rồi Sở Nguyên, ngươi chờ một chút." Vừa ra khỏi tầng hầm, Hàn Nguyệt Dung lập tức nghĩ đến một việc, vội chạy lên tầng hai, khi trở lại thì trên tay đã có thêm hai thứ khác nhau, một cái là bao cổ tay màu đen, cái kia thì giống như một miếng da người.

Mười Một sửng sốt một chút, tiếp nhận miếng da người rồi hỏi: "Đây là cái gì?"

"Thiết bị truyền tin bí mật mà ngươi bảo lão điên làm."

Mười Một lắc lắc xem xét miếng da người, một miếng da mềm nhũn, khẽ vê vê thì cảm giác bên trong hình như còn có một chút dịch thể đang lưu động. Mười Một sửng sốt nói: "Đây là thiết bị truyền tin sao?"

Hàn Nguyệt Dung cười khổ nói: "Lão điên nói là yêu cầu của ngươi không có tính khiêu chiến, hơn nữa hiện tại tài liệu trên tay lão không nhiều lắm, không muốn lãng phí vào cái này, cho nên liền làm ra cái thiết bị truyền tin bằng da người này. Lão nói trực tiếp dán cái khối da này vào trong lỗ tai, độ bí mật rất cao không dễ dàng bị phát hiện, hơn nữa lớp da nhân tạo bọc bên ngoài có thể ngăn cản máy quét kim loại, không phải lo sẽ bị người khác phát hiện. Thiết bị truyền tin bên trong là do lão điên thao tác dưới kính hiển vi phóng đại nhiều lần, toàn bộ đều được mini hóa, trực tiếp kết nối với kênh vệ tinh. Do Cuồng Triều và bọn Nhược Từ liên thủ, trên vệ tinh mở ra một kênh chuyên dụng, thiết bị truyền tin này chỉ có thể trực tiếp liên hệ với Cuồng Triều, tương đối đơn giản nhưng không sợ bị người khác nghe trộm."

Mười Một nhìn kỹ cái miếng da chỉ nhỏ bằng móng tay ngón út ở trong tay, lớp viền xung quanh khối da này mỏng vô cùng, chỉ có phần ở giữa hơi lồi lên, nếu không nhìn kỹ thì rất dễ bỏ qua. Cũng như nếu không phải do Hàn Nguyệt Dung nói tường tận như thế thì hắn thực sự rất khó tin một khối da nhỏ như vậy lại là thiết bị truyền tin. Có điều đây cũng là phù hợp với nguyên tắc làm việc của tiến sĩ điên, càng khó khăn thì lão càng có hứng thú, nếu như chỉ bảo lão tiến hành sửa chữa dựa trên thiết bị truyền tin vốn có thì ngay cả rắm lão cũng không thèm đánh cho ngươi một cái.

"Thứ này dùng như thế nào?" Mười Một hỏi. Text được lấy tại Truyện FULL

"Rất đơn giản, dán vào trong lỗ tai là được."

Mười Một kiểm tra kỹ lại một lần nhưng không có phát hiện được cái lỗ nào trên bề mặt, âm thanh bên trong đó làm sao truyền đi được? Hắn liền hỏi tiếp: "Tín hiệu thế nào?"

"Tín hiệu rất mạnh, phần lớn khu vực trên toàn cầu đều có thể tiếp nhận được, cho dù đi sâu xuống dưới lòng đất ba mươi mét cũng không có vấn đề gì, thế nhưng một khi vượt quá giới hạn này thì tín hiệu sẽ yếu đi, đến khoảng năm mươi mét thì không thu được tín hiệu nữa." Hàn Nguyệt Dung vừa giải thích, vừa ra hiệu Mười Một ngồi xuống, cầm lấy thiết bị truyền tin trong tay hắn, chấm vào một ít chất như là keo dính, sau đó cẩn thận dùng nhíp gắp nó gắn vào vách lỗ tai của Mười Một.

Sau khi Hàn Nguyệt Dung làm xong, Mười Một dùng ngón tay khẽ sờ một chút, sau đó nghiêng đầu nhìn vào tấm gương nhỏ mà Hàn Nguyệt Dung vừa đưa để kiểm tra lần nữa. Ngoại trừ lúc dùng đầu ngón tay sờ vào mới có cảm giác hơi hơi gợn lên một chút, còn đâu nhìn từ bên ngoài nếu không xem xét kỹ thì thực không thể nhận ra ở vị trí ấy có thêm một tầng da mỏng. Cho dù nhìn thật chăm chú cũng chỉ cảm thấy màu da ở chỗ ấy hơi nhợt nhạt hơn một chút so với những chỗ khác trong lỗ tai.

Đưa trả cái gương lại cho Hàn Nguyệt Dung, Mười Một rất thỏa mãn đối với cái thiết bị truyền tin bí mật này, hắn hỏi: "Nạp điện thế nào?"

"Không thể nạp điện, lão điên nói đây là sản phẩm chỉ dùng một lần, bên trong đó là loại dịch axit trên thân thể động vật để phát điện, thời gian duy trì đại khái trong vòng nửa năm cho tới một năm."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play