Trên biển lớn tiếng sóng vỗ ì oạp, tiếng đạn pháo ầm ầm va chạm với mái thép của thuyền, tiếng thở phì phò của đồng đội, Trương Nhất đang trên con thuyền bọc thép dài 10m rộng 5m nhét chẹt cứng người. Hắn thấy đũng quần của Đại Cẩu Tử ươn ướt, nhưng mà hắn không còn có tâm trí nào mà chê cười hắn vì hắn cũng không hề khá hơn bao nhiêu. Nhìn qua khe hở nhỏ bé hắn thấy xa xa từng chiến hạm lúc thì bùng lên một cột lửa, như thể khi còn ở nhà nướng thịt thú rừng khi săn, mỗi lần mỡ rót xuống than nóng ngọn lửa lại bùng lên liếm một vòng. Rồi thi thỏa lại một tiếng nổ to lớn phía sau truyền đến những ai to mò trong đoàn quân đổ bộ quay lại sẽ thấy cảnh đẹp như bắn pháo hoa, một chiếc chiến hạm xui xẻo nào đấy lĩnh nguyên quả đạn nổ gây nên hiện tượng này. Binh lính trên tàu đổ bộ thở phào vì họ đã bơi cách xa vị trí của các chiến hạm rồi.

Trên đầu thành cũng lỗi trỗ vết đạn các bộ binh núp trong công sự thì thương vong khá nhỏ, trừ khi ông xui đến độ pháo rơi đúng ngay hầm trú ẩn của ông. Dẫu vẫn được những người tuyên truyền gọi là "ban tư tưởng chính trị " gì đó mô tả trước tình hình, nhưng nghe nói và trực tiếp hưởng thụ lại là hai việc hoàn toàn khác nhau, Tố Kết đang khóc thảm thiết trong hầm trú ẩn của mình. Các vài giây thôi hầm trú ẩn của em trai hắn và đồng đội ngay cách 15m trúng nguyên một quả đạn, hắn còn nhìn thấy máu, thịt, chân tay cụt văng lên trời. Tố Kết hận là chưa được lệnh của trưởng quan nên không thể xông ra bắn giết kẻ địch. Đồng đôi an ủi rằng em trai hắn đã được đón đi Thần quốc rồi, nhưng hắn không thể chịu nổi, từ khi hai anh em điều được chọn vào quân ngũ nhà hắn bỗng nhiên thành đại hộ. Các hương nhân đến cầu thân tấp nập, mẹ hắn cười đến căng hết cả nếp nhăn trên mặt, cuộc sống hạnh phúc ấy không bao lâu thì Hán nhân tà ác lai đáo. Chúng muốn một lần nữa cướp đi hạnh phúc của những người Lê Tộc này, những kẻ đó phải bước qua xác của tất cả đàn ông Lê Tộc để làm điều đó. Sợ hãi thì có, đấy là bản năng con người, nhưng mưu cầu và bảo vệ hạnh phúc cũng là bản năng, chỉ là khao khát hạnh phúc và bảo vệ thân nhân đã chiến thắng, về tinh thần binh sĩ Nam Việt đã dẫn trước một bàn.

Sau 15 phút pháo kích thắng bại chưa phân nhưng Dương Lăng biết mình đã rơi vào hạ thừa. Căn bản pháo của hắn tuy uy lực rất lớn, độ chính xác khá cao vì đối phương không di động nhưng hiệu quả lại không khả quan. Nhìn vết tường thành kia sau khi lĩnh cả trăm phát pháo thì lơp màu xám xanh sau lớp gạch đỏ au hiện ra. Dương Lăng biết chính xác đó là ximang một thứ mà hắn cũng đang theo đuổi nghiên cứu, thế nhưng các thợ thủ công của hắn sau khi tìm ra tỉ lệ thích hợp thì vẫn đang loay hoay với việc tìm phương pháp để nung số lượng. Nhìn pháo đài kia, và tường thành đổ betong kia, chắc chắn không có 500 đến 700kg thuốc nổ thì đừng hòng công phá. Đơn giản tuy ximăng giờ đây khó bằng hiện đại thế nhưng thuốc nổ cũng kém hơn.

Nhiệm vụ áp chế pháo binh của đối phương hoàn toàn thất bại. Hắn chỉ hi vọng đối phương không đủ pháo để ứng phó với hơn một ngàn thuyền đổ bộ. Tất nhiên trong chiến tranh may mắn cũng là một yếu tố quan trọng nhưng khi bạn đã trông mong vào may mắn tức là bạn khoảng cách đến thất bại không còn xa.

Đối pháo vẫn tiếp diễn nhưng ưu thế thì nghiêng về bên ít pháo hơn, tốc độ bắn của pháo thủ bên Nam Việt nhỉnh hơn vài giây một lượng bắn, họ đứng trên cao và vững trãi. Còn bên Minh triều rất khó khăn dùng rằng thuyền đai lâu hạm ổn định nhưng không phải vạn năng, nếu mười pháo tề phát thì thuyền lập tức bị tròng trành muốn khai hỏa tiếp phải chờ thuyền ổn định lại. Dương Lăng cũng khắc phục điều này bằng cách 5 pháo thay nhau bắn một lần. Thế nhưng vùi pháo 280mm động giật quá lớn gây cho việc bắn chính xác bị hạn chế.

Sau 15 phút qua lại pháo kích thì bên Nam Việt chỉ có một vài họng pháo xui xẻo bị thổi bay. Còn phía bên kia chiến tuyến thì thê thảm rồi. Vì đại lâu hạm cánh xa 7000m nên có tinh chuẩn đến như thế nào đi nữa các pháo binh cũng chỉ có thể bắt theo vùng thôi. Thế thôi thì các phúc hạm bọc thép và các phúc hạm thường vận binh lãnh đủ. Từng viên đạn pháo 200mm nặng 30k chứ 11kg thuốc nổ không phải là bình thường đâu, rất nhiều không thể đếm hết các chiến phúc hạm đang bốc cháy, tiếng người rên la vì bị thương bị bỏng, tiếng tòm tõm lao xuống biển bơi sang thuyền khác của các thủy thủ, chỉ tội thân những người lính bộ binh trên thuyền vận, họ là những con vịt cạn chịu bị nướng cháy hoặc bị nhấn chìm mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play