Cao thủ Tổ võ học nhất thời không kìm nổi, hung hăng tiến lên trước một bước, miệng hét to thịnh nộ. Tửu Quỷ vội vỗ về xoa dịu, cười hì hì: "Được rồi Thiết Ưng, nói gì thì Băng cũng là người của Phụng tổ chúng ta. Đừng vì chút chuyện nhỏ này mà làm tổn hại đến hòa khí hai tổ mà..."

Thiết Ưng hừm mạnh một tiếng: "Tổ phó, ông phải quản lý cẩn thân tên thủ hạ này, dạy hắn thế nào là tôn sư trọng đạo!"

Tửu Quỷ đon đả: "Yên tâm yên tâm!" Đoạn quay đầu giả lả với 11: "Băng à, dù gì Thiết Ưng cũng là Tổ phó đại diện của Long tổ, cũng có thể xem là thượng cấp của cậu. Sau này ăn nói đừng có hung như vậy, biết không?"

11 chầm chậm quay lại, ánh mắt lạnh lùng liếc qua mặt Thiết Ưng, bước lên hai bước chặn giữa ông ta và Phùng Đán Toàn, giọng vẫn lạnh tanh: "Đưa họ đi!" truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Phùng Đán Toàn thu lại khí thế kinh người vừa phát ra, vẫy tay về phía ba thiếu nữ, đoạn lách qua bên cạnh 11 về phía cầu thang.

Trên mặt Thiết Ưng lập tức nổi lên một tầng nộ khí, đạp một bước dài sang bên cạnh, lớn tiếng quát: "Không được đi!"

11 tức khắc cũng dịch sang bên cạnh, vẫn chắn trước mặt Thiết Ưng như trước, hai mắt rừng rực sát khí chiếu thẳng vào mặt ông ta.

Thiết Ưng không thể di động một chút nào nữa, bởi sát khí của 11 đã hoàn toàn vây chặt ông ta. Chỉ cần thêm một động tác dịch chuyển, hẳn ông ta sẽ phải hứng chịu đòn tấn công như cuồng phong bão táp của hắn.

Một nhân vật bản tính cao ngạo như Thiết Ưng, đã bao giờ bị người khác làm mất mặt như thế, nhất là lại bị một cấp dưới khắc chế đến mức không thể cử động. Cơn tức giận nén đầy trong cổ họng lập tức trào dâng, ông ta gầm lên: "Băng, ngươi có ý gì? Dám phản bội lại tổ chức!?"

"Ây, ấy. Cơm có thể ăn bừa nhưng lời không được nói tùy tiện." Tửu Quỷ xen vào bảo vệ cho 11: "Tôi bảo này Thiết Ưng. Giữa anh và Băng chẳng qua chỉ là ân oán cá nhân của hai người, sao anh có thể quy kết là phản bội tổ chức, thậm chí còn nghiêm trọng đến mức quốc thù gia hận? Những lời này nói ra anh phải tự chịu trách nhiệm đó, nhất là Băng còn là do tôi đưa vào Phụng tổ, có phải ngay cả tôi cũng bị nghi ngờ rồi không?"

Nói đoạn vỗ ngực, kéo tay Vấn Thiên làm ra vẻ "đau xót": "Đáng thương cho cái thân già này, cả đời đều cực nhọc lao đao vì đất nước, sao già rồi mà còn bị người ta nghi ngờ là phản bội chứ? Lão Vấn à, nhất định phải làm chủ cho lão già này đấy!"

Vấn Thiên không khỏi cảm thấy đau đầu... Tửu Quỷ vốn gàn dở vốn nổi tiếng trong Long Hồn, chưa bao giờ bận tâm đến cảnh ngộ cũng như thân phận. Thật phiền quá, vì sao lần này lại để con sâu rượu này đi cùng chứ!!!

Thiết Ưng tức tối đến nghiến răng kèn kẹt. Chịu ảnh hưởng từ Thiên Hải nên ông ta tự nhiên không ưa gì 11, luôn cho hắn là phản đồ. Ấn tượng đa thành cố hữu, chẳng qua chỉ là nhất thời buột miệng nói ra, không ngờ lại bị lão Tửu Quỷ này nắm lấy, kiếm cớ cắn lại. Những chuyện này suy cho cùng vẫn còn là chuyện nhỏ, nhưng nếu như những lời này truyền đến tai Thiên Hải, nói ông ta vu cáo Tửu Quỷ phản bội Long Hồn, khi ấy dẫu có trăm miệng cũng không thể biện bạch nổi.

Phùng Đán Toàn có lẽ là người đắc ý nhất trong chuyện này. Vốn đã nghe nói Tửu Quỷ của Tổ dị năng là một tay gàn dở có tiếng, hôm nay gặp mặt quả nhiên danh bất hư truyền. Tuy nhiên qua đó cũng biết lão o bế 11 đến mức nào, thậm chí sẵn sàng giả điên giả dại giữ an toàn cho hắn. Loại người như thế, nếu không phải trí tuệ cao minh thì cũng là khôn ngoan lọc lõi có hạng.

"Được rồi!" Vấn Thiên không mấy hài lòng hất tay Tửu Quỷ ra, đoạn quay sang Phùng Đán Toàn: "Các người đi đi!"

Thiết Ưng ngạc nhiên: "Vấn Thiên......"

Vấn Thiên lắc đầu: "Để họ đi!" Thiết Ưng khẽ hừm một tiếng, hằn học trừng mắt gườm 11, cố nhấn nhịn lùi sang một bên.

Phùng Đán Toàn dẫn ba thiếu nữ vừa đi được mấy bước, Vấn Thiên chợt gọi: "Đán Đao!"

Phùng Đán Toàn dừng bước nhưng không quay đầu lại. Vấn Thiên cũng không chấp nhặt, thong thả lên tiếng: "Chuyện ông mạo nhận nhân viên Nhà nước, tôi không tính toán nữa. Bất kể đến Trung Quốc với mục đích gì tôi cũng chỉ cho ông thời gian ba ngày, sau ba ngày ông phải rời khỏi Trung Quốc, bằng không chúng tôi sẽ không ngại dùng vũ lực đâu!"

Phùng Đán Toàn khẽ cười nhạt một tiếng, tiếp tục bước đi. Thanh Ngữ lo lắng liếc nhìn qua 11, ánh mắt đầy quan hoài, đoạn cùng Văn Vi và Tư Vũ theo Đán Đao rời đi.

Phùng Đán Toàn dẫn ba người ra theo phía cửa sau. Đến bãi đỗ xe ông ta quay sang, mỉm cười: "Có phải có gì muốn hỏi ta?"

Cả ba cô gái không hẹn, cùng gật đầu. Phùng Đán Toàn đảo mắt nhìn qua xung quanh, ra hiệu: "Về khách sạn trước, chỗ này không phải nơi nói chuyện. Văn nha đầu, cháu ngồi cùng xe với chúng ta, xe của cháu hãy để đám vệ sĩ kia lái về. Còn nữa, hãy gọi điện cho cha bảo ông ấy phái thêm người đến khách sạn đón cháu."

Văn Vi ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, hỏi lại: "Phùng gia gia, có phải sắp có chuyện?"

"Có chuyện hay không ta không biết, đề phòng vẫn hơn. Mấy thằng cha ấy tuy chịu để ba cháu theo ta đi, nhưng khó đảm bảo chúng sẽ không nghĩ lại. Nếu ta đã đưa ba đứa ra, tất phải có trách nhiệm đưa các cháu về an toàn!" Dừng một lát nói tiếp: "Được rồi, đừng hỏi nhiều nữa!, Tư Vũ lái xe, chúng ta về khách sạn trước rồi tính."

Phùng Đán Toàn thận trọng như vậy, Tư Vũ cũng không nói gì thêm, lập tức mở cửa xe cho bốn người ngồi vào rồi lái thẳng đến khách sạn Tinh Vương. Trên đường Văn Vi gọi cho Văn Cường, cũng không kể gì mà chỉ nói là vừa nãy quán bar xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, bảo Văn Cường phái xêm ít vệ sĩ đến khách sạn Tinh Vương đón về.

Sau khi về tới phòng 3110 mà Phùng Đán Toàn đã thuê ở khách sạn Tinh Vương, còn chưa kịp ngồi xuống, Dương Tư Vũ đã sốt sắng hỏi: "Phùng gia gia, vừa nãy là những ai vậy?"

"Long Hồn!" Phùng Đán Toàn bước vào trong phòng bưng ra một bộ cốc chén đặt lên bàn, bỏ mấy nhúm chè thượng hạng vào ấm dùng nước sôi pha, nói: "Long Hồn là một cơ cấu tổ chức bí mật của Trung Quốc, quyền lực lớn nhất của họ là có thể điều động bất cứ cơ quan nào hoặc sử dụng danh nghĩa của họ để hành sự. Họ có thể là người của Quốc an, người của Quốc Vụ Viện, thậm chí có thể là người của văn phòng Chính phủ nếu muốn..."

Dương Tư Vũ và Văn Vi đã biết một ít, Thanh Ngữ còn chưa nghe gì đến Long Hồn, vì thế Phùng Đán Toàn phải giải thích trước một lượt.

Tư Vũ hỏi ngay: "Nói vậy những người của cục Quốc An này đều là giả, thân phân thực sự của họ chính là Long Hồn?"

"Đúng!" Phùng Đán Toàn gật đầu: "Nhưng cũng không thể nói là giả. Nếu họ muốn là Quốc An thì họ sẽ đúng là người của Quốc An, trong kho dữ liệu hồ sơ của Nhà Nước cũng có thể tra được."

Thanh Ngữ không kìm được, hỏi: "Vậy còn Sở Nguyên?"

Phùng Đán Toàn mỉm cười: "Cậu ta cũng là người của Long Hồn. Yên tâm, Long Hồn sẽ không làm hại cậu ta đâu!"

Tuy sớm đã đoán ra nhưng Thanh Ngữ vẫn không khỏi giật mình. Trong ấn tượng của cô, 11 luôn mang thân phận một sát thủ, hành tung phiêu diêu bất định, không bao giờ ở im một chỗ. Hắn có quan hệ với tổ chức gọi là Long Hồn này từ khi nào chứ? Mà Long Hồn rốt cuộc là một tổ chức như thế nào? 11 giết nhiều người như vậy, họ liệu còn giúp hắn nữa không?

Dường như thấy được tâm sự của Thanh Ngữ, Phùng Đán Toàn vừa thong thả pha trà, vừa giải thích về công việc, tính chất cũng như lai lịch của Long Hồn.

Những điều này Dương Tư Vũ đã nghe Phùng Đán Toàn nói qua, Văn Vi cũng đã biết được từ chỗ Văn Cường, vì thế hai người không quá kinh ngạc. Chỉ có Thanh Ngữ, cô gái từ trước đến giờ chỉ sống trong tầng lớp bình dân này ngay cả tên "Long Hồn" cũng chưa từng nghe đến. Khi Phùng Đán Toàn nói Long Hồn là một trong vài tổ chức được coi là mạnh nhất thế giới, tập trung tất cả các cao thủ hàng đầu của đất nước, liên tưởng đến 11 cũng là một phần trong số đó, bất giác trong lòng Thanh Ngữ dấy lên một cảm giác bất lực khó hiểu... Dường như khoảng cách giữa cô và hắn ngày càng xa...

Càng ngày cô càng phát hiện, thì ra hiểu biết của mình về 11 là quá đỗi ít ỏi, hay nói cách khác, cô chưa bao giờ thực sự hiểu được hắn.

Hai con người vốn sống trong hai thế giới khác nhau, nói gì đến hiểu nhau đây?

"Long Hồn trong cơ cấu chính phủ Trung Quốc là một tổ chức độc lập, địa vị siêu nhiên, không chịu hạn chế bởi bất cứ cơ quan bộ ngành nào, cũng không cần chịu trách nhiệm trước bất kỳ cấp nào. Tổ chức này không có thực quyền, không thể điều động bất cứ một cánh quân nào, nhưng xét về mặt khác lại có quyền lực rất lớn, có thể yêu cầu bất cứ cơ quan nào cùng phối hợp hành động. Hơn nữa..." Phùng Đán Toàn đưa cốc trà cho Nguyễn Thanh Ngữ, nói tiếp: "Long Hồn có đặc quyền mà người thường khó mà tưởng tượng nổi, ví như nếu họ giết người, cùng lắm làm một tờ báo cáo là xong, vì thế cháu không cần phải lo lắng cho tên tiểu tử ấy..."

Nguyễn Thanh Ngữ nhận cốc trà, lại hỏi: "Theo như Phùng gia gia nói, có thể hiểu là Long Hồn chính là thần bảo hộ ẩn trong bóng tối để bảo vệ đất nước?"

Phùng Đán Toàn lần lượt đưa cho Tư Vũ và Văn Vi mỗi người một cốc trà, mỉm cười: "Nói thế cũng được. Thực ra nhiều nước trên thế giới đều có tổ chức bí mật đại loại giống như Long Hồn, chỉ là người bình thường không cách nào tiếp xúc, cũng căn bản không biết sự tồn tại của những người này mà thôi. Tổ chức đặc biệt của mỗi một quốc gia đều tập hợp tất cả những cao thủ tuyệt đỉnh trong nước mình, Anh Quốc có Kỹ sĩ hoàng gia, Hoa Kỳ có SWAT, Vatican có Thần Sứ, cũng như chúng ta có Long Hồn..."

Văn Vi đặt nhẹ cốc trà lên bàn, hỏi: "Cha cháu từng nói người trong Long Hồn đều là cao thủ võ học, có phải ba đại gia tộc của Kinh thành đều là người của Long Hồn?"

Phùng Đán Toàn cười khinh mạn: "Không phải! Ba đại gia tộc chỉ là do Nhà Nước lợi dụng thanh danh thế gia võ học của họ để phát dương tinh thần võ thuật quốc túy mà thôi. Nếu thật sự nói đến cao thủ, cả ba nhà này đều không xứng. Cao thủ thực sự đều ẩn mình trong dân gian, sau khi được Nhà Nước phát hiện mới triệu vào Long Hồn. Theo ta biết, ba đại gia tộc hiện giờ cộng thêm cả Trần gia trước kia cũng chưa có người được triệu vào Long Hồn. À... không phải..."

Ông ta nghĩ ngợi một lúc rồi tiếp: "Long gia từng có hai cao thủ tuyệt đỉnh, đáng tiếc một người đã chết, một thì đã bỏ đi. Nếu không hai người này nhất định sẽ được Long Hồn chiêu nạp."

Dương Tư Vũ ngây thơ hỏi: "Long Hồn tập hợp nhiều cao thủ như vậy để làm gì?"

Phùng Đán Toàn trìu mến vỗ nhẹ vào đầu cô: "Thực ra Long Hồn được thành lập ngay từ thời kì đầu Dân Quốc, mục đích là kháng chiến kiến quốc. Sau khi chiến tranh kết thúc Long Hồn không bị giải thể mà chuyển sang cơ chế hoạt động bí mật, công việc chủ yếu của họ là xử lý những việc người bình thường không xử lý nổi..."

Tư Vũ chớp chớp mắt: "Việc người bình thường không xử lý nổi là chuyện gì?"

"Ví như... một vài sự vật trong truyền thuyết, vượt qua khả năng xử lý của người thường..."

Tư Vũ không khỏi tò mò: "Thế nào là sự vật trong truyền thuyết?"

Phùng Đán Toàn bưng cốc trà hít nhẹ một hơi, uống một ngụm nhỏ rồi đặt trở lại bàn, mỉm cười: "Rất nhiều, ví dụ như... cương thi!"

"Cương thi.....!!!!?"

***************

Vẫn là quán bar ấy, vẫn là tầng hai, nhưng không khí giờ đây đã khác hẳn...

11, Vấn Thiên, Tửu Quỷ ngồi quanh bàn. Vấn Thiên không còn nhắc gì tới vụ thảm sát mà đưa cho 11 mấy tấm ảnh. Hắn cấm lên xem, khẽ chau mày...

Trong ảnh là một bãi cỏ lầy lội, mặt bùn in mấy dấu chân rối loạn, ngoài ra còn vấy một dải vết máu.

Vấn Thiên trừng mắt nhìn Tửu Quỷ vẻ không hài lòng. Tửu Quỷ không chịu kém, gườm lại rồi lý sự: "Nhìn tôi làm gì? Nếu không phải xác chết biết đi thì mấy người chết này biến đâu chứ? Còn nữa, những dấu giày kia chính là giày của người chết, giải thích thế nào đây?"

Vấn Thiên lắc đầu: "Có phải xác chết biết đi hay không còn chưa thể xác định, vì thế cấp trên muốn Long Hồn chúng ta bí mật điều tra chuyện này. Hơn nữa tuyệt đối không được tiết lộ, tránh gây hoang mang cho quần chúng."

11 chăm chú nhìn tấm ảnh, đoạn hỏi: "Trên đời thật sự có cương thi?"

Tửu Quỷ đập mạnh một chưởng vào hắn, hừ nhạt: "Cửu vĩ hồ ly cậu đã gặp rồi, thêm một cương thi thì có gì là lạ? Nhóc con, không phải sợ rồi đấy chứ? Sợ thì nói nhanh một chút, chúng ta kiếm người khác!"

11 khẽ rùn vai, nhăn mặt. Không phải hắn bị đau mà là rất không quen bị người khác động vào người. Tửu Quỷ rất thích vỗ vai hoặc là gõ đầu hắn, khi đó chênh lệch võ công giữa hai người quá lớn, 11 không cách nào tránh được. Tửu Quỷ thì luôn luôn khoái trá nhìn bộ dạng tức tối của 11 khi bị lão gõ đầu... Có điều mấy năm nay công phu của hắn tăng rất nhanh, thậm chí đối mặt với cao thủ siêu cấp như Chiến Thần cũng đánh lại được, vậy mà một chưởng của Tửu Quỷ vẫn không thể tránh nổi...

Lão già bề ngoài gàn dở này, không hiểu thực sự còn giấu gì trong hồ lô nữa đây?

Vấn Thiên quay sang 11 hỏi: "Cậu hiểu về cương thi được bao nhiêu?"

11 lạnh nhạt: "Tôi chỉ biết đó là chuyện bịa đặt!"

Từ nhỏ hắn đã lớn lên cạnh xác chết. Nếu trên đời này thật sự có người chết biến thành cương thi, hẳn 11 phải gặp cả trăm nghìn lần rồi, thế nhưng đến nay vẫn chưa một lần thấy thi thể nào tự đi được. Vì thế trong suy nghĩ của 11, cương thi chẳng qua chỉ là sản phẩm hư cấu trong phim ảnh mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play