Tiếng la hét của những bộ binh đang bị dần dần nướng cháy là kinh khủng nhất, nó lan truyền sự sợ hãi và suy sụp mau nhất mà không cái gì có thể áp chế nổi. Một loạt phúc thuyền Nam Trực Lệ và Quảng Châu thủy sư quay đầu phản chiến bỏ chạy, tình hình rối loại rất khó khống chế.

Các thuyền đổi bộ tiếp tục trèo nhanh hết sức có thể để tiến lên, thế nhưng họ đã rơi vào tầm pháo kích của 100 pháo 150mm tầm xa 6km như phải chờ lúc này mới có lệnh khai hỏa. Các cột lửa đỏ rực phun khac liên tục. Ba mơi phúc hạm đi theo hỗ trợ đổ bộ cũng khai hỏa tới tấp lên đầu thành. Nhưng tốc độ bắn của quân Nam Việt ít nhất phải nhanh hơn gấp hai lần, do mỗi lần khai hỏa các phúc hạm bọc thép này phải chờ thuyền ổn định mới bắt tiếp được.

Nếu lấy 100 pháo 150mm đối phó 1000 thuyền đổ bộ thì trong khoảng cách từ 5000m đến khi cập bờ họ có thể tiêu diệt ít nhất là 3 đến năm phần địch nhân, nhưng bị ba mươi phúc hạm tổng cộng 45 nòng pháo 200mm áp chế đã gây khá nhiều rắc rối cho họ. Thậm chí vì các 5000m tầm nhìn tốt các phúc hạm này gây thiệt hại hơn xa siêu pháo đài không đủ tầm nhìn ở xa kia.

Nguyên Hãn cũng nhận thấy sai lầm chiến thuật của hắn. Đúng là chỉ có chân chính đánh trận thì mới có thể tìm ra những sai lầm trong đó để lần sau cải tạo. Nguyên Hãn rút ra một điều, dù để mặc " siêu lâu hạm" của đối phương nhả pháo chưa chắc gì gây nhiều tổn thất, trừ khi công nghệ kính viễn vọng của họ vượt trội. Hắn lập tức ra lệnh cho 20 pháo 200mm trên tường thành và tất cả pháo 150mm tập trung hỏa lực vào ba mươi phúc thuyền thiết giáp.

Mười phút tiếp theo là gió phun chớp giật, pha đối pháo của 20 phúc hạm và 120 khẩu pháo mặt đất của quân Nam Việt qúa tàn khốc. Mặc dù tốc độ bắn kém nhưng vì có tầm nhìn, có thươc ngắm nên hơn hai mươi ụ pháo của Đông Triều cứ điểm bị thổi bay, một vài hầm trú ẩn bị trúng đạn lạc. Thế nhưng đổi lại 20 phúc hạm đã chìm hoặc mất hoàn toàn sức chiến đấu, nhưng an ủi là mục tiêu của chúng được trực hiện một phần. Các tau đổ bộ đã tiến thêm được 1,5km họ chỉ còn cách bờ 2,5km.

Tiếng hối thúc trèo thuyền dục dã, mồ hôi nhễ nhại tiếng thở dốc như bễ phổ, thực sự giờ đây không cũng không cần ai thúc dục họ gắng sức trèo tới phía trước vì những binh lính này biết chỉ khi nào lên được bờ họ mới có một cơ hội sống sót. Phải nói giờ đây họ đang chạy đua cùng cái chết toàn bộ gần trăm nòng pháo đã chuyển hướng về phía các thuyền đổ bộ.

Giờ thì Trương Nhất có thể hưởng thụ cảm giác của tên đồng đội tè ra quần vì hắn cũng tè rồi. Đang ghé mắt qua khe hẹp để quan sát thì bất thình lình một quả đạn nổ 200mm đục tung nóc bọc thép của tàu bên cạnh., tiếng kêu la thảm thiết máu đỏ đàn từ các khe trên thuyền lan ra biển. Ngay tiếp theo một quả đạn lao xuống cạnh cái khe hắn đang nhòm qua khoảng 10 m, bọt tung trắng xỏa, giờ thì Trương Nhất tè ra quần rồi hai tay ôm đầu gập người run lẩy bẩy.

Dốc sức trèo khi đã có đà thì thuyền đổ bộ cũng không chậm. Các lớp thiết giáp được ghép với góc 15 nghiêng giúp phòng đạn pháo khá tốt. Trả giá gần 100 thuyền thì chiếc đầu tiên đã được cập vào bờ. Họ phải chạy đến vị trí cách tường thàn 500m để tránh khỏi pháo binh, bởi vì pháo đặt trên thành gần 30m thì phía ngay dưới họ là điểm mù.

Pháo vẫn điên cuồng dội, thế nhưng rất nhiều pháo trên 2 pháo đài không tthể hỗ trợ tiêu diệt tàu ở gần và lính vừa đặt chân lên bãi biển. Nguyên hãn lại gặp một sai lầm nữa trong chiến thuật khi bố trí các pháo quá cao. Chỉ cần xây thấp và xây lô cốt cho pháo thì không sợ pháo từ thuyền áp chế và tiết kiệm nhiên liệu, không có điểm mù nên có thể pháo khích bộ binh của địch xung phong. Dù sao cũng phải thông cảm cho Nguyên Hãn hắn là nhập ngũ nghĩa vụ quân sự chứ không phải học ở học viện sĩ quan. Nên về vũ khí về cách huấn luyện hay các binh chủng thì hắn rất rành nhưng về bày binh bố trận thì hắn cần hoàn thiện dần dần thông qua các cuộc giao tranh như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play