Có vẻ Văn Vi giờ mới nhớ ra chưa giới thiệu 11, vội vã nói: "Tư Vũ, đây chính là Sở Nguyên."
"À..." Dương Tư Vũ gật đầu: "Bọn em đã từng gặp."
"Ý? Hai người sao lại gặp nhau vậy?" Văn Vi vừa dứt lời thì sực nhận ra, nhìn sang Phùng Đán Toàn rồi lại nhìn 11 ư, hốt hoảng sực tỉnh... Phùng Đán Toàn có thể ngồi chung với 11 cho thấy họ quen nhau. Việc Tư Vũ và Phùng Đán Toàn bí mật gặp nhau cô cũng biết, có lẽ Tư Vũ biết 11 ở chỗ Phùng Đán Toàn, nhưng ông ta sao lại quen 11 chứ?
Không đợi Văn Vi hỏi, Dương Tư Vũ đã hỏi thay: "Phùng gia gia, sao ông lại ở cùng anh ta vậy?" vừa nói vừa khẽ chỉ sang 11.
Phùng Đơn Toàn mỉm cười: "Ta và anh bạn trẻ này nói chuyện rất hợp nên hẹn ra cùng uống trà ấy mà."
Uống trà lại đến quán bar sao? Đúng là mở mắt nói liều, trong quán bar có phục vụ cả trà?
Tuy ba thiếu nữ trong lòng đều nghi ngờ, song vẫn rất hiểu ý không hề lên tiếng hỏi. Văn Vi và Thanh Ngữ có thêm một thắc mắc, rõ ràng quán này hôm nay đã được Từ Tử Dương bao trọn, vì sao lão nhân và 11 còn có thể ngồi ở đây?
Tiếng ồn ào huyên náo chợt im bặt, mấy người đang lắc lư trên sàn nhảy đều dừng lại, ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu vì sao nhạc tắt. Truyện được copy tại Truyện FULL
Từ Tử Dương cầm micro đứng lên bục cao nhất của sàn nhảy, nói to: "Các bạn, hôm nay là tiệc chúc mừng Khoa văn chúng ta thi đấu bóng rổ giành chiến thắng. Trước hết chúng ta hãy nhiệt liệt vỗ tay cảm ơn hoa khôi Văn Vi tiểu thư và vị tiểu thư xinh đẹp tôi còn chưa biết tên kia, đã chịu nể mặt đến tham dự tối vui của chúng ta!"
"Rào!........" Bên dưới tiếng vỗ tay rộ lên, chỉ có điều đương sự Văn đại hoa khôi và tiểu thư xinh đẹp còn chưa biết tên kia không hề có biểu hiện gì, cứ như thể tiếng vỗ tay của những người phía dưới không phải dành cho họ.
Từ Tử Dương nói tiếp: "Các bạn! Nếu hôm nay đã là ngày chúc mừng, đương nhiên phải có một số tiết mục chúc mừng, phải không?"
"Đúng..... Lẽ ra phải có tiết mục từ lâu rồi mới phải...!" Dưới sàn nhảy lại một phen nhốn nháo, không thể nghe ra là ai đang nói gì.
"Được rồi, được rồi." Từ Tử Dương khoát tay ngăn lại: "Vậy thì tôi đề nghị, trước hết hãy để hoa khôi khoa chúng ta cũng là một trong những hoa khôi của Kinh Thủ chúng ta, Nguyễn Thanh Ngữ, hát cho chúng ta nghe một bài!"
"Ooh...!" Những tràng pháo tay nhiệt liệt cùng với tiếng hò rú quái đản rộ lên.
"Tôi?" Nguyễn Thanh Ngữ không biết có sự sắp xếp này, nhất thời không khỏi ngây ra tại chỗ.
Từ Tử Dương hướng về tầng hai vẫy tay: "Thanh Ngữ, mau xuống đi. Hát một bài chúc mừng các bạn nào, bằng không tối nay chỉ có uống và nhảy nhót thì chán lắm."
"Đúng thế! Không có tiết mục gì thì thật vô vị!"
"Thanh Ngữ hát đi!"
"Hãy hát một bài nào......."
Đám háo sắc rõ ràng đã bắt đầu phấn khích. Từ Tử Dương thấy Nguyễn Thanh Ngữ vẫn chưa có ý định xuống, liền thêm mắm thêm muối: "Này Nguyễn đại mĩ nữ, không lẽ nhiều bạn học như vậy mà cũng không nể mặt một chút sao? Mọi người đều biết giọng ca của cô không thua kém gì Âu Dương Nguyệt Nhi, hãy cho chúng tôi thưởng thưc đi! Giọng ca duy nhất có thể sánh với Âu Dương Nguyệt Nhi, thật tuyệt vời làm sao...!"
Khi Từ Tử Dương nhắc đén Âu Dương Nguyệt Nhi, Phùng Đơn Toàn đầy ẩn ý liếc nhìn sang 11, cười nhạt một tiếng rồi mới chuyển ánh mắt sang chỗ khác.
"Yeah!" Lại một tràng pháo tay nhiệt liệt nữa vang lên.
Thanh Ngữ chần chừ nhìn 11, cho đến khi 11 khẽ gật đầu, cô mới đứng dậy bước xuống tầng. Nhìn cô đi xuống, đám đông dưới tầng 1 lại càng thêm phấn khích.
Thanh Ngữ không hề tỏ ra ngại ngùng. Từng có lúc cô phải chơi ghi-ta ca hát ngoài đường, tâm trạng gì đều đã từng trải qua, đến nay bất kể là ở nơi nào đứng trước ai, cô đều có thể bình tĩnh cất tiếng hát. Điều duy nhất Thanh Ngữ lo ngại là 11 không thích, nếu như hắn đã gật đầu thì đương nhiên cô cũng có thể hào hiệp bước xuống, hát một bài chúc mừng các bạn học.
Có điều Thanh Ngữ vốn thích những bài hát nhã nhặn chậm rãi, trong khi quán bar đều chủ về những bản nhạc cuồng nhiệt. Chọn mãi cô chỉ có thể nhớ ra một bài rất nổi của Âu Dương Nguyệt Nhi, "Anh ở nơi đâu"... Đó vốn là một bài tự tình về một cô gái si mê chờ đợi một nam nhân đang ở phương trời xa. Âu Dương Nguyệt Nhi hát bài này, từng lay động không biết bao nhiêu si nam oán nữ, nhưng vào trong quán bar thì bài hát này được chuyển thành nhạc nhảy, dù có là Âu Dương Nguyệt Nhi đến hát chắc chắn cũng rất khó theo nhạc.
Nguyễn Thanh Ngữ nghe qua một đoạn trước, ghi nhớ nhịp điệu rồi mới bắt đầu cất giọng hát theo nhạc. Tuy là nhạc phổ nhanh, song khi Nguyễn Thanh Ngữ hát lên cũng mang một phong vị rất đặc biệt, dẫu có mất đi ý cảnh lay động lòng người nhưng lại có thêm phần náo nhiệt và hân hoan. Giọng ca trong trẻo tựa hồ thanh âm của tự nhiên, theo dàn loa lan tỏa ra khắp quán. Tất cả mọi người đều chìm trong giọng ca ngọt ngào cảm động của cô, đến mức đã không còn ai để ý xem nội dung ca từ là gì nữa. Chỉ riêng tiếng hát đối với họ đã là một kiểu hưởng thụ.
Trên sàn nhảy, những người vốn đang đong đưa nhảy múa đều dừng cả lại. Trên tầng hai, 11 ngồi dựa vào lan can cũng lần đầu tiên có cảm giác bâng khuâng... Thanh Ngữ gầy quá, hình dong tiều tụy đi nhiều. Thời gian này hẳn cô rất khổ cực, ngoài học hành còn phải lo cả chuyện học phí và sinh hoạt hằng ngày. Áp lực đối với cô gái chắc là rất lớn, thế nhưng nha đầu ngốc này lại hết sức quật cường, thà chịu đói cũng không nhận ân huệ của người khác. Nếu không phải đã làm việc được mấy năm có chút tích lũy, e là cả hai mẹ con khó mà trụ nổi.
Ánh mắt 11 một lần nữa lại nhìn về phía Từ Tử Dương. Lúc này Từ Tử Dương đang bưng một ly rượu, dáng vẻ mê đắm không chớp mắt nhìn ngắm Thanh Ngữ trên sân khấu, hoàn toàn không cảm thấy luồng sát cơ đang từ trên tầng hai tỏa xuống...
Khi ánh mắt 11 toát lên sát khí, lão nhân dường như cũng nhận thấy, liếc nhìn hắn khẽ cười, đoạn dịch tầm mắt về Nguyễn Thanh Ngữ ở phía dưới.
Dương Tư Vũ nghe đến mê muội, khẽ cảm thán một câu: "Tuyệt thật!"
Phùng Đán Toàn và Văn Vi đều nghe thấy nhưng không ai nói gì. Hai người họ đều biết, Dương Tư Vũ vì gia tộc mà từ nhỏ chưa từng được học nhạc. Trong khi các tiểu thư khác của Dương gia đều được họ dùng tiền trăm bạc vạn mời giáo viên đến dạy thêm thì Tư Vũ phải một mình đóng cửa tự học. Đến khi gia cảnh khá hơn đôi chút, Dương Tư Vũ bắt đầu có hứng thú với âm nhạc. Cô rất thích nghe hát, nhất là những bài hát của Âu Dương Nguyệt Nhi. Hầu như mỗi một album của Âu Dương Nguyệt Nhi cô đều có. Tuy vậy hứng thú của cô cũng chỉ dừng ở nghe mà không dám hát, bởi những bài học về mặt này của cô rất kém, có thể nói là hễ hát là lạc nhịp, vì thế cô chưa bao giờ dám hát trước mặt ai. Đối với một cô gái hoàn mỹ, có thể đây cũng là một đáng tiếc nho nhỏ.
Nguyễn Thanh Ngữ hát xong, dưới sàn lập tức dậy lên những tràng pháo tay giòn giã, hàng loạt tiếng hét: "Bis! Bis" Từ Tử Dương bước lên sân khấu cầm lấy micro, cười nói với đám bạn bên dưới: "Giọng ca của Thanh Ngữ đúng là thanh âm của thiên nhiên. Nếu hôm nay cô ấy có thể hát tặng tôi một bài, dù tổn thọ mười năm tôi cũng cam lòng!"
Bên dưới lập tức có người gào lên, nói gì nào là Dương thiếu gia một lòng si mê Thanh Ngữ. Nguyễn Thanh Ngữ chỉ khẽ mỉm cười, đặt micro xuống đoạn đi lên tầng hai.
Từ Tử Dương nhìn theo bóng thướt tha của Nguyễn Thanh Ngữ, hai hàm răng nghiến chặt, gặng họ một tiếng, cố làm ra vẻ tươi cười: "Các vị, Nguyễn đại hoa khôi vừa rồi đã hát một bài cho chúng ta rồi. Vậy thì tiếp sau đây, có nên mời Văn đại hoa khôi không nhỉ.........."
Đúng lúc ấy, bất chợt một giọng nói đanh thép âm dương quái đản thốt lên: "Ái chà, náo nhiệt thật đấy nhể!"
Soạt! Mọi ánh mắt đều nhìn ra phía cửa...
Từ bên ngoài một đám người bước vào, những người này hoặc áo trên xộc xệch, cố tình không cài mấy chiếc khuy, hoặc là chỉ mặc có ba lỗ, để lộ ra những hình xăm lộ liễu trên vai, thoạt nhìn cũng biết là lưu manh côn đồ.
Lão nhân ngồi thẳng người dậy, nhếch mép cười nhìn 11.
Từ Tử Dương chau tít mày: "Các người là ai?"
"Bọn ta? Ha ha... Câu hỏi thú vị đấy, bọn ta đương nhiên là khách. Sao hả? Nhìn gì?"
Đi đầu đám du côn là một gã đàn ông chừng ngoài 30, mặt mày bặm trợn, da ngăm đen. Tên đó bước đến trước mặt một nữ sinh viên, đưa tay nâng cằm cô lên, châm chọc: "Cô em, tối có rảnh không? Cùng anh trai uống cốc rượu?"
Nữ sinh viên hoảng sợ, "oa" lên một tiếng, vội vã chạy về phía sau. Tên du côn chửi đổng: "Chạy gì chứ? Người như cây sậy, có cho không ông cũng chê bẩn mắt!"
Nữ sinh viên bị làm nhục trước mặt đám đông, nước mắt trào ra nhưng chỉ đành nghiến răng. Từ Tử Dương vẻ không nhấn nhịn được, tức giận lớn tiếng quát: "Ông chủ!"
Ông chủ Chu cũng không biết từ đâu chui ra, lắc lư thân hình béo núng nính chạy tới trước mặt Từ Tử Dương, gật đầu khom người: "Dương thiếu gia!"
Từ Tử Dương hét to: "Hôm nay chúng ta đã bao quán, người không liên quan mời ra cho!"
"Dạ, dạ." Ông chủ Chu hốt hoảng gật đầu, lại chạy ra trước mặt đám du côn, mặt chảy dài ra nói: "Các vị, xin lỗi, hôm nay quán chúng tôi đã được bao trọn, hay là ngày mai các vị đến đi? Ngày mai đến, mọi đồ uống ở đây tôi mời, thế nào?"
"Ha, ông mời?"
"Đúng, đúng, tôi mời. Tôi mời!" Ông chủ Chu khổ sở gật đầu, trong bụng chỉ cầu sao cho hôm nay đừng xảy ra chuyện gì. Nếu Dương thiếu gia trách tội xuống, ngày mai quán rượu này còn mở tiếp được mới là lạ.
Gã du côn trên dưới nhìn ông chủ Chu một lượt, cười khì khì: "Ông là.......?"
Ông chủ Chu không ngừng lau mồ hôi trên trán: "Tôi là lão bản ở đây."
"Oh, Chu lão bản, vốn dĩ anh em ta rất nể mặt ông........"
"Cảm ơn, cảm ơn." Gã du côn còn chưa nói hết, ông chủ Chu đã hối hả gật đầu cảm ơn rồi. Giờ ông ta thật sự đang phải cầu trời khấn đất mau chóng tống tiễn đám ôn thần này đi cho nhanh, chứ không phải thực sự sợ đám lưu manh này. Có thể mở quán rượu đương nhiên cũng phải có một chút bối cảnh xã hội, nếu thật sự không đàm phán nổi, ông ta hoàn toàn có thể gọi điện nhờ người. Thế nhưng hôm nay khác, hôm nay có Dương thiếu gia, một trong Bát đại thiếu gia Kinh thành ở đây, gia thế người ta ở kinh thành chỉ khẽ động ngón tay một cái cũng có thể khiến cho quán bar bình thường này của ông ta cả đời cũng không ngóc đầu lên được.
Chu lão bản chỉ sợ đám người này gây chuyện. Dương thiếu gia mà mất dù chỉ là nửa cọng lông tơ thì dù có chặt cái đầu của ông ta xuống cũng không đủ đền bù.
"Có điều........." Giọng gã du côn đen đúa chợt thay đổi, đẩy Chu lão bản ra, ánh mắt hau háu di chuyển khắp trên người mấy nữ sinh viên, họng nuốt nước bọt: "Hề hề... ông đây gái nào cũng đã qua tay, chỉ là chưa từng với mấy em sinh viên. Hôm nay có nhiều em nữ sinh ở đây thế, ông chủ, xem có nên để anh em chúng ta giải cơn khát không hả?"
Mấy lời đê tiện vừa nói ra, trên mặt không ít người đã lộ rõ nộ khí song vẫn không ai dám hé răng.
Từ Tử Dương từ trên sân khấu nhảy xuống, mặt đầy tức giận quát: "Ngươi là cái thá gì! Lập tức cuốn xéo cho ta!"
"Ây dà nhóc con, đúng là nể mặt ngươi mà ngươi không biết điều... Dám chửi ông đây là thá gì hả? Mẹ kiếp, chán sống rồi chắc?"
Mấy chục tên du côn không biết lôi côn sắt từ đâu ra, không ngừng quay trên tay. Chu lão bản đương nhiên nhìn ra đám người này cố tình đến gây sự, chỉ còn biết kêu trời.
Cùng lúc đám du côn rút côn sắt, quán bar vốn dĩ còn không ít tiếng bất mãn chợt im bặt như thóc.
Tên cầm đầu khoái chí nhìn một vòng xung quanh, vẻ hết sức hài lòng với biểu hiện của đám đông. Lũ nam nhân này, thường ngày thể nào chẳng khoe khoang có thể vì người mình yêu bất chấp bản thân, đến khi có chuyện thì tên nào tên ấy chỉ lo thoát thân trước.
"Thấy thế nào?" Lão nhân chợt hỏi.
"Tự biên, tự đạo, tự diễn, kịch nhạt!" 11 thản nhiên bình phẩm.
"Ồ...?" Lão nhân đầy hứng thú nhìn hắn: "Sao cậu biết chúng tự biên, tự đạo, tự diễn?"
"Không ai nói đây là sinh viên, sao biết chỗ này có nữ sinh?"
Dương Tư Vũ bừng tỉnh, nhìn hắn vẻ đầy khâm phục. Phùng Đán Toàn cũng gật đầu tán thưởng: "Rất có khả năng quan sát!" Dừng một lát ông ta nói tiếp: "Đám người này đều là của Ưng Bang, tiểu tử cầm đầu kia có biệt hiệu Lão Hắc. Ưng Bang là bang hội thuộc thế lực Vương gia, mà mẹ của Từ Tử Dương lại là người của Vương gia."
Văn Vi và Dương Tư Vũ đều hiểu ra... Thì ra đám người đến gây sự đều là do Từ Tử Dương sắp xếp, vì sao hắn phải làm như vậy chứ?