Trong khi ấy ở dưới lầu, Lão Hắc đã tìm được mục tiêu... Nữ sinh viên mà hắn vừa trêu chọc thất thanh thét lên một tiếng, nấp vào phía sau một thanh niên, sắc mặt thanh niên này lập tức trở nên rất khó coi.

Lão Hắc đi đến trước mặt anh ta, nhìn đầu tới chân rồi lại từ chân trở lên mặt, khẽ hất hàm về phía cô gái sau lưng: "Ngựa của mày hả?"

Cơ trên mặt thanh niên giật liền mấy cái, gượng cười: "Phải... à... đúng..."

Tên du côn liền khoát tay: "Cô em này khá lắm, tôi nay thuộc về ta, hử...?"

Thanh niên cười như mếu: "Đại ca, nể mặt chút đi......"

"Bốp!" Tiếng bạt tai giòn giã vang lên. <?xml:namespace prefix = st1 ns = "urn:truyenfull.vn:office:smarttags" /><st1:country-region w:st="on"><st1:place w:st="on">Nam</st1:place></st1:country-region> sinh viên loạng choạng, hai tay ôm chặt lấy mặt.

Lão Hắc lắc cổ tay, ngoắc một tên đàn em. Tên đó lập tức đon đả chạy đến dâng lên chiến côn sắt. Lão Hắc cầm cây côn múa vài vòng rồi nhịp nhịp trong tay: "Vừa nãy mày nói gì?"

<st1:country-region w:st="on"><st1:place w:st="on">Nam</st1:place></st1:country-region> sinh viên nuốt khan trong họng, im thít không dám nhắc lại. Câu nói đầu tiên đổi một cái tát, ai biết câu nói thứ hai liệu có đổi thành một con sắt hay không?

Lão Hắc cầm chiếc côn gõ nhẹ lên vai anh ta, đểu cáng: "Ta bảo ngựa của ngươi hôm nay thuộc về ta rồi, thế nào?"

<st1:country-region w:st="on"><st1:place w:st="on">Nam</st1:place></st1:country-region> sinh viên liếc nhìn nữ sinh đang sợ đến chết khiếp bên cạnh, mặt đỏ gay nhưng không dám phản kháng.

"Đồ bỏ đi!" Phùng Đán Toàn hừm lạnh: "Nữ nhân của chính mình cũng không bảo vệ nổi, làm đàn ông làm gì, đi chết đi còn hơn!" Truyện được copy tại Truyện FULL

11 không trả lời, lẳng lặng xem tiếp vở kịch. Phùng Đán Toàn không chịu thôi: "Tiểu tử, sao không đi giúp đỡ?"

11 thản nhiên: "Liên quan gì đến tôi?"

Phùng Đán Toàn châm biếm: "Long Hồn các ngươi chẳng phải tự nhận quản hết chuyện bất bình trong thiên hạ sao?"

"Tôi làm sao biết chuyện đó?" 11 nhìn sang Phùng Đán Toàn: "Ông chính nghĩa như vậy, sao không xuống?"

"Ta già rồi, không thích hợp đánh lộn. Những chuyện thế này thanh niên ra mặt vẫn tốt hơn."

11 bình thản lắc đầu: "Thế giới vốn dĩ là cá lớn nuốt cá bé, kẻ yếu làm mồi cho kẻ mạnh, có gì đáng cảm thông ở đây?"

"Vậy sao?" Phùng Đán Toàn cười nhạt: "Vậy thì lát nữa vẫn còn kẻ yếu, hy vọng cậu cũng đừng cảm thông!"

11 mặt không chút biểu cảm, nhìn xuống dưới, cũng không biết có hiểu ý tứ trong lời ông ta không.

Tiếng thét thất thanh chợt vang lên, nữ sinh đang nấp sau nam sinh bị Lão Hắc kéo ra đẩy cho lũ đàn em. Đám lưu mạnh như hổ đói nhao nhao xông lên, mấy chục bàn tay thô bỉ thi nhau sờ soạng khắp người cô gái. Nữ sinh bị ghì chặt không thể cựa quậy, chỉ có thể kêu thét đến lạc giọng, thế nhưng gần hai trăm nam sinh ở đó lại không một ai dám đứng ra. Cả gã bạn trai cũng chỉ biết nhắm chặt mắt, mặt đỏ như lửa mà không dám ho he một lời.

Lão Hắc cười hài lòng, ánh mắt lăm le tìm mục tiêu tiếp theo. Bất chợt mắt y sáng rực khi nhìn đến cầu thang, bởi Nguyễn Thanh Ngữ vẫn đang đứng chỗ đó.

Có vẻ không phải Lão Hắc cố ý tìm đến Nguyễn Thanh Ngữ, mà thực sự khí chất của cô quá đỗi xuất chúng, đứng giữa đám đông như hạc giữa bầy gà, chỉ cần liếc qua là nhận ra.

Lão Hắc lè lưỡi liếm môi, khóe miệng lộ ra một nụ cười dâm đãng, rảo bước tiến về phía Nguyễn Thanh Ngữ...

Đúng lúc ấy Từ Tử Dương bất ngờ lao tới chắn trước mặt y, ánh mắt đầy tức giận...

Lão Hắc mắt lim dim, quát khẽ: "Cút!"

Từ Tử Dương không chút sợ hãi, ưỡn ngực: "Muốn đụng vào cô ấy, hỏi ta trước đã!"

"Sao, ngựa của ngươi hả?"

"Đúng thế!" Từ Tử Dương lớn tiếng thét, đoạn dương dương đắc ý cảm nhận những ánh mắt ngưỡng mộ của các cô gái và vẻ đố kỵ của cánh nam giới xung quanh. Một nam sinh vừa trơ mắt nhìn bạn gái mình bị làm nhục, nay hắn ta dám đứng ra vì Thanh Ngữ, chỉ cần là nữ giới chắc chắn đều cảm thấy nể phục.

Lão Hắc liếm liếm hai môi, hừ nhạt: "Ngựa của ngươi được lắm, tối nay thuộc về ta rồi..." Nói đoạn giơ tay đẩy Từ Tử Dương ra. Nhưng dưới chân hắn ta giống như đã mọc rễ, tên du côn không thể nào đẩy được.

Lão Hắc bị bẽ mặt càng thêm tức giận, múa may cây côn sắt: "Mẹ kiếp, muốn chết hả? Cô em này thuộc về ta rồi, biến mau!"

Từ Tử Dương chỉ vào trán mình: "Đánh đi, giỏi thì đánh đi! Đánh rồi có hậu quả gì, ngươi hẳn biết rõ chứ?"

Lão Hắc cười ha ha: "Hậu quả gì hả? Người ông đây đích thân đánh chết, không mười cũng phải chín, mẹ kiếp... chẳng nhẽ ta phải sợ ngươi?" Nói đoạn cầm côn chỉ thẳng vào mũi Từ Tử Dương, cao giọng: "Nhóc con, ông đây đang vui vẻ, cho ngươi cút, bằng không... tàn phế đừng trách..."

"Đừng! Đừng!" Chu lão bản không biết lại từ đâu chui ra, thoăn thoắt xông lại, trái ngược hẳn với thân hình ục ịch, kêu lên: "Đại ca, Dương thiếu gia không động đến được đâu! Không động đến được đâu!"

"Động mẹ mày không được sao?" Lão Hắc chợt vung côn sắt, đập xuống bả vai Từ Tử Dương.

Từ Tử Dương đau đớn thét lên một tiếng, ngã gục xuống đất. Đám đông bên cạnh lập tức nhốn nháo... Từ thiếu gia thân phận gì ở đây ai chẳng rõ, vậy mà ở ngay đất Kinh thành lại có người dám động thổ trên đầu Thái Tuế...! Người kinh hãi kêu la, người lớn tiếng chửi rủa, đương nhiên cũng có người cười thầm độc ác...

Từ Tử Dương ngươi mọi ngày hoành hành ngang ngược, xe đua xịn nhất phải để ngươi lái, món ăn ngon nhất phải dành phần ngươi, cả nữ sinh xinh đẹp nhất cũng bị ngươi chiếm... Ông trời có mắt, cuối cùng cũng có kẻ xử lý ngươi...!

Chiếc côn sắt vừa đập xuống, sắc mặt Chu lão bản lập tức tái mét, mồ hôi trên trán túa thành dòng, kêu toáng lên như lợn bị chọc tiết, đoạn xông lên đẩy mạnh Lão Hắc, ôm ghì lấy Từ Tử Dương: "Dương thiếu gia cậu không sao chứ? Dương thiếu gia... á...!"

"Gậy cao su, giống sắt ra phết. Không tổn thương gân cốt nhưng cú vừa rồi cũng khá đau đấy..." Phùng Đán Toàn lại cười khểnh.

11 chợt bình phẩm: "Nhìn giống như dùng toàn lực, thực tế chỉ bảy tám phần, trước khi đánh vào người lại thu về bốn năm phần, lực xuất ra cuối cùng chỉ còn ba phần, không thể bị thương được. Có đau chút da thịt..."

"Khà khà, thú vị thật... Dám đóng kịch đến cuối cùng đấy chứ hả? Nếu là côn sắt thật, một đòn như thế đủ tàn phế cánh tay của Từ tiểu tử rồi..."

Dưới tầng, Từ Tử Dương đẩy Chu lão bản ra, ôm cánh tay "vùng vẫy" bò dậy, hai hàm răng nghiến chặt: "Thanh Ngữ yên tâm! Chỉ cần có tôi ở đây không ai có thể động vào cô...!"

Các nữ sinh đều cảm động đến chảy nước mắt... Thế nào gọi là đàn ông chứ? Người có thể vì ngươi đứng ra lúc cần nhất mới gọi là đàn ông. Đàn ông phải đứng chắn trước phụ nữ, bất kể là đao súng hay mưa tên cũng không lùi một bước... Có điều, khí phách nam nhi của Từ Tử Dương hình như đã dùng sai chỗ. Chợt cảm thấy không khí có gì đó dị thường, hắn ta quay đầu nhìn mới nhận ra, Nguyễn Thanh Ngữ đã không còn đứng trên cầu thang nữa.

Từ Tử Dương giật bắn mình, lớn tiếng gọi: "Thanh Ngữ!" Đoạn chỉ vào mũi Lão Hắc, nộ quát: "Các người đã đưa Thanh Ngữ đi đâu rồi?"

Lão Hắc ngạc nhiên ngây ra tại trận... Rõ ràng kịch bản không dự kiến như vậy. Chiếu theo kịch bản, cô gái đó lẽ ra đang phải cảm động lao vào lòng Dương thiếu gia mới đúng, sao vừa mới đây đã biến mất chứ? Vượt ra ngoài kịch bản rồi, vở kịch này phải diễn tiếp thế nào đây...?

Phía xa, Dư Giai Vĩ lẳng lặng đưa một ngón tay chỉ lên trên. Từ Tử Dương hiểu ra, không khỏi điên tiết... Thì ra khi mọi người tập trung chú ý vào cuộc tranh cãi giữa Từ Tử Dương và Lão Hắc, Thanh Ngữ đã bỏ chạy lên tầng.

Đáng chết, đúng là nể mặt cô mà cô không muốn. Được, thế thì đừng trách ông đây nhẫn tâm! Cả thằng nhãi và lão già chết tiệt kia nữa, đợi đấy cho ta!

Từ Tử Dương hằn học nghiến răng, bí mật nháy mắt ra hiệu cho Lão Hắc. Tên du côn lập tức hiểu ý, ngẩng đầu liếc nhìn lên tầng hai. Đột nhiên y không khỏi thần người, hai mắt sáng quắc... Thì ra trên đó ngoài cô em xinh đẹp vừa nãy còn có hai mỹ nhân nữa. Những nhan sắc như thế này ngày thường gặp được chỉ một đã khó, không ngờ hôm nay lại một lúc những ba người...

Nhìn qua 11 và Phùng Đán Toàn, Lão Hắc lim dim mắt cười lạnh một tiếng, cầm cây côn chỉ vào Từ Tử Dương dọa dẫm: "Nhóc con khá đấy! Ông đây hôm nay tâm trạng vui vẻ, chỉ thích gái không cần cái mạng của ngươi. Biến đi cho ta!"

Nói đoạn tung chân đá một cước vào bụng Từ Tử Dương. Gã cậu ấm rất biết phối hợp, kêu thảm một tiếng rồi ngã lăn sang bên cạnh. Chu lão bản lại thảng thốt lao đến, nước mắt ròn ròng đỡ Từ Tử Dương dậy, không ngừng nguyền rủa Lão Hắc chết không được toàn thây.

Lão Hắc không thèm đếm xỉa, vẫy tay, lập tức năm tên đàn em chạy ra cùng đi theo y lên tầng. Bên dưới vẫn còn hơn ba chục tên côn sắt tuốt trần vây chặt đám sinh viên, nghiêm trận chờ đợi.

Sáu tên du côn đi thẳng tới bàn 11. Cả tầng hai chỉ mỗi bàn họ là có người...

"Cô em chạy nhanh đấy, làm anh đây tìm mãi..!" Lão Hắc cười hì hì bước tới, được nửa đường chợt dừng lại, hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm Văn Vi và Dương Tư Vũ, nuốt ực một miếng: "Mẹ ơi, có phải mình hoa mắt không? Những ba đại mỹ nhân... Ông trời có mắt, tặng hẳn ba đại mỹ nhân cho ta... Ha ha ha..."

Năm gã đàn em mắt cùng sáng lên, không ngừng liếm mép... Mỹ nữ đẳng cấp này, có thể lên giường với một nàng đã là hưởng thụ lớn nhất của đàn ông, huống hồ đồng thời những ba người... Tuy biết rõ không có phần của mình, nhưng dùng mắt cũng đâu có phạm quy. Một khi chưa có nghiêm lệnh của đại ca, đương nhiên chúng có quyền bạt mạng nhìn ngắm......

Văn Vi và Dương Tư Vũ đều ghê tởm chau mày, trong khi Nguyễn Thanh Ngữ lại vô cùng bình tâm... Đơn giản vì 11 đang ở bên cạnh, cô không sợ gì hết! Cũng giống năm xưa khi bị Hùng Tiên bắt đi, chịu đủ mọi tủi nhục, cũng là 11 bất chấp an nguy một mình đánh vào cứu cô ra. Giết chết Hùng Tiên, đốt cháy quán bar, thậm chí ngay trong đêm còn truy sát Tiếu Diện Hổ, thản nhiên một mình tả xung hữu đột, tất cả đều là vì cô...

Nguyễn Thanh Ngữ còn nhớ rõ, đêm hôm đó xung quanh đều là kẻ địch, ở trong rừng tên mưa đạn mà 11 không mảy may run sợ. Cả đời này Thanh Ngữ cũng không thể quên câu hỏi lạnh lùng của hắn: "Có ai còn nhìn thấy cơ thể cô ta?"

Kẻ lăng nhục cô phải chết, ai nhìn thấy cơ thể cô cũng đều phải chết! Vì Thanh Ngữ hắn đã bất chấp đôi tay nhuốm máu, vì cô hắn đã không nề hà mọi nguy hiểm. Có một người đàn ông như thế ở bên cạnh, cô gái nào phải sợ hãi chứ?

Cảm giác an toàn 11 đem lại là thứ mà bất kỳ người đàn ông nào trên đời này cũng không thể cho cô được!

Lão Hắc bước tới, ánh mắt thèm thuồng liếc nhìn từ mặt Thanh Ngữ đến ngực Dương Tư Vũ rồi dừng lại ở cặp chân Văn Vi...

"Ục ục!" Lão nhân bên bàn chợt uống một ngụm nước, cổ họng phát ra mấy tiếng lục cục rất không đúng lúc khiến Lão Hắc giật mình. Y trừng mắt nhìn lão nhân rồi quay ra nháy mắt đám đàn em.

Một tên múa tít cây côn sắt, bước lên dọa nạt: "Này! Thấy đại ca chúng ta đến còn không mau cuốn xéo, chán sống rồi hả?"

"Ấy... nói chuyện với mỹ nữ đừng thô bạo..." Lão Hắc chợt nhả: "Làm mỹ nhân sợ là tội lỗi... Tất nhiên hai đồ phế vật kia thì các người cứ tự tiện...!"

"Dạ dạ, đại ca nói rất đúng!" Tên đàn em cười tít mắt xun nịnh, đoạn múa côn sắt chỉ 11 huyênh hoang: "Nghe thấy chưa nhóc con? Nói ngươi đấy, còn không mau cuốn xéo!"

Phùng Đán Toàn hứng thú nhìn 11, chờ đợi phản ứng của hắn. Theo ông ta, bất kỳ gã đàn ông nào gặp tình huống này chỉ có hai sự lựa chọn, một là ngoan ngoãn đứng dậy nhường chỗ, hai là đập bàn đứng dậy ra tay. 11 sẽ thuộc vào trường hợp nào đây?

Thế nhưng 11 quả thật như được làm bằng gỗ, không có phản ứng mà chỉ lạnh nhạt nói một câu: "Cút!"

"Bảo chúng ta cút?" Tên đàn em trợn mắt, chỉ vào mũi mình cười khểnh: "Đầu ngươi làm bằng gì đó hả? Hay không biết đại ca chúng ta là ai, Ưng Bang ở Kinh thành là thế nào?"

Vừa nghe hai tiếng "Ưng Bang", Chu lão bản dưới tầng lập tức biến sắc, thầm thốt lên hỏng rồi! Ưng Bang ở Kinh thành vốn không phải đại bang phái gì nhưng quy mô cũng không nhỏ, nghe nói đằng sau có quan hệ rất lớn. Năm xưa sau khi Đao Hội bị một nhân vật thần bí phá tan, Ưng Bang đã thừa thế thôn tính được không ít địa bàn, phát triển đến quy mô ngày hôm nay. Có thể nói Kinh thành bây giờ, ngoài Thanh Hồng Bang thì Ưng Bang được xem là bang hội thứ ba... Vốn dĩ còn định nhờ vào quan hệ với Hắc đạo gọi người đòi lại chút thể diện cho Từ Tử Dương, vậy mà lại gặp ngay Ưng Bang, Chu lão bản có thể làm gì đây?

Lần này đúng là trái tim rỉ máu rồi... Cả hai bên đều không thể đắc tội, một phó thường dân như ông ta bị kẹp ở giữa, đúng là khó mà sống nổi! Con em thế gia đối mặt đại bang phái... đúng là không muốn để người ta sống nữa rồi.

Đối với 11, hiển nhiên cái tên Ưng Bang chẳng có nghĩa lý gì. Năm xưa hắn cùng Lãnh Dạ và Hầu Tử tiêu diệt sạch Đao Hội, cớ gì mà hôm nay lại sợ Ưng Bang chứ?

Vẫn cái giọng lạnh lùng như băng tuyết đó: "Cút!"

Tên đàn em không khỏi phải ngẩn ra mấy giây.. Kinh thành này lại có người dám không nể mặt Ưng Bbang như vậy? Thằng cha này có phải lai lịch rất ghê gớm không...? Chần chừ quay lại nhìn Lão Hắc, thấy cái hất hàm của đại ca gã lập tức xốc lại khí thế, đưa tay chộp lên vai 11: "Đầu mày có vấn đề à? Muốn chết thì nói, ông đây thành toàn..."

11 bất chợt đưa tay bóp chặt bàn tay trên vai, dùng lực vặn ngược. Chỉ nghe rắc một âm thanh giòn giã, cổ tay tên đàn em tức thì gãy vụn...

Tiếng kêu thảm vang lên, 11 thừa thế văng mạnh gã sang một bên. Tên đàn em mất lực, bị 11 dùng thủ pháp kéo đẩy trong Thái Cực hất ra phía lan can, nhất thời đứng không vững lộn qua thành gỗ nhào xuống dưới, đè vỡ chiếc bàn kính, hai mắt nhắm nghiền nằm thẳng đờ trên đống thủy tinh vụn, không rõ còn sống hay đã chết.

*************

Tĩnh lặng, không một mảy may tiếng động...

Mọi ánh mắt cùng trợn tròn, nhìn gã lưu manh nằm thẳng cẳng trên đống thủy tinh vỡ, lồng ngực không thấy nhấp nhô trong khi trên người đầy những vết máu loang lổ... Chết rồi?

Đám sinh viên thường ngày vốn hoặc vùi đầu vào sách vở, hoặc chỉ nhớ đến phong hoa tuyết nguyệt, đã có ai từng thấy người chết bao giờ! Thành ra mấy trăm người đều mồm miệng há hốc, luống cuống không biết làm gì.

Ngay cả Lão Hắc vốn tự xưng chưa tự tay giết mười thì cũng phải đến chín cũng sững sờ ngây ra tại trận, mãi lâu sau chưa định thần lại được.

Văn Vi, Tư Vũ và Thanh Ngữ, ba cô gái cũng đều rùng mình, thẫn thờ nhìn 11, có điều chỉ ánh mắt Nguyễn Thanh Ngữ là lộ rõ vẻ lo lắng quan tâm. Cô nghĩ đến thân phận sát thủ không thể công khai của 11. Hắn vừa sát nhân trước sự chứng kiến của rất nhiều người, nhỡ cảnh sát đến thì thế nào? Nghĩ tới đây Thanh Ngữ không thể ngồi yên được nữa, liên tục đánh mắt ra hiệu cho 11, thế nhưng hắn vẫn ngồi thản nhiên tại đó, như thể không có bất kỳ chuyện gì xảy ra.

Dương Tư Vũ biết 11 làm việc cho Long Hồn, cũng nghe Phùng Đán Toàn nói đó là một tổ chức bí mật có quyền lực rất lớn. Nếu đã như vậy thì dù 11 có giết người hẳn cũng chẳng có nguy hiểm gì, vả lại cô và hắn không có quan hệ, dù 11 bị cảnh sát bắt đi hình như cũng chẳng dính dáng tới cô. Vì thế trong ba cô gái Tư Vũ là người trấn tĩnh nhất.

Văn Vi thì lập tức nghĩ đến cha mình. Nếu 11 thật sự bị cảnh sát dẫn đi, cô sẽ gọi điện ngay cho Văn Cường để cậy nhờ quan hệ.

Cả ba đều có suy nghĩ riêng của mình, chỉ Phùng Đán Toàn là còn tỉnh táo, trên mặt vẫn thường trực một nụ cười nhàn nhạt, tán thưởng nhìn 11 rồi khẽ gật đầu.

Một hồi lâu sau, Lão Hắc rốt cuộc vẫn là người đầu tiên lấy lại tinh thần, nhìn qua 11 vẻ không dám tin rồi sắc mặt biến đổi, vung cây côn về phía hắn gầm lên: "Giết nó cho ta!"

</SPAN>

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play